Chương 65

Trước khi đi ngủ, Hạ Tuyên Dương hỏi một chút về tình huống của Hạ Gia Ngôn: "Lý Vạn Phi làm gì anh ta rồi?"

Cũng không phải Hạ Tuyên Dương nhân từ, mà Hạ Gia Ngôn bây giờ dù sao cũng đang mang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì lỡ như...

Hạ Gia Ngôn thế nào cũng là do anh ta gieo gió gặt bão, nhưng trẻ con thì vô tội.

Nhưng vì đứa trẻ mà bắt Hạ Tuyên Dương phải đồng tình với Hạ Gia Ngôn, thậm chí buông tha cho anh ta thì là chuyện không thể nào.

Tâm tư Hạ Gia Ngôn ác độc như vậy, chỉ cần anh ta còn sống tốt thì sẽ không bao giờ anh ta từ bỏ gây sự với Hạ Tuyên Dương.

So với việc tự mình phải xử lý anh ta thì Hạ Tuyên Dương đương nhiên vẫn hi vọng Hạ Gia Ngôn bị người khác xử lý hơn.

Nghiêm Mẫn Hành nhạt tiếng nói: "Lý Vạn Phi cũng sợ đứa con trong bụng Hạ Gia Ngôn có thể là con của anh ta nên không đυ.ng vào bụng của Hạ Gia Ngôn mà chỉ tát Hạ Gia Ngôn mấy cái, còn đánh gãy chân của anh ta nữa. Sau đó thì để lại hai vệ sĩ trông coi Hạ Gia Ngôn và cho anh ta thêm một bảo mẫu."

Hạ Tuyên Dương cảm thấy hả giận, lại có hơi thất vọng: "Chỉ như vậy thôi à!"

Bị đánh vào mặt, đánh gãy chân nghe đúng là mất mặt và rất đau, nhưng cũng chỉ cần nghỉ ngơi một quãng thời gian là xong chuyện, gần như là không để lại chút di chứng nào.

So sánh với những mưu tính và kế hoạch ác độc của Hạ Gia Ngôn thì có thể nói là tiểu vu gặp đại vu.

Nghiêm Mẫn Hành nhạt tiếng nói: "Lý Vạn Phi cũng sợ Hạ Gia Ngôn sau đó sẽ tiếp tục gây sự, có khả năng liên lụy đến Lý gia bọn họ. Cho nên mới hạn chế tự do của Hạ Gia Ngôn."

Người của Nghiêm Mẫn Hành chắc chắn cũng đang theo dõi Hạ Gia Ngôn. Chuyện này, Lý Vạn Phi cũng có thể đoán được, dù sao thì người nói cho Lý Vạn Phi biết địa chỉ của Hạ Gia Ngôn cũng chính là đặc thủ của Nghiêm Mẫn Hành - Trần Xuyên.

Nghiêm Mẫn Hành dừng một chút, nói: "Coi như là anh ta may mắn, vào cái thời điểm nguy hiểm như này mà có con, nếu không..."

Anh nhất định sẽ khiến cho Hạ Gia Ngôn trải nghiệm cái gì gọi là sống không bằng chết.

Hạ Tuyên Dương nói: "Vậy nếu đứa con trong bụng của anh ta sau khi sinh ra là của Nghiêm Tu Lãng thì phải làm sao?"

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Đến lúc đó, xem ông nội quyết định đi."

Nghiêm Khải Sơn, Đái Anh Huệ, Nghiêm Tu Lãng, Hạ Gia Ngôn, bốn người đó đều muốn hại chết anh và Hạ Tuyên Dương, Nghiêm Mẫn Hành không thể nào vì nể mặt một đứa trẻ con mà thiện đãi bọn họ được.

Nhưng bảo Nghiêm Mẫn Hành phải đυ.ng đến một đứa trẻ con còn chưa ra đời thì anh cũng không làm được.

Chỉ là mặc kệ đứa trẻ đó có được nuôi dưỡng ở chỗ nào, Nghiêm Mẫn Hành cũng chắc chắn sẽ phái người theo dõi, tránh cho ngày nào đó đứa bé kia trưởng thành lại muốn thay cha mẹ của nó, ông bà nội của nó "Báo thù" .

Nếu có loại tư tưởng này, vậy thì sớm đưa ra nước ngoài, về sau cũng đừng nghĩ đến việc trở về.

Hạ Tuyên Dương thở dài: "Thật sự là nghiệp chướng, đứa nhỏ này đen đủi lắm mới có một đôi cha mẹ như thế."

Sau đó, tin tức về Hạ Gia Ngôn lại lên men thêm mấy ngày, mọi người thấy anh ta đã hoàn toàn mất hết động tĩnh, nên nhiệt độ chuyện này cũng liền chậm rãi hạ xuống.

Nghiêm Tu Lãng né tránh mấy ngày, sau đó lại tiếp tục công tác.

Khác biệt với trạng thái cáu gắt lúc trước chính là bây giờ, Nghiêm Tu Lãng nhìn khá là có tinh thần, nhưng lại có thể thoải mái tiếp nhận truyền thông phỏng vấn, tỏ vẻ mình đã chia tay với Hạ Gia Ngôn, trách anh trước kia ánh mắt không tốt, nhìn người không rõ.

Thái độ Nghiêm Tu Lãng thản nhiên như vậy, mọi người cũng không tiện níu lấy chuyện này không thả, còn giúp anh hút thêm một lượng lớn fan đồng tình.

Chuyện của Hạ Gia Ngôn đã có một kết thúc, nhưng tình thế Nghiêm gia thì vẫn như sóng ngầm mãnh liệt.

-

Ngày đó, Hạ Tuyên Dương quay một cảnh khá là quan trọng trong « Tình yêu online vυ"t bay », chính là cảnh nhân vật chính thụ Diệp Kha mặc nữ trang.

Buổi sáng, lịch trình của Hạ Tuyên Dương là ở phòng chụp ảnh chụp chân dung nữ trang.

Trên mặt Hạ Tuyên Dương là một lớp trang điểm tinh xảo thanh đạm, làm nhu hóa phần nào đường cong khuôn mặt, đội một cái tóc giả đen dài thẳng, mặc trên người cái váy nhỏ đai đeo màu trắng.

Khi Hạ Tuyên Dương mặc cái váy nhỏ đi ra cùng với tạo hình thanh thuần ngọt ngào xuất hiện ở trước mặt mọi người, tiếng nói chuyện vốn đang ồn ào đột nhiên ngừng lại.

Nghiêm Mẫn Hành trên ghế ngồi đứng ngoài quan sát, tạp chí thương vụ trong tay " bộp" một tiếng, rơi xuống đất.

Lúc Hạ Tuyên Dương mặc nam trang, chỉ số mỹ mạo là 95, nhan sắc đứng đầu ngành giải trí, còn có thể nói một câu là đẹp mắt, nhưng mỗi người một ánh mắt, cũng có người không thưởng thức được vẻ đẹp quá mức khoa trương diễm lệ này của anh.

Khi anh dùng hình thái nhân ngư xuất hiện, chỉ số mỹ mạo là 120, là nhân ngư đẹp nhất được ngành giải trí công nhận, không có người thứ hai. Nhưng đẹp thì đẹp là vậy, nhưng lại dễ khiến cho người ta cảm thấy mộng ảo hoa lệ, đẹp đến mức không chân thật, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn.

Mà Hạ Tuyên Dương mặc nữ trang, thì mang một cảm giác hoàn toàn không giống, nhiều hơn mấy phần ôn nhu thanh thuần, đẹp tựa như một tiểu tiên nữ... Không nhiều không ít, 100 điểm vừa vặn!

Một hồi lâu sau, mấy nam nhân viên công tác không nhịn được nói: "Đây chắc chắn chính là nữ thần trong lòng các trạch nam! Quá thuần! Quá tiên! Quá đẹp!"

Cho dù là nhân viên công tác nữ, chỉ cần nghĩ đến "tỷ tỷ" đẹp như tiên này thật ra là một người đàn ông, cũng hoàn toàn không đố kị nổi, mà còn không nhịn được kêu gào: "Huhuhu, chết mất thôi! Dương Dương chính là tuyệt thế tiểu tiên nữ... A không, tiểu Tiên nam! Anh ấy chắc chắn uống nước hoa mà lớn lên, nhất định là vậy!"

Nghiêm Mẫn Hành lúc này mới lấy lại tinh thần, lấy nước khoáng của mình từ trong tay vệ sĩ bên cạnh, bỗng nhiên uống mấy ngụm không ngừng.

Bộ dáng vừa thuần vừa ngọt này của Hạ Tuyên Dương thật sự là có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông cũng có ý muốn bảo hộ và lòng ham chiếm hữu, thậm chí là muốn phá hư...

Nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, còn là trong thời gian làm việc, Nghiêm Mẫn Hành đã lập tức ôm anh lên, sau đó xé rách cái váy trắng thuần khiết không tì vết trên người mỹ thiếu nữ hư thuần này rồi...

Nghiêm Mẫn Hành hồi tưởng lại, trong kịch bản, "Diệp Kha" hình như còn có một tạo hình nữ trang Hồng Y, một tạo hình nữ trang hiện đại mặc váy đỏ xẻ tà gợi cảm lộ lưng, còn cả quần áo thủy thủ, quần áo học sinh jk, váy ngủ tai thỏ. . . và một số tạo hình khác, tóm lại, bộ nào cũng quyến rũ hơn bộ váy trắng phong phạm thuần mỹ tiên khí này.

Anh đương nhiên muốn nhìn, nhưng lại không muốn để cho những bộ dáng này của Hạ Tuyên Dương bị rất nhiều người nhìn thấy.

Lúc Hạ Tuyên Dương đang chụp chân dung cho tạo hình váy trắng thứ nhất thì bất chợt phát hiện Nghiêm Mẫn Hành chau mày, còn thường xuyên cúi đầu đánh chữ lên trên điện thoại di động, tựa như là đang nói chuyện gì quan trọng.

Anh Hành gặp phải chuyện gì trong công tác hay sao? Nếu không vì sao anh Hành rất ít khi nhìn về phía anh?

Đợi đến khi chụp xong chân dung bộ quần áo này, trước khi về phòng hóa trang thay quần áo và kiểu tóc, Hạ Tuyên Dương yêu cầu được nghỉ ngơi một chút.

Tất cả mọi người không có ý kiến, còn nhỏ giọng trêu chọc Hạ Tuyên Dương: "Tuyên Dương, anh ăn mặc đẹp mắt như vậy, là vì muốn chụp cùng Nghiêm tiên sinh mấy bức ảnh chụp hay sao?"

Hạ Tuyên Dương vốn không nghĩ đến chuyện này, nhưng được nhân viên công tác nhắc nhở thì thật sự là có động tâm tư.

Bởi vì chuyện "Tử kiếp" mà hôn lễ của anh và Nghiêm Mẫn Hành phải kéo dài mãi, ảnh cưới cũng mãi không chụp được.

Thực ra, hai người bọn họ bình thường đến cả ảnh chụp chung cũng rất ít khi cố tình chụp.

Hạ Tuyên Dương bèn đi ra nói trước với nhϊếp ảnh gia, nói là mình muốn lấy tạo hình hiện tại để chụp thêm mấy bức ảnh chụp chung với Nghiêm Mẫn Hành, nhϊếp ảnh gia biết Nghiêm Mẫn Hành không chỉ là một diễn viên chính khác của đoàn làm phim, mà còn là kim chủ nên đương nhiên là không ngớt lời đồng ý: "Được, tôi chắc chắn sẽ chụp cho Hạ lão sư và Nghiêm tiên sinh một bức ảnh thật đẹp!”

Hạ Tuyên Dương đi đến bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành, phát hiện anh đang nói chuyện phiếm với người khác.

Tầm mắt anh liếc xéo qua về phía màn hình điện thoại di động của Nghiêm Mẫn Hành, tựa như là hình trò chuyện trên Wechat, nhưng nội dung thì Hạ Tuyên Dương không chú ý đến.

Hạ Tuyên Dương bĩu môi, hỏi: "Anh Hành anh đang nói chuyện phiếm với ai thế? Trò chuyện hăng hái như thế, đến cả thời gian nhìn em chụp ảnh cũng không có."

Nghiêm Mẫn Hành bỗng nhiên ngẩng đầu, lúc này mới chú ý ra là Hạ Tuyên Dương chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh anh.

Nghiêm Mẫn Hành có chút bối rối tắt điện thoại đi, ánh mắt hơi lấp lóe, vội nói: "Không, không có gì."

Cái bộ dáng này, vừa nhìn là biết có cái gì đó!

Hạ Tuyên Dương không tin, vươn tay, làm bộ cả giận nói: "Có phải anh lén có người khác ở bên ngoài rồi hay không? Lấy ra mau!"

Anh biết Nghiêm Mẫn Hành chắc chắn không thể nào làm ra chuyện như vậy, chỉ là anh hiếu kì, muốn biết rốt cuộc Nghiêm Mẫn Hành dấu diếm anh chuyện gì.

Nghiêm Mẫn Hành đắn đo, anh không muốn Hạ Tuyên Dương bởi vậy mà hiểu lầm anh, thế là lề mề một hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương có quyền mở khóa vân tay trên điện thoại di động của Nghiêm Mẫn Hành, trực tiếp nhấn một cái liền mở được.

Anh nhanh chóng mở Wechat ra, tìm được khung chat mới nhất...

Trên khung chat mới nhất là nick "vợ thân yêu", có ảnh chân dung của anh.

Mặt Hạ Tuyên Dương hơi ửng đỏ, thầm đưa ra quyết định, lát nữa anh cũng phải đổi biệt danh của Nghiêm Mẫn Hành trên Wechat thành "vợ thân yêu " mới được.

Một cái khung chat nữa ở bên dưới là nhóm nhỏ ba người của đạo diễn Tiêu Khung và biên kịch đoàn làm phim bọn họ cộng thêm Nghiêm Mẫn Hành, đến cả tên nhóm còn không có, vừa nhìn đã biết là vừa mới lập.

Về phần mấy tin nhắn phía dưới, cũng đều là tin nhắn công việc.

Hạ Tuyên Dương hiểu rõ, biết Nghiêm Mẫn Hành muốn gạt anh, nên hẳn là đã nói chuyện với đạo diễn biên kịch trước.

Hạ Tuyên Dương mở ra, nhanh chóng nhìn vào mấy cái.

Hoá ra người này đang câu thông với đạo diễn và biên kịch, hỏi xem có thể thay đổi mấy cái tạo hình nữ trang của anh, từ cái váy đỏ gợi cảm lộ lưng xẻ tà đổi thành không lộ lưng không xẻ tà, còn mấy bộ quần áo thủy thủ, jk, váy ngủ con thỏ "Không bình thường" kia thì bỏ đi hết hay không...

Biên kịch rất giận: "Cái gì gọi là không bình thường? Những thứ này đều là trang phục bình thường! Nghiêm tổng anh sống ở triều Thanh sao? Sao tư tưởng lại cổ hủ như thế!"

Đạo diễn Tiêu Khung: "Không thể bỏ được, không có thương lượng, cho dù anh là kim chủ thì cũng không được! Bộ phim này hay nhất chính là phần Tuyên Dương mặc nữ trang, anh bỏ hơn phân nửa thì người xem còn xem cái gì? Anh muốn xóa cảnh này, trừ phi thay đạo diễn đi."

Nghiêm Mẫn Hành: "Anh cho rằng tôi không dám? [ mỉm cười jpg] "

Tiêu Khung: "Ha ha, nếu anh dám đổi tôi đi, tôi sẽ công bố nguyên nhân anh đổi tôi ra ngoài! Để mọi người biết lòng chiếm hữu của anh dành cho Hạ Tuyên Dương biếи ŧɦái đến thế nào!"

Trong khung chat là dòng chữ "Anh dám? !" mà Nghiêm Mẫn Hành còn chưa kịp nhắn đi.

... Dù sao cũng không thương lượng được.

Hạ Tuyên Dương xem hết, trả di động lại cho Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành cúi đầu, mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Dương Dương, xin lỗi em, là do anh không tốt, anh không nên hẹp hòi như thế..."

Chỉ là ngay sau một khắc, Nghiêm Mẫn Hành liền ngây ngẩn cả người, bởi vì "Thiếu nữ" mặc váy nhỏ màu trắng thuần mỹ tiên khí Hạ Tuyên Dương đột nhiên duỗi hai tay ra, ôm lấy mặt của anh, sau đó vô cùng bá đạo hôn lên đôi môi mỏng sáng màu của Nghiêm Mẫn Hành.

Nhϊếp ảnh gia bên cạnh khiêng máy quay phim, "tách tách tách" chụp không ngừng.

"Mỹ thiếu nữ" tiên khí cưỡng hôn đại soái ca, cảnh này thực sự rất đẹp!

Một anh trai nhϊếp ảnh gia khác phụ trách chụp cảnh ngoài lề, cũng chụp được hết toàn bộ cảnh tượng bên này.

Nụ hôn này kéo dài mười mấy giây, Hạ Tuyên Dương mới buông Nghiêm Mẫn Hành ra, cười tủm tỉm nói: "Anh Hành, cho dù ở trong ống kính em có đẹp hơn nữa, có nhiều người yêu thích hơn nữa thì ở bên ngoài ống kính, em cũng chỉ yêu một mình anh thôi."

Dừng một chút, Hạ Tuyên Dương tiếp tục nói: "Anh Hành, anh bây giờ có thể cùng em chụp thêm mấy bức ảnh chụp chung hai người được không?"

Hai người trước kia từng bí mật thổ lộ với nhau, lần đó Nghiêm Mẫn Hành còn chủ động nói "anh yêu em" trước, lần này thì không giống, là Hạ Tuyên Dương chủ động trước, bên cạnh còn có rất nhiều người nhìn.

Hạ Tuyên Dương hoàn toàn không quan tâm hành vi của anh sẽ khiến cho mọi người nghĩ gì, anh chỉ muốn dùng hành động và ngôn ngữ, thoải mái biểu đạt sự yêu thương và coi trọng của anh dành cho đối phương.

Chuyện này khiến lòng ham chiếm hữu của Nghiêm Mẫn Hành được thỏa mãn hoàn toàn.

Đôi tai Nghiêm Mẫn Hành không tự giác nhiễm lên màu đỏ ửng: "Ừm... Dương Dương, em muốn quay cái gì, anh sẽ quay cùng em."

Cách đó không xa, nhân viên công tác chú ý đến tương tác của hai người: "Má ơi, cặp đôi này thật sự rất ngọt! Tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi huhu! Không ngờ Dương Dương lại có một mặt mạnh bạo như thế, hoàn toàn chiếm đoạt Nghiêm tổng rồi."

Nghiêm Mẫn Hành nghe được, nhìn về phía cô gái nói câu kia, anh lung lay hai bàn tay mười ngón giao nhau của mình và Hạ Tuyên Dương, nói: "Ừm, tôi cam tâm tình nguyện bị Dương Dương chiếm đoạt."

"Nghiêm tổng, không ngờ anh lại là một Nghiêm tổng như vậy!" Câu nói này bọn họ đã chán nói rồi.

Những ngày này bị cho ăn quá nhiều cơm chó, nhân viên công tác đoàn làm phim đã sớm hình thành thói quen, tóm lại, Nghiêm tổng chính là một sủng thê cuồng ma.

Sau đó, Hạ Tuyên Dương lại đổi sang mấy tạo hình nữ trang nữa, hoặc là cổ điển ôn nhu, hoặc là gợi cảm quyến rũ, hoặc là đáng yêu dễ thương... Tóm lại, đều có các sắc thái đẹp khác nhau.

Mỗi lần anh chụp xong chân dung một mình thì đều cùng Nghiêm Mẫn Hành chụp không ít ảnh chung của hai người.

Bất luận là một người hay là hai người, nhϊếp ảnh gia đều chụp rất tận tâm và nhìn rất đẹp, có thể giữ lại hậu kỳ để làm đồ tuyên truyền.

Ngày hôm đó, Hạ Tuyên Dương chỉ quay trước mấy tấm chân dung nữ trang, trong bộ phim sẽ có chỗ cần dùng đến.

Khi ảnh chụp xử lý xong, còn cần phải điều chỉnh lại tạo hình một chút, qua một hồi mới có thể tập trung quay cảnh mặc nữ trang.

Nghiêm Mẫn Hành đã sớm nói trước với đoàn làm phim, rằng tất cả quần áo mà Hạ Tuyên Dương phải mặc ở trong bộ phim đều tính tiền cho cá nhân anh, sau khi quay chụp kết thúc thì những bộ quần áo này sẽ là của anh và Hạ Tuyên Dương, tất cả đều có thể mang đi.

Vì phòng ngừa có người làm trò gì ở trên quần áo, sau khi quay chụp xong, quần áo Hạ Tuyên Dương đều sẽ được Tiểu Ô thu thập mang về.

Buổi quay chụp ngày hôm nay kết thúc, Hạ Tuyên Dương đang tẩy trang, Nghiêm Mẫn Hành cố ý gọi Tiểu Ô lại thu dọn quần áo cho Hạ Tuyên Dương: "Tiểu Ô, lát nữa cậu nhớ mang bộ váy ngủ tai thỏ vừa rồi về trong xe của tôi và Dương Dương."

Vì phòng ngừa lỡ như, mấy bộ quần áo đều chuẩn bị hai bộ.

Cho nên, Nghiêm Mẫn Hành có thể mang một bộ về nhà, cho Hạ Tuyên Dương bí mật mặc...

Cá cá mặc váy ngủ tai thỏ để mà ăn chắc chắn rất mỹ vị!

Tiểu Ô là một người thuần khiết, ngỡ ngàng hỏi: "A? Vì sao vậy? Hiện tại đang là mùa hè, chẳng lẽ anh Dương ở trong nhà còn mặc trang phục áo ngủ thu đông sao?"

Không sai, váy ngủ tai thỏ là một bộ trang phục thu đông có hơi dày, sờ lên là xúc cảm mềm mại mượt mà.

Nghiêm Mẫn Hành lạnh lùng nói: "Nhà bọn tôi không thiếu tiền trả cho điều hoà không khí, cậu có ý kiến gì à?"

Tiểu Ô còn nói nhỏ: "Dùng điều hoà không khí nhiều cũng không nên..."

Đối diện với ánh mắt tử vong chăm chú của Nghiêm Mẫn Hành, Tiểu Ô đột nhiên phúc chí tâm linh, hiểu rõ tác dụng của áo ngủ tai thỏ, không còn dám cãi lại nữa, vội vàng đổi giọng: "Tôi sẽ lập tức mang lên xe cho hai vị! Đúng rồi, tôi nghe chị gái đặt mua quần áo nói, kỳ thật mấy bộ đồ ngủ này còn có dạng con mèo, dạng khủng long, dạng tiểu hồ ly, dạng gấu nhỏ, dạng cá voi nhỏ..."

Nghiêm Mẫn Hành bắt đầu tưởng tượng ra được hình ảnh Hạ Tuyên Dương mặc những bộ váy ngủ rất đáng yêu này, lập tức nói: "Tất cả đều phải mua lại!"

Về phần những loại váy thanh thuần hay gợi cảm, xinh đẹp kia, Hạ Tuyên Dương mặc vào đương nhiên cũng sẽ cực kì đẹp đẽ!

Chỉ là Nghiêm Mẫn Hành sợ nếu mình ở trong nhà nhìn quá nhiều thì sức lực và số lần ăn cá sẽ không khống chế nổi... Được rồi, mấy cái váy đó thì cứ chờ về sau rồi tính tiếp.

Hạ Tuyên Dương tẩy trang xong, nhìn thấy Nghiêm Mẫn Hành và Tiểu Ô đang tán gẫu, kỳ quái hỏi: "Anh Hành, anh định mua cái gì?"

Nghiêm Mẫn Hành vô thức nói: "Không, không có gì."

Hạ Tuyên Dương híp mắt, cảm thấy lời này hơi quen tai nha!

Nghiêm Mẫn Hành còn chưa kịp giải thích, Tiểu Ô đã bán đứng anh ta: "Anh Dương, Nghiêm tổng muốn mua cho anh mấy bộ váy ngủ tiểu động vật đáng yêu đó! Hắc hắc! Các anh thật là biết chơi!"

Hạ Tuyên Dương mặt không chút thay đổi nói: "Ô Ô, cậu không nói lời nào, không ai bảo cậu câm điếc đâu."

Tiểu Ô: ... Huhu, cậu lại bị chê rồi.

Tiểu Ô ngậm miệng, kéo rương hành lý thu thập xong quần áo đi ra bên ngoài, lúc đi ngang qua Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành vẫn không quên đưa cái túi trong suốt có áo ngủ con thỏ cho hai người.

Nghiêm Mẫn Hành không nhận, chỉ nói: "Tôi nói là đưa quần áo lên trên xe."

Trên đường, nếu như có người nhìn thấy anh và Hạ Tuyên Dương mang cái váy ngủ tai thỏ màu trắng này về nhà thì chẳng phải là mọi người đều sẽ biết hai anh muốn làm chuyện tốt gì sao?

Diệp Nhất không biết từ nơi nào tìm được cái một cái túi da trâu màu tối, nói với Tiểu Ô: "Cậu bỏ quần áo vào trong cái túi này đi."

Tiểu Ô lúc này mới kịp phản ứng, cách mình làm việc thật sự còn không chu đáo cẩn thận bằng những anh hộ vệ ở cạnh Nghiêm Mẫn Hành.

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đi ở phía trước, Tiểu Ô đi theo bên cạnh Diệp Nhất thân cao 190, nhỏ giọng hỏi: "Có phải tôi vụng về lắm hay không? Nghiêm tổng và anh Dương sẽ không sa thải tôi chứ, huhuhu..."

Diệp Nhất nhìn cậu thanh niên thân cao 182, khuôn mặt mày rậm mắt to, có thể nói là khá đẹp trai, nhưng bên trong lại là một tên ngốc ngây thơ không hiểu chuyện... Có vẻ như chính là hình tượng tương phản manh trong truyền thuyết.

Diệp Nhất lạnh lùng nói: "Sẽ không đâu."

Người này mặc dù thỉnh thoảng có hơi ngu ngốc, nhưng thắng ở điểm là rất trung thành.

Thấy sắp đến bãi đỗ xe, Diệp Nhị lại gần, hỏi Tiểu Ô một vấn đề mà anh ta đã quan tâm rất lâu: "Tiểu Ô, tên đầy đủ của cậu là gì đấy?"

Tiểu Ô ấp úng, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Tên không quan trọng, các anh cứ gọi tôi là Tiểu Ô là được rồi."

Nói xong, cậu kéo rương hành lý cực nhanh chạy về phía trước.

Bây giờ Hạ Tuyên Dương lúc nào cũng đồng tiến đồng xuất với Nghiêm Mẫn Hành, Diệp Nhất Diệp Nhị thì thay phiên lái xe, còn có một lính đặc chủng xuất ngũ ngồi ở ghế cạnh tài xế, những hộ vệ khác thì trước sau mỗi nhóm một chiếc xe.

Tiểu Ô thì đơn độc hành động, xe mà cậu lái chính là xe bảo mẫu trước kia của Hạ Tuyên Dương.

Chỉ là lần này, cậu mới chạy về phía xe bảo mẫu được mấy bước thì bất chợt bị Diệp Nhất tăng thêm tốc độ nắm chặt gáy cổ áo thun kéo về sau: "Cẩn thận!"

Chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe, đang xông thẳng về phía bọn họ, tốc độ không tính là nhanh, còn ấn loa, nhưng cũng không có ý dừng lại chờ bọn họ đi qua.

Lúc xe đi qua bọn họ, trong xe có một tên đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lái xe, bỗng nhiên ném một cái túi nhựa màu đen đựng một món đồ gì đó từ cửa sổ xe về phía bọn họ, sau đó liền lái xe nhanh chóng rời khỏi tầng hầm ga ra.

Hắc Hổ và Hắc Ưng bảo hộ bên cạnh Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành, Hắc Ưng kêu lên: "Cẩn thận bom!"

Hai người vội vàng kéo Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương còn cách một đoạn rút lui về sau.

Những người khác cũng đều rối rít chạy ra xa.

Lui được đủ xa xong mọi người đợi một hồi lâu, cũng không thấy cái túi nhựa đen vừa được ném ra kia có động tĩnh gì.

Hạ Tuyên Dương suy đoán: "Có lẽ không phải bom? Tôi nhìn cái túi kia thấy nó tương đối bằng phẳng, cảm giác hẳn là túi văn kiện..."

Nhưng anh và Nghiêm Mẫn Hành trước kia từng gặp phải hai trận tập kích bất ngờ, Nghiêm Mẫn Hành cũng đều bị thương, lần này thực sự không dám phớt lờ.

Cẩn thận một chút luôn luôn không sai.

Sơn Miêu thân hình cực linh xảo, cầm dụng cụ đo lường, thăm dò đi đến chỗ món đồ đen sì kia, xác định dụng cụ đo lường không có phản ứng, bèn nói: "Hẳn không phải là bom."

Anh tiếp tục tiến lên, đeo găng tay, cẩn thận mở cái túi nhựa màu đen kia ra, rồi nói: "Bên trong đích thật là một túi văn kiện, muốn mở ra xem không?"

Nghiêm Mẫn Hành lạnh lùng nói: "Trước tiên mang về, kiểm tra xem có độc hay không."

Xảy ra chuyện này xong, Tiểu Ô cũng không dám lăng xăng chạy trước nữa, cẩn thận từng li từng tí kéo rương hành lý đi theo sau lưng Diệp Nhất Diệp Nhị.

Xe cũng để các vệ sĩ liên tục kiểm tra, xác nhận không có vấn đề, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành mới lên xe.

Hạ Tuyên Dương còn bảo Diệp Nhị sang ngồi bên xe Tiểu Ô, đề phòng trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Ngày hôm đó, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành trực tiếp trở về biệt thự lớn Bích Thủy Cư.

Căn hộ bên Hương Giang Uyển khá là gần căn hộ của Nghiêm Tu Lãng nên vì nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, bọn họ tạm thời không ra đó ở.

Trở lại biệt thự, dì Trần đã làm xong bữa tối phong phú.

Hạ Tuyên Dương nhớ lại cái túi văn kiện chứa đồ kia, lúc ăn cơm cũng có chút không yên lòng.

Nghiêm Mẫn Hành đang đọc tin tức nhận được ở điện thoại, bất đắc dĩ nói: "Bác sĩ Tống kiểm tra rồi, không có độc. Đồ vật sẽ lập tức được đưa tới, chờ em ăn no rồi thì chúng ta cùng nhau nhìn xem đó là cái gì."

Hạ Tuyên Dương "ừ" một tiếng, lập tức ngoan ngoãn ăn cơm.

Bữa tối ăn xong, Diệp Nhất cầm túi văn kiện đó đi vào.

Bác sĩ Tống nói không có độc, nhưng Nghiêm Mẫn Hành vẫn không quá yên tâm, anh đeo găng tay, khẩu trang phòng độc, cũng bảo Hạ Tuyên Dương đeo khẩu trang phòng độc, sau đó mới mở túi văn kiện ra.

Trong túi văn kiện là một đống tư liệu... Hơn nữa còn có một cái đĩa CD dùng màng nhựa mỏng bọc lại, còn có USB.

Nghiêm Mẫn Hành lật xem một lượt văn kiện, là lịch chẩn bệnh chi tiết về căn "Bệnh trầm cảm" năm đó của Lâm Thanh Ảnh, còn có ghi chép tác dụng của thuốc... Phía dưới, còn có kí tên bác sĩ trưởng.

Thời gian là hai mươi đến mười tám năm trước, cũng chính là đoạn thời gian sau khi Lâm Thanh Ảnh phát hiện Nghiêm Khải Sơn vượt quá giới hạn đến khi mắc phải " bệnh trầm cảm trọng độ " rồi "tự sát".

Hạ Tuyên Dương cũng nhìn thấy, anh nhỏ giọng nói: "Trong đĩa CD và USB này không phải sẽ có chứng cứ có thể trực tiếp tố cáo Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ đấy chứ... Như vậy, người đưa những thứ này tới là muốn giúp anh."

Rất nhanh, thứ trong USB và đĩa CD cũng đã được xác nhận, đích thật là chứng cứ Nghiêm Mẫn Hành muốn nhất.

Nghiêm Mẫn Hành gọi điện thoại cho người phụ trách giám sát bác sĩ trưởng ở nước ngoài, rất nhanh đã nhận được một tin tức, bác sĩ trưởng đã hai ngày rồi không rời khỏi căn hộ bốn lầu của ông ta.

Đáng lẽ ngày mai ông ta sẽ có một chuyến bay về nước.

Tên bác sĩ trưởng này lúc trước cầm một số tiền hối lộ lớn từ Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ để đi ra nước ngoài, không ngừng thay đổi thân phận giả trốn trốn tránh tránh, nhưng những năm qua cũng không được sống vui sướиɠ như ông ta dự đoán.

Vợ của ông ta không chịu được cuộc sống lang bạt kỳ hồ này nên đã ly hôn với ông ta, con của ông ta cũng không muốn nhận ông ta.

Ông ta có được tiền tài, nhưng cũng vĩnh viễn ly biệt quê hương, thê ly tử tán, còn phải gánh vác sự khiển trách đến từ lương tâm, cùng Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ bị truy sát.

Một tháng trước, người của Nghiêm Mẫn Hành rốt cuộc cũng tìm được ông ta, bởi vì bác sĩ trưởng không tiếp tục ngụy trang, ông ta khôi phục dung mạo trước kia, còn mắc bệnh u não, là u ác tính.

Thời gian của ông ta đã không còn nhiều, trước khi chết nguyện vọng duy nhất chính là hi vọng có thể trở về cố hương, bởi vậy lúc người của Nghiêm Mẫn Hành tìm tới ông ta, ông ta liền tỏ vẻ sẽ đồng ý phối hợp để tố cáo Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ.

Người này trước kia rõ ràng luôn mồm kiên trì nói là đợi về nước xong thì mới chịu giao chứng cứ cho anh, hiện tại làm vậy là sao?

Nghiêm Mẫn Hành bảo vệ sĩ đi vào trong nhà tên bác sĩ trưởng này để xem xét tình hình...

Rất nhanh, vệ sĩ báo cáo, nói là tên bác sĩ trưởng kia đã dùng ga giường buộc thành dây thừng chạy trốn từ cửa sổ.

Bác sĩ trưởng còn lưu lại một phong thư ở chỗ ở, nói nếu mình về nước thì chắc chắn sẽ không trốn được kết cục bị đưa vào đồn cảnh sát, ông ta không muốn cuộc sống cuối cùng còn thừa không nhiều của mình đều phải ngồi xổm trong ngục giam, hơn nữa còn để người thân nhìn thấy dáng vẻ xấu xí, chật vật nhất của mình, cho nên ông ta lựa chọn chạy trốn.

Ông ta sợ cái người nên cùng ông ta xuống Địa ngục lại vẫn có thể tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, nên đã bảo con của ông ta đưa chứng cứ cho Nghiêm Mẫn Hành.

Bởi vì không muốn bại lộ thông tin con của ông ta, cho nên ông ta mới lựa chọn loại phương thức có chút mạo muội này.

Thần sắc Nghiêm Mẫn Hành trở nên khó coi, có những chứng cớ này, anh có thể đưa Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ vào tù, nhưng thiếu đi nhân chứng mạnh mẽ nhất thì có lẽ sẽ phán không được lâu.