Chương 5: Con Mồi Của Ta

CHÀNG TIÊN NÀNG QUỶ

Chương 5

Công ty người mẫu KaBEo, Dae – jung vừa tới công ty rồi lên phòng làm việc. Vừa mở cửa, trợ lý Ahn đã thông báo với anh rằng có một người muốn đến phỏng vấn muốn tuyển vào vị trí người mẫu nam. Dae – jung trả lời:

“Được, vào phòng phỏng vấn đi.”

Khoảng sau ba mươi phút, cuộc phỏng vấn vừa xong.

“Cảm ơn giám đốc đã tuyển tôi.”

Dae – jung cười nhẹ rồi gật đầu.

“Anh Won Ga Min , từ mai anh có thể đi làm rồi.”

Vừa dứt lời, Dae – jung liền chạy ngay lên phòng làm việc. Anh đóng cửa rồi nghĩ thầm: “ Mình vừa cảm nhận có người sắp gặp nguy hiểm sau khi phỏng vấn tên anh ta. Thôi được tối nay phải đi một chuyến.”

Một lúc sau trợ lý Ahn gõ cửa:

“Giám đốc Park, anh hôm nay có dự một buổi họp báo từ năm giờ đến tám giờ, anh có việc gì không để tôi sắp xếp giúp ạ.”

“Không, cứ theo lịch trình ban đầu đi.”

Vừa nói anh vừa sửa soạn lại tóc tai, quần áo chuẩn bị cho buổi họp báo.

Trong tiệm cầm đồ ở ngõ hẹp đối diện công ty, Kang Ho là bạn thân của Park Dae – jung đang kì cọ các đồ vật mà cậu đã sưu tầm được. Kang Ho nhìn mà tự hào.

“Chà chà, ở nhân gian tính ra toàn đồ đắt tiền, nhìn sang hẳn.”

Kang Ho đang tươi cười tự nhiên có một luồng gió từ cánh cửa đóng sầm lại, ảo ảnh của một ông lão mặc vest với vẻ lịch thiệp dơ cậy gậy chĩa thẳng về phía Kang Ho nói với vẻ bực tức:

“Kang Ho, sao con lại nói với Dae – jung việc đó.”

Kang Ho ngơ ngác, trả lời với vẻ mặt ngờ nghệch đáp:

“Chúa, chuyện… chuyện không phải như vậy, chỉ là… chỉ… chỉ là con đã mơ thấy… con đã mơ thấy điều đó. Con… con tưởng đó là điềm báo mộng nên mới… mới...”

Chúa với vẻ ngán ngẩm nói:

“Kang Ho à, chuyện này coi như ta bỏ qua. Ta nghĩ con nên lên Thiên Giới một thời gian.”

Nói xong, Chúa liền biến mất, ngay sau đó Kang Ho cũng lập tức được giải lên Thiên Giới.

Các tiên trên Thiên Giới bắt đầu bàn chuyện. Một lúc sau, Thiên Giới xảy ra không khí căng thẳng. Chúa đứng dậy chốt lấy một câu:

“Việc này không để những người không liên quan xen vào, đây là chuyện mà chúng ta không thể bị lộ.”

Khoảng tám giờ, Sang – hee bắt đầu cảm nhận được ai đó sắp gặp nguy hiểm.

“Chà, có người đang gặp nguy hiểm, việc của mình là xác định tên định làm điều xấu đó thôi.”

Cô cười đắc ý, rồi nhảy từ thành cầu xuống chạm đất. Mắt xanh xuất hiện. Trong đầu cô đã sẵn sàng để đi: “Đi thôi nào.”