- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng
- Chương 4
Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng
Chương 4
Editor: Bánh Trứng
Mộc Miên lúc đấy quả thực muốn điên lắm rồi!
Tại sao anh phải tự sát?! Tại sao anh lại có thể tự sát! Lâm Mộ An mà chết như vậy thì cô phải làm sao!
Cô đã tự mình thấy được cảnh kia y như trong phim điện ảnh, cứ liên tục phát đi phát lại trong đầu cô. Từng dòng máu đỏ tương chảy xuống, đan xen với làn da trắng trẻo và khuôn mặt đẹp đẽ đó. Giờ học, khi ăn cơm, lúc đi ngủ, cô đều không tự chủ mà nghĩ đến bóng dáng gầy gò cao lớn mà cô độc của anh.
Đã từng có những ngày mà cô bị ám ảnh vô cùng lớn.
Cô có tội.
Cô là người tạo nên cục diện này.
Người con trai khôi ngô ấy, lại vì cô mà tự sát.
Cô thích người ấy đến tận xương tận tủy, vậy mà chính cô lại dồn người ta đến bước đường cùng.
Những cảm giác tự trách, áy náy, hối hận như một tảng núi lớn đè lên tim Mộc Miên. Mộc Miên sẽ hỏng mất, cô cảng thấy cuộc đời mình vào giờ khắc này đã biến thành một mảng u tối, cả đời này cô sẽ không thể nào thoát ra nổi, sẽ sống mãi mãi trong sự hối hận.
Cô tiêu rồi.
Mọi chuyện sau đó cũng không kết thúc như vậy, mọi thứ liên quan đến chân tướng về vụ tự sát của anh đều được lôi ra, nhiều như măng mọc sau mưa.
Hóa ra bố mẹ của anh đã li dị từ lâu. Hóa ra anh bị người mẹ tâm thần lạm dụng và ngược đãi. Hóa ra, mẹ anh đã tự tử cách đây một khoảng thời gian dài.
Mộc Miên nghe được tin tức này, nước mắt liên tiếp tuôn ra ngoài. Cô ngồi xổm dưới đất, khóc rất nhiều, khóc không thành tiếng, hạt lớn hạt nhỏ cứ trào ra từ trong kẽ ngón tay.
Tất cả các bạn trong lớp kinh ngạc nhìn cô, bọn họ đều không hiểu tại sao cô lại khổ sở như vậy, chẳng qua là cô quá bất bình cho bạn của mình quá mà thôi. Tóm lại là chuyện xảy ra như vậy, thật ra cũng không phải lỗi của cô.
Nhưng bọn họ không biết là người con trai kia là người mà Mộc Miên luôn cất kín trong lòng nhiều năm nay. Ngày nào cô cũng thận trọng quan sát anh, chăm chú ngắm anh, lén lút quan sát anh, tất cả những thứ gì liên quan tới anh đều được cô ghi nhớ rât kỹ.
Cô biết anh thích uống sữa của hãng nào, biết anh thích trời mưa mà không muốn che ô rồi dễ dàng bị cảm, nhưng lại không thích uống thuốc. Anh không thích nói chuyện với người khác, luôn luôn tĩnh lặng khiến người khác cảm thấy lạ lùng, ánh mắt đen nhánh của anh tựa như có thể hút người khác vào.
Anh chỉ là một đứa trẻ cô đơn tịch mịch mà thôi.
Mộc Miên sau đó sinh bệnh nặng, bị tâm thần phân liệt, nằm bẹp trên giường mất hết lý trí, chỉ có nước mắt là cứ tuôn ra đến mức mắt sưng húp lên. Có một số thứ nếu như tệ hại đến cực điểm, thì nó sẽ tự quay trở lại quá khứ.
Ví dụ như Mộc Miên, sau khi bị tâm thần phân liệt, cô quay trở lại thời điểm hơn ba tháng trước.
Lúc này Từ Tĩnh chưa tỏ tình, Lâm Mộ An cũng chưa tự sát, tất cả vẫn là gió êm biển lặng, tưởng như mọi hình ảnh đau đớn trong kí ức của cô cũng chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng Mộc Miên biết, bây giờ cô chỉ muốn làm một thứ, đó là nhìn thấy Lâm Mộ An sống sờ sờ trước mặt mình, sau đó cưng chiều anh đến tận khi chết đi.
Hôm sau khi Mộc Miên thấy Lâm Mộ An, cô chào đón anh bằng nụ cười rực rỡ một cách quá đáng, mi mắt cong tít lên, hoàn toàn không còn vẻ an tĩnh như mọi ngày. Lâm Mộ An liếc cô một cái, hoài nghi không biết có phải lúc trước cô bị ai giả dạng không.
Cô cực kỳ tự nhiên đi bên cạnh anh, lại bắt đầu lải nhải không ngừng.
Thanh âm thanh túy ngọt ngào, rất dễ nghe. Lâm Mộ An im lặng nghe một lát, sau đó lấy từ trong túi ra một cái tai nghe màu trắng.
Âm thanh dù có dễ nghe đi chăng nữa, nói nhiều cũng ồn ào.
Lâm Mộ An nghe tiếng nhạc từ từ truyền ra từ tai nghe, lông mày dãn ra mấy phần. Thế giới này vẫn thật tươi đẹp biết bao.
Mộc Miên tức gận trợn mắt nhìn anh, bất lực không thể làm gì. Mắt cô trợn tròn, má phồng lên, nhìn y như con cá nóc tròn vo. Lâm Mộ An lại liếc cô thêm một cái, khóe miệng khẽ cong lên.
Màu trắng của tai nghe càng tôn lên vẻ tuấn tú tự nhiên của anh, lông mi dài và dày, đôi môi hồng nhạt, cả người đều toát ra vẻ lãnh đạm lại khôi ngô làm sự uất ức trong lòng Mộc Miên liền biến mất không còn dấu vết.
Dáng vẻ của anh như vậy, chỉ làm người khác hận không thể nào moi tim ra đưa cho anh.
Chỉ cần được đi cạnh anh như vậy, cũng cảm thấy không gì vui bằng.
Ở trường học, Mộc Miên bắt đầu thường xuyên nói chuyện cùng anh. Lâm Mộ An lần nào cũng bày ra bộ dạng không-có-hứng, nhưng thỉnh thoảng cũng đáp lại cô vài câu. Chỉ như vậy thôi cũng khiến mọi người mở rộng tầm mắt, để Mộc Miên hưng phấn không thôi.
Vì vậy, bất kỳ chuyện trên trời dưới đất nào cô cũng kể cho anh nghe.
Trong giờ học, Lâm Mộ An ngẩn ngơ chống đầu lên tay nhìn qua cửa sổ, Mộc Miên đóng sách vở trên bàn lại, chạy tới chỗ anh. Cô lôi cái ghế trước mặt anh xoay lại, hai tay chống cằm, mắt chớp chớp mấy cái nhìn vào gò má tinh xảo của anh.
"Lâm Mộ An, cậu đang làm gì vậy?"
Trên mặt anh không thể hiện cảm xúc dư thừa nào, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
"Lâm Mộ An, cậu đang ngẩn ngơ sao?" Mộc Miên vẫn không buông tha, mép bắt đầu nhếch lên.
Chỉ là người trước mặt kia vẫn hờ hững, mím môi tỏ vẻ không nghe thấy cái gì. Con ngươi của Mộc Miên đảo đảo mấy vòng, rồi dừng lại, "Lâm Mộ An, tơ phát hiện ra một nhãn hiệu sữa rất ngon, ngày mai tớ mang cho cậu nhé?"
"Không muốn."
Anh vẫn đưa ánh mắt ngây ngô nhìn ra cửa sổ, thần sắc không đổi. Âm thanh phát ra từ miệng anh thanh thanh, hết sưc dễ nghe. Mộc Miên thấy anh trả lời, cười toe toét.
"Vì sao?" Cô tiếp tục truy hỏi.
"Không thích đổi."
"Ồ." Mộc Miên gật đầu một cái, "Vậy cũng tốt..."
Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên.
"Tớ đi đây..."
Mộc Miên đứng dậy, trở lại chỗ ngòi của mình. Trong chốc lát, Lâm Mộ An thu hồi ánh mắt đang ở bên ngoài cửa sổ của mình, rời đến chỗ Mộc Miên cách đó không xa. Cô đang tung tăng trò chuyện với người bên cạnh. Từ góc độ của anh, cỏ thể thấy miệng cô đang cười vui vẻ.
Lâm Mộ An thu hồi tầm mắt, lấy sách vở ra, mắt lộ vẻ lãnh đạm.
Đến khi đi học về, Mộc Miên theo anh về nhà như thường lệ, bao nhiêu chuyện cô cho là thú vị đều đem kể hết cho anh. Mộc Miên nhất quyết nói chuyện với anh, có lúc Lâm Mộ An sẽ đeo tai nghe lên, nhưng có lúc lại nghe rất chăm chú.
Ví dụ như bây giờ.
"Giờ thí nghiệm chiều nay, Phương Tiểu Minh dùng miệng thổi đèn cồn, vừa đúng lúc có một cơn gió thổi qua. Kết quả là, môi và tóc trên đầu cậu ta bị đốt cháy hết, cả phòng học đều có thể ngửi thấy mùi khét. Hahahahhaha buồn cười quá———!"
Mộc Miên thấy anh đang nghe, càng nói càng hăng, mặt mày hớn hở, sau khi nói xong còn tự cười đến nghiêng ngả cả người. Lâm Mộ An nhàn nhạt quét ánh mắt qua người cô một cái, không mở miệng.
"Cậu không thấy rất buồn cười sao?" Mộc Miên nghi ngờ hỏi.
"Không." Anh nói không do dự, còn tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa còn rất nhạt."
Sau đó lại lôi ra cái tai nghe màu trắng quen thuộc, đeo lên.
Mộc Miên: "..."
Một chút cũng không đáng yêu tẹo nào.
Hôm sau Mộc Miên tự đem một hộp sữa khác cho anh, đúng như cô đoán, người nào đó lập tức cau mày, đẩy hộp sữa ra chỗ khác, thấp giọng phản đối.
"Không uống."
"Ngoan, thử một chút thôi, đảm bảo ngon hơn loại cậu hay uống." Mộc Miên ra vẻ dịu dàng dụ dỗ. Cô tuyệt đối sẽ không nói thực ra chỉ muốn nhân cơ hội nói thêm với anh mấy câu mà thôi.
Lâm Mộ An tiếp tục đẩy hộp sữa ra xa, kháng cự trong im lặng.
Mộc Miên tức giận sờ lên mũi một cái, lấy hộp sữa mà thường ngày anh hay uổng ra khỏi túi, đặt lên tít tận mép bàn, bất đắc dĩ càu nhàu: "Được rồi, đành đổi lại cho cậu vậy..."
Buổi trưa, Mộc Miên và Từ Tĩnh ăn cơm, theo thói quen lại đưa mắt tìm bóng hình kia trong đám người đông đúc. Lại y như cô nghĩ, Lâm Mộ An đang ngồi ở cái góc bên cạnh cửa sổ. Mộc Miên lập tức quay ra nhìn Từ Tĩnh, còn chưa kịp mở miệng thì cô ấy đã lắc đầu nói:
"Mau biến đi, tớ tìm Lâm Lệ đi ăn tiếp đây."
Mộc Miên cười hắc hắc, áy náy nháy mắt một cái, sau đó bê khay thức ăn đến hướng kia, ngồi xuống đối diện với anh. Lâm Mộ An đối với việc cô suốt ngày quấn lấy mình cũng đã dần cảm thấy quen thuộc.
Lâm Mộ An ngẩng lên nhìn thấy người đối diện là cô, cũng không nhíu mày mà trực tiếp cúi xuống tiếp tục ăn cơm.
"Hôm nay tớ có thịt kho tàu! Rất là ngon!" Mộc Miên hứng thú bừng bừng giới thiệu với anh. Lâm Mộ An nhắm mắt làm ngơ, một giây sau đó, trong khay của anh có thêm một miếng thịt.
Nước sốt đậm đà thơm phức, tỏa ra mùi hương quyến rũ.
Anh tiếp tục ăn đồ ăn trong khay, nhưng nhất quyết không động tới miếng thịt kia. Thấy vậy, Mộc Miên chỉ bĩu bĩu môi, không nói gì.
Hai người cứ như vậy duy trì một mối quan hệ không mặn không nhạt, vô cùng kì quái. Thời gian cứ dần dần trôi qua, khi bắt đầu đến ngày 30 tháng Ba, Mộc Miên bắt đầu lo lắng.
Đã qua một tháng.
Mà Lâm Mộ An đối với cô cũng chỉ là nói nhiều hơn vài câu mà thôi.
Cô đơn đã lâu, không phải cứ một ngày là hết.
Anh đã cô độc quá lâu, lâu đến nỗi quên mất cả sự ấm áp do người khác mang lại, tự biến mình thành một tảng đá lạnh lẽo. Có lẽ chính anh cũng sắt quên mất bên trong trái tim mình còn sự ấm áp nào hay không.
Như vậy thì quá chậm.
Mộc Miên không có nhiều thời gian như thế, cô không kịp đợi.
Một ngày nào đó, sau khi tan học về nhà, Mộc Miên kéo Lâm Mộ An đến con ngõ nhỏ gần nhà anh. Lúc này trời sáng mờ mờ, bên trong ngõ càng thêm vắng vẻ, âm u và chật hẹp, hai người đi qua thì vừa khít. Kẽ hở trên bức tường còn mơ hồ nhìn thấy cả rêu xanh.
Mộc Miên đè Lâm Mộ An lên tường.
Cô kiễng chân, xích lại gần, phả hơi ấm vào mặt anh,
"Lâm Mộ An, tớ rất tò mò một chuyện..."
Mặt mũi anh vẫn tỉnh táo, còn tỉnh rụi nhìn lại cô.
"Có phải trong miệng cậu cũng có vị sữa hay không?"
Âm thanh xen lẫn giữa răng và môi. Mộc Miên đưa đầu lưỡi khẽ lướt qua môi anh, sau đó cạy mở hàm răng của anh, dò xét tiến vào. Hai người nhìn nhau như có ý đối địch, trong đôi mắt của mỗi người đều phản chiếu hình bóng bối rối của người kia.
Ai cũng không chịu nhận thua trước.
Thật là hăng hái.
Mộc Miên chạm vào lưỡi anh, chậm rãi cuốn lấy, đầu lưỡi truyền đến một độ ấm áp mềm mại, còn có chút ngọt ngào.
Trong mắt cô xuất hiện nụ cười nhẹ. Còn chưa đợi cô tiếp tục hành động, anh đã đẩy cô ra. Lâm Mộ An không có một chút ưu tư nào, anh cong ngón giữa lên, lau chút nước bọt còn đang dính trên môi đi, tư thế của anh nhìn đặc biệt hút hồn khiến Mộc Miên không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Đôi môi mỏng của Lâm Mộ An mấp máy đóng mở, mặt không cảm xúc, âm thanh vẫn thanh thúy như mọi khi nhưng hơi khàn khàn.
"Mộc Miên, cậu thích tôi đúng không?"
Mộc Miên thoáng cười, môi đỏ mọng nước, mắt long lanh, khí chất ôn nhu mọi khi đều bay biến, nhìn cô giống như một con yêu tinh nhỏ.
"Cậu đoán thử xem?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng
- Chương 4