Hắn bừng tỉnh, ngồi bật dậy thở hổn hển, nhận ra mình chỉ đang nằm mơ.
Từ khi biết thân phận của mỹ nhân, Lục Xuyên tự biết mình không có hy vọng nên cũng không mơ thấy y nữa.
Đêm nay, thôn trưởng nhắc đến hôn sự gợi lại hình ảnh ca nhi trong lòng hắn, khiến y xuất hiện trong giấc mơ của Lục Xuyên.
Lục Xuyên ngồi dậy, mò mẫm tìm đôi giày rồi uống một ly nước. Nước lạnh chảy xuống làm dịu đi nỗi lòng rối bời, hắn bình tĩnh trở lại rồi quay về giường chuẩn bị ngủ tiếp.
Lục Xuyên thực sự không phải là chưa từng nghĩ đến việc cố gắng. Trong thời đại này, cách duy nhất để có thể xứng đôi với đối phương chính là thông qua việc tham gia kỳ thi khoa cử và thay đổi thân phận.
Tuy nhiên, thi khoa cử rất khó khăn, giống như việc cả ngàn vạn quân vượt qua cầu độc mộc, còn khó hơn cả kỳ thi đại học.
Cho dù hắn có chăm chỉ học tập và thi đỗ, thì không biết đến bao giờ mới đạt được, chỉ e khi ấy mỹ nhân đã sớm lấy chồng.
Lục Xuyên đành phải ép mình quên đi hình bóng ấy.
Triều Đại An đã phát triển kỹ thuật làm giấy vượt trội hơn nhiều so với triều đại trước dẫn đến giá giấy giảm mạnh. Cùng với đó, kỹ thuật in chữ rời cũng được phát minh từ trước khiến chi phí học tập của người dân giảm đáng kể.
Đặc biệt là ở kinh thành, nơi có nhiều người đọc sách như cỏ dại. Nhiều người đến kinh thành để tham gia kỳ thi Hội nhưng nếu không đỗ tiến sĩ thì họ sẽ định cư tại đây. Nhưng kinh thành có mức sinh hoạt phí cao khiến nhiều cử nhân phải tìm cách mưu sinh và một trong những cách đó là viết thoại bản tiểu thuyết để kiếm sống.
Do đó, việc viết thoại bản tiểu thuyết ở kinh thành rất phát triển. Vinh Trai tiên sinh, người kể chuyện tại quán trà thường nhận bản thảo từ các thư sinh. Khi ông kể xong một câu chuyện và nhận được phản hồi tích cực, có thể ký hợp đồng với các thư cục để xuất bản và kiếm nhuận bút.
Ở kinh thành, những thư sinh viết thoại bản tiểu thuyết, cuộc sống của họ cũng không đến nỗi tệ.
Khi Lục Xuyên rảnh rỗi, ngoài việc luyện chữ, hắn cũng suy nghĩ về cách viết tiểu thuyết để kiếm tiền.
Mặc dù Lục Xuyên học ngành khoa học tự nhiên ở hiện đại nhưng hắn đã đọc vô số tiểu thuyết và rất tinh thông các loại cốt truyện.
Hắn nhận ra rằng thị trường thoại bản tiểu thuyết hiện tại ở kinh thành có nội dung và chất lượng khá lặp lại. Những tiểu thuyết bán chạy đa phần đều kể về chuyện tình giữa tài tử và giai nhân và cả nam nhân, nữ nhân lẫn ca nhi đều rất ưa chuộng thể loại này.
Lục Xuyên cũng đang viết tiểu thuyết về mối tình tài tử giai nhân nhưng hắn thêm vào đó nhiều yếu tố phức tạp hơn so với những tác phẩm hiện có trên thị trường.
Câu chuyện của hắn kể về mối ân oán hai đời người, những hiểu lầm bỏ lỡ, những tình tiết cẩu huyết đan xen... tất cả đảm bảo sẽ khiến người đọc ở thời đại này vừa bị sốc vừa không thể rời mắt.
Sau hơn mười ngày viết đi viết lại, cuối cùng Lục Xuyên cũng hoàn thành được hai vạn chữ và dự định sẽ tìm đến thư cục để giới thiệu bản thảo.
Trước khi đến thư cục, hắn đưa bản thảo cho Vinh Trai tiên sinh xem. Trong khoảng thời gian làm việc ở quán trà, Lục Xuyên và Vinh Trai tiên sinh đã trở nên khá thân thiết, tuy mối giao tình này chủ yếu là do công việc mà có.
Vinh Trai tiên sinh cau mày đọc bản thảo, vừa đọc vừa vuốt râu. Lục Xuyên ngồi đối diện, hồi hộp chờ đợi lời đánh giá.
Thực ra, theo con mắt của người đọc như Lục Xuyên, cốt truyện hắn viết ra có thể không phải là xuất sắc, nhưng cũng mới lạ và thú vị hơn so với những thoại bản tiểu thuyết đang bán trên thị trường.
Vinh Trai tiên sinh đặt bản thảo xuống, nhìn chằm chằm vào Lục Xuyên hồi lâu, đến mức khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Lục Xuyên khẽ ho một tiếng: “Vinh Trai tiên sinh, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”