Chương 48

Biểu tình trên mặt Lâm Mộ An nháy mắt ảm đạm xuống, anh cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Không cần, em đi lên đi, mình anh đi sân bay là được rồi.”

“Ừ, được, vậy anh đi đường cẩn thận.” Mộc Miên gật gật đầu, chậm rãi đi ra ngoài, trở lại ký túc xá đóng cửa lại, đem túi chườm nóng lạnh lẽo trên bàn đi sạc điện, sau đó chậm rãi đi tới trước cửa sổ.

Thân ảnh kia còn đứng dưới táng cây, lờ mờ nhìn thấy giống như anh đang ngẩng đầu nhìn lên, Mộc Miên vội vàng kéo màn lại, lấy quần áo đi tắm.

Hơi nước bốc lên, cảm giác không khỏe trong người giảm bớt vài phầ, thay một bộ đồ mềm mại, cả người như được sống lại một lần nữa.

Mộc Miên lấy lấy túi chườm nóng đã sạc đầy điện đặt lên bụng rồi chui vào trong chăn.

Thế nhưng làm thế nào cũng ngủ không được.

Trằn trọc nửa ngày, mới miễng cưỡng ngủ được, thế nhưng nằm trong mộng cũng không an ổn, Mộc Miên nhịn không được cầm lấy di động, ấn mở, 10 giờ 30, nằm nãy giờ cũng đã 1 tiếng đồng hồ.

Mộc Miên tìm ra dãy số quen thuộc kia, nhập tin nhắn gửi đi.

[ Có kịp chuyến bay không? ]

Kia đầu nhanh chóng trả lời lại.

[ không có, không kịp rồi. ]

Mộc Miên nhăn mày.

[ vậy bây giờ anh đang ở đâu? ]

[ dưới ký túc xá của em. ]

[………… Anh căn bản không đi thôi? ]

[ Miên Miên, anh đứng cả đêm chân đau quá…]

[ dưới này gió cũng thật lớn, thổi tới làm anh choáng váng đầu, cả người đều lạnh…]

Mộc Miên nhìn hai tin nhắn trên màn hình, tức giận đến hô hấp đều có chút không thông thuận, cô oán hận bấm bàn phím, nghiến răng nghiến lợi nhắn qua đi hai chữ.

[ cút đi! ]

Gửi xong, Mộc Miên lập tức kéo chăn che đầu lại, nửa ngày, lại kéo ra, mở to mắt nhìn trần nhà, sau đó cam chịu rời giường xuống lầu.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?!” Cô có chút phát điên nhìn người trước mặt này.

Lâm Mộ An cúi đầu trầm mặc không nói, không tiếng động giằng co cùng cô.

Mộc Miên hít sâu một hơi, bất đắc dĩ mở miệng: “Như vậy đi, anh đi khách sạn gần đây ở một đêm được không, ngày mai trở về.”

“Vậy em đi cùng anh đi”, Anh lập tức vui sướиɠ mà ngẩng đầu, đáy mắt toát ra hai tia quang mang.

“……” Mộc Miên lần thứ hai hít sâu một hơi, bình định tâm tình.

“Thân thể em không tiện.” Cô chậm rãi nói.

Lâm Mộ An lại cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một mình anh đi, còn không bằng đứng ở chỗ này, ít nhất cách em gần một chút…”

Mộc Miên tuyệt vọng.

Nửa ngày, “Đi, em đưa anh qua đó…”

Ban đêm, nhiệt độ so với ban ngày nhỏ hơn nhiều, gió thổi tới nhè nhẹ lạnh lẽo dường như muốn thấm đến trong xương cốt, Mộc Miên quấn chặt áo lông dày nặng trên người, đem đôi tay trần bỏ vào sâu trong túi áo.

Từ nơi này đi đến cổng trường còn một khoảng, hai người không tiếng động trầm mặc, gió thổi qua lá cây sàn sạt chuyển động, Lâm Mộ An đang muốn mở miệng: “Miên…”

“Câm miệng.” Mộc Miên sắc mặt không vui lập tức đánh gãy anh, cố nén khó chịu chân bước nhanh hơn, Lâm Mộ An cố giấu mất mát dưới đáy mắt, yên lặng đi theo bên cạnh cô.

Ra cổng trường đại học là đường cái, chung quanh có vô số khách sạn, Mộc Miên nhớ rõ lần trước Lý Quân từng đề cử một khách sạn, ở cách đó không xa, hoàn cảnh đặc biệt tốt.

Cô theo trí nhớ đi tìm.

Không bao lâu, liền nhìn thấy quán cà phê Lý Quân từng tả, trang hoàng theo phong cách tươi mắt, trên quầy còn có một con mèo béo nằm bò trên đó, đẩy cửa đi vào, tiếng chuông gió leng keng vang lên.

“Một phòng giường lớn cảm ơn.”

“Vâng, hiện tại chúng tôi có phòng có giường lớn ấm áp, phòng giường tròn cùng bồn tắm kiểu cung đình, còn có phòng tình nhân lãng mạn kiểu Địa Trung Hải, xin hỏi hai vị muốn loại phòng nào?”

Phía sau truyền đến một tiếng phì cười thật nhỏ, Mộc Miên bảo trì mỉm cười: “Lấy loại tiện nghi nhất.”

“Vâng, vậy phòng tình nhân lãng mạn kiểu Địa Trung Hải.”

“……”

Mộc Miên cầm thẻ phòng đi đến thang máy, cửa đóng lại, phiến cửa trước mắt chiếu lên khóe môi đang mỉm cười của người phía sau.

“Thực vui vẻ sao? Một mình một người ở phòng tình nhân lãng mạn kiểu Địa Trung Hải.” Mộc Miên ngữ khí bình tĩnh mở miệng, trên mặt nhìn không ra một tia cảm xúc.

Lâm Mộ An hậm hực sờ sờ cái mũi, thu liễm ý cười.

Cửa phòng mở ra, hai người nháy mắt sửng sốt, vách tường hồng phấn, ánh đèn chói lóa, ở giữa một cái giường nệm cao su thật lớn, tất cả là hồng nhạt, ở giữa còn có một hình hoa hồng thật lớn.

Thực tốt, thực đẹp thực lãng mạn.

Mộc Miên gật gật đầu, mắt nhìn Lâm Mộ An bên cạnh, anh đứng ở nơi đó, vẻ mặt mộng bức.

“Khụ khụ, vậy anh ngủ trước đi, em đi về.” Cô cố ý nhịn cười, bình tĩnh xoay người, còn chưa cất bước, cổ tay đã bị người túm chặt.

Thân mình bị bắt xoay một vòng, ngã vào một cái ôm quen thuộc.

Bên tai truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp.

Mộc Miên sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, Lâm Mộ An đã buông cô ra.

Khóe miệng đầy ý cười đắc ý, đầu ngón tay đưa lên trước mặt cô, ở giữa kẹp ví tiền cùng điện thoại của cô.

“Anh trả lại cho em!” Mộc Miên tức dậm chân, duỗi tay đoạt lấy, vì chiều cao hữu hạn, làm thế nào cũng không với tới được tay anh, ngược lại đem thân mình đưa vào l*иg ngực của anh, Lâm Mộ An nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhẹ dỗ.

“Ngoan, đừng nháo.” Sau đó thừa lúc cô không chú ý, liền lấy đồ đi vào phòng tắm.

Tiếng khóa cửa thanh thúy vang lên, tiếng nước truyền đến.

Mộc Miên trừng mắt đứng tại chỗ, tức giận đến bụng càng đau.

Cô nhìn quanh phòng một vòng, chỉ cảm thấy màu hồng phấn trước mắt vô cùng chói mắt, tránh xa cái giường lớn ở giữa kia, Mộc Miên không tình nguyện ngồi xuống ở góc sô pha.

Mới vừa ngồi xuống, tiếng chuông cửa lại chợt vang lên.

“Ai vậy?”

“Cơm hộp!”

Cô nửa tin nửa ngờ mở cửa, bên ngoài là một tiểu ca đang cầm cơm hộp, thấy thế đem đồ trong tay đưa tới, túi màu trắng tản ra mùi hương quen thuộc.

Mộc Miên nhận lấy rồi mở ra, bên trong là một chén nhỏ cháo cùng… Một ly đường đỏ nóng hôi hổi.

Chậm raix ăn xong, dạ dày cùng bụng nhỏ đều dâng lên một cổ ấm áp, cảm giác đau đớn giảm bớt vài phần, cảm giác mỏi mệt lại dần dần đánh úp lại, cô ngồi trên sô pha ôm lấy cái gối, cằm gác ở đầu gối nhìn không khí phát ngốc.

Không lâu sau, tiếng nước bên trong dừng lại, Lâm Mộ An quấn khăn tắm đi ra, Mộc Miên ngơ ngác nhìn qua, ngay sau đó quên dời mắt.

Nam sinh lúc trước nay đã lột xác thành một nam nhân thành thục, dáng người cao dài, bả vai rộng lớn, rút đi đơn bạc khi niên thiếu, xương quai xanh lại vẫn tinh tế tinh xảo như cũ.

Đi xuống là cơ ngực rõ ràng, mặt trên còn mang theo vài giọt nước, chậm rãi đi xuống, ánh mắt theo phương hướng kia di động, Mộc Miên lập tức như điện giật thu hồi tầm mắt.

Cầm lòng không nổi nuốt nuốt nước miếng.

Cơ bụng sáu múi.

“Sao anh lại thế này?” Cô bất mãn chất vấn.

“Em nhớ rõ trước kia dáng người anh không tốt như vậy a, hiện tại như thế nào còn có cơ bắp!”

Lâm Mộ An trước kia là gầy mà mảnh khảnh, toàn thân không có một chút thịt thừa, thời thiếu niên đặc biệt có sự trắng nõn mềm dẻo, ôm lên rất thoải mái.

“Công ty an bài tập luyện thể hình”, Lâm Mộ An bị cô hỏi, ngốc lăng trả lời.

“Anh không mặc quần áo không lạnh a”, cô lại mở miệng, chỉ là ánh mắt lại trước sau không dám nhìn thẳng.

“Còn tốt, vừa tắm rửa xong.”

Lâm Mộ An trả lời, lại theo lời chui vào trong chăn, thiếu đi thân thể sáng choang đảo quanh ở trước mắt, Mộc Miên tự nhiên rất nhiều, sắc mặt bình tĩnh mở miệng.

“Vậy anh ngủ đi, em đi về.”

“Không phải em không thoải mái sao? Lại đây, anh giúp em xoa xoa.” Anh nghe vậy lập tức đứng dậy, đôi mắt đenh nhánh trong suốt mà nhìn chằm chằm cô.

“Sao anh biết?!” Mộc Miên có chút xấu hổ buồn bực, nhớ tới nước đường đỏ vừa rồi, nhiệt độ chưa lui trên mặt như lại sắp tăng lên vậy.

“Không phải mỗi lần em đều bị như này sao… Vừa đến mấy ngày liền bắt đầu đau”, Lâm Mộ An rũ mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mộc Miên sửng sốt, ký ức bỗng nhiên liền về tới mùa hè kia, đoạn thời gian hai người sớm chiều ở chung kia.

Mỗi lần cô chỉ cần cảm lạnh một cái, đến ngày đều luôn đau chết đi sống lại, lại cứ thích uống đồ uống lạnh, đặc biệt là đối với kem ly khó có thể dứt bỏ.

Lúc đầu cô còn giấu được, đến sau lại thật sự nhịn không được kêu đau, dọa Lâm Mộ An sợ tới mức chết khϊếp, không khỏi luống cuống muốn đưa cô đi bệnh viện.

Cuối cùng vẫn là Mộc Miên rối rắm hộc ra ba chữ đau bụng kinh, thiếu niên ngốc ngốc sững sờ đứng đó, khi phản ứng lại thì mặt oanh một cái đỏ bừng lên.

Nhớ rõ là cô lúc ấy bất đắc dĩ nhắm mắt ngủ, nhưng không bao lâu, chóp mũi lại truyền đến mùi hương của nước đường đỏ, sau đó giữa cái chăn lạnh lẽo được nhét vào một cái bảo bảo ấm áo.

Thân hình ấp áp phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa xoa ở chỗ kia, cơn đau tức khắc bị giảm bớt hơn phân nửa, Mộc Miên mới nặng nề ngủ.

Đều nói loại hồi ức này chỉ có thể giấu ở trong góc, để nó phủ đầy bụi, nếu không một khi hiện ra, nhất định là hiện ra ào ạt.

Mộc Miên nhìn chằm chằm đôi mắt đơn thuần như cũ kia, trầm mặc hồi lâu.

Rũ mắt xuống, lắc đầu.

“Anh trả lại ví tiền với điện thoại cho em.” Cô gắt gao nhìn chằm chằm sàn nhà, không dám nhìn gương mặt kia, cả người tự chủ đều không dám nói thêm một lời.

Thanh âm nhỏ vụn vang lên ở bên tai, một bóng đen đi đến trước mặt, Mộc Miên còn chưa kịp ngẩng đầu, cơ thể đã bay lên trời.

Áo khoác bị cởi ra, phía sau phủ lên l*иg ngực quen thuộc ấm áp, tấm chăn ấm áp bao bọc lấy hai người, bên hông vươn tới một đôi tay, ở trên bụng nhỏ nhẹ nhàng xoa.

Độ ấm thích hợp, lực đạo không nhẹ không nặng, thoải mái làm nàng muốn than thở ra tiếng.

Nào là phẫn uất, cốt khí, kiên trì tại một khắc này toàn bộ tan thành mây khói, Mộc Miên chỉ muốn cứ như vậy, ở trong lòng ngực anh ngủ đến địa lão thiên hoang.

“Còn đau không?” Anh ở bên tai thấp giọng hỏi.

Mộc Miên lắc lắc đầu.

Ánh đèn mềm mại, trước mắt là một mảnh hồng nhạt, sắc điệu tràn ngập lãng mạn mà ái muội, lãnh đạm suốt những ngày qua dường như đều biến thành ôn nhu.

Trong chăn ấm áp không thể tưởng tượng, cơn buồn ngủ cũng ập tới, Mộc Miên chớp chớp mắt, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng bịt tai lại, cô giật giật thân mình, tiếp tục ngủ.

Lại lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, hôm qua mây đen giăng đầy trời hôm nay liền trong, một gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc.

Cùng trước kia không có một chút thay đổi, vẫn xinh đẹp như cũ, Mộc Miên lẳng lặng nhìn, cơn buồn ngủ biến mất không thấy tăm hơi.

Không biết qua bao lâu, lông mi mảnh dài kia bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, một đôi mắt đen nhánh bị bao trùm một tầng sương mù, ngây thơ nhìn cô.

Hai người không tiếng động nhìn nhau, giây lát, anh thong thả chớp chớp mắt, chồm qua, hôn lên môi cô.