Hai người lại khôi phục sinh hoạt như thường.
Có thể là ở trường học quá mức khắc chế, đến khi về nhà, Lâm Mộ An liền thích động tay động chân với cô, sờ sờ nơi này, xoa xoa nơi kia, động một tí là thò qua hô cô.
Bình thường còn tốt, ban đêm khi ở trên giường, anh cũng như thế.
Mỗi khi tách ra, đều thở hồng hộc, cổ họng khô nóng, trêu đến khi hai người khó có thể tự kiềm chế.
Này thật đúng là không được.
Còn tiếp tục như vậy nữa, Mộc Miên khả năng sẽ không khống chế được mà ăn anh mất thôi.
Vì thế, cô kiên quyết không thương lượng để Lâm Mộ An tự về phòng mình ngủ.
Vì thế Lâm Mộ An tức giận đến suốt ba ngày đều không có để ý đến cô, cuối cùng vẫn là Mộc Miên vừa đấm vừa xoa, lừa tới, mới miễn cưỡng xoa nhẹ oán khí của anh.
Bất tri bất giác, lại nửa tháng trôi qua.
Đầu tháng năm, Mộc Miên gặp được ba của anh.
Đó là chạng vạng, gần đến mùa hè, ánh sáng mặt trời xinh đẹp tỏa sáng, chân trời một mảnh đỏ rực áng mây hồng. Hai người mới ra khỏi cổng trường, Lâm Mộ An nhìn đến thân ảnh đằng trước liền ngây ngẩn cả người, Mộc Miên theo ánh mắt anh nhìn lại.
Bên kia đường, một chiếc xe màu đen dừng lại, một người đàn ông mặc áo sơ mi quần tấy, dựa ở cạnh cửa.
Gương mặt anh tuấn trắng nõn, mái tóc dày mà đen nhánh, không có tóc mái, lộ ra vầng tráng sáng bóng, mi dài đen thẳng, mắt như đào hoa.
Chỉ là trong đôi mắt kia lại mang theo tang thương khó có thể miêu tả, nếp nhăn nơi khóa mắt đã lộ ra tuổi của ông.
Nhưng bình tĩnh mà xem xét, vẫn là rất tuấn tú.
Cùng Lâm Mộ An có bảy phần giống nhau.
Không thể không cảm khái một câu, gien di truyền thật vĩ đại.
Mộc Miên đã tưởng tượng ra, bộ dáng Lâm Mộ An tương lai khi tới tuổi này.
Ông dường như đã chờ khá lâu, khi liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Mộ An đi ra, nhanh chóng đi tới, khuôn mặt vui sướиɠ, trong mắt lại là nồng đậm áy náy.
Đan chéo lên nhau, khiến cho biểu tình của ông thoạt nhìn vô cùng phức tạp.
Ông duỗi tay, muốn nắm lấy tay của Lâm Mộ An, lại bị anh né tránh, Lâm Mộ An mặt vô biểu tình, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Đây là bộ dáng của anh khi cảm xúc không tốt.
Mộc Miên lâu rồi cũng không thấy cái dạng này của anh.
“Con… Hiện tại đang ở nơi nào, ba đi rất nhiều lần, đều không có nhìn thấy con, trong nhà không giống như có người ở…”
“Gọi điện thoại con cũng không tiếp… Ba rất lo lắng cho con…”
Sắt mặt anh nôn nóng, lại xen lẫn đau lòng, hiện ra ở trên không mặt hoàn hảo kia làm người thoạt nhìn thập phần không đành lòng.
Lâm Mộ An lại càng thêm lạnh nhạt.
“Có người chiếu cố tôi, tôi sống rất tốt, ông không cần lo lắng.”
Mộc Miên đã thật lâu thật lâu đều không có nghe đến anh dùng loại giọng điệu này nói chuyện, phảng phất như về tới lúc mới vừa biết anh, Lâm Mộ An chính là như vậy, mặt vô biểu tình, lạnh nhạt không kiên nhẫn, hướng cô mở miệng.
Anh nói xong, cọ qua ông đi về phía trước, người đàng ông kia lại lập tức bắt được cánh tay anh, khủng hoảng mà lo lắng.
“Là người nào... Có thể để ba gặp một lần không?”
“Không thể.”
Lâm Mộ An không kiên nhẫn liền hất tay ông ra, quay đầu lại, liền thấy được Mộc Miên cách đó không xa.
Ánh mắt anh lóe một chút, nắm chặt quai cặp, bước nhanh đi về phía trước, người đàn ông kia vẫn luôn nhìn bóng dáng anh, thẳng đến khi biến mất nơi cuối đường.
Ông trầm mặc đứng tại chỗ, hoàng hôn đem bóng dáng của ông kéo dài, lưng của ông cũng không còn thẳng như trước nữa, hơi hơi khom xuống, thoạt nhìn cô tịch lại cô đơn.
Mộc Miên nhịn không được đi tới.
“Chào bác…”
Phía sau truyền đến một thanh âm dò hỏi, mềm mại trong trẻo, tiếng nói lại vài phần non nớt.
Lâm Thâm quay đầu lại, một gương mặt trắng nõn đầy nét nữ sinh đứng ở nơi đó đánh giá ông, ánh mắt bình tĩnh không giống một nữ sinh hơn mười mấy tuổi.
Đôi tay của cô đút trong túi, đứng ở nơi đó bình tĩnh mà nhìn vào tầm mắt của ông.
“Có chuyện gì sao?” Ông nghi hoặc hỏi.
“Cháu là bạn học của Lâm Mộ An, cậu ấy hiện tại đang ở tại nhà cháu, bác yên tâm, cậu ấy sống rất tốt, so với cậu ấy của lúc trước tốt hơn gấp tram lần.”
“Nhìn ngài vừa rồi giống như phi thường sốt ruột, lo lắng, cho nên cháu nghĩ, vẫn là quyết định nói cho bác một tiếng.”
Mộc Miên bình tĩnh nói xong, lướt qua ông đi tới, đi được vài bước, không biết nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thâm đang đứng sững sờ tại chỗ, mở miệng.
“Cháu không biết vì nguyên nhân gì làm bác bỏ cậu ấy, khả năng bác vẫn yêu cậu ấy, nhưng trruowcs khi cháu gặp Lâm Mộ An, cậu ấy song không tốt một chút nào.”
“Nếu, cháu là nói nếu, bác xuất hiện, chỉ có thể mang đến cho cậu ấy đau lòng, thì hy vọng bác về sau, vẫn là cố gắng đừng xuất hiện ở trước mặt cậu ấy.”
“Cháu rất vất vả mới làm cậu ấy trở nên vui vẻ một chút.”
Mộc Miên nói xong, cũng không đi nhìn vẻ mặt của ông, bước chân nhanh hơn, đuổi theo thân ảnh đằng trước kia, đến cuối cùng, cô bắt đầu nhanh chóng chạy vội ở trên đường cái.
Ở trên sườn dốc cách nhà không xa, Mộc Miên rốt cuộc tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia, cô tăng tốc, tiến lên bắt được cánh tay của anh.
Sau đó khom lưng, tay chống ở đầu gối đầu rồi từng ngụm từng ngụm thở dốc.
“Cậu làm sao vậy, chạy nhanh như vậy làm gì…”
Lâm Mộ An nhìn gương mặt ửng hồng của cô, hô hấp dồn dập, nhịn không được nhíu mày, đỡ eo cô đem cô kéo lên.
Sau đó nhẹ nhàng ôm cô, để cô dựa vào đầu vai mình nghỉ ngơi.
Mộc Miên dựa vào trên người anh nghỉ một hồi, bình phục hô hấp, sau đó kéo tay anh đi về nhà.
“Được rồi, về nấu cơm.”
Trên bàn cơm, hai người có chút tâm tư, Mộc Miên tắm rửa xong đi ra, Lâm Mộ An cũng vừa vặn rửa chén xong đang lau tay, bốn mắt nhìn nhau, anh chậm rãi đi tới.
Sau đó duỗi tay ôm lấy eo cô, đem đầu vùi ở đầu vai cô, cọ cọ.
Động tác đơn giản tràn đầy lưu luyến mà ôn nhu.
Cô mới vừa tắm xong, mặc quần áo rộng thùng thình, lỏa lồ bên ngoài là da thịt trắng như tuyết, chóp mũi nhẹ ngửi, có thể ngửi được hương sữa bò nhàn nhạt.
Cùng hương vị trên người mình không có khác biệt.
Làm Lâm Mộ An cầm lòng không đậu muốn đem cô ôm chặt vào lòng.
“Được rồi, buông ra, mình muốn đi làm bài tập.” Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh.
Lâm Mộ An dịu ngoan buông cô ra.
Hai người ngồi ở đối diện nhau.
Đêm một chút trôi qua, đồng hồ trên tường tí tách kêu, Mộc Miên phụ đạo anh làm xong bài tập hôm nay, sau đó khép sách vở lại, mở miệng.
“Được rồi, cậu đi ngủ đi.”
Lâm Mộ An chần chừ vài cái, mới chậm rãi đứng dậy trở về phòng, Mộc Miên xoa xoa đôi mắt chua xót, tiếp tục làm phần bài tập chưa xong.
Đêm khuya tĩnh lặng, mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ có ngoài cửa sổ sẽ ngẫu nhiên truyền đến một vài tiếng còi xe.
Mộc Miên thích loại cảm giác này, sẽ làm ý nghĩ của cô trở nên vô cùng rõ ràng.
Không lâu sau, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lâm Mộ An nắm tóc đi ra, dường như trong lúc lơ đãng đánh giá cô vài lần, sau đó đi đến phòng bếp rót một chén nước, lại lê dép lê trở về.
Mộc Miên chưa dùng động tác trên tay, mặt đầy chuyên chú làm bài tập trong vở.
Mới vừa viết xong một đề, tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, anh lần này đi đến phía trước tủ lạnh, mở ra lấy ra một bịch sữa bò, sau đó khi xoay người, trộm nhìn cô một cái.
Đến khi Lâm Mộ An lần thứ ba đi ra, Mộc Miên dừng bút.
“Cậu làm gì đấy?” Cô nhướng mày hỏi.
“Không làm gì nha…” Lâm Mộ An đứng ở nơi đó, rũ đầu, lại gãi gãi tóc, ánh mắt trốn tránh. Thời điểm anh chột dạ hoặc là mất tự nhiên, liền không tự giác mà duỗi tay đi gãi tóc.
“Vậy cậu sao giống như kiến bò trên chảo nóng thế, ở chỗ này xoay quanh ——”
“Tôi không chuyển…” Anh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mộc Miên nhìn anh, bất động thanh sắc mở miệng: “Lại đây.”
Lâm Mộ An chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh cô, ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn ở nơi đó.
“Là bởi vì hôm nay gặp được ba của cậu sao?” Mộc Miên bình tĩnh hỏi.
“Cậu nghe được?” Anh ngước mắt nhìn cô.
“Ân.” Mộc Miên gật gật đầu.
Anh trầm mặc xuống, mí mắt hơi rũ, che đậy cạp mắt kia, khuôn mặt trắng nõn ở dưới ánh đèn, như là bị bịt kín bởi một tầng xám xịt, thần sắc đen tối không rõ.
Hồi lâu, Lâm Mộ An mới lại lần nữa mở miệng, thanh âm thô ráp nghẹn ngào, giống như ống thép mọc đầy rỉ sắt, trải qua vô số mưa gió năm tháng ăn mòn, pha tạp.
“Tôi có một em trai cùng cha khác mẹ, cách tôi ba tháng.”
“Mẹ tôi bởi vì ông nɠɵạı ŧìиɧ, mới mắc bệnh trầm cảm hậu sản.”
“Sau đó bọn họ lại ly hôn, tinh thần của mẹ tôi liền bắt đầu xuất hiện vấn đề, càng ngày càng nghiêm trọng…”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh trống rỗng, cho dù cả phòng đầy ánh đèn, nhưng vẫn ám trầm đến đáng sợ, dường như ánh sáng toàn bộ bị chôn vùi.
“Ông ta có một gia đình mới.”
“Tôi đã không có.”
Khó có thể miêu tả được nỗi đau như thủy triều dâng lên. Có một số việc cho dù đã sớm biết, nhưng giờ khắc này khi chính anh nói ra, Mộc Miên vẫn là khổ sở muốn rơi lệ.
Cô cúi người ôm lấy anh, bả vai tinh tế mà ấm áp, Mộc Miên buộc chặt cánh tay, đem anh hướng trong lòng ngực gắt gao ôm lấy.
Không biết qua bao lâu, Mộc Miên buông anh ra, hai người tách ra một chút khoảng cách, cô chống trên trán anh, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định, như là muốn vọng đến chỗ sâu trong đáy mắt anh.
“Cậu hiện tại có mình.”
Ta sẽ dùng hết sức lực toàn thân, tới hộ ngươi một đời chu toàn.
Ban đêm lúc đi ngủ, Mộc Miên sợ anh sẽ gặp ác mộng, vì thế ở mép giường để một cái giường nhỏ cho anh.
Bỏ nêm lại cho thêm hai tầng chăn bông, chuẩn bị tốt Mộc Miên còn nằm trên đó cảm thụ một chút, sau đó vừa lòng gật gật đầu.
Ân, không cứng không mềm, phi thường thoải mái.
Sinh hoạt lúc trước của Lâm Mộ An rối tinh rối mù, cơ thể quả thực rất dể hỏng, hơi va va đập đập chút chính là một mảnh xanh tím, đối với giường nằm yêu cầu càng cao, quá cứng không được, quá mềm không được, quá xấu cũng không được.
Cô quay đầu lại vẫy tay với người bên kia, sau đó vỗ vỗ giường đệm mềm mại phía dưới ý bảo.
“Lại đây.”
“Tôi không cần.” Anh lập tức cự tuyệt.
Mộc Miên nhìn chằm chằm anh, mặt vô biểu tình, cũng không nói lời nào, hai người cứ như vậy không tiếng động giằng co, giây lát, anh rũ mắt xuống, không tình nguyện ôm gối đầu đi đến trước mặt cô.
Mộc Miên lập tức cười, ngửa đầu đi kéo tay anh, đem anh dùng sức kéo xuống, trong miệng còn cực lực thuyết phục.
“Mình lót hai tầng chăn bông, cậu thử xem.”
Anh ủy khuất nằm lên, sau đó trợn tròn mắt nhìn cô không nói gì, môi mím đến gắt gao.
Vẻ mặt Mộc Miên lập tức hưng phấn lên, chờ mong hỏi.
“Thế nào! Có phải hay không thực thoải mái?”
Anh mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cô, nửa ngày, mở miệng.
“Không có cậu không thoải mái.”