Chương 10: Thù địch

Bảo Dương nhếch mép:

-Hân. Cậu nói cái gì vậy? _Cậu nói với giọng điệu có phần mỉa mai. Rồi ném cái ánh mắt khiến người ta ghét nhất ngay cho nhỏ.

Ánh mặt của cậu nhìn Hân như thế nào Hân biết? Nhỏ cười trừ. Tự trách mình ngu. Hồi nãy, không kiềm chế được định lao vào hôn cậu. Nhỏ cúi gằm mặt xuống, hai bàn tay bấu chặt vào áo mình. Mái tóc dài từ bao giờ đã che hết cái khuôn mặt của nhỏ.

-Xin lỗi. Tôi thật sự.. thật sự..xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi

Đến bây giờ, nhỏ không thể cưỡng lại được, nước mắt cứ thế mà chạy nhảy ra ngoài. Nhỏ đã khóc rồi. Nhỏ cảm thấy xấu hổ, cắn rứt lương tâm. Nếu như Linh biết được thì liệu cái tình bạn gìn giữ bấy lâu nay có còn được nữa hay không?

-Xin cậu đừng kể chuyện này với Linh. Xin cậu. Cảm ơn nhiều._Nhỏ cúi xuống, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Van xin cậu đừng kể cho cô biết. Nhỏ đơn giản chỉ là không muốn cho cái tình bạn này tan rã mà thôi! Nhỏ đã mất một người bạn rồi, bây giờ nhỏ không muốn mất đi cô nữa đâu!

Rồi nhỏ chạy mất. Cái dáng người nhỏ nhắn ấy từ lâu đã khuất xa. Cậu thở dài. Lại đi ra sân để chuẩn bị cho trận thứ hai.

Giờ giải lao kết thúc, trận thứ hai lại bắt đầu. Tôi ngồi rình cậu mà toàn bị kiến lửa cắm. VCl! Đau chết đi được. Phong độ của cậu chẳng tụt tí nào trong khi đó, sức chịu đựng của tôi sắp hết giới hạn rồi. Ây da, đau chết đi được. Đúng là số phận thật ác nghiệt làm sao!

Đến cực điểm, không chịu nổi nữa, tôi nhảy tót ra ngoài. Giờ thì đỡ hơn nhiều rồi! Tôi thở phào nhẹ nhõm trong sung sướиɠ, đón lấy sự tự do tôi mới vừa bị cướp mất. Sau đó, tôi tìm đỡ một chỗ ngồi. Thong thả chăm chú nhìn cậu biểu diễn. Như vậy mới là đã đời nè! Nhưng có vẻ như cậu đã nhìn thấy tôi rồi thì phải. Chết cha! Toi mạng con rồi trời ơi.

Xong cái hiệp 2, cậu liền xin nghỉ với lí do là mệt rồi! Nhường chỗ cho thằng bạn đang ngồi ở phía kia. Đang định tiến lại cô thì bỗng dưng từ đâu xuất hiện một cô ả trông cũng kha khá nhưng vẻ mặt không tự nhiên vì được trét hàng tấn phấn lên mặt. Hai chục lớp son môi, trăm kí kem dưỡng da chống nắng nhưng da vẫn còn đen nhiều. Nhỏ liền lấy tay ôm cậu. Nhoẻn môi nở một nụ cười ranh mãnh như mới tóm được một thứ gì quý lắm:

-Bảo Dương à! Anh bắt em phải đi tìm anh lâu lắm đó! Hôn phu là phải đợi hôn thê cơ.

À vâng, tác giả đây xin cam đoan là cô từ xa đã nhìn thấy, nghe thấy rõ mồn một từng chữ vì nhỏ vặn volumn quá to. Cái gì mà hôn phu với chả hôn thê. Có mà cô muốn cho nhỏ đi hôn đất mẹ thì hơn đó. Ấy mà, hôm nay sao cậu có duyên với "hôn" ghê. Hồi nãy mới bị Hân mém tí hôn trúng môi. Giờ lại thêm nhỏ này nhận cậu làm hôn phu. Sao cậu thấy hận chữ "hôn" quá đi?