Chương 64

Lâm Mộ An tức khắc cứng đờ, khó có thể tin ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, tinh tế đánh giá phân biệt, Mộc Miên bình tĩnh nhìn thẳng anh, đáy mắt không có một tia gợn sóng.

Xác nhận cô không phải đang nói giỡn, Lâm Mộ An mất tự nhiên gãi gãi tóc, ngồi dậy.

“Anh…”

“Chính là… Anh còn chưa chính thức gặp qua ba mẹ em.”

Anh rũ đầu, hơi hơi cắn môi dưới, khẽ nuốt nước bọt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

Mộc Miên chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm anh, mở miệng.

“Cho nên là?”

“Anh không thể.” Lâm Mộ An nhỏ giọng nói.

Mộc Miên nháy mắt nhịn không được cười, gật gật đầu vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy được rồi.”

Không nhịn được mất mát tức khắc cuồn cuộn mà đến, Lâm Mộ An nhìn cô há miệng thở dốc, lại nhụt chí nhắm lại, giữa mày đều là buồn bực không vui.

Cuối cùng uể oải mang dép vào, đi vào toilet.

Mộc Miên một lần nữa nằm trở về, ở trên sô pha lăn một cái, sau đó ghé vào gối ôm cười ha ha, trước mắt đều là gương mặt mới vừa rồi kia.

Ủy khuất đáng thương.

Có một số việc chưa nói thì không sao, vừa nói, trong đầu toàn là điều đó.

Mộc Miên cả ngày đều cảm thấy ánh mắt Lâm Mộ An nhìn cô không quá thích hợp.

Lúc tối còn tương đối an phận.

Ngày hôm sau tuyết ngừng, trời lại vẫn âm u, mặt đất có chút ẩm ướt, vẫn lạnh đến muốn mệnh, bên ngoài một mảnh quạnh quẽ, thoạt nhìn có vài phần hiu quạnh.

Hôm nay là Giao thừa, tuy rằng chỉ có hai người ở nhà ăn Tết, nhưng cũng cảm thấy thập phần mỹ mãn.

So với những giây phút sôi nổi nhưng xa cách trong quá khứ thì bây giờ thực sự hạnh phúc hơn rất nhiều.

Hai người ở trong ổ chăn ấm áp cả buổi sáng, giữa trưa rời giường ăn cơm, sau đó quấn lấy nhau ra cửa.

Ra cửa tiểu khu, đã có ba hai người đi bộ trên đường, Mộc Miên kiễng chân lên để giúp anh lấy khăn che mặt chặt hơn, khi hai người bước đến cổng siêu thị thì người đồ hơn.

Cho dù thời tiết giá lạnh, các bác gái a di mua hàng tết vẫn nhiều đến mức làm người giận sôi, Mộc Miên kéo Lâm Mộ An cẩn thận từ trong đám người xuyên qua, đẩy xe yên lặng chọn nơi ít người.

Tất cả mọi thứ bên trong siêu thị đều là màu đỏ, thương phẩm so lúc trước đều phong phú hơn, kệ để hàng rực rỡ muôn màu, tạo hình bài trí độc đáo, làm người ta có chút thích thú.

Cách mấy năm không có tới, bên trong không ít thương phẩm đều thay đổi vị trí, có rất nhiều nơi cũng đều sửa chữa sửa đổi, siêu thị người rất nhiều, không khí có chút vẩn đυ.c.

Mộc Miên nhanh chóng chọn lựa đồ cần dùng, kéo Lâm Mộ An tính tiền ra cửa.

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, nhưng lại cực sảng khoái.

Về đến nhà thời gian còn sớm, Mộc Miên quấy nhân thịt chuẩn bị làm vằn thắn, phòng khách mở TV, Lâm Mộ An cởi bỏ bớt trói buộc trên người, mặc áo lông rộng thùng thìng ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha.

Mộc Miên bưng bồn đi qua.

“Làm vằn thắn”, cô đem đồ vật trong tay đặt trước mặt anh, Lâm Mộ An lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng, sau đó lê dép đi rửa tay.

Trên cái thớt gỗ thô, rải hơi mỏng bột mì, bên cạnh đặt một đống vỏ sủi cảo, được làm máy móc, có chút khô, Mộc Miên còn chuẩn bị một chén nước nhỏ.

Làm thử cho anh xem một lần, Lâm Mộ An học động tác của cô, thật cẩn thận bao ra một cái, sau đó như hiến vật quý đưa đên trước mặt cô.

“Miên Miên, đẹp không?”

Mộc Miên đánh giá liếc mắt một cái, bất động thanh sắc mở miệng: “Tự làm tự ăn.”

“……”

Lâm Mộ An ủy khuất rũ mắt xuống, yên lặng đem cái sủi cảo ‘ bị ghét bỏ ’ lên trên thớt, sau đó cầm lấy miếng vỏ sủi cảo tiếp theo.

Động tác của anh cứng đờ mà trúc trắc, mắt thấy cái thành phẩm tiếp theo sắp ra tới, Mộc Miên không chịu được.

“Nơi này, kẹp vào trong một chút, sau đó khép lại.”

“Đúng vậy, chính là như vậy.”

Mộc Miên nắm lấy tay anh, nhéo đầu ngón tay anh, cơ hồ là tay cầm tay dạy anh làm cái sủi cảo thứ hai.

“Anh xem, này là xong”, cô nhìn thành phẩm mới ra lò, vừa lòng thu hồi tay.

Lâm Mộ An dừng vài giây, sau đó chớp chớp mắt, nhấp nhấp môi, “Vẫn không được, em lại dạy anh làm một cái nữa đi.”

Mộc Miên lại dạy anh làm cái tiếp theo.

“Đã hiểu chưa!”

“Vẫn hơi khó…” Anh vô tội mở tròn mắt.

Mộc Miên nhận mệnh tiếp tục dạy, giúp Lâm Mộ An làm vài cái, cô rốt cuộc nhận thấy được không thích hợp.

“Anh cố ý đi?” Mộc Miên liếc nhìn anh.

“Không có!” Lâm Mộ An lời thề son sắt mở miệng.

“Phải không? Vậy anh vẫn xuẩn như vậy, vẫn là không cần làm loại chuyện yêu cầu cao này, lui ra đi”, Mộc Miên làm bộ muốn đem đồ vật dọn về phòng bếp, Lâm Mộ An lập tức túng.

“Anh biết! Miên Miên, tin tưởng anh”, vẻ mặt anh thành khẩn thề, sau đó lập tức làm một cái sủi cảo có thể nói xinh đẹp.

Mộc Miên: “……”

Kế tiếp anh còn tính là an phận, thành thành thật thật ngồi ở chỗ kia, hai người một bên nhìn TV, một bên gói sủi cảo, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu, thời gian trôi qua nhanh, khi giải quyết xong một đống vỏ sủi cảo kia, đã gần chạng vạng.

Mộc Miên bắt đầu thu thập nguyên liệu nấu ăn, tuy rằng chỉ có hai người, nhưng gà vịt thịt cá cũng không có thiếu, cô đem sủi cảo để vào ngăn đông tủ lạnh, Lâm Mộ An thấy thế lập tức chạy tới.

“Đêm nay mình ăn sủi cảo nha!”

“Anh thấy qua nhà ai Giao thừa ăn sủi cảo chưa?!” Mộc Miên tức giận trừng mắt nhìn anh một cái.

“Chỉ là anh thật muốn nếm thử hương vị!”

“Lần đầu tiên tự làm vằn thắn…”

Anh mở mắt trông mong nhìn, Mộc Miên tức khắc mềm lòng, lấy ra một cái chén nhỏ lấy cho anh mấy cái, “Có thể đi, chỉ nếm một chút, đêm nay có rất nhiều đồ ăn.”

“Ừ ừ ừ”, Lâm Mộ An vui sướиɠ không ngừng gật đầu.

Hai người ở phòng bếp bận bận rộn rộn, bên ngoài trời một chút một đen, ánh đèn màu cam sáng lên, mùi hương đồ ăn dần dần truyền ra, bên ngoài vang lên tiếng pháo trúc cùng pháo hoa.

Tiếng nổ lớn như vang bên tai nổ tung, hai người ngẩng đầu, ngoài cửa sổ, trên bầu trời đen nhánh đủ mọi màu sắc tùy ý nở rộ, sáng lạn loá mắt, chiếu sáng nửa bên má cửa bọn họ.

Mộc Miên nhịn không được nghiêng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt quen thuộc kia, pháo hoa ánh hồng hai khuôn mặt, ý cười lộng lẫy.

Đồ ăn trên bàn phong phú vô cùng, gà vịt thịt cá đầy đủ mọi thứ, sau khi Mộc Miên vung tay kêu được ăn, cô quan sát vài lần, chỉ cảm thấy thiếu chút cái gì đó.

Tự hỏi vài giây, đột nhiên gật đầu, Mộc Miên đằng đằng chạy vào thư phòng Mộc Minh, ở trong ngăn tủ lấy ra một chai rượu vang đỏ, hai mắt tỏa sáng cầm đi ra ngoài.

“Anh xem!” Cô như hiến vật quý đưa tới trước mặt Lâm Mộ An lắc lắc.

“Lúc này cần phải rượu vang đỏ nha!”

Lâm Mộ An nhấp môi cười, lập tức đứng dậy đi lấy ly.

Chất lỏng màu đỏ chậm rãi rót vào ly pha lê chân cao, dọc theo vách ly chảy đến đáy, cầm trong tay nhẹ nhàng lay lay vài cái, bên môi hiện lên ý cười.

Chạm cốc.

“Giao thừa vui vẻ.”

TV phòng khách đang chiếu Dạ tiệc mừng xuân, giọng của người chủ trì vang ra, hương vị rượu vang đỏ thật thơm, Mộc Miên nhẹ nhàng nhấm nháp, bất tri bất giác cũng uống được vài ly.

Cô nhìn mặt Lâm Mộ An có chút ửng đỏ, ngăn tay anh muốn rót ly thứ ba lại.

“Tửu lượng anh không tốt, nhiều nhất chỉ có thể uống hai ly.”

“Vậy được rồi”, anh ngoan ngoãn thu tay, an tĩnh ăn cơm.

Độ cồn rượu vang đỏ không cao, nhưng khi Mộc Miên đứng dậy vẫn có chút choáng váng đầu, cô cười cười, phân phó Lâm Mộ An đi rửa chén, còn cô cầm quần áo đi phòng tắm.

Kỳ thật tửu lượng của cô, so với Lâm Mộ An cũng không nhường một tấc.

Nước ấm bốc hơi, cả người nháy mắt thanh tỉnh, nhưng so với lúc trước cô cảm thấy yếu hơn một chút, ôm gối nằm trên sô pha xem Dạ tiệc mừng xuân, không muốn động đậy.

Lâm Mộ An tắm rửa xong ra xem cùng cô, sô pha không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho hai người nằm, Mộc Miên nghiêng người, Lâm Mộ An từ sau lưng ôm lấy cô.

Cằm để ở đỉnh đầu cô, cơ thể ấm áp kề sát cô, nhiệt độ không ngừng truyền đến, thoải mái làm người ta chỉ muốn ngủ.

Đôi mắt của Mộc Miên từ từ mở ra và nhắm lại, uể oải, tâm trí cô rối bời và lơ mơ, nhưng cảm thấy chân mình ngày càng lạnh hơn, cô di chuyển cơ thể, uốn cong đầu gối và tự động dựa vào nguồn nhiệt.

Bên tai truyền đến cơ thể quen thuộc, mơ hồ nói cái gì, sai đó cả người bay lên trời, Mộc Miên nháy mắt thanh tỉnh.

“Làm sao vậy?” Cô duỗi tay ôm lấy cổ Lâm Mộ An.

“Hình như điều hòa hỏng rồi.” Lâm Mộ An ôm cô đi vào phòng ngủ, bước chân vững vàng, vẻ mặt bình tĩnh.

“A…” Mộc Miên kêu lên một tiếng, lo lắng nhìn anh: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Em ngủ trước, anh gọi cho bên bất động sản thử xem.”

Lâm Mộ An đặt Mộc Miên lên trên giường, sau đó lấy chăn bông trong tủ, cẩn thận đắp lên cho cô xong, mới gọi điện thoại.

Sau một hồi diễn giải, cuối cùng được báo là công nhân bảo trì đang đi nghỉ, sớm nhất là ngày mai.

Nhiệt độ trong nhà gần như đã giảm xuống, chỉ một chiếc áo len cũng không đủ chống lại cái lạnh, Lâm Muội đặt tay lên môi hà hơi, đứng dậy tắt đèn bên ngoài và TV.

Trong ổ chăn được nhiệt độ cơ thể Mộc Miên hong có chút ấm, chui vào liền xua tan ý lạnh toàn thân, Lâm Mộ An đem cô ôm ở trong lòng ngực.

Mộc Miên lập tức quay lại ôm chặt lấy anh, đầu còn dụi vào ngực anh, miệng lẩm bẩm sao lạnh thế này.

Cùng với tiếng nỉ non, giữa hai chân Lâm Mộ An bị nhét vào một đôi chân nhỏ.

Trời lành lạnh, thấm nhiệt độ của anh qua lớp vải mỏng.

Cùng lúc đó, một đôi tay chui vào bên hông anh, lướt qua lớp vải kia, không kiêng nể gì vuốt ve da thịt ấm áp của anh.

Lâm Mộ An tức khắc cứng đờ, lại không đành lòng đẩy cô ra, mặc cho Mộc Miên ở trên người anh sưởi ấm.

Điều khác biệt là sự mềm mại trên ngực anh lúc này đang thử thách ý chí của anh từng giây từng phút.

Mộc Miên tắm rửa xong, không có thói quen mặc nội y.