"Haibara sao thế?"
Conan vỗ vai cô bé bằng 1 ánh mắt ngạc nhiên và lo lắng. Vai Haibara đang run lên bần bật và mồ hôi đẫm áo. Cô bé lại mơ thấy những cơn ác mộng. Cô ngồi dậy, đưa tay lên trán rồi nhìn cậu bé mang cặp kính dày quen thuộc:
"Cậu làm gì ở đây thế, Kudo?"
"Tôi thăm cậu, nghe nói cậu bệnh, bộ không được sao?"
Conan nheo mắt, nhưng Haibara không nói tiếng nào, cô ho sù sụ, có lẽ cơn cảm cúm phát lên từ đêm hôm qua, khi mà cô đứng bên ngoài trời mưa suốt 2 tiếng đồng hồ, để chờ đợi một cái gì đó xa xôi, đợi một ai đó bước lại, đợi 1 sự tự do không thể có...Quay sang Conan, cô bé khẽ cau mày "Tại sao...Tại sao cậu không đến đây từ đêm qua, khi mà tôi đứng suốt bên ngoài cơn mưa lạnh trong cô đơn và mong chờ một niềm an ủi?" cô thầm nghĩ
"Mặt tôi có dính nhọ à?"
Conan hỏi, nhưng cô vẫn không trả lời, đúng lúc đó, chuông cửa nhà bác tiến sĩ reo inh ỏi.
"Ai thế nhỉ?"
Conan hỏi trổng, cậu leo xuống ghế định ra ngoài mở cửa, nhưng Haibara nắm áo cậu với vẻ mặt căng thẳng: "Đừng, biết đâu lại là chúng?"
"Thôi nào bà cụ non,nếu lộ thân phận rồi làm sao mà bọn chúng có thể đến đây và lịch sự đến nỗi bấm chuông cửa chứ? Chúng sẽ đứng từ xa và tặng cho tớ với cậu mỗi đứa 1 viên kẹo đồng bằng súng bắn tỉa."
Conan trấn an, rồi chạy ra mở cửa, tiến sĩ Agasa đang sửa chữa máy móc giùm cho nhà hàng xóm, nên trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ. Haibara lót tót chạy theo sau với vẻ đề phòng. Một chàng trai trẻ người ngoại quốc đang đứng trước cửa với một vali to sụ. Anh chàng độ 16, 17 tuổi, tóc bạch kim hất ngược ra sau, đôi mắt xanh lơ, và cao đến nỗi cả hai đứa phải ngóc cổ lên mà nhìn.
Anh chàng hỏi bằng giọng Nhật đơn đớt:
"Xin lỗi nhưng đây có phải nhà tiến sĩ Agasa Hiroshi?"
"Đúng thế."
Conan gật đầu, thắc mắc chẳng biết đây là ai và tại sao lại tìm bác tiến sĩ? Anh ta cúi khuôn mặt đẹp trai xuống nhìn Conan thật kĩ, nhíu mày:
"Xin lỗi cậu bé, nhưng tôi đã từng gặp em ở đâu chưa?"
Haibara giật thót, Conan vội cười ngây ngô giả vờ:
"Chúng em mới gặp anh lần đầu. Mà anh là ai?"
Đúng lúc đó tiến sĩ Agasa trở về, ông nhìn anh chàng chăm chú rồi hét lên vui mừng:
"Chào Jeff, ta có nghe cha mẹ cháu báo tin, đến lâu chưa vậy? Vào nhà chơi."
Cả Conan lẫn Haibara đều ngạc nhiên, cả hai đứa nhìn ông tiến sĩ như ra ý hỏi. Nhưng tiến sĩ Agasa có vẻ như đang hồ hởi đón khách. Conan kéo áo ông:
"Này bác, ai thế?"
"Shinichi không nhớ à? Cậu ta là Jeff Danney, con trai của bạn bố cháu, Ferdro Danney đó? Ngày xưa khi qua Mỹ cháu hay đi chơi với cậu ta lắm mà?"
Conan bỗng nhớ ra, thì ra là Jeff, cậu nhớ ngày xưa hai gia đình rất thân, bố Shinichi và bố Jeff là bạn rất thân, họ hay ngồi bàn với nhau về những vụ án và tiểu thuyết. Bố Jeff là một thanh tra giỏi ở Mỹ, cậu quen Jeff khi đi tiệc cùng bố, chợt thấy 1 thằng nhóc đẹp trai tóc bạch kim cứ ngồi ngọ nguậy khó chịu khi hai ông bố cứ thao thao bất tuyệt. Và nó nhớ rõ như in rằng cậu nhóc tên Jeff đã rủ anh trốn vào rừng chơi, dù kết quả là khi về nhà cả hai bị ăn đòn đau quắn đít. Ngày xưa cậu rất thân với Jeff, và hay dạy Jeff nói tiếng Nhật, bố Shinichi cũng từng dẫn Jeff về Nhật chơi mấy lần, sau này gia đình Danney chuyển nhà đi Anh, họ mất liên lạc từ đó. Thảo nào lúc nãy Jeff bảo trông mình quen quen. Haibara nhìn anh chàng người Mỹ với vẻ cảnh giác:
"Này, anh ta biết hình dạng cậu lúc nhỏ, đừng tiếp xúc nhiều kẻo lộ đấy!"
"Khéo lo!" Conan chỉ tay vào cặp kính
"Tôi có hóa trang mà, Ran còn không nhận ra nữa là."