An Lăng bị chế ngự lúc sau, dịu ngoan đi ngủ, bác sĩ nói bà ấy không thường phát bệnh, nhưng mỗi lần phát bệnh, liền phi thường khó để khống chế, có khi còn có thể đả thương người.
Cho nên lần sau, tốt nhất không nên kí©h thí©ɧ bà ấy.
Mộc Miên gật gật đầu, thần sắc có chút hoảng hốt.
Trên đường trở về, trong đầu óc toàn bộ đều là bộ dáng vừ rồi của An Lăng, dữ tợn, điên cuồng.
Mộc Miên không dám tưởng tượng Lâm Mộ An khi còn nhỏ, nhìn thấy người mẹ quen thuộc ôn nhu biến thành như vậy, sẽ cảm thấy như thế nào.
Đặc biệt là, dùng loại ánh mắt chán ghét đền cực điểm này, nhìn cậu.
Hận không thể không gϊếŧ chết cậu.
Lúc cô trở về, Lâm Mộ An giống như mới rời giường không lâu, ôm gối ngồi xếp bằng ở trên sô pha, biểu tình ngốc ngốc.
Lúc này đang là giữa trưa, bên ngoài ánh mặt trời rất sáng làm cho phòng khách một mảnh sáng ngời.
Anh mặc áo ngủ ô vuông màu lam nhạt tay dài, gương mặt trắng nõn mà mềm mại, mái tóc lộn xộn ở cái trán, phía dưới là đôi mắt to mông lung lại mê ly.
Người xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, thật không biết An Lăng làm sao có thể hạ thủ được.
Mộc Miên khẽ thở dài một hơi, trong lòng đau nhức không thôi.
Anh nghe tiếng nhìn lại đây, đôi không chớp nhìn chằm chằm cô, Mộc Miên tự nhiên đi đến phòng bếp, rót nước, uống xong, tâm tình bình phục không ít.
Cô dẫm lên dép lê đi qua.
“Mới vừa dậy?” Mộc Miên bưng cái ly trong tay, bên ngửa đầu uống nước bên hỏi.
“Ừ.” Anh ngoan ngoãn gật đầu.
“Ăn cơm chưa?” Mộc Miên đã chạy tới anh trước mặt, xoa xoa mái tóc của anh.
Anh mở to cặp mắt to nhìn chằm chằm cô, lập tức đem cơn mê man đánh tan.
“Mình đi nấu cơm, vừa vặn là giữa trưa.”
Anh gật gật đầu, sau đó mở miệng: “Tôi muốn uống nước.”
Mộc Miên đang muốn nói mình rót cho cậu một ly khác, Lâm Mộ An đã bắt được tay cô, cúi đầu uống ly nước ở trong tay cô.
Anh hầu kết chuyển động hai cái, cảm thấy mỹ mãn mà uống thêm vài ngụm, mới ngẩng đầu lên, thần sắc như thường, phảng phất như đang uống nước của mình vậy.
Trên môi dính một lớp nước mỏng, anh nhịn không được vươn lưỡi liếʍ liếʍ.
Mộc Miên cười khẽ ra tiếng, ánh mắt chợt lóe, duỗi tay nắm cằm anh, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái, hai đôi môi mềm mại dán vào nhau.
Như chuồn chuồn lướt nước lập tức tách ra, khuôn mặt cô như cũ cách cực gần, nhìn chằm chằm đôi mắt anh, trong mắt quay cuồng đều là cảm xúc khó hiểu của anh.
Nhìn vài giây, cô cười cười, sau đó đôi môi mềm mại hôn lên trán anh, chóp mũi, gương mặt, cuối cùng lại đi tới trên môi.
Nhẹ nhàng hôn một cái.
Cô buông ra tay nhéo cằm anh, vòng tay ôm lấy bờ vai của anh, môi chuyển qua bên tai anh, hôn nhẹ vành tai mềm mại của anh, hơi nóng nhè nhẹ phun ở chỗ da thịt mẫn cảm kia.
Lâm Mộ An nhịn không được rụt bả vai né tránh.
Cùng lúc đó, bên tai truyền đến thanh âm mơ hồ của cô, một tia nhẹ nhàng hướng lỗ tai toản, mềm nhẹ thong thả, rồi lại vô cùng rõ ràng.
Cô nói.
“Lâm Mộ An, về sau mình sẽ hảo hảo thương cậu.”
“Để cho cậu biết, cái gì chính là chân ái.”
“Cho nên cậu ngàn vạn a… Không cần quá sớm đối thế giới này thất vọng ——”
“Cậu còn có mình.”
Cô nói xong, lại lần nữa nghiêng đầu ở trên môi anh khẽ chạm một chút, rất nhanh liền tách ra, cô đứng dậy, cong cong khóe miệng, xoay người vào phòng bếp.
Lâm Mộ An nhìn bóng dáng cô, có chút sững sờ, sau đó lại thực nhanh phản ứng lại, mất tự nhiên mím môi.
Anh trộm nhìn cô một cái.
Thấy cô không có chú ý bên này.
Vươn tay, xoa xoa ngực.
Giờ phút này trái tim ở dưới đang nhảt lên, quá mức nhiệt liệt.
Ăn cơm xong, Mộc Miên ở trên bàn trà trong phòng khách làm bài tập, thảm dưới chân thật mềm mại, hôm qua vừa lúc nắng đẹp, cô đem tấm thảm trước giặc sạch rồi thay một cái mới sạch sẽ hơn.
Lâm Mộ An như cũ ở trên sô pha, chỉ là lần này từ ngồi ngay ngắn biến thành nằm nghiêng, ôm gối đầu hết sức chuyên chú chơi game.
Anh cực kỳ thích sô pha này, thậm chí đã vượt qua cái giường kia, một ngày có hơn phân nửa thời gian, đều là ăn vạ ở trên này.
Hai người lẳng lặng đợi, không biết qua bao lâu, anh giống như có chút chơi mệt mỏi, bắt đầu ở trên sô pha lăn qua lộn lại, thường thường liếc mắt trộm đánh giá cô.
Giây lát, anh chậm rãi dịch xuống dưới.
Mộc Miên vẻ mặt chuyên tâm ở trên bản nháp vẽ vẽ, làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Người kia chậm rãi dịch tới bên chân cô, sau đó lặng lẽ nằm ở trên đùi cô, duỗi tay ôm lấy eo cô, đem đầu vùi ở trong.
Anh gần đây càng ngày càng thích ăn vạ cô, đặc biệt là khi ngủ, hận không thể dính ở trên người cô.
—— từ khi Mộc Miên ngủ cùng anh vài lần.
Anh có lẽ là phát hiện có người khác ở bên người là sẽ không gặp ác mộng, cho nên rất thích ôm cô ngủ.
Mộc Miên cảm nhận được trọng lượng của cái đầu trên kia đùi, bất đắc dĩ mở miệng kêu anh.
“Lâm Mộ An!”
Anh dùng mặt ở trên eo cô không tiếng động cọ cọ.
Trên tay ôm sát cô.
Mộc Miên buông bút, duỗi tay đẩy phần tóc che khuất mắt anh ra, ngữ khí tràn ngập kiên nhẫn.
“Chỉ cho ngủ một giờ, ân?”
Nếu không tới buổi tối lại là uể oải không phấn chấn.
Anh nhắm mắt lại lung tung gật đầu.
Mộc Miên cười cười thu tay, lắc đầu lại tiếp tục làm đề.
Mặt trời bắt đầu ngả về phía Tây, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu tới trên sàn nhà, giữa cột sáng nổi lơ lửng những hạt bụi.
Mộc Miên nghiêng đầu, ngón tay xoay chuyển đầu bút, mắt nhìn đồng hồ treo trên tường.
Khoảng cách anh đi vào giấc ngủ đã qua nửa giờ.
Khó được an ổn mà ngủ, Mộc Miên có chút không đành lòng đánh thức anh.
Lâm Mộ An biết rõ điểm này, cho nên mỗi lần đối cảnh cáo của cô đều là ngoảnh mặt làm ngơ.
Tự nhiên mà ngủ say.
Trong phòng khách an tĩnh, chỉ nghe được một tiếng thở dài của cô.
Khi hoàng hôn ánh chiều tà dần dần tiêu tán ở chân trời, Mộc Miên giật giật hai chân tê rần, nhẹ nhéo gương mặt anh, nhẹ giọng gọi nói.
“Lâm Mộ An, dậy đi…”
“Nhanh lên, cậu nủ hai giờ rồi…”
“Cậu hôm nay còn chưa có đi công viên chạy bộ.”
Anh bị đánh thức, thập phần không kiên nhẫn nhíu mày lại một phen vỗ tay cô, trở mình điều chỉnh tư thế tiếp tục ngủ.
—— lúc rời giường lá gan cũng càng lúc càng lớn, đó là từ sau khi phát hiện Mộc Miên mỗi lần đều sẽ vô cùng ôn nhu kiên nhẫn mà gọi anh dậy.
Mộc Miên bất đắc dĩ phồng hơi, thật dài ra một hơi, sau đó duỗi tay vòng qua cổ anh ôm lấy bả vai anh, dùng sức đem thân mình anh từ trên đùi kéo lên.
“Đi lên ——”
Anh cực lực kháng cự, trong miệng còn đang không ngừng lẩm bẩm cái gì, cuối cùng vẫn như cũ phản kháng không có kết quả, mặt đầy ủy khuất ngồi dưới đất.
Dùng cặp mắt đen ướt dầm dề kia bất mãn mà trừng mắt nhìn cô vài lần, lại lập tức không thuận theo không buông tha giang hai tay quấn lấy.
Cả người như không có xương dựa vào trên người cô, đôi tay gắt gao ôm bả vai cô, đầu chôn ở cần cổ cô cọ tới cọ lui, giờ phút này trong miệng lẩm bẩm nghe tới như là đang làm nũng.
Anh đúng thật là đang làm nũng.
Mộc Miên nhịn không được cười khẽ ra tiếng, từng cái vuốt tóc anh, như là vuốt lông cho sủng vật vậy.
Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc thanh tỉnh vài phần.
Thần trí lại như cũ có chút ngây thơ, anh mơ mơ màng màng nghiêng đầu ở trên mặt tìm tới môi cô, đôi môi ấm áp một đường cọ qua gương mặt cô rốt cuộc dừng ở môi cô.
Mộc Miên khép lại mắt, tùy ý anh đang ở mặt trên chậm rãi mυ"ŧ liếʍ.
Giống một tiểu hài tử không mang theo một tia tìиɧ ɖu͙©, chỉ là đơn thuần muốn thân cận cô, cảm thụ hơi thở, độ ấm của cô.
Đây là việc mà anh mỗi khi tỉnh đều phải làm.
Không biết từ khi nào dưỡng thành thói quen.
Anh rốt cuộc buông cô ra, lại không có mở miệng nói chuyện, ôm cô an tĩnh nhắm mắt lại.
Mộc Miên sợ anh lại ngủ lần nữa, vội vàng ở bên tai anh nhẹ giọng mở miệng.
“Lên, mang cậu đi xuống tản bộ.”
Cô cố ý đem chạy bộ tự đổi thành tản bộ.
Ai ngờ anh lại không bị mắc lừa.
Có thể là cái kịch bản này dùng lâu lắm.
“Gạt người…” Giọng anh trầm thấp, mang theo khàn khan của mới vừa tỉnh ngủ, một trận tê dại nháy mắt từ trong lòng bốc lên.
“Rõ ràng là đi chạy bộ.”
Anh thấp giọng nói, lần này trong giọng nói mang theo nhè nhẹ oán giận cùng ủy khuất.
Mộc Miên nhịn không được nhếch môi.
“Hôn cũng cho cậu hôn, ôm cũng ôm, ngủ cũng ngủ, cậu còn muốn thế nào?”
“Cho cậu đi chạy vài bước thì làm sao nào? Ân?”
Anh tức khắc không nói nữa, cơn tức giận cũng bị thổi xẹp.
Mộc Miên vỗ vỗ lưng anh, ý bảo đứng dậy, Lâm Mộ An hấp hối giãy giụa vài giây, vẫn là không tình nguyện đứng lên.
Mộc Miên đơn giản thu thập đồ vật trên bàn, cầm chìa khóa di động nắm anh ra cửa.
Lúc này bên ngoài vẫn là rộng lớn, nơi xa là kiến trúc mặt cỏ cây cối hồ nước được bao phủ bởi một mảnh ánh nắng màu cam, gió nhẹ lạnh lạnh đánh úp lại, vô cùng thoải mái.
Mộc Miên nắm tay anh ở bên đường nhỏ cạnh hồ nhân tạo chậm rãi đi tới, hai bên có rất nhiều cây cối, che khuất một phần ánh mặt trời, phía dưới là một mảnh râm mát.
Công viên người tốp năm tốp ba, có người già ở nắm tay trẻ con đi tản bộ, độc thân đơn nữ sóng vai mà đai, còn có người qua đường cô đơn chiếc bóng.
Hai người vòng quanh bên hồ một vòng, Mộc Miên lôi kéo anh đi tới một bên đường lát đá tương đối rộng lớn, sau đó buông lỏng tay anh ra, nghiêng đầu, điểm số.
“1, 2, 3, chạy!”
Hai người chạy như bay đi ra ngoài.
Cái công viên này không lớn không nhỏ, chạy vòng quanh một vòng đại khái khoảng mười phút, nhưng phong cảnh bên đường lại rất tú lệ.
Kiến trức núi giả hồ nước, còn có các loại cây cối xanh tươi tốt, được tu bổ đủ loại kiểu dáng thực vật, vô số hoa cỏ gọi không nổi danh tự của nó.
Chạng vạng gió không nóng không lạnh, chậm chạy trên đường nhẹ nhàng quất vào mặt, buồn bực cả ngày phảng phất đều bị thổi tan biến mất không thấy, cả người thần khí thanh sảng.
Hai người chạy quanh tiểu công viên chạy ba vòng, sau đó cùng nhau thở hồng hộc mà cầm tay dạo bước về nhà.
Sau khi trở về nằm liệt trên sô pha vài phút, Mộc Miên mới giãy giụa đứng dậy nấu cơm, thuận tiện đá hai chân người bên cạnh.
“Mau đi tắm rửa, đừng đợi lát nữa lại bị cảm.”
Anh thể lực cực kém, thời điểm vừa mới bắt đầu mang theo anh chạy bộ chưa chạy được hai vòng hơi thở liền bắt đầu không đều, môi trở nên trắng, khi trở về nằm ở trên sô pha một bộ muốn chết không sống bộ dáng.
Cả người bị mướt mồ hôi lại không muốn đi tắm rửa, bị cảm rất nhiều lần, sau này chạy lâu rồi, thân thể cường kiện ra vài phần, mỗi lần chạy xong trở về, chỉ là có chút mỏi mệt.
Nhưng như cũ vẫn là nằm ở trên sô pha không muốn động, mỗi lần đều phải là Mộc Miên năm lần bảy lượt thúc giục mới vừa rồi chịu nhích người.
Thấy anh vẫn là không có động tác, Mộc Miên sách một tiếng, duỗi tay đi kéo anh, uy hϊếp nói.
“Lại không đứng dậy đêm nay ăn mì gói!”
“Cậu thật phiền…”
Anh bất mãn kêu lên, sau đó không tình nguyện đứng dậy, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm lầm bầm, thần sắc thập phần ủy khuất oán giận.
“Kẻ lừa đảo, còn nói muốn thương tôi…”