Cửa phòng giải phẫu bị mở ra, khuôn mặt bác sĩ trầm tĩnh đi ra, Lâm Thâm cùng vị phụ nhân kia lập tức đi lên, xác định không sao sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“A Mộ…” Ông đứng ở trước mặt Lâm Mộ An, thần sắc phức tạp, chậm rãi mở miệng.
Lâm Mộ An ngước mắt lẳng lặng nhìn ông.
“Con lần này, như thế nào lại cùng A Hành xung đột ”, ngữ khí của Lâm Thâm không giống chất vấn, ngược lại ôn hòa đến kỳ cục, bên trong tràn ngập mỏi mệt cùng bất đắc dĩ.
Hoàn toàn không giống thái độ của một người cha đối với con.
Lâm Mộ An không nói một từ, Mộc Miên vội vàng tiến lên thầy anh giải thích.
“ Chú, là thế này, con không biết Lâm Hành vì cái gì năm ba đột nhiên muốn chuyển trường lại đây, nhưng là lúc ở trường học cậu ta vẫn luôn nhằm vào Lâm Mộ An, bạn học trong lớp đều biết.”
“Con cảm thấy ngài chuyện này không nên tới hỏi cậu ấy, ngài hẳn là chờ Lâm Hành tỉnh, hỏi một chút chính cậu ta làm cái gì.”
“Rốt cuộc năm đó, cũng là vì cậu ta chủ động đề cập… Ân, vợ trước của chú, cho nên hai người mới có thể phát sinh xung đột.”
Vừa dứt lời, sắc mặt hai người lập tức biến đổi, vị phụ nhân kia lập tức kích động phản bác: “Nói bậy! Hành Hành của chúng ta tính tình từ trước đến nay ôn hòa, sao có thể sẽ giống như ngươi nói vậy.”
“Chính là Á Mộ nhà chúng tôi cũng thực ngoan a, chưa bao giờ chủ động đi khıêυ khí©h người khác.” Mộc Miên mặt đầy vô tội. Ai mà không phải bảo bảo.
Bà há mồm, còn muốn cãi cọ cái gì, Lâm Thâm trầm giọng đánh gãy bà: “ Được rồi, chờ A Hành tỉnh lại rồi nói.”
Không khí lại khôi phục an tĩnh, giây lát, Mộc Miên lại lần nữa mở miệng: “Kia nếu không có gì trở ngại, chúng con liền đi về trước.”
Trên mặt cô là tươi cười khéo léo lại ôn hòa, không làm ra một tia đột ngột cùng phản cảm, Lâm Thâm lại lần nữa mắt nhìn Lâm Mộ An từ lúc tiến vào không có mở miệng qua, chậm rãi gật gật đầu.
“ Được, đi đường cẩn thận.”
Mộc Miên kéo người bên cạnh, chậm rãi đi ra ngoài, bên ngoài không khí thực mát mẻ, so với mùi sát trùng bên trong, tươi mát thoải mái hơn vài phần.
“Anh hôm nay vì cái gì muốn đem cậu ta đẩy xuống?” Mộc Miên nhìn Lâm Mộ An, bình tĩnh chất vấn, đồng tử đen bóng có thể rõ ràng mà nhìn thấy mặt anh.
Lâm Mộ An dời đi tầm mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân không nói lời nào.
Trầm mặc thật lâu, Mộc Miên hít sâu một hơi, lấy di động ra cúi đầu ấn dãy số, vang lên hai tiếng, đầu kia lập tức nghệ máy.
“Cô, hôm nay là sinh nhật Từ Tĩnh, sau tiết tự học buổi tối con muốn đi giúp bạn ấy chúc mừng một chút, đêm nay có thể không trở về ngủ được không?”
“ Vâng ạ, đều là nữ sinh, đừng lo lắng, gặp cô sau.”
May mắn mấy tháng này Mộc Miên có biểu hiện tốt, chưa từng có xuất hiện tình buồn quá đêm không về nhà, nhắc tới bà liền đồng ý. Mộc Miên thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn Lâm Mộ An bên cạnh, nhướng mày.
“Về nhà?”
“ Được.” Anh nhịn không được nở nụ cười nhợt nhạt.
“Còn cười!” Mộc Miên bỗng dưng nhíu mày, duỗi tay về phía bờ vai của anh, không ngừng đấm đánh.
“Nếu cậu ta chết rồi thì làm sao bây giờ! Anh chính là muốn ngồi tù! Vì cái người không liên quan, đáng giá sao? Ân?”
“Anh có nghĩ tới em làm sao bây giờ sao?” Mộc Miên tức giận đến cắn răng.
Cô trừng mắt nhìn Lâm Mộ An, trong mắt đẫm nước: “Em ở trong lòng anh, có phải hay không một chút đều không quan trọng.”
Mộc Miên nổi giận đùng đùng đi đi tới phía trước, Lâm Mộ An tức khắc luống cuống, vội vàng kéo cok, sắc mặt nôn nóng giải thích: “Không phải như thế, cái cầu tháng kia không cao, quăng không chết…”
“Anh có khống chế lực đạo…”
“Anh còn có kinh nghiệm đúng không!”
Mộc Miên dừng lại bước chân, trừng mắt nhìn anh sắc mặt càng thêm khó coi, Lâm Mộ An mở to hai mắt nuốt nuốt nước miếng, trong mắt là một mảnh hoảng loạn.
“Thực xin lỗi…” Giây lát, anh thấp thấp xin lỗi.
“ Người anh cần xin lỗi khi lhair là em, mà là chính anh.”
Hai người trực tiếp về nhà, chuyện lớn như vậy, Lý Tần đã giúp bọn họ xin nghỉ, sắc trời hơi tối, trên bàn cơm một mảnh trầm mặc.
Mộc Miên thẳng đến khi tắm rửa xong ra tới sắc mặt mới hơi hoà hoãn, cô nhìn người mặc áo thun trắng đang phát ngốc trên giường kia, chung quy vẫn là đau lòng.
“ Đi vào, cảm lạnh làm sao bây giờ.” Mộc Miên xốc chăn lên, hướng anh mở miệng, thời tiết tháng 11, Giang thành sớm cũng đã vào đông.
Lâm Mộ An sợ hãi nhìn cô một cái, ngoan ngoãn chui vào. Toàn thân đều ở trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Anh mở to đôi mắt như thuânn, lông mi dài liên tục chớp chớp, mặt mày tinh tế tươi đẹp, đẹp đến không được.
Mộc Miên đã lâu không có nhìn qua dáng vẻ này của anh
Anh ở trường học vẫn luôn đạm mạc, trầm tĩnh, mặc một thân đồng phục xanh trắng, ở anh có sự thành thục không hợp tuổi.
Chỉ có mỗi lần về đến nhà, mới có thể giống một đứa trẻ, làm nũng lại dính người.
Mộc Miên cầm lòng không được cúi người, hôn một cái trên đôi môi kia.
Lướt qua liền ngừng. Nhận thấy được động tác muốn đứng lên của cô, người phía dưới lập tức cắn môi cô, đầu lưỡi dò xét tiến vào, quen cửa quen nẻo cùng cô dây dưa.
Ngẩng cổ đến mỏi nhừ, bên môi Mộc Miên phát ra tiếng rêи ɾỉ, cô duỗi tay đẩy anh ra, lại bị túm chặt, thân mình càng ngày càng thấp, cuối cùng ngồi ở trên người anh.
Hai người cách một tầng chăn bông, ôm nhau hôn môi.
Ở trường học, luôn lén lút, mỗi lần đều lo lắng đề phòng, rất ít lúc có thể giống như thế này, tận tình phóng túng.
Không khỏi có chút tham hoan.
Không biết khi nào, Mộc Miên đã bị bao bọc ở trong chăn, sau đó từ chăn bông trở thành thân hình ấm áp.
Lâm Mộ An trở mình, đem cô đè ở trên giường, một bàn tay ôm lấy số cô kéo vào trong ngực, một tay khác nắm lấy tay cô, nắm chặt.
Anh hôn dần dần đi xuống, dừng ở trên da thịt cực nóng mà mềm mại.
Lâm Mộ An trở mình, ngưỡng mặt nằm ở trên giường thở dốc, trên gương mặt trắng nõn có chút hồng nhạt, trong mắt là ánh sáng liễm diễm, mặt mày tươi đẹp quá phận.
Mộc Miên nửa híp mắt, lười biếng nhìn anh, giống một Kitty được con thoả mãn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, giảo hoạt lại đắc ý.
Lâm Mộ An hít sâu một hơi, thân mình muốn động, theo thói quen muốn chạy đến phòng tắm, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm mềm mại, biếng nhác, mang theo nhè nhẹ dụ hoặc.
“Muốn em giúp anh không?”
Nghe vậy, anh lập tức nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô, trong mắt như bốc lửa.
“Dùng tay”, Mộc Miên vội vàng bổ sung, sợ anh hiểu lầm.
“ Được.” Lâm Mộ An rũ mắt xuống, thanh âm có chút khàn khàn, trầm thấp nặng nề, dễ nghe muốn chết.
Mộc Miên cử động tới gần anh, tránh đi đôi mắt sáng lấp lánh kia, đem mặt chôn ở trước ngực anh, ngón tay trúc trắc động, chậm rãi tìm ra một quy luật, dần dần liền quen, hơi nóng trên mặt hơi dịu xuống.
Lúc này bên tai lại truyền đến tiếng rêи ɾỉ thấp thấp, trầm thấp dễ nghe, nhiệt khí mới lui xuống giờ lại giống như thủy triều đi lên, oanh một tiếng, mặt bị thiêu đến đỏ cháy.
Cô đem đầu gắt gao chôn ở trong ngực anh, đến hô hấp cũng ngừng lại.
Cuối cùng cũng kết thúc, Mộc Miên lập tức như con thỏ nhảy vào toilet, bóng dáng kinh hoảng thất thố, một đầu tóc đen nhanh tán ở sau lưng, hỗn độn vô cùng, càng hiện lên vài phần hoảng loạn.
Lâm Mộ An tay áp ở trên trán, nhịn không được mỉm cười, ngưỡng mặt cười đến vô cùng thoải mái.
Ngày hôm sau hai người cùng đi học, không có gì bất ngờ xảy ra, nhận được vô số ánh mắt khác thường, Mộc Miên lo lắng nhìn người bên cạnh, Lâm Mộ An lại là vẻ mặt bình đạm.
Vừa đến phòng học, Lý Nguyên kêu anh vào văn phòng, không biết nói cái gì, cuối cùng lúc Lâm Mộ An đi ra, sắc mặt thập phần tối tăm.
Mộc Miên nhìn chằm chằm anh, không tiếng động dò hỏi, Lâm Mộ An rũ mắt tránh đi tầm mắt của cô.
Nửa tháng sau Lâm Hành quay lại trường đi học, cậu ta trầm mặc hơn rất nhiều, chỉ là mỗi lần ánh mắt nhìn Lâm Mộ An, đều âm trầm đáng sợ.
Giống như vật giấu trong bóng đêm, không chút nào che dấu bị bại lộ, trần trụi, tản ra ác độc.
1
Mộc Miên là từ trong miệng Lâm Hành, biết được việc Lâm Mộ An muốn xuất ngoại.
G
ần tới cuối kỳ, kiểm tra càng thêm nhiều, Mộc Miên ôm một đống bài thi, từ văn phòng Lý Nguyên đi ra, hành lang không có một bóng người, tới chỗ ngoặt, đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Oan gia ngõ hẹp.
Cô nhìn Lâm Hành đối diện, mắt nhìn thẳng, thoáng qua trong nháy mắt, thanh âm của cậu ta lại bỗng nhiên vang lên, tiếng cười khẽ quên thộc, ngữ điệu thành thiển.
“ Lâm Mộ An muốn đi, cô có biết hay không?”
Mộc Miên dừng bước, nghiêng đầu không tiếng động nhìn cậu, con ngươi đen nhánh trầm tĩnh, nhìn không ra một chút cảm xúc dư thừa.
Lâm Hành áp sát vào, cơ hồ là dán vào bên tai cô mở miệng, giống như giữa đôi tình nhân với nhau thấp giọng nỉ non, âm điệu quái dị đến mức làm da đầu tê dại.
“ Anh ta phải đi, hoàn toàn biến mất ở trong cuộc sống của tôi.”
“Thật vui vẻ, rốt cuộc có thể không cần nhìn đến gương mặt kia.”
Lời nói của cậu ta, là khó nén đắc ý.
Lưng Mộc Miên thẳng tắp, khuôn mặt bình tĩnh đạm thanh trào phúng: “Phải không? Vậy chúc ngài sống lâu trăm tuổi.”
Lời nói buông xuống, cô cất bước đi, bóng dáng sạch sẽ mà lưu loát, giống như chiến sĩ võ trang hạng nặng, không để lộ một tia nhược điểm.
Lâm Hành nheo nheo mắt, giây lát, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
Mộc Miên về tới phòng học, Lâm Mộ An đang ngồi ngay ngắn tại vị trí làm bào tập, thần sắc vô cùng nghiêm túc, giống như trước đây.
Cô đem bài thi một bài một bài phát xong, sau đó trở lại chỗ ngồi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Động tĩnh rất nhỏ, Lâm Mộ An ngước mắt, nhàn nhạt nhìn cô một cái, sau đó chỉ vào một chỗ chỗ trống, thấp giọng mở miệng: “ Bài này anh không biết làm.”
“Nga.” Mộc Miên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhướng mày: “Dù sao anh cũng phải xuất ngoại, còn học nó làm gì.”
Lạch cạch một tiếng, cây bút trong tay Lâm Mộ An rớt xuống trên bàn, anh rũ mắt, lo mì thật dài đáp ở trên mặt, che khuất thần sắc nơiđáy mắt.
Giây lát, anh thong thả cẩn thận ngước mắt, nhìn chằm chằm Mộc Miên, môi hơi mấp máy.
Thanh âm cay chát.
“Mộc Miên…”
Giáo viên còn chưa tới lớp, phòng học ầm ĩ ồn ào, Mộc Miên lẳng lặng nhìn Lâm Mộ An, hai người không tiếng động giằng co.
Dường như ngăn cách hỗn loạn nên ngoài, con ngươi đen nhánh, hiện rõ gương mặt của đối phương.
“Thực xin lỗi.” Anh lẳng lặng mở miệng.
Biến cố đột nhiên phát sinh, nhưng hết thảy lại đều có dấu vết để lại.
Mộc Minh cùng Lý Huyên đột nhiên xuất hiện, Lâm Hành chuyển trường, khıêυ khí©h nhằm vào, lại lần nữa thất thủ đem cậu ta đẩy xuống cầu thang.
Còn có gần đây, anh càng ngày càng nhiều lúc im lặng không nói.
“Vì cái gì?” Mộc Miên nhìn anh, bình tĩnh chất vấn.
Lâm Mộ An rũ mắt xuống, loonh mi dài che lại, giống như cánh bướm nhẹ nhàng mấp máy, sắc mặt biểu tình của anh, ngoan ngoãn lại an tĩnh.
“Dù sao anh cũng… Không thể cùng em thi đậu cùng trường đại học.”
“Chính là bởi vì cái nguyên nhân nhỏ bé không đáng kể này?!” Mộc Miên khó có thể tin chất vấn, cô cắn chặt răng, tức giận đến hốc mắt đều chua xót.
Lâm Mộ An cúi đầu, trầm mặc thật lâu.
“Vậy khi nào anh đi?” Mộc Miên bình tĩnh lại, cố kiềm nước mắt khi cho rơi xuống.
“Cuối tháng.” Anh thong thả trả lời, đôi mắt đen bóng, như cất giấu một mảnh rừng rậm sương mù nồng đậm, tối tăm không rõ.
“ Anh thật giỏi, Lâm Mộ An”, Mộc Miên oán hận ném xuống một câu, xoay đầu nhìn chằm chằm bảng đen, khóe mắt ửng đỏ.