Chạng vạng khi trở về khách sạn, anh còn đang căm giận bất mãn, oán giận trong cái di động của mình đến một tấm hình cũng không có, Mộc Miên không để ý tới, trực tiếp vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc đi ra trong phòng vắng lặng, cô nhìn quanh hai lần, cuối cùng ngừng ở trên giường, Lâm Mộ An nằm ở đó, ngủ ngon vô cùng.
Hoàng hôn từ cửa sổ tiến vào, chiếu vào bên cạnh hắn, khuôn mặt trắng nõn lộ ra ngoài, đẹp đẽ không chút tì vết.
Khiến cho người nhìn không thể dời mắt.
Mộc Miên chấn động, đứng ở nơi đó, quên di chuyển.
Cho dù sớm chiều bên nhau lâu như vậy, vẫn khó thể cưỡng lại gương mặt này của anh.
Cô cười thầm, lắc lắc đầu, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Sấy tóc khô được một nửa, Mộc Miên buông máy sấy đi vào phòng bếp, có thể là biết cô muốn tới, nguyên liệu nấu ăn trong đầy đủ mọi thứ.
Cô nghĩ nghĩ, lấy vài thứ ra, đem mái tóc dài búi lên, mang tạp dề.
Tiếng máy hút khói có hơi ồn, nhưng cũng may hiệu quả không tồi, Mộc Miên rũ mắt, bàn tay thuần thục gọt cắt.
Đồ ăn trên bàn, tản ra hơi nóng nhẹ nhẹ, ánh chiều tà chiếu vào từ cửa sổ, phản chiếu ánh vàng kim.
Mộc Miên đi vào, nhìn gương mặt đang ngủ kia, lại có chút không đành lòng.
Cô ngồi xếp bằng trên sàn ở đầu giường, vươn tay, chậm rãi miêu tả ngũ quan chả anh, cuối cùng ngừng ở trên nơi đỏ bừng kia.
Ngón tay tinh tế từ giữa môi mơn trớn, mềm mại đến không thể tưởng tượng.
Mộc Miên chậm rãi cong khóe miệng.
"Em đang cười cái gì?" Âm thanh từ thấp mang theo khàn khàn chợt vang lên, đánh vỡ một phòng yên lặng, trong giọng nói còn nồng đậm buồn ngủ.
Lâm Mộ An không biết mở mắt khi nào, chớp mắt cực kì chậm, như là vẫn còn chưa tỉnh, thần sắc an tĩnh lại ngây thơ.
Đôi môi mấp máy, lơ đãng đυ.ng phải ngón tay cô, sau đó bị anh thuận thế ngậm lấy nhẹ nhàng liếʍ cắn, hàm răng cứng rắng nhẹ cắn vào bàn tay mềm mại, mang đến tê ngứa nhè nhẹ.1
"Không cười cái gì", Mộc Miên trả lời, ý cười khóe miệng lại chưa vơi, vừa dứt lời, cô rút tay về rồi cúi người, dùng môi lưỡi thay thế.
Anh thuận theo nhắm lại mắt, đáp lại nụ hôn của cô, lông mi ngẫu nhiên run rẩy, đảo qua má cô làm tê dại không thôi.
Mộc Miên ngậm lấy môi anh hôn lấy hôn để, mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
"Dậy ăn cơm." Cô nhẹ giọng kêu, mặt mày tươi cười, ánh nước trên môi tràn lan, nhan sắc nghiên lệ.
Lâm Mộ An không động, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, đáy mắt lập loè bất mãn cùng mông lung, giây lát, mới khinh mạn mở miệng, gằn từng chữ một vô cùng rõ ràng.
"Không."
"Muốn ăn em."
Mộc Miên cười khẽ ra tiếng, cúi đầu tiến gần sát vào anh, thanh âm chậm rãi vang lên, trong trẻo lại dứt khoát.
"Tưởng bở."
Trên bàn cơm, Lâm Mộ An uể oải ngồi ở đối diện, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, tầm mắt mơ hồ, cuối cùng lại dừng ở trên môi cô, hầu kết khẽ nhúc nhích, nuốt nuốt nước miếng.
"Ăn cơm!" Mộc Miên cảm thấy, nhướng mày, dùng chiếc đũa gõ gõ chén.
Anh nghe vậy, bất mãn mím môi, sau đó cúi đầu, an tĩnh mà gắp đồ ăn, ăn một cái, thần sắc tức khắc hòa hoãn xuống, đáy mắt sáng lên, lập loè thỏa mãn.
Mộc Miên bất đắc dĩ lắc đầu, thật là y một đứa trẻ, tới cũng nhanh đi cũng mau.
Cơm nước xong, mới vừa ngủ dậy nên tinh thần tinh táo, ngồi xếp bằng trên trên sô pha chơi game, trong tay ôm Ipad mang tai nghe chơi vui vẻ vô cùng, cơ thể ngẫu nhiên còn đong đưa, một đầu tóc đen hỗn độn, giương nanh múa vuốt đỉnh trên đầu.
Mộc Miên thu dọn xong, nhịn không được đi qua xoa xoa cái dầu xù xì lông lá kia.
Anh bất mãn nhăn mày, xoay người né tránh, đôi mắt dừng ở trên màn hình, cũng không ngẩng đầu lên.
Mộc Miên vươn một ngón tay, điểm ở giữa mày anh, "Không được trốn!"
Lâm Mộ An lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, tùy ý cô đùa bỡn.
Đáng yêu chết đi được.
Tâm tình Mộc Miên rất tốt, thoải mái tɧác ɭoạи trên đầu anh, cuối cùng một đầu tóc đen tựa như ổ gà, tóc mái lộn xộn trên trán.
Phía dưới là gương trắng nõn hơi nhăn lại, tựa như bất mãn, nhưng lại không dám nói.
Mộc Miên cảm thấy mỹ mãn nhéo nhéo gương mặt anh, mới ngồi xuống mở di động ra.
Chỉ là người bên cạnh lại nhích lại gần.
"Lại xoa cho anh thêm một chút, thật thoải mái --"
"......"
Thấy Mộc Miên không động, anh liền chủ động đem đầu tới, cọ cọ lên tay cô, miệng còn không ngừng thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên!"
Mộc Miên bất đắc dĩ đành phải giơ tay lần nữa nhẹ nhàng xoa tóc của anh, Lâm Mộ An dứt khoác đem đầu gối lên đùi cô, nằm ngửa chơi game, mãn nguyện thỏa mãn.
Cuối cùng, chỉ cần Mộc Miên dừng lại, anh liền sẽ lập tức bất mãn kháng nghị, ở trong lòng ngực cô dụi tới dụi đi nháo không ngừng.
Mộc Miên đành phải theo anh.
Đến lúc này, mới cảm thấy cổ tay hơi đau.
Mộc Miên nhìn trời, mơ hồ cảm thấy chính mình tự đào một cái hố.
Quả nhiên, ban đêm, lúc ngủ, anh ồn ào nói ngủ không được, ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng chui đầu vào trong lòng ngực cô.
"Miên Miên, sờ sờ đầu", anh cười đến vô cùng lấy lòng, cọ cọ cô làm nũng.
"Không." Mộc Miên mặt đầy lạnh nhạt cự tuyệt.
"Một chút! Chỉ một chút!" anh thề son sắt bảo đảm.
"Ừ, nửa tiếng trước anh cũng nói như vậy." Kết quả thêm một chút lại thêm một chút.
"Anh giúp em xoa bóp tay!" Anh nói xong, lập tức xuống phía dưới, cầm tay cô nhẹ nhàng bóp, lực độ vừa phải, thoải mái đến mức làm cả người mềm mại, Mộc Miên khép mắt lại, cảm giác buồn ngủ ập tới.
Bất tri bất giác, tay đã bị cầm lên, đặt lên trên đầu người nào đó, dưới lòng bàn tay là mái tóc mềm và dày.
Mộc Miên bất đắc dĩ thầm thở dài một hơi, giúp anh xoa đầu.
Hôm sau tỉnh lại, tư thế ngủ của hai người lại hoàn toàn thay đổi hướng, Mộc Miên vẫn bị anh ôm ở trong ngực từ sau lưng, chỉ là --
Cô cúi đầu, đem cái tay trước ngực kia đem ra.1
Lúc đứng dậy thấy được gương mặt đang ngủ kia, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lời anh nói hôm qua, Mộc Miên xuống giường rửa mặt xong, lại bò lên lại.
Mở chăn ra chui vào, đến gần đến mặt anh, sau đó lấy di động mở camera ra, điều chỉnh một chút, khóe miệng cong lên độ cung hoàn mỹ.
Bấm một cái, chụp ảnh..
Ban đầu tông da trắng tám phần nháy mắt bị điều thành mười phần, hình ảnh rõ ràng đẹp mắt, hai gương mặt trắng sáng dựa vào nhau.
Tuy nói mỹ mạo không bằng một phần mười người bên cạnh, nhưng cũng xem như thanh lệ động lòng người.
Mộc Miên vừa lòng gật gật đầu, lưu lại.
Chờ Lâm Mộ An tỉnh lại, liền phát hiện màn hình kháo di động thậm chí ảnh đại diện, toàn bộ biến thành ảnh chụp chung của hia người.2
Cơn buồn ngủ chả anh lập tức biến mất, ngón tay vuốt ve ở trên màn hình, nụ cười có thiên hướng lơn hơn.
"Miên Miên! --"
Lâm Mộ An lập tức xoay người xuống giường, tìm bóng dáng cô khắp nơi, trên sô pha phòng khách, Mộc Miên tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu, còn chưa phản ứng lại, cả người đã bị ôm lấy.
Di động được giơ lên trước mặt cô.
"Bức ảnh này rất đẹp mắt!"
"Hai chủng ta thật xứng!"
"Em xem em xem, đôi mắt này, miệng này..."
"......"
"Được, đi rửa mặt bình tĩnh một chút đi."
Bẹp, ngoài miệng bị hôn một cái, Mộc Miên kinh giận, nhìn cái bóng người đã nhanh chân chạy xa kia rống giận: "Anh còn chưa có đánh răng!"
"Ha ha ha ha ha"
Không trung phiêu đãng tiếng cười của ngốc tử, Mộc Miên cắn cắn môi, đáy mắt đều là ý cười.
Ăn xong bữa sáng cùng anh đến phim trường, lúc anh đóng phim Mộc Miên cùng Triệu Địch ngồi ở một bên rảnh rỗi tán gẫu.
Đỉnh đầu là ô che nắng thật lớn, hai người ngồi ở trên ghế nhựa, nhìn chằm chằm nam diễn viên đang diễn cùng Lâm Mộ An.
"Ai, em cảm thấy người nào soái hơn?" Triệu Địch híp mắt, cúi người nhìn qua.
"Anh đừng cho là em không biết di động anh đang ghi âm", Mộc Miên trừng anh một cái, ánh mắt khinh miệt, "Ấu trĩ."
Triệu Địch: "!!! Quả nhiên là gần đèn thì sáng gần mực thì đen!"
"Công việc năm nay của anh ấy đã an bài kín rồi phải không?" Mộc Miên nhìn chằm chằm phía trước, sắc mặt thờ ơ.
"Kín rồi!"
"Sang năm liền giải phóng?"
"Không sai biệt lắm, cậu ấy cùng Hà đạo nội dung nói chuyện cụ thể anh cũng không rõ ràng lắm, đại khái hẳn là như vậy."
"Nga", Mộc Miên gật gật đầu, rũ mắt xuống âm thầm thở dài một hơi.
Hiện tại là tháng năm, đến cuối năm, còn có hơn nửa năm a.
Trước mắt quay xong bộ phim này, đạo diễn lại không ngừng nghỉ đổi sang quay một bộ phi m khác, lần này lại phải quay thêm nữa.
Tuy rằng không đến tinh trạng treo ngược cành cây, nhưng cũng là đao quang kiếm ảnh, trong lòng Mộc Miên cũng run sợ.
NG nhiều lần, rốt cuộc cũng qua, nhân viên công tác phải bố trí cảnh quay tiếp theo, diễn viên có không ít thời gian để nghỉ ngơi, ngay sau khi dạo diễn kêu qua, Lâm Mộ An lập tức tìm kiếm Mộc Miên ở tứ phía.
Khi nhìn thấy cô ngồi ở góc ánh mắt sáng lên, nhưng khi chạm đến đến Triệu Địch bên cạnh lại tức khắc tối sầm xuống, anh cắn môi nhỉ không thể thấy, sau đó đi qua.
"Miên Miên --" Lâm Mộ An đứng ở trước mặt cô, Triệu Địch lập tức tự giác đứng dậy nhường chỗ, anh không chút khách khí ngồi xuống.
"Mệt mỏi quá", anh nhăn mày oán giận, "Tay cũng đau."
Trên gương mặt trắng nõn trước mắt mang theo hồng nhạt nhè nhẹ, cái trán no đủ đầy mồ hôi, anh mang khăn trùm đầu phong cách cổ trang, tóc mái chải ngược lên, ngũ quan tinh xảo không hề che đậy hiện ra.
Trang phục cổ trang to rộng rườm rà mặc ở trên người anh, đem gương mặt kia càng thêm tôn quý, khí độ bất phàm.
Hai bộ điện ảnh anh diễn trước đó Mộc Miên đều xem qua, ở trong hoá trang cổ trang tuấn mỹ lại hiên ngang, không giống ngày thường trong mắt người khác, cũng không giống trẻ con khi ở trước mặt cô.
Xa lạ lại thập phần phù hợp, giống như là quý công tử dịu dàng từ cổ đại xuyên đến.
Ngày xưa đều là cách màn hình, quen thuộc mà xa lạ, hiện giờ người thật ở trước mắt cô, vẫn làm nũng trước mặt cô như ngày thường, thoạt nhìn cũng nhìn không ra có vài phần bất đồng.
Mộc Miên cười khẽ, giúp anh xoa tay, sau đó lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán anh, Lâm Mộ An nhanh chóng đưa mặt qua, một bộ dạng vui vẻ hưởng thụ.
Triệu Địch không có mắt nhìn qua, yên lặng mà đi tới một bên, cùng những người đoàn làm phim tán gẫu.