*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Lâm Mộ An tắm rửa xong đi ra, Mộc Miên đang nghiêm túc đọc bình luận, sô pha bên cạnh hãm xuống, hơi ẩm nóng ấm xen lẫn mùi sữa phả vào mặt cô.
Đây là sữa tắm mới mua hôm nay.
Mùi hương kia cách càng gần, tràn ngập quanh mũi, anh đi qua, nhìn chằm chằm màn hình trong tay Mộc Miên.
Lát sau.
“Em thấy rồi à”, Anh nhẹ nhàng nói.
“Ừ.”
“Anh… Vì sao lại đột nhiên quyết định như vậy?”
“Các fan đều rất khổ sở”, ngón tay Mộc Miên lướt màn hình, từng bình luận hiện ra ở trước mắt hai người, Lâm Mộ An rũ mắt lẳng lặng nhìn, nửa ngày, mới mở miệng.
“Nhưng anh lại càng không muốn làm em buồn.”
“Không muốn em bị ủy khuất, không muốn em chạy ngược chạy xuôi, không muốn chịu đựng những ngày không được gặp em.”1
Anh nghiêng đầu, lông mi run rẩy, đôi mắt đen nhánh sáng trong, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ trắng nõn như cũ, xinh đẹp quá mức.
Mộc Miên ngây người nhìn anh, như thể anh linh cảm có điều gì đó sắp xảy ra.
Sau đó Lâm Mộ An nhẹ nhàng nói.
“Anh không thuộc về bọn họ.”
“Anh chỉ thuộc về em.”
Như là bị cái gì đó đánh trúng, những cảm xúc vừa lạ vừa quen cứ cuộn trào tràn về trong tim.
Trước khi tâm trí cậu kịp phản ứng, cơ thể Mộc Miên đã tuân theo bản năng, đặt lên đôi môi đỏ mọng đó.
Lâm Mộ An ôm lấy cô, ôn nhu đáp lại.
Môi lưỡi ướŧ áŧ cọ xát, triền miên lưu luyến.
Trong phòng khách trống trải, yên tĩnh như nhau.
Thuộc về bọn họ, thế giới hai người.
Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Mộc Miên từ trong ổ chăn giãy giụa đứng dậy, Lâm Mộ An nằm ở bên cạnh đang ngủ yên giấc, không hề có ý định rời giường.
Cô tay chân nhẹ nhàng rửa mặt xong, sửa sang lại đồ vật đi đênz trường học.
Buổi sáng học xong hai tiết, giờ nghỉ ngơi giải lao Mộc Miên gọi điện thoại cho anh.
Tiếng đô đô vang lên một lúc lâu anh mới nhấc máy, giọng anh mông lung lại nhớp nháp, mang theo chút buồn ngủ.
Mộc Miên đem điện thoại ra trước mặt, xem lại giờ một lần nữa.
“Anh vẫn còn đang ngủ à?”
“Ừ…”
“Đều đã hơn 10 giờ rồi”, cô cẩn thận nhớ lại một chút, tối hôm qua hình như là 12 giờ mới ngủ.
“Ừ…”, đầu dây bên kia đáp lại một cách mơ hồ, sau đó không có động tĩnh gì nữa, Mộc Miê
lắc đầu bất lực, hỏi vài câu rồi cúp điện thoại.
Giữa trưa Mộc Miên cùng Lý Quân bọn họ ăn ở nhà ăn, buổi chiều lên lớp xong trở về, anh đang ngồi xổm trên mặt đất không biết mân mê cái gì.
Phòng khách nhỏ ngổn ngang gỗ, hộp giấy, đồ đạc bừa bộn.
Anh mặc một chiếc áo len to sụ, quần bông rộng, mái tóc đen xù xì, ngồi xếp bằng trên mặt đất với vẻ mặt tập trung và mày mò.
“Anh đang làm gì vậy?” Mộc Miên cẩn thận rút về chìa khóa, đóng cửa lại, đứng ở huyền quan nghi hoặc đánh giá đống hỗn độn dưới đất này.
“Lắp ráp giá vẽ”, anh cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
“Nga”, Mộc Miên gật gật đầu, tùy ý anh đi, đem balo trên vai treo ở trên cửa, sau đó búi tóc lên, thuận miệng hỏi: “Giữa trưa ăn cái gì nha?”
“Cơm hộp.”
“Ok”, Mộc Miên lên tiếng, đi qua chướng ngại dưới chân, mở tủ lạnh ra bắt đầu cân nhắc buổi tối ăn cái gì.
Vo gạo xắt rau, bật lửa xào nấu, khi mùi xương sườn bắt đầu tràn ra tới, Lâm Mộ An đã thu dọn xong đống đồ, đi đến bên cạnh rửa tay.
Tiếng nước tí tách vang lên, anh cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau khô, sau đó đi qua, “Thơm quá.”
Mộc Miên không để ý đến anh, chuyên tâm nhìn chằm chằm trong nồi.
“Thơm quá thơm quá a!” Người nào đó bắt đầu nâng lên cảm giác tồn tại.
Mộc Miên cầm lấy vá múc một miếng, để trước mặt phân biệt chút độ nóng, sau đó lại ném trở về.
“Miên Miên ——”
“Em cho anh nếm một miếng đi, nhanh lên nhanh lên”, anh nuốt nuốt nước miếng dậm chân.
Mộc Miên đắc ý mà cười, nâng mặt, “Hôn một cái liền cho anh.”
Vừa dứt lời, một vài nụ hôn ướŧ áŧ rơi trên môi và má cô, Lâm Mộ An nghiêng người hôn cô mãnh liệt, “Được rồi, cho anh miếng cho anh miếng.”
Hài lòng, Mộc Miên gấp một miếng trong nồi đưa lên môi anh, Lâm Muội thổi qua rồi cẩn thận đưa lên miệng."
“A A ăn ngon, rất ngon”, anh hưng phấn gật đầu, đáy mắt toát ra vui sướиɠ, ở dưới ánh đèn đen nhánh bóng loáng.
Mộc Miên cười cười, nhấc nồi lên múc ra đĩa, phân phó nói: “Mang sang đi.”
Chờ hết thảy ổn thoả đên khi đi ra ngoài ăn cơm, bàn xương sườn ngoài kia đã thiếu một phần ba.
Mộc Miên nhìn đóng xương trên bàn, lại nhìn người ngồi ngay ngắn đang cười ngây ngô kia, đột nhiên mất bình tĩnh.
Trong nhà mở điều hòa, cửa sổ đóng chặt, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, đèn phòng khách được mở lên, một phòng sáng ngời.
Mộc Miên liếc nhìn giá vẽ và chiếc ghế đẩu cao đặt ở góc phòng khách, sau đó ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Ăn xong, Lâm Mộ An đi rửa chén, Mộc Miên thu thập quần áo vào phòng tắm, khi ra tới, Lâm Mộ An đã ngồi xuống trước giá vẽ, trong tay cầm một cây bút chì, vẻ mặt chuyên tâm vẽ vẽ.
Mộc Miên tò mò đi qua, bước chân nhẹ nhàng như mèo.
“Hả ——”
Giấy trắng chì đen, mặt trên chỉ đơn giản vài nét bút, vẽ ra một bóng người, nhìn kỹ còn có chút quen thuộc.
“Đây là em sao?” Cô thử hỏi.
“Ừ.”
“Ui, vẽ cũng không tệ lắm, lúc trước anh từng học qua sao?”
“Học qua một chút.”
“Sao em lại không biết!” Mộc Miên có chút không cao hứng.
Lâm Mộ An lập tức dừng lại động tác, ngửa đầu giải thích: “Lên cao trung liền không học, sau đó mới quen em.”
“Được rồi”, Mộc Miên miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này, mới vừa đồng ý, lập tức lại hỏi.
“Vậy sao bây giờ lại nhớ tới.”
“Nhàm chán.”
“Không thể ra cửa, em lại không ở nhà, anh một người ở nhà nhàm chán muốn chết.”
Lâm Mộ An lẩm bẩm, trước khi đi Triệu Địch cố ý dặn dò anh, trước né qua khoảng thời gian này, bằng không bị truyền thông chụp thấy lại sẽ là một trận oanh động.
Huống hồ lại qua mấy tháng tác phẩm của anh đều phải công chiếu, một năm sau phỏng chừng sẽ rất khó mai danh ẩn tích.
Chỉ có thể hành sự điệu thấp, tránh né nổi bật.
“Buồn ghê”, Mộc Miên xoa đầu anh, an ủi: “Chờ em nghỉ, mang anh đi ra ngoài du lịch.”
Vì thế, khi Mộc Miên ban ngày đi học, Lâm Mộ An liền ngoan ngoãn ở nhà.
Phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, dần dần bị chất đầy một trương giấy vẽ, bắt đầu là đủ loại phác hoạ, sau đó biến thành đủ mọi màu nước đầy sắc màu.
Mỗi lần vẽ xong, bản thảo đều bị anh tùy tay ném ở một góc, khi Mộc Miên trở về, luôn cẩn thận thu gom, cuộn lại và xếp chúng lại với nhau.
Sau lại thật sự là xếp không được, Mộc Miên dành hai ngày cuối tuần, từ trong đó lấy ra một ít bức tranh đẹp đẹp l*иg khung rồi treo trên tường.
Lên taobao mua ít giấy dán khung bên ngoài, tốn thời gian hơn nửa ngày chuẩn bị, vách tường trắng tinh ngày xưa giờ đây được bao phủ bởi nhiều bức tranh khác nhau và phong cách của toàn bộ ngôi nhà ngay lập tức được cải thiện.
Mộc Miên vừa lòng đánh giá, trên đó có không ít đều là tranh vẽ cô, chân dung chính diện, sườn mặt, phác hoạ bằng màu nước, bằng chì, đủ loại hình thái, làm cô yêu thích không buông tay.
Cùng các bức khác trộn lẫn với nhau, hỗn độn lại vô cùng phù hợp,
Mộc Miên nhịn không được lôi kéo bên cạnh người nọ tranh công.
“Anh xem, có phải đặc biệt đẹp hay không!”
“Đẹp, đặc biệt đẹp.”
Lâm Mộ An cười đem cô kéo vào lòng, từ phía sau ôm lấy cô, đôi mắt nhìn chằm chằm những bức vẽ cô trên tường, các loại thần thái, động tác, tư thế, mỗi một bức anh đều thích cực kỳ.
Trong khoảng thời gian ở nước ngoài không có người nói, không có chuyện gì, trong lòng không biết bao nhiêu lần miêu tả cô.
Sau một cơ hội ngẫu nhiên, đi qua trước một cửa hàng, thấy được giá vẽ bên trong, nhất thời động lòng, liền mua.
Lúc An Lăng không phát bệnh, hẳn là xem như một người mẹ cực kì đủ tư cách, ngoài chuyện học, còn báo cho anh không ít lớp năng khiếu.
Nhưng Lâm Mộ An đi học một vài lớp, cuối cùng cũng chỉ lựa chọn mỗi hội họa.
Anh từ nhỏ liền không thích nói chuyện, đối mặt với các loại nhạc cụ vận động khác đều không có hứng thú, chỉ có khi an tĩnh ngồi ở trước giá vẽ, anh mới cảm thấy có chút hứng thú.
Đó là một niềm vui rất bí mật và nhỏ bé.
Chỉ là sau khi An Lăng vào bệnh viện tâm thần, đột nhiên, đối với chuyện gì cũng đều mất đi hứng thú, cả người dần dần chết lặng, mất đi cảm giác.
Sau này ở nước ngoài khi một lần nữa cầm lấy bút vẽ, ngược lại tô thêm chút kỷ niệm đẹp về quãng thời gian u ám ấy.
Đặc biệt là một mình một người ở trong phòng trống vắng, từng nét bút, nhìn khuôn mặt khắc sâu trong tâm trí tôi nhảy ra khỏi trang giấy, như thể gần cô ấy hơn.
Có khi thời tiết tốt, anh cũng sẽ đi ra ngoài ngắm cảnh, ngắm kiến trúc quảng trường phục cổ mà cao ngất, suối phun nước, bồ câu trắng, người đi đường lui tới.
Mà Hà đạo, chính là dưới tình huống như thế gặp được anh.
Sau đó, công việc bận rộn, làm anh lại lần nữa vứt bỏ bút vẽ.
Đến kì nghỉ đông, Mộc Miên thực hiện lời hứa, dẫn anh đi ra ngoài chơi, trong nước người quen biết anh quá nhiều, vì thế bọn họ bay đi Santorini, Hy Lạp.
Thật trùng hợp vào đợt du lịch trái mùa, khi cả hai đi ngang qua những nơi dân cư thưa thớt, chợt có ảo ảnh về một hòn đảo.
Trời nhiều mây, may mà trời không mưa, chạng vạng, hoàng hôn hiện ra nơi chân trời rực rỡ.
Ánh vàng rực rỡ chiếu vào mặt biển, phản chiếu trên những tòa nhà cao độ khác nhau, đan xen vào những mảng màu xanh trắng rộng lớn, đẹp đến mức khiến bạn không thể dời mắt.
Mộc Miên cùng Lâm Mộ An không kiêng nể gì nắm tay, chen chúc giữa những ngôi nhà mái xanh và tường trắng. Cách đó không xa là biển xanh bất tận và những ngọn núi trập trùng.
Không thể khống chế, ở dưới cảnh đẹp như vậy, tinh thần của Mộc Miên như bị đả kích, chỉ muốn lưu lại giờ khắc này.
Sau khi Lâm Mộ An chụp cho cô vô số bức ảnh, Mộc Miên một người đàn ông da trắng cao lớn và lịch sự nhờ anh ta chụp giúp hai người một vài bức ảnh.
Nghe thấy, anh phi thường nhiệt tình nhận lấy camera.
Trong màn ảnh, Lâm Mộ An ôm lấy bả vai cô, quay đầu sang một bên và dựa vào người cô, hai khuôn mặt đều nở nụ cười giống nhau, với đôi lông mày cong cong và rực rỡ.
Răng rắc một tiếng, chượ ảnh, hợp với cảnh đẹp phía sau, ngừng ở giờ khắc này.
Mộc Miên liên tục cảm ơn anh, tiến lên lấy lại camera, vị nam sĩ kia lại giơ ngón tay cái lên với cô, hưng phấn khen: “Your boyfriend is really good-looking”
“A”, Mộc Miên sửng sốt một chút, sau đó cười càng thêm xán lạn, vội vàng khom lưng gật đầu nói cảm ơn.
Lúc cô cầm camera trở về, Lâm Mộ An chính nhìn chằm chằm cô, mày nhíu lại, có chút nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi anh ta nói gì đó?”
Hoàng hôn nơi chân trời vào giờ phút này chiếu vào trên mặt anh, một ít tóc bên cạnh bị nhuộm thành ánh vàng kim, mặt mày giống như dính kim phấn, làm người khó có thể nhìn thẳng.
Mộc Miên nhìn gương mặt trước mắt này, giảo hoạt lại đắc ý chớp chớp mắt, chậm rì rì kéo dài ngữ điệu.
“Anh ấy nói nói ——”
“Bạn trai em thật xinh đẹp.”
* Santorini, Hy Lạp