Lục Xuyên cầm một túi giấy bước vào cửa lớn của quán trà, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc.
Thời gian buôn bán của quán trà muộn hơn so với các cửa hàng khác nên Lục Xuyên không cần đến sớm, mà chỉ cần đợi đến khi xe bò của thôn làng vào thành vào buổi sáng.
Hắn đã làm việc ở quán trà mấy ngày, công việc tương đối nhẹ nhàng, bình thường chỉ cần thu tiền và ghi chép sổ sách.
Trương Chưởng quầy đã sắp xếp cho hắn một phòng nghỉ nhỏ ở hậu viện nên khi không có khách hắn còn có thể luyện viết chữ trong phòng nghỉ.
Lúc này vẫn chưa có khách nào tới, Tiểu Phúc ngồi trong sảnh lớn nhàm chán móc móng tay.
Lục Xuyên vừa bước vào, Tiểu Phúc liền hớn hở.
“Lục tiên sinh, hôm nay ngài ăn gì vậy?”
“Bánh bao của Vương đại thúc không tệ, ta mua vài cái, Tiểu Phúc nếm thử một ít chứ?” Lục Xuyên vừa nói vừa đưa túi giấy qua.
Tiểu Phúc không khách sáo, mở túi lấy một chiếc bánh bao ăn ngay.
Từ ngày đầu tiên làm việc, Lục Xuyên đã học được thói quen mua bữa sáng đến quán trà, mỗi lần đều mua nhiều một chút để chia cho Tiểu Phúc và các tiểu nhị khác.
Người ta nói "nhận ân huệ không thể không biết ơn" nên mọi người trong quán đều chiếu cố Lục Xuyên, nhờ đó mà hắn nhanh chóng thích nghi với công việc ở quán trà.
Sau khi ăn xong bữa sáng, chẳng bao lâu, khách bắt đầu lác đác kéo đến uống trà, ngồi rải rác vài bàn.
Hôm nay quán trà có vẻ đông khách hơn thường lệ.
Ngoài trà và điểm tâm, điểm nhấn thu hút khách nhất chính là Vinh Trai tiên sinh người được mời về từ quán trà khác với giá cao để kể chuyện.
Hôm nay, Vinh Trai tiên sinh sẽ kể một câu chuyện mới.
Nói theo cách hiện đại, chẳng khác gì một thần tượng ra mắt vở kịch mới, dù hay hay không thì người hâm mộ đều phải đến ủng hộ.
Vinh Trai tiên sinh có khá nhiều người hâm mộ. Theo quan sát của Lục Xuyên mấy ngày nay, hơn nửa khách của quán trà đều đến nghe ông kể chuyện.
Vinh Trai tiên sinh thường kể về những kỳ tích, chuyện lạ, du ký nhưng hiện tại vẫn chưa tới giờ ông lên sân khấu.
Người đang đứng trên đài là một nam tử trung niên kể về chuyện tài tử giai nhân như một tiết mục dạo đầu để làm nóng không khí.
Chờ phần mở màn xong, Vinh Trai tiên sinh mới chính thức lên sân khấu.
"Lại nói về Nguyệt Nương, nàng đã dành toàn bộ số tiền tích góp của mình cho Lưu thư sinh để làm lộ phí đi kinh ứng thí. Sau đó, nàng ngày ngày chờ đợi ở Xuân Phong Lâu."
"Nàng kiên trì bán nghệ không bán thân, mặc dù bà chủ khuyên can rất nhiều lần nhưng Nguyệt Nương không nghe. Nàng một lòng mong đợi tình lang của mình sẽ đỗ Trạng Nguyên trở về chuộc thân và cưới nàng về nhà."
"......"
"Lưu thư sinh quả nhiên đỗ Trạng Nguyên và được thừa tướng chọn làm phò mã, dự định gả thiên kim cho hắn."
"Lưu thư sinh vẫn nhớ đến Nguyệt Nương nên không lập tức đồng ý mà thành thật kể lại mọi chuyện với thừa tướng."
"Nguyệt Nương ở tha phương nghe tin lập tức tới kinh thành. Nàng nói với Lưu Trạng Nguyên: "Nguyệt Nương tự biết mình xuất thân phong trần, không xứng với Lưu lang, chàng nên cưới một thiên kim tiểu thư làm vợ còn Nguyệt Nương cam nguyện rời đi.""
"Thừa tướng nghe vậy, cảm động trước tình nghĩa của Nguyệt Nương và Lưu Trạng Nguyên. Ông không chỉ gả thiên kim cho Lưu Trạng Nguyên mà còn tự mình chuộc thân cho Nguyệt Nương để nàng làm thϊếp của Lưu Trạng Nguyên."
"Từ đó, Lưu Trạng Nguyên có cả vợ đẹp lẫn thϊếp xinh, cả gia đình sống hòa thuận, hạnh phúc."
"Hay, nói rất đúng!" Nam tử vừa dứt lời, dưới đài liền có người hò reo, thậm chí còn ném tiền thưởng lên sân khấu.
Nam tử liên tục cúi chào cảm ơn, các tiểu nhị dưới đài cũng nhanh chóng lên nhặt tiền thưởng.
Lục Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, những câu chuyện này đều là hư cấu của mấy thư sinh nghèo, toàn là mộng tưởng viển vông.
"Bang!" Tạ Ninh đập mạnh lên bàn, tức giận nói: "Mấy câu chuyện thoại bản này toàn là thư sinh nghèo nàn mơ tưởng hão huyền."
"Thiên kim thừa tướng lại có thể để mắt đến hắn? Còn cùng một người phụ nữ phong trần làm vợ lẽ? Đúng là không biết xấu hổ, loại người vô ơn phụ nghĩa!"