- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cận Đại
- Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện
- Chương 70
Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 70
Xác định được Lý Vạn Phi thật sự không có ý định để ý tới anh nữa, đến cả hộ vệ giám sát và bảo mẫu cũng mang đi, trên mặt Hạ Gia Ngôn lộ ra nụ cười điên cuồng.
Anh đã sớm đoán được là Lý Vạn Phi sẽ trở mặt không nhận người, vừa rồi lúc anh tiến lên ôm lấy đùi Lý Vạn Phi thì đã bôi một loại thuốc bột lên trên chân Lý Vạn Phi, đó là loại thuốc bột có thể khiến cho đám chó ngửi thấy phát cuồng.
Sau khi đặt hàng ở trên mạng mua một đống thuốc cấm, cảm thấy hàng đến quá chậm, lúc ở ven đường xem quảng cáo, anh có mang theo khẩu trang lần theo địa chỉ tìm tới cửa mua.
Giá cả không quá là hời, một túi đã mất một vạn tệ, nhưng so với mấy món mười vạn trở lên mà anh mua trên mạng thì đã hời hơn rất nhiều. Lúc đó Hạ Gia Ngôn vừa mới nhận được tiền chia tay mà Nghiêm Tu Lãng cho, còn lại bốn trăm vạn, nên đã trực tiếp mua ba túi.
Một túi trong đó, anh lấy ra làm thí nghiệm vẩy vào cột điện trong công viên, sau đó ném túi đi, còn dùng khăn tay ẩm ướt lau tay sạch sẽ, núp trong bóng tối quan sát.
Một lúc lâu sau, mấy con chó lang thang tụ tập ở chỗ cột điện, không hiểu bởi vì gì mà xông vào nhau hỗn loạn, đánh hội đồng.
Mặc dù không có con chó nào chết, nhưng trên người mấy con chó đều có rất nhiều vết tích cắn xé.
Hai con chó khứu giác đặc biệt nhạy bén phát hiện ra Hạ Gia Ngôn, nhưng cũng may là chỗ anh ẩn núp còn có song sắt cản trở, nếu không thì đến cả anh cũng đã bị cắn rồi.
Nói ngắn gọn, thuốc bột này dùng được!
Cũng bởi vì không mua ở trên mạng, không bị người tra ra tung tích nên Hạ Gia Ngôn vẫn luôn cất giấu bên cạnh.
Hai bao thuốc bột còn lại, Hạ Gia Ngôn đã bôi lên hai bên ống quần của Lý Vạn Phi, còn bôi nhiều ở hai bên đùi.
Hạ Gia Ngôn tự nhận là mình rất độc ác, bởi vì ghen tỵ và trèo lên trên mà anh đã trở nên không từ thủ đoạn, hoàn toàn đánh mất chính mình.
Nhưng Lý Vạn Phi cũng không phải loại tốt lành gì, ngoại trừ anh, anh ta cũng ép buộc rất nhiều minh tinh quyền thế khác.
Ban ngày, Hạ Gia Ngôn lại đi đến hai nhà bệnh viện nữa làm kiểm tra, sau khi nhận được kết quả chẩn bệnh của cả hai nơi, anh mới hết hi vọng, không thể không tiếp nhận kết quả này.
Lúc anh quay về chỗ ở thì đã là buổi tối bảy giờ, cái giờ này có không ít người dắt chó đi dạo sau bữa cơm chiều.
Hạ Gia Ngôn cà thọt, chống gậy, đi ra ban công nhìn. Trông thấy Lý Vạn Phi ở khu dải cây xanh bị bốn con chó đuổi theo cắn, dáng vẻ chật vật.
Lý Vạn Phi còn bởi vì quá sợ hãi mà ngã một phát, mấy con chó bổ nhào về phía trước.
Cách hai ba mươi mét, Hạ Gia Ngôn vẫn nghe thấy tiếng Lý Vạn Phi bị chó cắn, kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Dường như đùi, chân, mấy chỗ đều bị cắn, cực kỳ bi thảm.
Hạ Gia Ngôn cười đến gập cả người. Đáng! Lý Vạn Phi tìm người đánh gãy chân phải của anh, anh có thể báo thù được rồi.
Sau lưng Lý Vạn Phi có hai vệ sĩ đi theo, vất vả lắm mới kéo được anh ta lên.
Hạ Gia Ngôn vì phòng ngừa Lý Vạn Phi tỉnh táo lại tìm anh trả thù, vội vàng thu thập giấy chứng nhận, tiền tiết kiệm, và cả mấy bộ quần áo nhẹ nhàng, khập khiễng đi ra khỏi căn nhà, lên cái xe mà anh đã đặt trước.
Thạch cao của anh còn hai ngày nữa mới có thể gỡ ra, anh dự định sẽ gỡ trước, như vậy chạy trốn mới thuận tiện.
Hạ Gia Ngôn nghĩ như vậy, nhưng anh vừa mới ra khỏi nhà thì đã bị một đám lưu manh chặn được.
Lưu manh số một: "Đây là cái tên mặt trắng cắm sừng đại ca của chúng ta đúng không?"
Lưu manh số hai: "Sai rồi! Tên là Bạch Đại Viên! Trước kia bị bắt gian tại trận, chạy trốn khỏi lầu hai nhảy xuống, té gãy chân, thật là đáng đời!"
Lưu manh số ba: "Ngã gãy một cái chân làm sao đủ, nhất định phải để hai cái chân đều phế mới trọn vẹn!"
Hạ Gia Ngôn ngỡ ngàng ngơ ngác, còn chưa nhận ra được gì, đã vội vàng giải thích: "Không, tôi không phải Bạch Đại Viên, các anh nhận lầm người rồi."
"Mày trông vừa tròn vừa to vừa trắng, sao có thể không phải là Bạch Đại Viên được? Chính là mày! Các anh em, lên!"
Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Hạ Gia Ngôn đã hiểu được, những người này cố ý tới xử lý anh, tựa như trước kia anh và Lý Vạn Phi cố ý tìm lưu manh xử lý Nghiêm Tu Lãng vậy.
Hạ Gia Ngôn biến sắc, quay người muốn chạy trốn, nhưng mà thạch cao trên chân phải anh còn chưa tháo, làm sao chạy được đám côn đồ này. Một lát sau, anh liền bị bọn họ kéo đến một cái ngõ âm u không người, quyền đấm cước đá.
Hạ Gia Ngôn cảm giác chân trái mình đã bị người ta mạnh mẽ đánh gãy, chân phải vốn dĩ đã khỏi, cũng tiếp tục gặp tai vạ.
Ai, rốt cuộc là ai?
Lý Vạn Phi, Nghiêm Tu Lãng?
Hay là Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương?
Nhưng Hạ Gia Ngôn không thể nghĩ được nữa, rất nhanh anh đã hôn mê bất tỉnh.
Chờ Hạ Gia Ngôn tỉnh lại lần nữa thì hai cái chân của anh đều bị bọc thạch cao, nằm ở một gian phòng bệnh bốn người.
Nhưng mà, hai cái giường khác trong phòng bệnh trống không, người bên cạnh giường anh, rất trùng hợp, cũng băng thạch cao quanh hai chân, trên đầu còn quấn lớp băng vải.
Hạ Gia Ngôn mặt mũi cũng bầm dập, khắp người toàn băng vải, khàn giọng mở miệng hỏi người đồng cảnh ngộ bên cạnh: "Anh ơi, đây là bệnh viện nào?"
Người quấn băng vải giường bên cạnh xoay đầu lại, ánh mắt sâu kín nhìn Hạ Gia Ngôn, cười lạnh một tiếng: "Hạ Gia Ngôn, cậu cũng có ngày hôm nay."
Anh đã biết Hạ Gia Ngôn giả mang thai, nếu trong bụng người này không có con của anh, thì anh không cần phải nhân từ với anh ta làm gì nữa!
Hạ Gia Ngôn vô cùng chấn kinh, này này này, người này là Nghiêm Tu Lãng!
Hạ Gia Ngôn lập tức ấn chuông phục vụ ở đầu giường, dự định gọi y tá tới, anh muốn đổi giường ngủ, không, anh phải chuyển viện.
Còn chưa đợi y tá tới, Nghiêm Tu Lãng đã cầm lấy một cái hộp cơm làm bằng sắt ở trên đầu giường đáp thẳng lên trên mặt Hạ Gia Ngôn.
Hạ Gia Ngôn muốn né tránh, nhưng anh ta hiện tại bị thương dữ dội, làm sao có thể né tránh được? Bèn giơ mặt chịu cú đánh này.
Hạ Gia Ngôn cũng cười lạnh: "Cái thứ chó nhà có tang kia, còn dám đánh mặt tao!"
Nói xong, anh không để ý tới đau đớn trên mặt, nhặt hộp cơm ở bên cạnh, cũng mạnh mẽ đập một phát lên mặt Nghiêm Tu Lãng.
Nghiêm Tu Lãng bóp lấy bả vai Hạ Gia Ngôn: "Trả tiền đây! Mau trả phòng ở, xe, còn cả năm trăm vạn tiền thưởng mang thai, tổng cộng một ngàn vạn, trả lại cho tao! Nếu không, xem tao có đánh chết mày hay không!"
Hạ Gia Ngôn cũng không cam chịu yếu thế, mạnh mẽ cắn một cái lên trên lỗ tai Nghiêm Tu Lãng: "A phi, khách làng chơi gái xong còn đòi lại tiền, Nghiêm Tu Lãng, mày hèn vừa thôi!"
Người yêu ngày xưa, bây giờ đã trở mặt thành thù.
Nghiêm Tu Lãng rất rõ ràng, Nghiêm Mẫn Hành cố ý sắp đặt Hạ Gia Ngôn vào trong cái phòng bệnh này là muốn xem cảnh bọn họ "Chó mèo cắn nhau", nhưng anh không cần biết, hiện tại, anh không còn có năng lực làm tổn thương Nghiêm Mẫn Hành nữa, anh cũng tự biết ân oán giữa mình và Nghiêm Mẫn Hành cũng không thể nào trả được.
Nhưng Hạ Gia Ngôn thì không giống thế, người này chẳng những phản bội anh, mà còn dám dùng " phần thưởng mang thai " anh cho hoặc nói đúng hơn là tiền chia tay của anh tìm người đánh anh!
Nghiêm Tu Lãng thực sự hận không thể gϊếŧ chết Hạ Gia Ngôn lúc này!
Nghiêm Tu Lãng cảm giác lỗ tai của mình sắp bị Hạ Gia Ngôn cắn rơi mất rồi, anh dùng sức đẩy Hạ Gia Ngôn ra, mạnh mẽ tát anh ta một bạt tai, sức lực rất lớn, Hạ Gia Ngôn phun một ngụm máu, còn phun ra một chiếc răng.
Chờ y tá đến, phát hiện bệnh nhân trên hai giường bệnh đã nằm hết xuống đất, chật vật đánh nhau, vết thương cũ trên thân hai người còn chưa lành, lại có thêm không ít tổn thương mới.
Y tá: "Làm gì đây, các bệnh nhân không cho phép đánh nhau!"
Nhưng y tá chỉ có một mình, làm sao có thể cản được hai tên đàn ông, cô chỉ có thể chạy ra ngoài tìm người tới giúp.
Đúng lúc này, Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương cũng tới cửa phòng bệnh. Phía sau bọn họ còn có mấy vệ sĩ đi theo.
Nhìn hai người đánh nhau trên mặt đất, Hạ Tuyên Dương vỗ tay: "Đặc sắc, thật đặc sắc!"
Nghiêm Mẫn Hành thì chậm rãi nói: "Sao không tiếp tục đi, đánh thắng, tôi khen thưởng."
Lúc nhìn thấy kẻ thù chung của mình là Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương, Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn đã ngừng lại, nhưng phát hiện phía sau bọn họ có mấy vệ sĩ đi theo thì trong lòng liền biết hai người bọn họ liên thủ cũng không thể nào làm tổn thương đến một cọng tóc của Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương.
Nghe Nghiêm Mẫn Hành nói là đánh thắng sẽ thưởng, Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn hiện tại cũng rất nghèo, lập tức xông vào nhau, tiếp tục đánh nhau.
Chờ y tá mang người tới, tách Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn ra thì lỗ tai Nghiêm Tu Lãng đang chảy máu, con mắt sưng lên, cái mũi và miệng của Hạ Gia Ngôn cũng đang chảy máu, tình hình chiến đấu có thể nói là lưỡng bại câu thương.
Bác sĩ cùng đi theo cũng không nhận ra bọn họ là minh tinh, lập tức giáo huấn Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương: "Hai người làm sao thế? Là thân nhân bệnh nhân hay là họ hàng thân thích? Mà cho dù có là người đi ngang qua thì cũng không nên nhìn hai bệnh nhân đánh nhau như thế chứ!"
Hạ Tuyên Dương nói: "Hai người bọn họ, một người muốn hại chết chồng tôi, một người muốn hạ thuốc cấm lên người tôi, tìm người luân phiên x tôi, tôi hận không thể để bọn họ đi chết, tôi còn đang mang thai, làm sao có thể can ngăn bọn họ được?"
Nghe Hạ Tuyên Dương nói, bác sĩ lập tức ngậm miệng, sau đó lầm bầm nói một câu: "Thật hay giả thế."
Nghiêm Mẫn Hành làm điệu bộ người bảo vệ, bảo hộ ở trước người Hạ Tuyên Dương, "Bọn họ phải bị đánh cho tàn phế, tiền thuốc men tôi mặc kệ, nhưng mà phải đánh chết, phí mai táng tôi bỏ."
Trên mặt đất Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn mặt đầy máu, nhưng không vội lập tức nhờ bác sĩ xử lý vết thương.
Hạ Gia Ngôn nhìn chằm chặp bụng Hạ Tuyên Dương, anh phun ra một ngụm máu, thiếu răng cửa, nói chuyện cũng ngập ngừng: "Mày mang thai?"
Nghiêm Tu Lãng cũng nói theo: "Lúc nào?"
Đúng vậy, dáng người Hạ Tuyên Dương mặc dù còn rất thon thả, nhưng lại có thể nhìn ra được là bụng có chút phập phồng.
Nhưng làn da lại mịn màng hơn trước đó rất nhiều, khí sắc mặt mày cả người tỏa sáng, chói lọi, giá trị nhan sắc có thể xưng là trình độ vô cùng cao trong ngành giải trí.
Hạ Tuyên Dương thoải mái nói: "Bốn tháng rồi, có vẻ là song bào thai."
Hạ Tuyên Dương không cảm thấy chuyện mình mang thai có cái gì đáng được tuyên dương, cân nhắc về tính an toàn nên trước kia anh vẫn luôn giữ bí mật.
Nhưng mà, anh biết hai người này không tạo được uy hϊếp cho anh và Nghiêm Mẫn Hành nữa, hai người này biết anh mang thai thì trong lòng sẽ càng thêm hoảng hốt, nên Hạ Tuyên Dương mới kiên trì muốn đi qua "Thăm bệnh" bọn họ, cho bọn họ thêm khó chịu.
Ra sức đánh chó rơi xuống nước, nhưng vẫn muốn đích thân tới hiện trường cảm thụ thì mới có thể tăng gấp bội cảm giác thoải mái.
Nghe tin tức Hạ Tuyên Dương mang thai, Nghiêm Tu Lãng miệng cũng bị thương, vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt tan rã, bị tức đến mức ọe ra một ngụm máu.
Nếu như ban đầu khi Hạ Tuyên Dương theo đuổi anh, anh lựa chọn tiếp nhận, mà không chê đối phương là nhân ngư không thể sinh, bây giờ người sống hạnh phúc mỹ mãn, vợ đẹp con ngoan, không phải sẽ đổi thành anh sao?
Mà Hạ Gia Ngôn thì hốc mắt đỏ lên, muốn nhào tới đánh Hạ Tuyên Dương: "Không thể nào, sao mày có thể mang thai? Còn mang thai song bào thai? A, mày nói dối!"
Hạ Gia Ngôn mới chỉ bò lên hai bước về phía Hạ Tuyên Dương thì đã bị vệ sĩ Diệp Nhất hung hăng bắt chéo hai tay sau lưng, phát ra tiếng kêu như gϊếŧ heo.
Nghiêm Mẫn Hành nhàn nhạt nói: "Dương Dương, nhìn mấy kẻ cặn bã này chỉ làm tổn thương con mắt, chúng ta đi thôi."
Hạ Tuyên Dương: "Không biết bảo bảo có bị dọa hay không, anh Hành, chúng ta về nhà xem phim hài kịch thay đổi tâm trạng đi."
Nghiêm Mẫn Hành đặt tay lên bả vai Hạ Tuyên Dương rời đi, giọng nói ôn nhu cưng chiều: "Tất cả nghe theo em."
Cảnh tượng phu thê ân ái, so sánh với hai người trong phòng bệnh đã từng là tình nhân, suýt chút nữa còn từng có con với nhau là Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn, càng trở nên xấu xí không chịu nổi.
Chờ rời khỏi bệnh viện, Hạ Tuyên Dương ngồi ở trong xe bảo mẫu, tuyên bố lên trên Weibo tin tức mình mang thai.
Nghiêm Mẫn Hành thì lập tức dùng nick chính của mình đăng lên, còn cho thêm mấy cái biểu tượng một nhà bốn người ấm áp đáng yêu hạnh phúc, tâm tình vui sướиɠ lộ rõ trên mặt.
Chuyện này đã có thể nói cho kẻ địch, thì cũng không cần che che lấp lấp với những fan hâm mộ yêu thích mình làm gì.
Trong lúc nhất thời, toàn mạng đều chúc mừng và chúc mừng.
"Hèn gì anh Dương gần đây không tiếp tục công tác, huhuhu! Hoá ra là có cá con!"
"Anh Dương có con rồi sao?"
"Anh Dương sinh xong con chưa? Muốn xem tác phẩm của anh, muốn nghe ca khúc anh hát! Trong gió trong mưa, Thái Dương Hoa vĩnh viễn chờ anh!"
"Chờ một chút, tôi để ý là Nghiêm tổng có chèn cảm xúc một nhà bốn người nha? Chuyện này nghĩa là anh Dương mang thai song bào thai ư? A a a! Kích động!"
"Bảo bảo cũng có rồi, lúc nào hôn lễ được đưa vào danh sách quan trọng đây? Nghiêm tổng."
Trong lúc nhất thời, trên Weibo đều toàn là những bình luận hỏi Nghiêm Mẫn Hành lúc nào thì xử lý hôn lễ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cận Đại
- Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện
- Chương 70