Chương 26 Hỏi thăm (tiếp)

Lai Phúc nhìn quanh, mọi người đều đang làm việc không chú ý đến bọn họ, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Trong triều đại An văn võ quan viên không hợp. Ngay cả đại nhân là quan văn nếu hắn kết thân với Vĩnh Ninh Hầu phủ thì đó là võ quan nhất phái, chắc chắn sẽ bị quan văn bài xích. Mà võ quan này thường lấy quân công thăng chức, hắn là một quan văn như thế nào đạt được quân công.”

Hóa ra là thế, chỉ là ca nhi không thể vì một người chính thất mà không đứng vững, rốt cuộc trước kia đã biết người ta là ca nhi.

Nói đi nói lại, rốt cuộc là vì tiền đồ.

“Đáng tiếc cái ca nhi đó trước kia vì chờ đại nhân đó kéo dài tới 18 tuổi mà vẫn chưa thành thân.”

“Giờ bị từ hôn thành lão ca nhi nên đến cửa cầu thân đều là cho vị trí trắc thất hoặc là chút dưa vẹo táo nứt, toàn bộ bị hầu phủ đuổi ra ngoài.”

Lục Xuyên thấy thương xót cho ca nhi đó, hắn mới 18 tuổi, ở hiện đại là độ tuổi thanh xuân, phong hoa chính mậu, ở Đại An triều lại đã là lão ca nhi.

Sau đó Lục Xuyên lại nghĩ đến chính mình nếu như hắn đến cửa cầu thân, chỉ sợ cũng chỉ là một cái dưa vẹo táo nứt mà thôi.

Lục Xuyên tự giễu cười, bỏ chuyện này ra, không nghĩ nhiều.

*

Vĩnh Ninh Hầu phủ.

“Đem bọn họ cùng với quà tặng ném ra ngoài, đám ăn mày từ đâu thật sự nghĩ rằng hầu phủ chúng ta dễ bị bắt nạt sao?!!”

Tạ mẫu ngồi ở phòng khách tức giận đến không chịu nổi. Bên cạnh, đại tẩu Trương thị nhanh chóng tiến lên giúp nhạc mẫu bớt giận.

“Mẫu thân xin bớt giận, bọn họ như thế coi thường hầu phủ chúng ta, cha chắc chắn sẽ không để bọn họ quá dễ dàng.”

Ngày hôm qua, Tạ Ninh về phủ cũng không đem chuyện phát sinh ở quán trà nói cho Tạ mẫu vì sợ bà nghe xong sẽ tức giận. Còn nghiêm lệnh không cho nói chuyện.

Đáng tiếc không có cùng Tạ Minh bàn bạc trước nên Tạ Minh một hồi về nhà liền đem chuyện này nói cho phụ thân của hắn, Vĩnh Ninh Hầu.

Thật sự với chức vị của Tạ Minh hiện tại, còn không có năng lực để trả thù, quang mình chính đại đánh một phen cũng không đủ để làm mấy người đó nhớ lâu.

Vẫn là đến cha hắn ra tay. Phụ thân hắn đã biết chuyện thì ắt hẳn mẫu thân hắn cũng biết, đại tẩu hắn cũng biết, cả nhà đều đã hay. Ngay cả Tạ Bác đang ở Bắc đại doanh, Tạ Minh cũng đã gửi thư thông báo.

Vốn dĩ, bởi vì chuyện của Liên Anh Kiệt, Ninh ca nhi đã khổ sở trong mấy tháng qua, cả nhà đều cảm thấy xấu hổ với Ninh ca nhi, hối hận vì đã chọn cho hắn một hôn phu như vậy. Hiện tại, bị người khác khi dễ càng khiến cho nỗi phẫn uất dồn nén trong lòng bọn họ suốt mấy tháng qua lại bùng lên.

Vĩnh Ninh hầu đã trở về kinh nhiều năm, trong nhà con trưởng con thứ đều có tiền đồ. Hắn vì muốn lo cho nhi tử mà ở Binh Bộ giữ một chức để trống, ngày thường chỉ tham gia một chút, cũng không thượng triều nhiều.

Buổi sáng hôm nay Vĩnh Ninh hầu hiếm khi dậy sớm đi thượng triều nhưng lại chuẩn bị một phen hung hăng đối phó với Tề Huống và một số phụ thân khác.

Tề Huống và đồng bọn có thể ngang nhiên hoành hành ở kinh thành cũng là nhờ có trưởng bối chống lưng.

Hôm nay, Vĩnh Ninh hầu nhất định phải cho Hình Bộ thị lang bọn họ biết, nếu không giáo dục tốt nhi tử thì sẽ phải trả giá.

Vĩnh Ninh hầu chưa đi thượng triều bao lâu thì Tề phủ cùng Vinh Xương bá tước phủ đã phái người đến đây, vài hạ nhân mang theo những món quà không nặng không nhẹ nói là đến nhận lỗi.

Hôm qua, các phu nhân trong phủ đã phái người đến đón người nhưng Tạ Minh chức quan quá thấp, hơn nữa quân mã tư cũng không thuộc Kinh Triệu Phủ nên không có quyền giam giữ người chỉ có thể thả ra.

Tề Huống và bọn họ trở về với lý do không chính đáng, không dám tố cáo nhưng cũng không dám nói ra sự thật sợ bị đánh, chỉ mập mờ nói rằng không cẩn thận đã chọc giận Vĩnh Ninh hầu phủ.

Người trong nhà cũng không quá để ý đến sự việc, cho rằng nhi tử bị đánh, chuyện này đã kết thúc. Họ lại phái mấy hạ nhân mang đồ vật đến để nhận lỗi, cho rằng sự việc đã qua.

Tạ mẫu nhìn thấy chỉ có hạ nhân đến nhận lỗi, tức khắc nổi giận mà cười. Con mình bị khi dễ còn phải chịu sự nhục nhã như vậy nên liền ra lệnh cho người đem đuổi bọn họ đi ra ngoài.