Hạ Tuyên Dương vừa đưa ra đề nghị là "trùm bao tải" đánh người một trận thì Nghiêm Mẫn Hành liền cười nói: "Dương Dương, đề nghị này rất ổn."
Dừng một chút, Nghiêm Mẫn Hành lại nói: "Chỉ là mấy người bọn họ hiện tại mỗi khi đi ra ngoài, bên cạnh sẽ luôn mang theo không ít vệ sĩ. Có lẽ chính bọn họ cũng biết chúng ta có thể đoán được ra là bọn họ cũng ra tay, vì đề phòng chúng ta trả đũa nên cũng có sự chuẩn bị."
Hạ Tuyên Dương phiền muộn: "A... Như vậy sao!"
Nếu như đối phương đi ra ngoài cũng có đủ loại vệ sĩ bất ly thân, vậy thì không có ý nghĩa gì nữa rồi.
Bọn họ mà tìm người trùm bao tải đánh bọn họ thì cũng chỉ là huyên náo nhỏ, là vệ sĩ đọ sức với nhau mà thôi.
Còn nếu huyên náo lớn thì sẽ thành một trận đánh ẩu đả lớn.
Hạ Tuyên Dương lo lắng: "Vậy chẳng lẽ còn phải chờ bọn họ động thủ lần tiếp theo, phải tóm thêm càng nhiều nhược điểm của bọn họ mới có thể hoàn toàn đánh bại bọn họ hay sao?"
Nghiêm Mẫn Hành: "Cũng không cần phiền toái như vậy, có nhiều thứ, nếu chỉ dùng năng lực cá nhân của anh thì sẽ không tra được. Nhưng việc chúng ta bị tập kích đã báo án, nếu như bên j dốc toàn lực nghiêm tra thì chắc chắn là sẽ có thể tra được, chỉ là cần một chút thời gian."
Nhất là bây giờ Hạ Tuyên Dương đã nói ra thân phận nhân ngư cấp S của mình, vì bảo hộ an toàn cho Hạ Tuyên Dương, bên j cũng sẽ tăng mạnh cường độ nghiêm tra.
Hạ Tuyên Dương: "Vậy bọn họ có thể xuất ngoại để trốn tránh hay không?"
Nghiêm Mẫn Hành nói: "Yên tâm đi, anh đã phái người theo dõi đám bọn họ, trong lúc phối hợp điều tra, bọn họ cũng không ra khỏi nước được."
Nói ngắn gọn, những cái người đã từng hại Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương sắp sửa sử dụng hết những ngày tốt lành của mình rồi.
Việc Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành sau đó phải làm, chính là tĩnh dưỡng tốt thân thể, hơn nữa còn phải tiếp tục nghiên cứu kịch bản « Tình yêu online vυ"t bay ».
Về phần thời gian hai diễn viên chính là hai người tiến vào đoàn làm phim thì chắc chắn là còn phải trì hoãn thêm một khoảng nữa, phải chờ thân thể Nghiêm Mẫn Hành khôi phục tốt. Cũng may chính Nghiêm Mẫn Hành là nhà đầu tư lớn nhất, lúc nào khởi động máy anh chỉ cần nói một câu, nên trì hoãn một chút cũng không có gì đáng kể.
Sau một ngày, Hạ Tuyên Dương được bác sĩ gọi đến, báo cáo kiểm tra sức khoẻ toàn diện của bệnh viện về anh đã có kết quả.
Trên báo cáo viết rằng, thể chất của Hạ Tuyên Dương đã hoàn toàn tiến hóa lên cấp S, số liệu thân thể từ trong ra ngoài đều vô cùng ưu việt.
Còn một điều nữa chính là, túi mang thai trong người của Hạ Tuyên Dương mập mờ thấy là có hai cái... Nhưng bây giờ đứa nhỏ mới được ba tuần, thực sự quá nhỏ, tạm thời không cách nào xác định được, còn phải chờ thêm hai ba tuần nữa mới có thể xác định.
Cái gọi là hai túi mang thai, chính là song bào thai.
Hạ Tuyên Dương: ... ? !
Chờ một chút, anh vất vả lắm mới tiếp nhận được chuyện có thể mang thai, tại sao lại có một tin tức như quả bom kinh thiên ập đến nữa vậy?
Hạ Tuyên Dương vẻ mặt đau khổ, mặc dù sinh một đứa là sinh, sinh hai đứa cũng là sinh, một lần có thể sinh hai đứa thì càng tốt hơn...
Nhưng chuyện này cũng mang ý nghĩa, đến lúc đủ tháng, bụng của anh sẽ vô cùng lớn!
... Vậy thì thật sự khó nhìn!
Nghiêm Mẫn Hành dùng bàn tay phải hoàn hảo của mình cẩn thận nắm chặt tay Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, đừng sợ, mặc kệ em biến thành cái dạng gì, anh đều thích em."
Hạ Tuyên Dương buồn bã nói: "Vậy đổi người sinh là anh nhé?"
Nghiêm Mẫn Hành trầm mặc, trước kia anh thật sự rất tiếc nuối vì mình không thể sinh con cho Hạ Tuyên Dương được...
Nhưng tưởng tượng một chút cái hình dạng của mình, một tráng hán cao 190cm mang thai, Nghiêm Mẫn Hành chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cay con mắt... Nhưng mà anh vẫn nói: "Nếu như có thể, anh rất đồng ý giúp Dương Dương chia sẻ."
Hạ Tuyên Dương cũng biết không thể nào để Nghiêm Mẫn Hành thay anh chia sẻ chuyện này được, chỉ hi vọng có thể lấy được càng nhiều sự quan tâm và thông cảm đến từ bạn đời mà thôi.
Cũng may ở phương diện này, Nghiêm Mẫn Hành luôn luôn làm rất tốt.
-
Sau đó, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành dứt khoát ở luôn tại bệnh viện quân khu.
Chuyện Nghiêm Mẫn Hành lần này bị bắt cóc đã hoàn toàn phong tỏa tin tức ra bên ngoài, nhưng giới thượng lưu ở Giang thành cơ bản cũng đều biết hết.
Ông cụ Nghiêm đương nhiên cũng biết, vốn định là sẽ qua thăm, nhưng bị Nghiêm Mẫn Hành cự tuyệt, còn bảo ông cứ đợi ở trong nhà, đỡ làm những người kia phát rồ, ép không được Nghiêm Mẫn Hành đổi di chúc liền hướng mũi nhọn về phía ông cụ Nghiêm.
Nghiêm Mẫn Hành và ông ngoại cũng có liên lạc, xác nhận thân thể đối phương không có vấn đề xong thì cũng bảo ông ngoại nghỉ ngơi cho tốt, đừng nên tùy tiện đi ra ngoài.
Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan gọi điện thoại tới hỏi thăm tình huống.
Hạ Tuyên Dương bảo bọn họ đừng lo lắng, thương thế của Nghiêm Mẫn Hành đã tốt lên rất nhiều, còn đem chuyện mình có thai nói cho bọn họ biết.
Biết được tin tức Hạ Tuyên Dương mang thai, Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan lại muốn tới thăm, nhưng vẫn bị Hạ Tuyên Dương khuyên nhủ.
Bây giờ người nhà họ Nghiêm đều đang rất nóng lòng, rất khó đảm bảo bọn họ sẽ không làm ra chuyện gì cực đoan, ví dụ như bắt cóc cha mẹ Hạ gia tới để uy hϊếp anh.
Hạ Tuyên Dương căn dặn Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan là trong khoảng thời gian này trước tiên cứ ở trong nhà, đi ra ngoài nhất định phải mang theo mấy người vệ sĩ.
Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan sợ sẽ gây thêm phiền phức cho Hạ Tuyên Dương nên ngoan ngoãn đáp ứng.
Đáng nhắc tới chính là, gói kiểm tra sức khoẻ toàn diện mà Hạ Tuyên Dương mua cho bọn họ trước kia, bọn họ đi kiểm tra xong thì đều kiểm tra ra một chút bệnh vặt, bác sĩ yêu cầu bọn họ nhất định phải coi trọng, chuyên tâm tĩnh dưỡng và điều trị.
Gần đây Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan cũng không dám làm việc quần quật như trước nữa, dần dần giao công việc cho các người quản lí chuyên nghiệp, buông tay đảm nhiệm chức chưởng quỹ, chỉ thỉnh thoảng bỏ ra một chút thời gian để chỉ điểm cho những hạng mục quan trọng.
Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan không tới, nhưng mà đã làm rất nhiều món ăn bổ dưỡng, bảo vệ sĩ đưa qua cho Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương.
Đối mặt với những món ăn mà cha mẹ Hạ gia mang qua, Hạ Tuyên Dương lại không có chút khẩu vị nào, còn nôn nghén đến kịch liệt.
Cũng may anh gần đây cũng không có lời mời gì, có thể ăn ít thức ăn đi.
Nửa tháng sau, Hạ Tuyên Dương tiếp tục chụp siêu âm Doppler, xác nhận được hiện tại anh đang mang thai song bào thai.
Nửa tháng này trôi qua, Hạ Tuyên Dương đã chuẩn bị tốt tâm lý, đối với chuyện này cũng không quá bất ngờ.
Nhưng mà bác sĩ nói, song bào thai khi đẻ rất gian nan, nhất là anh còn là nam ngư, sau đó càng phải đặc biệt chú ý, còn phải cam đoan cung cấp cho cơ thể đầy đủ dinh dưỡng, nhưng không thể cung cấp quá nhiều dinh dưỡng, đỡ khiến cho đứa con quá lớn thì còn khó khăn hơn.
Hạ Tuyên Dương: ... Quá vất vả! Thật sự là quá vất vả! Anh trước đó vẫn luôn là thẳng nam, hiện tại lại phải sinh song bào thai!
Đây là nhân sinh khó khăn đến cỡ nào cơ chứ!
Vết thương trên người Nghiêm Mẫn Hành đã tốt được bảy tám phần, có thể xuất viện.
Chỉ là ngọn nguồn vết thương ở chân Nghiêm Mẫn Hành vẫn còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn chưa thể đi đứng bình thường.
Cái xe lăn bị thu lại một khoảng thời gian, lại tiếp tục được lấy ra.
Hạ Tuyên Dương đẩy xe lăn của Nghiêm Mẫn Hành, nhớ tới chuyện trước kia Nghiêm Mẫn Hành rõ ràng đã khỏi chân có thể đi lại, nhưng lại cố ý giả què, đóng vai heo ăn lão hổ.
Anh hỏi: "Anh Hành, anh có hoài niệm cái cảm giác không cần dựa vào hai chân mà cũng có thể chạy nhanh này không?"
Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm, anh rất hoài niệm cảm giác lúc anh ở trên xe lăn ôm em... Đáng tiếc lần này tổn thương trên chân anh còn chưa khỏi hẳn, tạm thời không thể làm như vậy được. Dương Dương em chờ anh một chút."
Hạ Tuyên Dương: ...
Thế mà cũng nói ra được!
-
Hai người ra viện, trước tiên là trở về nhà chính Nghiêm gia một chuyến.
Ông cụ Nghiêm thoạt nhìn như đã già đi mấy tuổi, trạng thái tinh thần không còn quá tốt.
Ông biết con cả của ông, còn có con trai thứ hai, con gái nhỏ vô cùng bất mãn với việc ông giao phần lớn gia nghiệp, cơ nghiệp cho trưởng tôn quản lý.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, liên đới đến cả con cháu bên dưới, cũng đều bị cha mẹ bọn chúng dạy ra một đám chỉ biết hám lợi, vì tiền, mà có thể gϊếŧ chết người thân của mình.
Trước kia bọn họ cũng động tay với Nghiêm Mẫn Hành nhiều lần, chỉ là chứng cứ trước kia đều không rõ ràng được như lần này.
Bây giờ bằng chứng như núi, ông cụ Nghiêm muốn tiếp tục lừa mình dối người cũng không được.
Ông cụ Nghiêm tỏ rõ vẻ hổ thẹn nói: "Đều tại ta trước kia bề bộn nhiều công nhiều việc, không có thời gian dạy bảo bọn chúng. A Hành, Tiểu Dương, ông nội có lỗi với các con..."
Hạ Tuyên Dương nói: "Ông nội, đó là bọn họ sai, không liên quan gì đến ông hết. Ông tuyệt đối đừng tự trách mình."
Ông cụ Nghiêm trị gia không nghiêm, quả thực có trách nhiệm nhất định, nhưng con người khi đã trưởng thành sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm cho tất cả những hành vi của mình, đây là thường thức.
Nghiêm Mẫn Hành cũng nói: "Ông không muốn con tha thứ cho bọn họ cũng đã là một trưởng bối rất sáng suốt rồi."
Mấy lần trước, không tra ra chứng cứ xác thực, ông cụ Nghiêm cũng vẫn luôn đứng về phía Nghiêm Mẫn Hành, thậm chí còn hạ lệnh là ngoại trừ Trung thu hoặc là tết nguyên đán thì đều không cho phép bọn họ bước vào nhà chính một bước. Qua tết bọn họ trở về, ông cụ Nghiêm cũng không có thái độ tốt đối xử với bọn họ.
Nghiêm Khải Sơn, còn có Nghiêm Văn Hải, Nghiêm Văn Kiều, mấy anh em ở trong Nghiêm thị đều bị ông Nghiêm thu hồi hơn phân nửa thế lực, chỉ để lại cho bọn họ một chút tiền chia hoa hồng đủ để sống qua ngày.
Cũng chính là vì cảm nhận được nếu Nghiêm Mẫn Hành cứ mãi đương quyền thì bọn họ sẽ không bao giờ có thể trở về được cuộc sống tiêu tiền như nước giống như trước kia, cho nên cả đám bọn họ mới có thể đồng tâm hiệp lực, muốn cùng nhau kéo Nghiêm Mẫn Hành xuống.
Ông cụ Nghiêm thở dài: "Ta làm gì có mặt mũi nào bảo con tha thứ cho bọn chúng? Nói đến, cũng là do ta lúc còn trẻ phong lưu tạo nghiệt... Hơn nữa, lúc phát hiện cha của con vượt quá giới hạn, ta nên bảo mẹ con ly hôn với nó."
Nghe ông cụ Nghiêm nói, Nghiêm Mẫn Hành không bình luận gì về nửa trước, chỉ lạnh nhạt nói: "Ông ta không phải cha của con, con không nhận người cha này."
Về phần vì sao Nghiêm Khải Sơn và Lâm Thanh Ảnh lúc trước không lựa chọn ly hôn, chuyện này cũng không trách được ông cụ Nghiêm, là mẹ của anh tự mình lựa chọn, một bước sai, từng bước sai.
Lúc Lâm Thanh Ảnh phát hiện Nghiêm Khải Sơn vượt quá giới hạn thì bọn họ vẫn còn có tình cảm.
Nghiêm Khải Sơn luôn mồm dỗ ngon dỗ ngọt, nói là Đái Anh Huệ hãm hại ông ta, rồi còn cam đoan là sẽ không gặp Đái Anh Huệ nữa.
Lâm Thanh Ảnh mềm lòng, lại cân nhắc vì muốn cho Nghiêm Mẫn Hành một gia đình hoàn chỉnh, nên đã không kiên trì ly hôn, muốn cho Nghiêm Khải Sơn một cơ hội nữa.
Cuộc hôn nhân bên trong có người thứ ba thì đã có vết rách, dù làm cách nào cũng không thể nào trở lại quá khứ.
Lâm Thanh Ảnh bắt đầu trở nên nghi thần nghi quỷ, cuồng loạn, không còn ôn nhu như ngày xưa.
Đái Anh Huệ ôn nhu cẩn thận, còn lặng lẽ sinh một đứa con trai cho Nghiêm Khải Sơn, Nghiêm Khải Sơn nói sẽ không gặp lại bà ta, nhưng sau lưng Lâm Thanh Ảnh thì lén lút đi gặp Đái Anh Huệ và Nghiêm Tu Lãng rất nhiều lần.
Lần đầu tiên có thể nói là bị tính kế, nhưng vô số lần phía sau này, chắc chắn là chính Nghiêm Khải Sơn cam tâm tình nguyện.
Tính cách Lâm Thanh Ảnh kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chịu đựng được?
Lâm Thanh Ảnh và Nghiêm Khải Sơn không ngừng cãi lộn với nhau, đến mức nhìn nhau là thấy ghét. Lúc này, Nghiêm Khải Sơn đồng ý ly hôn, Lâm Thanh Ảnh thì lại chui vào ngõ cụt, không chịu rời đi.
Bà còn cảm thấy nếu mình đồng ý ly hôn thì chính là cho Đái Anh Huệ và đứa con hoang bên ngoài kia vị trí.
Chỉ cần bà kiên trì không ly hôn, Đái Anh Huệ mãi mãi cũng chỉ là một tiểu tam không có gì cả, đứa con mà bà ta sinh ra cũng chỉ là con riêng!
Gia nghiệp Nghiêm gia có thể càng làm càng lớn, cũng là dựa vào của hồi môn phong phú mà bà mang tới, Nghiêm Khải Sơn đừng mơ tưởng có thể đá bà một cái bay ra ngoài!
Lâm Thanh Ảnh càng như vậy thì càng làm cho Đái Anh Huệ ghi hận trong lòng, Nghiêm Khải Sơn cũng hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn nào dành cho Lâm Thanh Ảnh nữa.
"Bệnh trầm cảm" của Lâm Thanh Ảnh cũng bắt đầu vào chính thời điểm này.
Nghiêm Mẫn Hành nói là còn cần một khoảng thời gian nữa là bởi vì người của anh đã tìm ra được bác sĩ trưởng chăm sóc cho Lâm Thanh Ảnh lúc trước, kế hoạch của đối phương là tháng sau sẽ từ nước ngoài về nước thăm người thân.
Đến lúc đó, anh sẽ chính thức đưa ra khởi tố, khống cáo Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ mưu sát Lâm Thanh Ảnh.
Vị bác sĩ này năm đó bị Nghiêm Khải Sơn và Đái Anh Huệ mua về, cố tình kê đơn thuốc vượt quá liều lượng bình thường cho Lâm Thanh Ảnh lên rất nhiều, là đồng lõa, cũng là nhân chứng mang tính then chốt.
Nghiêm Mẫn Hành bây giờ đã không phải là cậu bé năm đó đến cả mình cũng không bảo vệ được nữa, anh đã có đầy đủ thực lực, dùng con dao sắc bén của luật pháp đâm thủng tội ác của những con người này. Vì chính mình, vì người mẹ "bị hại mắc bệnh trầm cảm" dẫn đến "tự sát", đòi lại công đạo cho cả hai, để những người đang làm việc ác kia phải trả giá đắt.
Nghiêm Mẫn Hành nói với ông cụ Nghiêm: "Một thời gian nữa, có lẽ con sẽ đưa mấy người còn lại ra chịu tội hết. Ông nội, đến lúc đó ông đừng có trách con tàn nhẫn là được."
Nghiêm gia lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn lại ông cụ Nghiêm, Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương.
Ông cụ Nghiêm: "Ta nào có mặt mũi trách con? Hết thảy cũng là bọn họ gieo gió gặt bão mà thôi."
Xác nhận ông cụ Nghiêm vẫn đứng về phía mình, Nghiêm Mẫn Hành mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà anh cũng biết, ông cụ Nghiêm chọn đứng về phía anh, cũng là bởi vì anh có đầy đủ ưu tú, ưu tú đến mức có thể đưa Nghiêm gia lên đến một độ cao mà trước đó chưa từng có.
Nếu Nghiêm thị rơi xuống tay của mấy cái kẻ chỉ biết ăn uống vui đùa khác, không nói đến việc thành công hay thất bại, nhưng chắc chắn là sẽ đi xuống rất nhiều.
Ông cụ Nghiêm không muốn nói thêm về những đứa con cháu bất hiếu kia nữa, ông nhìn về phía Hạ Tuyên Dương, hỏi: "Tiểu Dương, thân thể con gần đây ổn chứ? Kỳ phân hoá kết thúc rồi đúng không?"
Nghiêm Mẫn Hành lúc này mới nói chuyện Hạ Tuyên Dương mang thai cho ông cụ: "Ông nội, Dương Dương mang thai rồi."
Trước kia anh không xác định được liệu ông cụ Nghiêm có lựa chọn anh hay không, nên Nghiêm Mẫn Hành vẫn lựa chọn sẽ tạm thời giấu diếm chuyện Hạ Tuyên Dương có thai với ông cụ Nghiêm.
Bây giờ nói ra, cũng là hi vọng tâm trạng đau buồn của ông cụ Nghiêm có thể trở nên tốt hơn một chút.
Ông cụ Nghiêm quả nhiên rất là vui vẻ: "Thật sao? Vậy chẳng phải là ta sắp được ôm chắt trai hoặc là chắt gái rồi sao! Ai ai, Trần Bá, ông mau đi bảo dì Vương chuẩn bị một chút món ăn thích hợp cho đàn ông mang thai ăn đi."
Trần Bá lĩnh mệnh rời đi.
Ông cụ Nghiêm tiếp tục hỏi: "Tiểu Dương mang thai bao lâu rồi? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Hạ Tuyên Dương ngại ngùng trả lời: "Đã năm tuần rồi ạ, có chút nôn nghén, nhưng mà gần đây đã tốt hơn nhiều."
Về phần nghi ngờ chính là song bào thai... Hạ Tuyên Dương không dám nói, là Nghiêm Mẫn Hành nói.
Nghiêm gia sắp nghênh đón hai sinh mạng nhỏ, tâm trạng của ông cụ Nghiêm lập tức tốt đẹp lên, liên tục hỏi Nghiêm Mẫn Hành lúc nào thì xử lý hôn lễ, không thể ủy khuất Hạ Tuyên Dương mãi như thế này được.
Hạ Tuyên Dương: "Ông nội, chuyện hôn lễ không vội, chờ vết thương ở chân anh Hành lành rồi tính tiếp."
Ông cụ Nghiêm lại nói: "Đồ vật nên chuẩn bị trước tiên cần phải chuẩn bị đầy đủ."
Nghiêm Mẫn Hành: "Vâng, nhẫn, lễ phục hôn lễ, đều đang làm rồi ạ."
Nhưng mà Hạ Tuyên Dương bây giờ đang mang thai, lễ phục hôn lễ có lẽ phải điều chỉnh kích thước một chút.
-
Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương ở nhà chính Nghiêm gia ăn cơm trưa.
Ngủ trưa, hai người lại ra ngoài, đi thăm ông ngoại của Nghiêm Mẫn Hành, ông cụ Lâm.
Ông cụ Lâm Lâm Đức Quảng ở trong một trang viên dưới núi ở vùng ngoại thành Giang thành, bên này không khí rất tốt.Tim ông cụ không tốt lắm, phải ở chỗ này tĩnh dưỡng.
Còn một điều nữa chính là, ở bên này thuận tiện ở gần chăm sóc vợ của ông.
Bà ngoại Nghiêm Mẫn Hành Trần Thục Phương bị bệnh Alzheimer nhiều năm rồi, chỉ có rất ít khi là có thể thanh tỉnh, phần lớn thời gian đều không nhận ra ai cả, hoặc là ký ức xảy ra rối loạn.
Nghe tin Nghiêm Mẫn Hành xuất viện, đang cùng Hạ Tuyên Dương đi sang đây thăm bọn họ, ông cụ Lâm đương nhiên là rất hoan nghênh.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đi vào trang viên, vừa mới xuống xe đã thấy ông cụ Lâm và bà cụ Trần nắm tay nhau người này kéo người kia, một người thì ôm cây gây, đang từ từ tản bộ.
Hạ Tuyên Dương đẩy xe lăn của Nghiêm Mẫn Hành qua đó, hai ông bà rất nhanh đã nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Cách mười mét hơn, con mắt của bà ngoại Trần đã không nhìn được rõ lắm: "Lão Lâm, ông xem thử xem, có phải con bé và Khải Sơn đã trở về hay không."
Con bé trong miệng bà chính là Lâm Thanh Ảnh, con gái nhỏ của bọn họ.
Bà ngoại Trần đã không còn nhớ rõ rằng con gái mình đã qua đời rất nhiều năm rồi.
Ông ngoại Lâm nắm chặt tay của vợ, nói: "Không phải, là con trai của Tiểu Ảnh, A Hành dẫn vợ nó qua gặp chúng ta."
Bà ngoại Trần lúc này đang có tinh thần không tệ, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn nhưng vẫn có thể thấy được ngũ quan siết chặt trên khuôn mặt, làm ra nét mặt nghi ngờ thật lớn: "A Hành? Không phải A Hành mới lên nhà trẻ sao, sao đã lớn như vậy rồi."
Ông ngoại Lâm: "Đúng vậy, Phương Phương, bà xem chúng ta đi, chúng ta cũng sắp không đi được rồi. Bây giờ cháu ngoại trưởng thành, không phải là rất bình thường sao?"
Ông cố gắng không tận lực nhắc nhở vợ là con gái đã không còn ở đây nữa rồi.
Có một số việc, hồ đồ cũng tốt.
Bà ngoại Trần ngượng ngùng trừng mắt nhìn ông ngoại Lâm một cái, tự cho là nhỏ giọng nói: "Xuỵt, có tiểu bối ở đây, ông đừng có mà nói chuyện nghe buồn nôn như vậy."
Bà ngoại Trần đã hơi ù tai, bà cho rằng nhỏ giọng nhưng kỳ thật giọng nói rất lớn, đến cả Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cũng nghe được rất rõ ràng.
Hạ Tuyên Dương cảm thấy ông ngoại và bà ngoại rất ân ái, cũng rất đáng yêu.
Anh đẩy xe lăn Nghiêm Mẫn Hành đến trước mặt hai ông bà, thoải mái chào hỏi hai ông bà: "Ông ngoại bà ngoại, cháu là Hạ Tuyên Dương, bạn đời của Nghiêm Mẫn Hành."
Trên mặt Nghiêm Mẫn Hành không cầm được nở một nụ cười, cũng chào một tiếng: "Ông ngoại, bà ngoại, cháu và Dương Dương tới thăm hai ông bà một chút. Hôm nay tinh thần hai ông bà hình như rất không tệ?"
Ông ngoại Lâm nói: "Không sai, bà ngoại con buổi sáng nay đã thanh tỉnh được một chút, biết buổi chiều nay con sẽ qua, còn thay mấy bộ quần áo, hỏi ta là cái nào dễ nhìn hơn."
Bà ngoại Trần không nhớ rõ chuyện này, nhưng biết chồng đang giễu cợt mình, tức giận nói: "Ông nhìn ông đi, trắng bệch cả tóc, còn cố ý bôi sáp chải tóc, ông không phải cũng điệu đà lắm sao."
Ông ngoại Lâm: "Tôi làm vậy không phải vì muốn xứng đôi với mỹ nhân hôm nay đứng cạnh tôi sao!"
Bà ngoại Trần lớn tuổi, nhưng vẫn nhìn ra được là một lão phu nhân tinh xảo ưu nhã, đương nhiên, ông ngoại Lâm cũng là lão sĩ thân anh tuấn.
Thân thể bọn họ đều có một chút khuyết điểm, cũng may chỉnh thể coi như khỏe mạnh, tinh thần nhìn cũng rất tốt.
Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương không ở bên ngoài hàn huyên quá lâu với hai ông bà, rất nhanh cùng nhau trở về trang viên.
Sau khi ngồi xuống, lại nói về việc nhà.
Chuyện Nghiêm gia, ông ngoại Lâm cũng biết đến, ông có chút chuyện muốn trao đổi với Nghiêm Mẫn Hành, nhưng không muốn nói trước mặt vợ.
Sau khi hàn huyên, ông ngoại Lâm và Nghiêm Mẫn Hành cùng nhau trở về phòng làm việc.
Trong phòng khách, để lại bà ngoại Trần và Hạ Tuyên Dương.
Chuyện Hạ Tuyên Dương mang thai, trước kia Nghiêm Mẫn Hành đã nói với ông ngoại rồi. Cho nên lúc vừa rồi mới vào nhà ngồi xuống, hai ông bà đã vội căn dặn Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành một phen.
Chỉ là lúc này, bà ngoại Trần hình như là vừa mới nhớ ra chuyện Hạ Tuyên Dương mang thai, lại lôi kéo tay Hạ Tuyên Dương, lặp lại mấy hạng mục người mang thai phải chú ý mà vừa rồi bà đã dặn dò một lần rồi.
Hạ Tuyên Dương cũng không cảm thấy bực mình, anh nhất nhất gật đầu: "Được, bà ngoại, con nhớ rồi."
Nói xong, hốc mắt bà ngoại Trần đột nhiên ướŧ áŧ.
Bà nói liên miên lải nhải một hồi: "Nếu như lúc trước ta ngăn cản con bé gả cho tên khốn nạn Nghiêm Khải Sơn thì tốt quá... Con bé cũng sẽ không để bọn ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh... Thế nhưng nếu nó không gả cho Nghiêm Khải Sơn thì ta cũng không có một người cháu ngoại ngoan như A Hành, cũng không có cháu dâu ngoan như Tiểu Dương."
Hạ Tuyên Dương ngạc nhiên: "Bà ngoại, bà nhớ lại rồi sao?"
Bà ngoại Trần "Ài" một tiếng: "Ta già rồi, thường xuyên không nhớ rõ nhiều chuyện, nhất là khi ta luôn muốn quên chuyện con bé không còn ở đây nữa. Ta có lẽ sẽ thanh tỉnh trong một giây lát, nên muốn căn dặn con vài câu...
A Hành là đứa trẻ số khổ, nếu Tiểu Dương và nó có cãi nhau thì hãy cho nó cơ hội giải thích. Ta nhìn ra được A Hành rất yêu con, với phẩm tính của A Hành, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản bội hôn nhân đâu. Chỉ cần không chạm đến nguyên tắc ranh giới cuối cùng, mâu thuẫn gì cũng có thể hoà giải. Còn sống không dễ dàng, nhân sinh khổ đoản, không nên lãng phí thời gian vào mấy việc chiến tranh lạnh vô bổ."
Hạ Tuyên Dương có thể cảm nhận trái tim trưởng bối đang rất muốn bảo vệ cho vãn bối của mình, nghiêm túc đáp ứng nói: "Vâng, bà ngoại, con đã nhớ kỹ."
Căn dặn xong những thứ này, bà ngoại Trần lại mắc bệnh: "Ài, con là đứa trẻ nhà ai vậy? Vẻ ngoài khá là đẹp trai! Con tên là gì, bao nhiêu tuổi, kết hôn chưa? ... Ta có một đứa cháu ngoạ lớn giống như con... Con có muốn gặp nó làm quen một chút hay không? Ta vừa nhìn đã cảm thấy hai đứa rất xứng đôi!"
Hạ Tuyên Dương dở khóc dở cười, ký ức bà ngoại lại trở lại lúc Nghiêm Mẫn Hành hai mươi tuổi rồi à?
Anh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, hỏi: "Bà, cháu ngoại nhà bà tên là Nghiêm Mẫn Hành đúng không? Cháu biết anh ấy, nghe nói anh ấy được rất nhiều cô gái theo đuổi, con trai theo đuổi anh ấy cũng không ít đâu, làm gì đến lượt con."
Nghiêm Mẫn Hành nói là lúc trước anh ấy chưa từng yêu ai... Hạ Tuyên Dương tin tưởng, nhưng anh vẫn muốn biết càng nhiều chuyện của Nghiêm Mẫn Hành lúc còn trẻ.
Bà ngoại Trần nói: "Thằng nhóc A Hành kia ngày nào cũng chỉ biết học tập, công việc, có người thích nó, nó cũng hoàn toàn không nhận ra. Nhưng mà con và những người kia không giống nhau, con đẹp trai lắm, bà rất coi trọng con! Đầu tiên, con cứ trực tiếp nói với A Hành là con thích nó, nếu nó không đồng ý yêu con thì con cứ quấn lấy nó, quấn đến khi nó đồng ý mới thôi... Bởi vì có câu liệt nữ sợ quấn lang! Liệt nam cũng giống như nhau thôi!"
Hạ Tuyên Dương không ngờ còn được bà ngoại dạy chuyện “tán trai” nữa, anh vội vàng nói: "Thật sự có hiệu quả sao?"
Bà ngoại Trần tràn đầy tự tin nói: "Hiệu quả đó! Lúc đầu ta cũng theo đuổi ông ngoại A Hành như thế mà!"
Lúc này, ông ngoại Lâm và Nghiêm Mẫn Hành đã nói chuyện xong một hồi khá lâu, hai người đang ở chỗ góc cua lầu hai, nghe lén bà ngoại Trần và Hạ Tuyên Dương dưới lầu nói chuyện.
Nghiêm Mẫn Hành nhìn về phía ông ngoại, thấp giọng hỏi: "Ông ngoại, có đúng vậy không?"
Ông ngoại không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng thầm thì nói: "Thật ra lúc trước ta thầm mến bà ngoại con, ngày nào cũng ăn mặc rất đẹp, sau đó tìm đủ cơ hội để có thể biểu diễn ở trước mặt bà ấy, đi ngang qua ánh mắt bà ấy... Trọn vẹn nửa năm, bà ấy mới chú ý tới ta.
Sau này, bà ấy tỏ tình với ta trước, ta khi đó còn nghĩ là phải hưởng thụ cảm giác bà ấy theo đuổi ta nên mới không lập tức đồng ý. Kết quả ai ngờ mới nửa tháng, bà ấy đã đi cùng, còn thân mật với người con trai khác, ta không dám làm bộ làm tịch nữa, tìm tới gặp bà ấy nói ta đồng ý lời tỏ tình của bà ấy... Kết quả cái người con trai mà bà ngoại con đi cùng, còn thân mật kia thật ra là anh họ của bà ấy, bà ấy cố ý tìm đến để chọc tức ta."
Nghiêm Mẫn Hành: ... Hai vị lúc còn trẻ cũng thật là nhiều chiêu trò.
Anh có bản lĩnh có thể dụ dỗ Hạ Tuyên Dương đến với mình, có lẽ chính là vì thừa hưởng được từ đôi tình nhân thú vị này.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành ở nhà ông ngoại bà ngoại ăn cơm tối, sau đó bị bọn họ giữ lại nên cả hai đã quyết định ở lại một đêm.
Ngày kế tiếp, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành về lại Hương Giang Uyển đã lâu không trở lại.
Bước vào cửa biệt thự, Hạ Tuyên Dương liền phát hiện, hậu hoa viên biệt thự có một sự cải tiến rất lớn, đó là đám hoa cỏ quý báu trong hoa viên đã mất rồi, mà thay bằng một bể bơi bán lộ thiên!
Cái gọi là bán lộ thiên, là bởi vì bốn phía và phía trên bể bơi còn có kính cường lực thủy tinh một chiều bao quanh, như vậy vừa có ánh sáng mà còn rất tư mật và an toàn.
Hạ Tuyên Dương: "Oa, cái này em thích!"