Chương 67

Nghiêm Tu Lãng cũng biết chuyện cha mẹ mình trước kia đối xử với Nghiêm Mẫn Hành cũng không tốt, việc mẹ của Nghiêm Mẫn Hành chết có lẽ cũng thật sự có liên quan đến cha mẹ của anh ta.

Nhưng người nào mà chẳng có suy nghĩ của riêng mình, quan trọng nhất là, nếu như Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ thật sự ngồi tù thì Nghiêm Tu Lãng chẳng những hoàn toàn không còn khả năng lấy được quyền kế thừa của Nghiêm gia mà nếu như việc này tuôn ra, đến cả sự nghiệp của anh ta ở ngành giải trí cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Nghiêm Tu Lãng không nhịn được nói: "Cha đối xử với anh có không tốt thế nào thì cũng sinh ra anh, nuôi lớn anh "

Nghiêm Mẫn Hành lạnh lùng nói: "Trước lúc tôi bảy tuổi, số tiền phụ trách nuôi tôi là từ của hồi môn của mẹ tôi mà ra, sau bảy tuổi thì người nuôi tôi là ông nội và ông ngoại, không có bất cứ quan hệ nào với Nghiêm Khải Sơn cả. Còn chuyện sinh ra tôi thì có lẽ cậu nên nói thêm luôn những lần ông ta muốn gϊếŧ tôi, thậm chí còn thiếu một chút nữa là thành công. Nếu như cậu cảm thấy tôi không nên so đo mà nên lựa chọn tha thứ, vậy chúc cậu lần sau gặp tai nạn xe cộ, rồi bị bắt cóc mà vẫn có thể tha thứ cho người làm chuyện đó."

Nói xong, Nghiêm Mẫn Hành liền tắt điện thoại.

Sau đó quả quyết cho số điện thoại đó vào danh sách đen.

Nghiêm Tu Lãng ở một phía khác tiếp tục gọi lại cho Nghiêm Mẫn Hành thì phát hiện mình lại bị cho vào danh sách đen.

Anh mắng một tiếng "mẹ kiếp" rồi mạnh mẽ quẳng điện thoại xuống đất.

Anh cũng không muốn làm như vậy, cảm giác mình giờ phút này tựa như là một tên phế vật chỉ có thể vô năng cuồng nộ, nhưng mà anh là một đỉnh lưu trong ngành giải trí, trên tay chỉ có một chút vốn liếng, đối diện với người cầm quyền tập đoàn cao cấp là Nghiêm Mẫn Hành, cho dù có nghĩ ra được cách thì anh còn có thể làm được gì?

Nghiêm Tu Lãng luôn cảm thấy chuyện không phải là như vậy, anh luôn thầm cảm thấy, Nghiêm Mẫn Hành lúc này cho dù không chết thì cũng phải là một tên ma bệnh mới đúng.

Rõ ràng đã bị gãy mất chân, sao lại đột nhiên trở nên tốt đẹp như vậy? Trước đó còn bị bệnh kén ăn, cũng không hiểu sao sau đó lại tốt lên!

Đúng rồi, tất cả những thứ này đều là sau khi Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương kết hôn!

Chẳng lẽ, nam thê "Xung hỉ" Hạ Tuyên Dương thật sự có hiệu quả như vậy?

Nghiêm Tu Lãng đột nhiên cảm thấy mình đã tìm đúng phương hướng có thể thực hiện rồi!

Cha mẹ của anh, còn có chú hai, cô nhỏ, mọi người dùng nhiều tiền tìm người như vậy, mà không tìm được cách nào gϊếŧ chết được Nghiêm Mẫn Hành, cũng là do mạng anh ta lớn!

Nếu anh khai thác được huyền học, nói không chừng sẽ có hữu dụng?

Nghiêm Tu Lãng biết, viên trân châu giả mà lần trước mẹ anh đưa cho anh mang đến nhà Nghiêm Mẫn Hành, chính là đồ xin được từ chỗ một vị đại sư huyền học.

Thế nhưng viên trân châu đó hình như không có tác dụng gì, đã vậy một hôm khác, anh còn nghe mẹ anh nó là đồ đã bị phát hiện, tiêu hủy.

Đều do Hạ Gia Ngôn tay chân vụng về, chỉ thả mỗi mấy viên trân châu thôi mà cũng có thể để Nghiêm Mẫn Hành phát giác ra manh mối.

Nghiêm Tu Lãng quyết định, mình phải mời một vị đại sư huyền học lợi hại hơn, tốt nhất là cái người biết ngày sinh tháng đẻ của Nghiêm Mẫn Hành, như vậy mới có thể thành công thi triển nguyền rủa chi thuật.

Nghĩ như vậy, anh lập tức nhặt cái điện thoại vừa mới bị ném xuống đất kia lên, phát hiện màn hình mặc dù đã vỡ, nhưng vẫn còn có thể dùng, lập tức gọi cho đám hồ bằng cẩu hữu của mình.

Ngày kế tiếp, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành không ở studio, hai người trực tiếp đến cục cảnh sát.

Ngoại trừ hỏi thăm cảnh sát chuyện về Lâm Thanh Ảnh trước kia, Nghiêm Mẫn Hành còn báo án chuyện Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn trước kia đến thăm biệt thự Hương Giang Uyển đã thả lại bảy viên trân châu giả, cũng cung cấp video theo dõi, còn cả kết quả kiểm tra giám định mấy viên trân châu.

Cảnh sát nói: "Những viên trân châu giả này đã không còn, người giám định trân châu cũng là do anh tìm người làm, trong đó có một viên trân châu còn liên quan đến thuật nguyền rủa vượt qua phạm vi khoa học, việc này chỉ có thể ghi chép lại trước, nhưng không có cách nào coi đây là lý do bắt giữ Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn."

Hạ Tuyên Dương nói: "Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn báo án trước, tôi luôn cảm thấy hai người này sẽ không hết hi vọng, rất có thể còn ẩn giấu hậu chiêu nào đó. Thực ra, Hạ Gia Ngôn đã trù tính rồi, chỉ là tạm thời không có cơ hội áp dụng ra thôi."

Nghiêm Mẫn Hành gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành với Hạ Tuyên Dương, kể cả chuyện người của anh tra được Hạ Gia Ngôn mua thuốc cấm ở trên web đen cũng được báo cáo ra.

Hạ Gia Ngôn cũng thật là bản lãnh, bây giờ phải sống dưới sự giám sát của đám vệ sĩ Lý Vạn Phi sắp đặt và một người bảo mẫu, mà anh ta còn có thể tránh né tai mắt những người này, lấy được thuốc cấm và máy bay không người lái mà anh ta đặt mua được ở trên mạng.

Ngoài ra, còn có cả file ghi âm cuộc nói chuyện của Nghiêm Tu Lãng đang nghe ngóng về đại sư huyền học am hiểu tà thuật nguyền rủa.

Vì đây đều là file ghi âm phi pháp mà Nghiêm Mẫn Hành nghe trộm được nên không thể trở thành chứng cứ pháp luật, nhưng vẫn được các đồng chí cảnh sát vô cùng coi trọng.

Đồng chí cảnh sát lập tức nói: "Bọn tôi sẽ ghi chép lại việc này, đồng thời tiến hành nghiêm mật giám sát hành vi sau này của Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn, tuyệt đối cam đoan hai vị sẽ được an toàn."

Phải biết, Nghiêm Mẫn Hành là nhà giàu siêu cấp ở Giang thành, thậm chí có thể nói là nguồn nộp thuế siêu lớn ở nước Hoa, còn Hạ Tuyên Dương thì là nhân ngư cấp A đặc biệt hi hữu, bản thân anh cũng vô cùng quý giá!

Đồng chí cảnh sát không biết chuyện Hạ Tuyên Dương là nhân ngư cấp S, nhưng dù chỉ là nhân ngư cấp A đặc biệt thì ở nước Hoa cũng rất là hiếm.

Chờ chép xong khẩu cung và báo án xong, người cảnh sát liền nói với Nghiêm Mẫn Hành: "Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ muốn gặp Nghiêm tiên sinh, không biết anh có nguyện ý gặp không?"

Nghiêm Mẫn Hành nhìn Hạ Tuyên Dương, nói: "Gặp một chút cũng được."

Hạ Tuyên Dương vội nói: "Em đi cùng với."

Nghiêm Mẫn Hành: "Ông ta có lẽ sẽ không nói ra câu nào hay ho."

Hạ Tuyên Dương: "Không sao cả, dù ông ta có chửi rủa thế nào thì cũng chỉ là vô năng cuồng nộ mà thôi. Kỳ thật em còn phải cảm ơn Đái Anh Huệ, vì bà ta nhất quyết muốn sắp đặt em xung hỉ cho anh nên hai chúng ta mới có thể có được mối lương duyên như này."

Nghiêm Mẫn Hành nghĩ đến hình ảnh đó, có lẽ Đái Anh Huệ sẽ giận đến mức hộc máu.

Ánh mắt anh sáng lên, anh nói: "Được."

Cảnh sát rất nhanh đã dẫn hai người đeo còng tay là Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ tới.

Vì hai người này còn chưa chính thức thẩm phán, cho nên còn có thể gặp trực tiếp người nhà ở phòng khách luôn, nhưng toàn bộ hành trình đều phải thu hình lại, còn phải có cảnh sát cùng đi.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tuyên Dương từ lúc xuyên qua đến nay được gặp Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ.

Nghiêm Khải Sơn được bảo dưỡng rất không tệ, là một đại thúc trung niên đẹp trai, cũng khó trách Lâm Thanh Ảnh dù xuất thân nhà quyền thế mà vẫn đồng ý gả cho ông ta.

Nghiêm Khải Sơn và Nghiêm Mẫn Hành không giống nhau lắm, ngược lại ông ta nhìn giống Nghiêm Tu Lãng hơn, cũng khó trách những năm qua Nghiêm Khải Sơn lại thiên vị con trai mà kế thất sinh ra như thế.

Mới bị bắt có một ngày mà tinh thần cả người Nghiêm Khải Sơn đã tiều tụy như vậy.

Đái Anh Huệ nhìn cũng không tính là đặc biệt xinh đẹp, chỉ có thể coi là thanh tú trắng trẻo, trên mặt còn có vết bẩn chưa được tẩy rửa sạch sẽ, tóc cũng lộn xộn.

Hạ Tuyên Dương chưa có xem ảnh chụp của Lâm Thanh Ảnh, chỉ khi ở cùng người bà ngoại già si ngốc nói chuyện trời đất, nghe bà nói qua một chút chuyện liên quan đến Lâm Thanh Ảnh. Ví dụ như hồi đại học Lâm Thanh Ảnh là hoa khôi, người theo đuổi bà đếm không kể xiết, Nghiêm Khải Sơn theo đuổi tận ba bốn năm, Lâm Thanh Ảnh mới đồng ý trở thành người yêu của ông ta, không ngờ ông ta lại là một tên đàn ông phụ lòng.

Nhưng mà đối với mấy tên cặn bã nam thì dù có là thiên tiên ở ngay trước mắt thì anh ta cũng sẽ cư xử y như vậy.

Vẻ ngoài của Đái Anh Huệ mặc dù không phải là quá đẹp, nhưng bà ta biết cách giả vờ giả vịt lấy lòng đàn ông!

Dù đối diện với Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương đã coi bà ta như là cừu địch thì Đái Anh Huệ cũng bày ra bộ dáng đau khổ, hai mắt ướt đẫm, điềm đạm đáng yêu: "A Hành, mẹ con năm đó thật sự là vì quá áp lực nên mới tự sát, chứ không hề liên quan gì đến Khải Sơn. Trước con gặp phải bất ngờ, đều do chú hai và cô nhỏ của con làm, ba ba của con tuyệt đối không nhúng tay vào, ở trong đó chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Nếu mẹ thật sự là người phụ nữ ác độc như vậy thì sao lại có thể giới thiệu cho con một Tuyên Dương tốt như này?"

Nói xong, Đái Anh Huệ còn nở một nụ cười điềm đạm đáng yêu với Hạ Tuyên Dương, tỏ vẻ như một người mẹ hiền.

Hạ Tuyên Dương cảm giác có hơi buồn nôn, thẳng thắn, trợn trắng mắt nói: "Đái Anh Huệ, bà đã vào tù rồi mà còn giả trang vô tội gì nữa? Nhưng mà, về việc giới thiệu cho anh Hành thật sự phải cám ơn bà, nếu không phải nhờ bà thì sao tôi và anh Hành có thể hạnh phúc mỹ mãn giống như bây giờ! Lát nữa tôi nhất định sẽ cho bà mối là bà một cái phong lì xì thật to."

Nghiêm Mẫn Hành cũng làm bộ như không nghe thấy mấy lời giả tạo mà Đái Anh Huệ vừa nói, vẻ mặt chân thành nói theo: "Đúng vậy, nếu không phải nhờ có bà ép tôi cưới Tuyên Dương thì chứng bệnh kén ăn của tôi cũng không tốt lên được, cho dù bà không tìm người gϊếŧ, tôi cũng không sống quá một năm. Đại ân lớn như thế, lát nữa, tôi cũng phải mang cho bà một phong đại hồng bao đáp lễ."

Hạ Tuyên Dương nói tiếp: "Hay là đưa cho họ phong lì xì bốn số chín đi, có nghĩa là thật dài thật lâu, nghe xong là đã thấy may mắn. Hai người ở ngục giam, hẳn là có thể cho mỗi người thêm một cái đùi gà."

Mấy anh cảnh sát phụ trách giám sát ở bên cạnh thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, đây thật sự là tiền lì xì thật lớn.

Vẻ yếu đuối trên mặt Đái Anh Huệ rốt cuộc cũng không duy trì nổi, nghẹn ngào chất vấn: "Cái gì? Thật sự là Hạ Tuyên Dương chữa khỏi chứng bệnh kén ăn cho cậu? ! Sớm biết, nếu như sớm biết, chắc chắn tôi sẽ không cố gắng cưỡng ép gả cậu ta cho cậu."

Đái Anh Huệ thực sự hối hận, hối hận đến mức tâm can tỳ phổi thận đều đau!

Nếu như bà không cưỡng ép Hạ Tuyên Dương gả cho Nghiêm Mẫn Hành, lấy danh nghĩa là "Xung hỉ", tư tâm là muốn làm cho Nghiêm Mẫn Hành khó chịu thì bệnh của Nghiêm Mẫn Hành vốn cũng không tốt nổi!

Nghiêm Mẫn Hành căn bản không mắc bệnh kén ăn, là vì hậu hoạn tai nạn xe cộ khiến anh bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, từ đó mới dẫn đến bệnh kén ăn.

Cũng may thời gian không quá dài, nội tình thân thể anh còn chưa bị hư hỏng nặng, từ sau khi gặp được Hạ Tuyên Dương hiện tại thì chứng mất ngủ của anh liền không cần thuốc cũng tự khỏi.

Nhưng mà, nội tình bí ẩn như vậy cũng không cần phải giải thích cho kẻ thù biết.

Nghiêm Khải Sơn không nhịn được trừng mắt liếc Đái Anh Huệ một cái, nếu không phải người phụ nữ ngu xuẩn này đưa Hạ Tuyên Dương cho Nghiêm Mẫn Hành thì một tên ma bệnh như Nghiêm Mẫn Hành nói không chừng là đã chết rồi, sao có thể trở nên khó chơi như vậy.

Chỉ là bây giờ không phải lúc để cãi nhau.

Nghiêm Khải Sơn trừng mắt nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành: "Nghiệt tử! Mày từ lúc sinh ra, đồ ăn đồ dùng đều dùng đồ Nghiêm gia! Cho dù chú hai và cô mày có làm gì có lỗi với mày thì đó cũng là mày đáng đời! Muốn trách cũng chỉ có thể trách những năm qua mày làm nhiều chuyện quá đáng, dù đã bị tàn phế mà cũng không chịu uỷ quyền? Mày còn dám liên hợp với Tưởng Chí Vinh tạo chứng cứ giả, nói xấu tao và mẹ kế của mày!"

Đây chính là muốn tẩy trắng đó hả.

Nghiêm Mẫn Hành thản nhiên nói: "Mấy câu nói giảo biện này ông cứ giữ lại và nói với luật sư quan toà đi. Nếu như những gì ông muốn nói chỉ có những thứ này thì tôi không rảnh để nghe."

Nghiêm Khải Sơn lập tức nói: "Chờ một chút, còn có chuyện rất quan trọng phải nói cho mày, không phải mày vẫn muốn biết di vật của mẹ mày là gì sao."

Nghiêm Mẫn Hành trước kia đã sớm góp nhặt được một phần chứng cứ Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ mưu hại anh, nhưng mãi mà không báo án, một là cảm thấy chứng cứ trên tay còn chưa đủ để hai người vĩnh viễn không thể xoay người, hai là vì Nghiêm Khải Sơn còn giữ di vật Lâm Thanh Ảnh để lại, Nghiêm Mẫn Hành rất muốn cầm nó.

Dù sao mình cũng không sống được quá lâu, Nghiêm Mẫn Hành trước kia cũng từng nghĩ tới là trực tiếp tới tìm bọn họ, Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ cùng nhau làm, cùng lắm thì anh và bọn họ cùng chết.

Chỉ là nếu như vậy thì anh chắc chắn sẽ mất quyền khống chế gia nghiệp Nghiêm gia, để lại cho Nghiêm Tu Lãng, anh không cam tâm.

Hơn nữa chính là như vậy, anh liền không có cơ hội cầm được di vật của mẹ.

Nghiêm Khải Sơn đã cất đồ vào trong két sắt, mà thứ đó đã bị ông ta giấu đi, lúc trước anh đòi thứ đó mấy lần, nhưng đều bị Nghiêm Khải Sơn cự tuyệt.

Nghiêm Khải Sơn vô cùng rõ ràng, vì sao Nghiêm Mẫn Hành không ngấm ngầm sử dụng lại mấy ám chiêu để trả thù ông ta và Đái Anh Huệ.

Cho nên, Nghiêm Khải Sơn tưởng là lần này có thể tiếp tục dùng cái này áp chế Nghiêm Mẫn Hành mà vẫn hữu dụng như cũ.

Nhưng Nghiêm Mẫn Hành chỉ nắm tay Hạ Tuyên Dương, nói: "Ồ, tôi đã không còn quan tâm thứ đó nữa rồi, dù sao hiện tại tôi cũng sống rất hạnh phúc, có Dương Dương là đủ rồi."

Nghiêm Mẫn Hành nhìn về phía Hạ Tuyên Dương: "Đi thôi, người này càng nhìn càng cảm thấy buồn nôn."

Hạ Tuyên Dương lập tức gật đầu: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, đối với mấy thứ bẩn thỉu không bằng cầm thú như thế thật là rất buồn nôn. Hừ, nhìn một chút thôi mà cũng ảnh hưởng khẩu vị, đi đi đi."

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đi ra ngoài, còn có thể nghe được tiếng Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ giận mắng sau lưng.

"Nghiêm Mẫn Hành, loại như mày nên bị chém ngàn đao, tại sao mày lại không chết? Sớm biết lúc mày vừa ra đời, tao đã bóp chết mày rồi!"

"Hạ Tuyên Dương, thứ tiện nhân này, nếu không phải nhờ tao, mày có thể gả cho Nghiêm Mẫn Hành ư?"

Hai người ra khỏi cục cảnh sát, trời xanh mây trắng, ánh nắng vừa vặn.

Hạ Tuyên Dương hỏi: "Anh Hành, anh thật sự không muốn lấy lại di vật của mẹ anh sao?"

Nghiêm Mẫn Hành gật gật đầu: "Ừm, trước kia mặc dù anh cũng hơi oán hận bà ấy, nhưng mà dù sao cũng có chút hoài niệm. Cuộc sống của anh và bà ấy ấm áp quá ít, bà ấy thường xuyên phát điên, nhưng có lúc vẫn rất tốt với anh. Nhưng mà hiện tại không giống như vậy, anh đã có một mặt trời to lớn như em ở cạnh rồi, sao còn phải cố chấp chút ánh sáng nhỏ nhoi kia chứ?"

Hạ Tuyên Dương: "Đúng, anh Hành, về sau anh có em rồi, không chỉ vậy, còn sẽ có hai bảo bối này nữa."

Câu nói tiếp theo, là ghé vào bên tai Nghiêm Mẫn Hành nói.

Nghiêm Mẫn Hành nắm chặt tay Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, em là món quà lớn nhất mà thượng thiên ban ân cho anh, bảo bảo cũng thế."

Giờ khắc này, Hạ Tuyên Dương cảm thấy không hề ghét thể chất có thể mang thai của mình chút nào, tia kháng cự cuối cùng đối với việc mang thai cũng đều tan thành mây khói.

Anh lựa chọn ở lại thế giới này, rời xa người nhà và họ hàng thân thích trước kia, không phải là hoàn toàn không tiếc nuối.

Nhưng cũng may, ở cái thế giới này, anh có được người yêu tốt nhất, còn sắp có được hai đứa con gắn bó huyết mạch với anh.