Cuộc sống bình thường kéo dài mười bảy năm của Nhậm Sênh Tiêu chính thức chấm dứt tại một chiều hoàng hôn bình thường.
Hôm nay là thứ Bảy, không khác gì những ngày cuối tuần khác, Nhậm Sênh Tiêu ngồi trên ban công nhỏ, vừa nhìn nhà nhà lên đèn, vừa ăn bữa tối của mình.
Ăn được khoảng một nửa, cô chợt nhìn thấy một chấm đen xẹt qua phía chân trời.
Chấm đen kia đang bay về phía ban công nhà Nhậm Sênh Tiêu bằng tốc độ trước tới nay chưa từng có, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cô, sau đó thắng gấp ngoài lan can ban công.
Đó là một thứ… hình tròn, dẹt, có màu bạc, kích thước nhỏ bằng bàn tay… Tạm thời có thể coi như đĩa bay.
Ban đầu, Nhậm Sênh Tiêu tưởng rằng đây là đồ chơi của bé trai nhà nào đó, mãi đến khi một sinh vật có hình dạng như quả cầu nước nửa trong suốt chui ra từ chiếc đĩa bay nhỏ bằng bàn tay, nói với cô bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất: “Lần đầu gặp mặt, chào bác, cháu là Kai, thưa bác Shasina.”
Giọng nói kia khá dễ nghe, là giọng nam trẻ trung khá trong sáng hiền hòa, nhưng sinh vật phát ra giọng nói này thật sự rất kỳ dị. Quả cầu nước trôi lơ lửng trước mặt Nhậm Sênh Tiêu đang không ngừng biến hóa trạng thái, khi thì biến thành trạng thái giọt nước mưa, khi thì biến thành hình dạng cuộn sóng, xuyên qua nó, Nhậm Sênh Tiêu có thể nhìn thấy toà nhà đối diện.
Đại khái, cô được gặp sinh vật ngoài hành tinh trong truyền thuyết. Sau khi nhận ra chuyện này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhậm Sênh Tiêu là: Vì sao người ngoài hành tinh này lại biết nói tiếng phổ thông?
“Trong cơ thể người hành tinh W chúng ta có máy mô phỏng, không những có khả năng quét hình (như rada) âm thanh, suy nghĩ của các chủng loại sinh vật khác, thậm chí đạt tới khả năng trao đổi ý nghĩ. Ngoài ra, còn có thể thay đổi hình thái, biến thành ngoại hình tương tự để dung nhập với các chủng tộc khác. Chẳng lẽ bác quên rồi sao?”
Nhậm Sênh Tiêu ngồi trên ghế salon lắng nghe lời giải thích của người ngoài hành tinh đối diện, lúc này đang không ngừng thay đổi hình dạng và màu sắc. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Đồng chí người ngoài hành tinh, tôi không phải bác anh.” Cô rất chắc chắn mình là người Trái Đất, hơn nữa, cô và… quả cầu nước tí hon này không hề có nét tương tự nào.
“Bác, bác đừng lừa cháu, tuy rằng cháu chưa từng gặp bác, nhưng cháu có thể cảm ứng được tiết tố tiết ra từ trái tim bên phải của bác. Vì vậy, cháu tin chắc bác chính là bác Shasina, cho dù đã thay đổi hình dạng, biến thành dáng vẻ của người hành tinh này, nhưng bác không thể lừa cháu được đâu.”
Quả cầu nước phân tích bằng giọng đều đều, không nóng không lạnh: “Trước khi cháu sinh ra, bác đã đào hôn, hơn hai mươi năm trôi qua, nhiệm vụ lần này cha giao cho cháu là bằng mọi giá phải tìm và đưa bác về. Hơn nữa, vị hôn phu của bác, tức chú Ninh Lãng đã từ hành tinh khác trở về, đến lúc chú ấy tìm được bác, không biết bác sẽ phải chịu khổ đến nhường nào.”
“Vậy mới nói, tôi quả thật không phải bác anh, theo cách nói của anh, anh dựa theo trái tim tìm được tôi, nhưng trước đây tôi từng mắc bệnh tim nghiêm trọng, quả tim này được cấy ghép từ người khác, không phải trái tim vốn có của tôi.”
Cho dù không nhìn thấy mắt người ngoài hành tinh, Nhậm Sênh Tiêu vẫn cảm giác được anh chàng này không tin mình.
Rốt cuộc tại sao cô lại phải ngồi đây thảo luận với một người ngoài hành tinh vấn đề: Cô có phải đồng loại của anh ta không, có lẽ việc cô nên làm ngay bây giờ là gọi điện thoại báo cảnh sát mà không phải ngồi đây, cố gắng thuyết phục người ngoài hành tinh này.
Nhậm Sênh Tiêu còn chưa kịp phản ứng, quả cầu nước kia liền thở dài một tiếng, hàm chứa vẻ dịu dàng lại bất đắc dĩ: “Thật khó vượt qua sự khác biệt tuổi tác”.
Đúng vậy, người ngoài hành tinh quyết định trực tiếp hành động, chiếc đĩa bay nhỏ xíu anh ta lái lúc đầu nháy mắt phình to lên, lèn chật ních phòng khách nhỏ hẹp nhà Nhậm Sênh Tiêu, một cột sáng trực tiếp hút Nhậm Sênh Tiêu đang trợn mắt há mồm vào bên trong.