Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 58

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa dứt lời, tức khắc cả hai người đều cứng đờ, Triệu Địch trộm nhìn Lâm Mộ An, lại đυ.ng phải tầm mắt của anh.

Hai người nhìn nhau, rồi rũ xuống.

Giây lát, anh nhẹ ho một tiếng, hậm hực nói: “Tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống này lần nào nữa.”

Nói xong, lại dõng dạc hùng hồn bảo đảm: “Em dâu, em cứ yên tâm đi.”

“Ừ”, Mộc Miên gật gật đầu, thần sắc trịnh trọng: “Em đây đã có thể tin tưởng anh.”

Như trút được gánh nặng, Triệu Địch rốt cuộc có thể động đũa, đồ ăn vừa vào miệng liền nhịn không được kinh hô, sau đó không ngừng gật đầu, tay gắp không ngừng, không bao lâu, mâm cơm liền thấy đáy.

Lâm Mộ An thấy thế liền căng thẳng, lập tức nhanh tay, không dấu vết đem hai món anh thích xê dịch đến trước mặt, như một con thú nhỏ bảo vệ thức ăn của nó.

Ăn cơm xong, Triệu Địch thoả mãn nửa nằm liệt trên ghế, hai mắt mờ mịt nhìn trần nhà, ợ một tiếng vang dội.

Ánh mắt anh đảo qua cơm thừa canh cặn trên bàn, suy nghĩ mơ hồ, kỳ thật Mộc Miên làm đồ ăn so với các khách sạn lớn quán ăn thì bình thường hơn rất nhiều, nhưng khi ăn vào lại cảm thấy thoải mái.

Không mặn không nhạt, sống chín thích hợp, sắc hương vị đều đầy đủ.

Nhìn ra được cách làm cũng không phải quá rườm rà, chỉ là cơm nhà bình thường, nhưng khi ăn rồi lại khiến cho người ta không dừng được.

Đặc biệt là đối với người quanh năm luôn ở bên ngoài như anh, hiếm khi ăn đồ nhà nấu, nên nó giống như dụ hoặc trí mạng.

Nhớ tới cái tính tình kia của Lâm Mộ An, Triệu Địch nháy mắt hiểu rõ.

Loại ấm áp này đối với cậu ấy giống như độc dược trí mạng, dần dần xâm nhập ngũ tạng lục phủ, thẩm thấu vào huyết nhục, khó có thể nhổ.

Quả nhiên thế giới vạn vật, sinh ra chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nghĩ như thế, khi Lâm Mộ An tự giác thu thập bàn ăn rồi đi rửa chén, anh cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

Ngày hôm qua liên hoan ngay cả đạo diễn cũng uống nhiều, hôm nay phá lệ có thể nghỉ phép một ngày, Triệu Địch ăn xong liền trở về ngủ bù, Mộc Miên thì mang tai nghe cầm máy tính không biết đang làm gì.

Lâm Mộ An lau khô tay đi qua, ánh mắt dừng ở màn hình, giống như… Là đang cắt nối biên tập âm thanh?

“Em đang làm gì vậy?” Anh nghiêng đầu nhìn qua.

“Anh đoán xem?” Khóe miệng Mộc Miên dần cong hơn, động tác trên tay chưa dừng, ánh mắt chuyên chú.

Lâm Mộ An lập tức tức giận trừng mắt nhìn cô, Mộc Miên giơ tay che miệng lại, che lại ý cười, chỉ là cặp mắt kia lại cong thành một vầng trăng khuyết.

Cắt nối biên tập hoàn thành, save, thiết lập tiếng chuông di động, Mộc Miên giơ tay, ánh mắt sáng ngời.

“Anh gọi điện thoại cho em đi——”

“Làm gì nha…” Lâm Mộ An không tình nguyện lấy di động ra, nhấn số máy cô.

Giây lát, tiếng chuông đột nhiên vang lên, ở trong phòng khách an tĩnh trống trải phá lệ rõ ràng, một giọng nam đáng thương truyền ra, làm người nghe thương tâm, rơi lệ.

“Cải thìa nhỏ, trong đất hoàng, ba tuổi không có cha, bốn tuổi không có mẹ…”

“!!!!!”Lâm Mộ An sửng sốt, chớp mắt một cái, sau đó khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn, mặt đỏ bừng ngay lập tức, xấu hổ giận dữ như muốn nổ mạnh.

“Đây là chuyện gì?!”

Mộc Miên chống cằm cười đến hết sức vui vẻ.

Anh lập tức nhanh tay ngắt điện thoại.

Tiếng ca dừng lại, máu chảy mãnh liệt toàn thân cũng dịu xuống, Lâm Mộ An hít sâu một hơi, năn nỉ: “Xóa đi được không, Miên Miên.”

Mộc Miên nghẹn cười, nhìn anh lắc lắc đầu.

“Cầu em ——”

“NO”

“Thế làm sao em mới xóa đây…” Mặt Lâm Mộ An như sắp khóc tới nơi.

“Làm gì cũng không xóa”, Mộc Miên cười đến mát lòng mát dạ.

Anh nhìn chằm chằm cô, giằng co vài giây, đột nhiên nhào tới, Mộc Miên tránh né không kịp, tùy ý để anh cướp di động xóa đi, sau đó cười vô cùng đắc ý.

“Em còn có bản sao trong Baidu Cloud.”

Lâm Mộ An suy sụp đè ở trên người cô, Mộc Miên giơ chân đá anh một cái: “Tránh ra.”

“Không ——”

“Đau lòng quá nhúc nhích không nổi.”

Mộc Miên tà mị cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy anh càng chờ sẽ càng đau lòng.”

Cô cầm lấy điều khiển từ xa, ấn mở, mở cái TV thất lớn ở giữa phòng khách kia, màn hình đen nhánh chợt sáng lên, một bóng người nhảy ra.

Bài trí quen thuộc, ngay ở trên ghế sopha hai người đang nằm, Lâm Mộ An thấy được chính mình, không, kia không phải chính mình!! Anh làm sao sẽ có biểu tình ngu xuẩn như vậy!!!

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tóc tai hỗn độn, hai má đỏ bừng, ánh mắt mông lung nhìn máy ảnh, ánh mắt dại ra.

Đầu tiên là anh giống như đứa trẻ phẫn nộ đấm sô pha, lung tung phát tiết, tiếp theo biểu tình biến đổi, than thở khóc lóc lên án, càng nói càng thương tâm, đáy mắt chậm rãi đầy nước mắt.

Lâm Mộ An cứng còng thân mình, đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, kinh ngạc quên mất nên phản ứng như thế nào.

Màn kế tiếp xuất hiện làm cho anh muốn hỏng mất.

Người trên màn hình mở miệng, bắt đầu hát.

“Cải thìa nhỏ, trong đất hoàng…”

Dư âm lượn lờ, lượn quanh ba thước không dứt bên tai, Lâm Mộ An rốt cuộc cũng ngã quỵ.2

Anh đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Mộc Miên, lạch cạch một tiếng, tắt TV, màn hình nháy mắt tối đen.

Anh nhìn chằm chằm Mộc Miên, trong mắt lấp lóe ánh nướ, đến bên tai cũng đều đỏ bừng, Mộc Miên ôm bụng cười không ngừng, cuộn tròn thân mình bắt đầu lăn lộn trên sô pha.

“Ha ha ha ha ha cười chết en!”

“Em còn là lần đầu tiên thấy, Anh… Một mặt khác không ai biết đến của anh nha!”

Mộc Miên cười đến bả vai run run, cuối cùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ phát biểu kết luận.

“Nguyên lai anh là cái dạng này nha Lâm Mộ An!”

Lâm Mộ An sống không còn gì luyến tiếc nhắm hai mắt lại, từ trên người cô đứng dậy, yên lặng trở về phòng, sau đó đem chính mình gắt gao bọc vào trong chăn.

Anh cần sự yên lặng.

Mộc Miên nhìn theo bóng dáng đó, anh cúi đầu rũ bả vai, thân mình thoạt nhìn làm người ta cảm thấy có vài phần đơn bạc, cả người tản ra cảm giác hiu quạnh cùng điêu tàn.

Giống một con gà trống bị đánh bại, thoạt nhìn đáng thương lại suy sút.

Cô chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm trần nhà nghĩ nghĩ, chậm rãi đứng dậy mang dép vào, sau đó thật cẩn thận đi vào phòng ngủ.

Đi vào trước giường, nhìn cái người trốn trong chăn, khom lưng thử xốc lên một góc.

Còn chưa thấy rõ tình hình, cái góc kia lại lập tức bị người từ bên trong che lại.

Mộc Miên cắn cắn môi, duỗi tay dùng sức kéo ra, người bên trong lập tức kéo về, hai người như đang trong một cuộc chiến giằng co.

“Lâm Mộ An!” Mộc Miên quát khẽ một tiếng.

Động tác bên trong tức khắc dừng lại, chăn trong tay buông lỏng, Mộc Miên xốc lên, chui vào ôm lấy anh.

Trong chăn ấm áp dễ chịu, Mộc Miên kéo góc chăn xuống, lộ ra cái đầu của anh, chớp mắt hít vào không khí mới mẻ kia, Lâm Mộ An lập tức đem mặt vùi vào cần cổ cô.

Độ ấm nóng bỏng đánh úp lại, dán ở trên làn da cô, có chút nóng lên.

Bàn tay Mộc Miên dán trên mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve, lầm bầm lầu bầu: “Làm sao lại nóng như vậy?”

“Không đến mức đi.”

“Có xấu hổ đến như vậy sao sao?”

“Có!” Anh lập tức kích động phản bác, vùi đầu ở cổ cô, thanh âm rầu rĩ, không có lực răn đe.

Mộc Miên lại nhịn không được cong môi, như là đối đãi sủng vật vỗ đầu của anh, nhẹ dỗ.

“Không có quan hệ, chỉ có em thấy được, ở trong mắt người khác, anh vẫn là Lâm Mộ An cao quý lãnh diễm.”

“Em đừng nói nữa!” Giọng nói anh xấu hổ vang lên, nhiệt độ bên tai vẫn luôn chưa lui, Mộc Miên vui vẻ, duỗi tay kéo đầu anh từ cổ ra.

Dưới mái tóc hỗn độn, đôi mắt đen nhánh ướŧ áŧ kia đang bất mãn mà nhìn chằm chằm cô, hai bên má cũng ửng hồng chưa lui, miệng cũng hồng hồng.

Mộc Miên nhịn không được thò lại gần bẹp một ngụm.

Anh lập tức rũ mắt xuống, lông mi đen bóng nhẹ nhàng run rẩy, giống cánh bướm yếu ớt, đang cố vỗ cánh bay.

Mộc Miên nhịn không được lại hôn thêm một cái, ở trên mí mắt của anh.

Ngay khi rời đi, Lâm Mộ An liền ngẩng đầu lên, chặn môi cô lại.

Mang theo một tia phẫn nỗ, lại mang theo một tia xấu hổ, lực độ nặng hơn một ít, hôn đến khi môi lưỡi cô có chút phát đau, Mộc Miên nức nở hai tiếng, động tác của anh mới nhẹ xuống.

Tựa như mưa phùn nhẹ nhàng, ở giữa môi cô ôn nhu mυ"ŧ vào.

Hô hấp ướt nóng đan chéo bên nhau, dần dần hòa hợp nhất thể, gương mặt Mộc Miên bắt đầu nóng lên, đến khi tách ra, đã nóng đến kỳ cục.

“ Anh ổn chứ?” Cô hỏi người trước mặt.

Trên mặt Lâm Mộ An hiện lên vài phần ngượng ngùng, sau đó ôm cô xoay qua một bên.

L*иg ngực dán vào lưng cô, cánh tay chặt chẽ ôm lấy eo cô, đầu đáp ở cần cổ của cô, thấp thấp nỉ non.

“Buồn ngủ quá, anh muốn ngủ.”

Mộc Miên: “……”

Cùng anh nằm một lát, bất tri bất giác Mộc Miên cũng nặng nề ngủ, lúc tỉnh lại, ráng màu đầy trời, khó có thể tưởng tượng, cả ngày cứ thế trôi qua.

Cô xoa xoa đôi mắt, xoay người, cọ cọ trong vòng ôm ấm áp kia, vùi đầu ở mặt trên lại mị sẽ, trong óc dần dần khôi phục thanh minh.

Ngửa đầu, Lâm Mộ An vẫn nhắm mắt, ngủ ngon lành.

Dưới tóc mái, hàng mi đen nhánh tinh tế như ẩn như hiện, lông mi cong vυ"t, mũi cao thẳng, khuôn mặt trắng nõn hồng hào, sắc môi là phấn hồng, nhẹ nhàng, no đủ mềm mại.

Mộc Miên nhịn không được tới gần, nhẹ nhàng hôn lên, nhợt nhạt chạm liền lập tức tách ra, vài giây sau, lại nhịn không được hôn hôn.

Thật mềm.

Nghỉ hè qua đi chính là khai giảng, thời gian thi lên thạc sĩ được định vào cuối học kì 1, Mộc Miên tính toán sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cuộc thi, bởi vậy năm nay nghỉ hè cô cũng không đi ra ngoài thực tập như trước.

Tuy nói như thế, năm nay cho dù không thi lên thạc sĩ, Mộc Miên… Hẳn là cũng sẽ không lại đi.

Lấy tư liệu ôn tập ra ngồi ở trên sô pha nhìn, ánh mắt dừng ở trên bàn trà trước mặt, luôn có vài phần không thích hợp, cô nghĩ nghĩ, lấy di động ra mở taobao.

Tìm được được tấm thảm cần tìm, Mộc Miên cảm thấy mỹ mãn mà hạ đơn, sau đó tiếp tục đọc sách.

Khi hoàng hôn sắp lặn nơi chân trời, cô khép sách lại, vo gạo cắm điện, lấy thớt gỗ ra rồi xử lý nguyên liệu nấu ăn, sau khi làm xong ổn thoả, cô rửa sạch tay, đi tới phòng ngủ.

Lâm Mộ An còn đang ngủ say, vô cùng bình yên điềm tĩnh, cánh mũi nhẹ nhàng chuyển động khi hít thở, ngủ nhan tốt đẹp làm người không đành lòng quấy rầy.

Mộc Miên nhẹ nhàng đẩy anh, ôn nhu kêu: “Dậy ăn cơm.”

Trong dự liệu, anh không phản ứng.

Mộc Miên tiếp tục nhẹ nhàng lay lay người anh.

“Dậy đi, đừng để lát nữa buổi tối lại ngủ không được.”

“Anh ngủ cả chiều rồi đấy!”

Cô thoáng đề cao âm lượng,người trong chăn rốt cuộc có động tĩnh, anh bất mãn nhăn mày mí mắt xốc lên nhìn cô một cái, lại khép lại nặng nề ngủ.

Mộc Miên quen rồi nên tiếp tục kêu, qua vài phút vẫn không có kết quả, cô quyết đoán đem chưa lau khô đôi tay dán lên, bưng lấy mặt anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »