Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Tiên Cá Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 59

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một tuần sau, ở Vịnh Áo Lam Hải.

Đạo diễn phụ trách quay MV « Tinh tú và biển cả » nói: "Tất cả đã xong!"

MV bài hát này quay trọn vẹn năm ngày, cuối cùng cũng đã kết thúc.

Cũng may, hiệu quả quay chụp còn tốt hơn so với đạo diễn dự đoán.

Thật ra cũng bị trễ mất một ngày, đó là bởi vì Nghiêm Mẫn Hành yêu cầu quay hai phiên bản, một phiên bản là Nghiêm Mẫn Hành lộ hết mặt, chỉ giữ lại cho anh và chính Hạ Tuyên Dương nhìn. Một phiên bản khác là anh và Hạ Tuyên Dương đều đeo mặt nạ che nửa mặt, là phiên bản công khai ra bên ngoài.

Nguyên nhân là hình thái nhân ngư của Hạ Tuyên Dương thật sự quá đẹp, thậm chí còn đẹp hơn mấy phần so với hình thái nhân ngư từng lên hình trước kia.

Nghiêm Mẫn Hành sợ nếu tuyên dương quá trớn thì mỹ mạo của Hạ Tuyên Dương sẽ mang đến cho anh càng nhiều kẻ ngấp nghé và càng nhiều nguy hiểm.

Lúc Hạ Tuyên Dương quay « Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư », hay là quay chương trình truyền hình thực tế « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » cũng đều hiện ra hình thái đuôi cá, nhưng khi đó trị số thân thể của anh cũng chỉ là cấp A đặc biệt, cho nên cũng không sợ có người nhìn.

Bây giờ thể chất của Hạ Tuyên Dương từ cấp A đặc biệt tiến hóa lên cấp S-, sắp dần tới gần cấp S. Ở hình thái nhân ngư, bề ngoài của anh càng đẹp một cách tinh xảo, đẹp một cách gần như hoàn mỹ , người bình thường có lẽ sẽ không nhìn ra được điểm khác biệt, nhưng chuyên gia nghiên cứu nhân ngư thì sẽ nhìn ra được.

Cho nên lần này lúc quay MV, lúc Hạ Tuyên Dương biến ảo khoe khoang móng tay nhân ngư của mình, Nghiêm Mẫn Hành đã dặn anh là phải khống chế chiều dài, không thể vượt qua 8cm như lần trước xuất hiện trên livestream được.

Thực ra, móng tay Hạ Tuyên Dương có thể dài đến 10cm, còn sắc bén hơn rất nhiều.

Hơn nữa cũng phải đeo mặt nạ che nửa mặt, để thoáng che lấp đi mấy phần mỹ mạo.

Nếu là những người khác quay MV mà không chịu lộ mặt thì đã sớm bị sa thải rồi. Nhưng ai bảo đây là đôi cp Hành Dương Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương có nhân khí vô cùng cao, siêu thoại cp luôn vững vàng đứng thứ nhất cơ chứ?

Đừng nói bọn họ không lộ hết mặt, dù chỉ lộ cái bóng lưng, cũng mang đến cảm giác mạnh hơn so với những kẻ vô danh ồn ào hoặc là không cp ngoài kia.

Cho nên, khi Nghiêm Mẫn Hành nói ra yêu cầu này, đoàn đội Chung Dư Thượng sau khi cân nhắc thì cũng đồng ý .

Về phần nhân lực vật lực hao phí một ngày quay chụp hai phiên bản có lộ mặt và không lộ mặt thì do Nghiêm Mẫn Hành tự móc tiền túi ra bổ sung.

Đạo diễn nói với Nghiêm Mẫn Hành mặc áo lặn mới từ dưới biển ngoi lên và Hạ Tuyên Dương mặc áo choàng tắm đã biến trở về hai chân: "Quay rất ổn, vất vả cho hai vị rồi! Chờ kết thúc chế tác MV, tôi nhất định sẽ gửi cho hai vị trước."

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cám ơn đạo diễn.

Quay xong MV, thời gian là hơn ba giờ chiều.

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành trở về biệt thự vịnh Áo Lam Hải gần đó nghỉ ngơi.

Sau đó, bọn họ sẽ phải chuẩn bị cho việc quay bộ phim « Tình yêu online vυ"t bay », bộ phim này còn một tháng nữa mới khai mạc.

Trước khi bộ phim chính thức khai mạc, việc hai người cần phải làm là chơi nhiều trò chơi « Kỳ tích phi xa » này hơn. Còn cả việc Hạ Tuyên Dương hoá trang thành nữ, nguyên bộ phục sức, cũng sẽ được định ra.

Nghiêm Mẫn Hành thì mời hai giáo viên dạy đóng phim để dạy anh biểu diễn kỹ năng, Hạ Tuyên Dương cũng sẽ thường xuyên phối hợp đóng cùng với Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành cũng không trông cậy vào việc sẽ trở thành một diễn viên toàn tài, chỉ cầu đóng tốt vai nhân vật Lăng Chước trong bộ phim « Tình yêu online vυ"t bay » này là được.

Người thông minh nên năng lực học tập luôn luôn rất nhanh, Nghiêm Mẫn Hành lúc ban đầu còn không hiểu gì, nhưng lâu dần cũng có thể nói là đạt tới được tiêu chuẩn đóng phim.

Nhưng tiêu chuẩn đặt ra chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất, Nghiêm Mẫn Hành vẫn không hài lòng, anh lại phải bỏ ra thời gian dài, lặp đi lặp lại cảm xúc và luyện tập.

-

Trung tuần tháng sáu, mùa tốt nghiệp.

Trường mà Hạ Tuyên Dương học là một học viện âm nhạc hạng ba, anh và bạn cùng lớp có quan hệ khá là bình thường, còn ký túc xá thì đã sớm dọn ra ngoài.

Lần này Hạ Tuyên Dương trở về, đeo khẩu trang, mọi người cũng không nhận ra được anh, anh đi đến văn phòng phụ đạo viên nhận chứng nhận tốt nghiệp và chứng nhận học vị, sau đó thừa dịp ít người đứng ở cửa trường học chụp ảnh, chụp một bức một mình mặc đồ cử nhân.

Cứ như vậy, lễ tốt nghiệp đã có thể hoàn thành.

Buổi lễ tốt nghiệp và liên hoan lớp, Hạ Tuyên Dương không tham gia.

Không phải Hạ Tuyên Dương sĩ diện hay kiêu ngạo gì cả, mà fan hâm mộ trên Weibo của anh bây giờ cũng đã quá ngàn vạn, cũng coi như là minh tinh có chút danh tiếng, nếu không ngụy trang mà xuất hiện tại trước công chúng thì chắc chắn sẽ gây nên rối loạn.

Với cả đi chơi cùng bạn học, anh không còn tiện mang theo vệ sĩ tùy thân được.

Hiện tại tình huống của anh khá là đặc thù, lại có người dụng ý khó dò ở trong bóng tối nhìn chằm chằm anh, Hạ Tuyên Dương sợ có tên xấu xa nào đó lẫn vào trong đám bạn, lỡ như xảy ra bất trắc, anh xảy ra chuyện còn chưa tính, nếu còn liên lụy đến các bạn học vô tội khác thì chẳng phải là nghiệp chướng hay sao.

Nhà trường có thể hiểu được tình huống của anh, về phần giáo viên và bạn học của Hạ Tuyên Dương, anh bảo Tiểu Ô mang đến cho bạn học cùng lớp của anh trà sữa và bánh gatô nhỏ.

Nghĩ là ở phía sau lưng anh, bọn họ cho dù không khen anh thì cũng sẽ không quá ghét anh.

Đương nhiên, chắc chắn cũng sẽ có người nói xấu anh, Hạ Tuyên Dương không cố được nhiều như vậy, anh cũng không phải là nhân dân tệ, không thể nào mà khiến cho người người đều yêu thích mình được.

Buổi lễ tốt nghiệp mà trường tổ chức có thể không tham gia, nhưng bữa tiệc tốt nghiệp Nghiêm gia tổ chức cho Hạ Tuyên Dương thì lại không thể không tham gia.

Đây là bữa tiệc liên hoan mà Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành vì muốn thực hiện câu cá chấp pháp nên cố ý làm ra, chỉ mời người nhà họ Nghiêm và những thân bằng hảo hữu thân cận nhất, lý do là muốn cho mọi người làm quen với Hạ Tuyên Dương.

Có người hỏi riêng Nghiêm Mẫn Hành, bọn họ tình cảm tốt như vậy, vì sao không tổ chức hôn lễ đi?

Hình tượng Nghiêm Mẫn Hành ở trong lòng người nhà họ Nghiêm luôn có chút lạnh lùng uy nghiêm, anh nhàn nhạt nói một một câu "Sợ phiền phức", mọi người mặc kệ là tin hay không tin thì cũng không dám tiếp tục hỏi nữa.

Phần lớn là tin, cho rằng Nghiêm Mẫn Hành cũng không coi trọng Hạ Tuyên Dương như vậy, chỉ là thấy vì Hạ Tuyên Dương có thể phân hoá được thành nhân ngư cấp A đặc biệt, nên muốn mang anh ra để khoe khoang mà thôi.

Về phần Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn thì nghĩ là, có lẽ trong đáy lòng Nghiêm Mẫn Hành vẫn để ý đến chuyện Hạ Tuyên Dương từng thích Nghiêm Tu Lãng, cho nên mới không cho Hạ Tuyên Dương một hôn lễ đàng hoàng.

Mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, dù sao thì với những kẻ bí mật có mưu đồ, muốn giở trò mà nói thì đó là một cơ hội tuyệt hảo.

Bữa tiệc tốt nghiệp của Hạ Tuyên Dương được tổ chức ở sảnh yến hội trên tầng cao nhất khách sạn năm sao dưới danh nghĩa Nghiêm gia, có cảnh sắc vô cùng mỹ lệ cùng với một vườn hoa lộ thiên.

Hình thức tiến hành là một vũ hội mặt nạ, nói cách khác, người tham gia yến hội đều có thể đeo mặt nạ. Nhưng mà Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương thân là chủ sự nên lúc ở trên bệ nói chuyện sẽ tháo mặt nạ xuống.

Yến hội đã chu toàn chuẩn bị xong các biện pháp an ninh, nhưng vẫn khó đảm bảo có lỡ như.

Trong khách sạn, Nghiêm Mẫn Hành đã thay xong phục sức mặt nạ dùng trong vũ hội, đang đeo mặt nạ lên cho Hạ Tuyên Dương.

Tạo hình của Hạ Tuyên Dương chính là ma pháp sư phương tây, mặc ma pháp bào màu đen toàn thân.

Tạo hình của Nghiêm Mẫn Hành chính là kỵ sĩ phương Tây, trên người mặc quần áo giáp mỏng màu bạc trắng.

Nghiêm Mẫn Hành nắm chặt tay Hạ Tuyên Dương, dặn dò: "Dương Dương, lát nữa em nhất định phải cẩn thận... Tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì."

Hạ Tuyên Dương cũng cầm ngược tay Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, anh cũng thế, chúng ta đều phải cẩn thận."

Dừng một chút, Hạ Tuyên Dương lại nói: "Dù sao chúng ta cũng đều mặc áo chống đạn, chỉ cần không phải để bị thương đầu thì hẳn là sẽ không sao đâu."

Bọn họ cố ý chọn đồ rộng rãi, không lộ ra đường cong cơ thể, chính là để thuận tiện mặc áo chống đạn ở bên trong mà không bị nhìn ra.

Rất nhanh, bữa tiệc bắt đầu.

Bởi vì đã dự đoán qua bữa tiệc lần này có thể sẽ xảy ra một chút chuyện không tốt lắm nên Nghiêm Mẫn Hành không có mời ông cụ Nghiêm và ông ngoại tới, chỉ nói ban ngày sẽ về nhà thăm bọn họ.

Bởi vì bữa tiệc làm theo hình thức vũ hội mặt nạ, nghe qua thì cũng thấy là chỗ vui chơi của những người trẻ tuổi nên mấy cô mấy chú cũng không tiện góp vui, người tới toàn là người trẻ tuổi.

Nghiêm Mẫn Hành nhắc là cũng có thể mang bạn theo, cho nên, cuối cùng quy mô bữa tiệc cũng không nhỏ, chừng hơn một trăm người.

Lúc vũ hội bắt đầu, chủ nhân bữa tiệc là Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành liền lên bệ nói một vài lời xã giao, sau đó cùng mọi người mở màn nhảy múa.

Nhìn hai người bọn họ mặc trang phục ma pháp sư và kỵ sĩ, không ít người khe khẽ bàn luận: "Oa, bọn họ thật là đẹp! Kỵ sĩ và ma pháp sư, thực sự chính là một sự phối hợp tuyệt hảo!"

"Ma pháp bào màu đen và áo giáp màu trắng bạc cũng rất hợp nhau, đen trắng ra cp mà!"

"Anh Hành và chị dâu mang mặt nạ cũng là mặt nạ tình nhân đó, anh Hành chính là màu đen, chị dâu chính là màu bạc trắng, vừa nhìn đã thấy rất là ân ái."

Cũng có người chua xót nói : " n ái cái gì, nếu thật sự ân ái thì sẽ không chỉ tổ chức một bữa tiệc thôi đâu, mà là phải tổ chức cả một hôn lễ thịnh đại."

"Đúng đấy, nếu không phải Hạ Tuyên Dương đột nhiên phân hoá thành nhân ngư thì nào có đãi ngộ như bây giờ. Dựa vào thân phận và gia thế của anh ta, căn bản không xứng với Nghiêm tiên sinh."

"Tôi biết là anh thích anh Hành nhà tôi rồi, nhưng khi đó anh Hành hai chân tàn phế, còn mặc phải bệnh kén ăn rất nặng, hồi trước không phải là anh đã bỏ anh Hành nhà tôi đi, rồi còn tìm một người bạn trai chó săn nhỏ cho mình rồi sao?"

"Ai nha, chó săn nhỏ làm sao mà vượt qua được tổng giám đốc Nghiêm thị? Ai có thể ngờ được anh ấy còn có thể tốt lên chứ!"

Đúng vậy, ai có thể ngờ Hạ Tuyên Dương lại đột nhiên phân hoá thành nhân ngư, hai chân Nghiêm Mẫn Hành bị phế đi và chứng bệnh kén ăn nghe nói có ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của anh lại tốt lên được?

Nam nam nữ nữ tuổi trẻ ở đây, chỉ cần không phải là người có quan hệ thân thích trực hệ huyết thống với Nghiêm Mẫn Hành thì cũng có không ít người cảm thấy vô cùng hứng thú với Nghiêm Mẫn Hành... Nói đúng ra là với vị trí phu nhân của Nghiêm tổng.

Mà người có quan hệ máu mủ với Nghiêm Mẫn Hành thì ý nghĩ lại càng phức tạp.

Có người muốn nịnh bợ lấy lòng Nghiêm Mẫn Hành, ngóng trông Nghiêm Mẫn Hành càng ngày càng tốt lên, trưởng bối trong nhà bọn họ ít nhiều cũng có một ít cổ phần Nghiêm thị, chỉ khi mà thân thể và trạng thái tinh thần của Nghiêm Mẫn Hành đều ổn, Nghiêm thị mới có thể phát triển càng ngày càng tốt, bọn họ cũng sẽ có thể lấy được càng nhiều phần trăm hoa hồng, nói thẳng ra là muốn nằm không hưởng lợi. Sau đó là bởi vì Nghiêm Mẫn Hành xem trọng Hạ Tuyên Dương, nên bọn họ cũng đều có cảm nhận không tệ về anh.

Có người thì hận Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương mau chết đi, loại suy nghĩ này, hơn phân nửa là những người có quan hệ máu mủ thân nhất với Nghiêm Mẫn Hành.

Bởi vì chỉ khi mà Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương không có ở đây, những người thân trực hệ bọn họ mới có thể lấy được càng nhiều tài sản.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng người thực sự có can đảm hành động cũng không hề nhiều.

Sau khi điệu múa mở màn kết thúc, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành liền đến hoa viên lộ thiên nghỉ ngơi, chung quanh vẫn luôn có vệ sĩ vô tình hoặc cố ý che chở.

Vườn hoa lộ thiên có không ít người, nhưng chỗ mà Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đứng lại là một chỗ thanh u yên lặng, bị vườn hoa cao cỡ nửa người vây lại.

Bởi vì là buổi tối nên tia sáng bên này không phải là quá tốt.

Người không xa không gần chú ý tới Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành, chỉ thấy Nghiêm Mẫn Hành giống như nhận được một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt bỗng nhiên đại biến, vội vàng đứng lên, nói với Hạ Tuyên Dương hai câu, rồi đứng dậy rời đi.

Nghiêm Mẫn Hành rời đi, trực tiếp mang theo một nửa vệ sĩ.

Người trong chỗ tối chú ý tới tình huống này, thỏa mãn ngoắc ngoắc môi.

Qua thêm mười phút, Hạ Tuyên Dương đang ngồi ở khu nghỉ ngơi đứng dậy, hình như là chuẩn bị đi toilet.

Bởi vì chỉ là đi toilet nên Hạ Tuyên Dương chỉ dẫn theo hai vệ sĩ.

Phương hướng khác nhau, có mấy người bất động thanh sắc đứng lên theo...

Sau một lúc lâu, ở chỗ toilet truyền đến một tiếng kêu thảm, hình như là giọng một người nam trẻ tuổi.

Các vệ sĩ vốn dĩ còn đang canh giữ ở vườn hoa lộ thiên vội vàng vọt tới.

Chỉ là không đợi vệ sĩ đuổi tới thì lại có thêm vài tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền đến.

...

Thời khắc này Hạ Tuyên Dương hoàn toàn không có nghe được tiếng hét thảm này, bởi vì anh hiện tại căn bản không ở vườn hoa lộ thiên lầu chót, mà đang giả bộ như cúi đầu nhặt đồ, thông qua thang lầu ẩn dưới mặt trong phần góc kín ở vườn hoa lộ thiên đi xuống dưới.

Hiện tại, trong phòng yến hội trên tầng cao nhất, người mặc ma pháp bào màu đen mang theo mặt nạ cùng loại, thân hình có chút tương tự với Hạ Tuyên Dương là một lính đặc chủng xuất ngũ thân thủ siêu cấp dữ dội, đối phương còn hóa trang đặc hiệu, lộ ra ngoài cái cằm nhìn cũng khá là giống với Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương thay đổi ma pháp bào cùng mặt nạ, đội lên một cái tóc giả hơi dài, bên trong mặc quần jean và áo thun thoải mái.

Anh xác định cách ăn mặc bây giờ của mình không có vấn đề gì, đeo kính râm và khẩu trang lên, dẫn theo hai vệ sĩ, di chuyển đến một tòa đại lâu khác.

Khách sạn năm sao là một trong hai tòa lầu đôi, trên không trung tầng lầu đặc biệt sẽ có đường đi có thể liên thông hai tòa cao ốc với nhau.

Hạ Tuyên Dương đổi trang phục cùng với hai người vệ sĩ chưa từng lộ mặt trước đó, ba người tiến về tòa nhà B của hai tòa lầu đôi cũng không gặp bất kỳ sự ngăn cản nào, rất thuận lợi thông qua được bốt bảo vệ.

Anh trai bảo vệ còn nói với đồng nghiệp: "Tôi lại nhìn thấy soái ca vừa nãy đi lên tham gia yến hội, đáng tiếc anh ấy lần này vẫn đeo kính râm và khẩu trang, gần như không thấy rõ khuôn mặt ra sao."

Đối diện, đồng nghiệp bảo vệ nói với anh ta: "Trên sảnh yến hội tầng cao nhất xảy ra sự kiện đả thương người, lúc này rất nhiều tân khách đang cuống quít rời đi, cậu cẩn thận một chút."

Anh trai bảo vệ lập tức quên đi soái ca vừa mới tiến đến tòa nhà B, dồn sự chú ý vào sự kiện đả thương người trên sảnh yến hội tầng cao nhất.

Hạ Tuyên Dương tiến vào căn phòng đã mở sẵn ở tòa nhà B, nhìn thấy bên trong không có một ai, trái tim không khỏi hơi chìm xuống.

Anh và Nghiêm Mẫn Hành đã nói với nhau, sau khi trao đổi với "thế thân" thì sẽ tập hợp ở chỗ này.

Nghiêm Mẫn Hành rõ ràng đã rời khỏi tầng cao nhất sớm hơn anh, theo lý thuyết, hẳn là sẽ đến nơi này sớm hơn anh mới đúng.

Hạ Tuyên Dương mở điện thoại dự bị ra định vị lúc này của Nghiêm Mẫn Hành, phát hiện anh hình như đang đi về phía bệnh viện.

Chẳng lẽ, cú điện thoại mà Nghiêm Mẫn Hành vừa mới nhận được, nói ông ngoại anh ở nhà bị ngã bậc thang, bị thương không nhẹ là thật sao?

Nhưng mà, định vị này cũng không thể trăm phần trăm đúng được, cũng có thể là Nghiêm Mẫn Hành biết điện thoại mình đã bị người ta định vị, cố ý đưa điện thoại cho "thế thân" của anh ấy, để thế thân thay anh ấy đi đến bệnh viện.

Hạ Tuyên Dương vốn định gửi tin nhắn cho Nghiêm Mẫn Hành, nhưng mà nghĩ đến việc "Hạ Tuyên Dương" ở trong mắt người khác bây giờ còn đang ở tầng cao nhất, có lẽ còn gặp phải chuyện gì đó. Nếu lúc này anh gửi tin nhắn qua, nếu điện thoại của Nghiêm Mẫn Hành không phải ở trên tay của anh ấy, mà bên cạnh "thế thân" của Nghiêm Mẫn Hành còn có người khác theo dõi, vậy thì nguy rồi.

Hạ Tuyên Dương nghĩ tới điều gì đó, vội vàng mở ra một cái app khác định vị riêng của Nghiêm Mẫn Hành, phát hiện hướng đi của anh không phải là đến bệnh viện, mà là... đến bờ biển!

Khách sạn năm sao của Nghiêm gia vốn ở gần ngoại ô, cách bờ biển cũng không xa, nhưng cũng không phải là vịnh Áo Lam Hải - một vùng biển Tây thích hợp cho du khách thưởng ngoạn, mà là một bờ biển Đông Hải địa thế có chút hiểm trở.

Nói là bờ biển, cũng có thể nói là vách núi.

Đang yên đang lành, Nghiêm Mẫn Hành sau khi nhận được tin ông ngoại bị thương, lại đi đến bờ Đông Hải địa thế hiểm trở đó làm cái gì?

Không phải Nghiêm Mẫn Hành đã gặp phải tập kích đấy chứ?

Hạ Tuyên Dương lập tức luống cuống, vội vàng gọi hai vệ sĩ Hắc Ưng Hắc Hổ đang ở cùng một phòng với anh nói cho họ về tình huống này.

Hai vệ sĩ này cũng là lính đặc chủng xuất ngũ, là thủ hạ binh một vị chiến hữu cũ của ông ngoại Nghiêm Mẫn Hành, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Bọn họ nhận được nhiệm vụ là bảo vệ tốt Hạ Tuyên Dương.

Hai vị vệ sĩ nhìn nhau, chỉ nói: "Hạ tiên sinh, dù Nghiêm tiên sinh ở bên kia xảy ra cái gì, ngài cũng nhất định phải đợi ở chỗ này, nơi này mới là an toàn nhất. Nếu ra khỏi phòng này, hai người bọn tôi chưa chắc có thể bảo vệ an toàn cho ngài được. Mà đến lúc đó có thể sẽ khiến Nghiêm tiên sinh bên kia lo lắng cho tình huống của ngài."

Hạ Tuyên Dương nghĩ đến Diệp Nhất Diệp Nhị đi theo bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành, và cả hai lính đặc chủng xuất ngũ nữa, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu?

Bọn họ nói cũng đúng, anh chạy tới, chẳng những không giúp đỡ được cái gì, nói không chừng còn liên lụy, gây vướng víu cho Nghiêm Mẫn Hành.

Hạ Tuyên Dương chợt lo lắng cho anh trai vệ sĩ giả trang anh trên tầng cao nhất bên kia, danh hiệu là Sơn Miêu, hỏi: "Đồng nghiệp của các anh, Sơn Miêu hiện tại thế nào? Anh ấy có bị thương hay không?"

Hắc Ưng lấy kính viễn vọng mang theo bên người ra, quan sát tình huống sảnh yến hội tầng cao nhất phía đối diện: "Bóng người tân khách phía trên vườn hoa lộ thiên đã ít đi rất nhiều, gần như đã không có, nhiễu loạn cũng đã xảy ra. Bên Sơn Miêu không có tin tức, không có tin tức chính là tin tức tốt!"

Hạ Tuyên Dương chờ đợi vô cùng nóng lòng, nhưng cũng chỉ có thể ép buộc mình tỉnh táo lại.

Nếu như Nghiêm Mẫn Hành thật sự bị người ta bức hϊếp tiến về bờ Đông Hải...Trên đường đi anh ấy nhất định sẽ nghĩ biện pháp truyền lại tin tức cho mình, trừ phi Nghiêm Mẫn Hành hiện tại đã bất tỉnh nhân sự, không có cách nào truyền lại tin tức cho anh.

Khả năng này không lớn, bởi vì dù đối phương phái nhiều người hơn nữa, cũng không thể nào đồng thời giải quyết Nghiêm Mẫn Hành và bốn vệ sĩ của anh, càng không có khả năng đến ngay cả thời gian báo tin tức cũng không có.

Hạ Tuyên Dương lo lắng, bất an, chờ đợi, Hắc Hổ lấy một mâm hoa quả và điểm tâm từ phòng trong tủ lạnh ra, còn cố ý dùng dụng cụ chuyên nghiệp kiểm tra xác nhận không độc, mới bưng lên cho Hạ Tuyên Dương: "Hạ tiên sinh, ngài ăn trước ít đồ đi."

Tối nay Hạ Tuyên Dương vội vàng làm đủ chuyện, không có ăn được cái gì hết, lúc này quả thực anh đang rất là đói.

Mấy ngày gần đây, anh bắt đầu xuất hiện phản ứng nôn nghén, Hạ Tuyên Dương đã cố ý không ăn gì trước đó, chỉ uống mấy cốc đường glu-cô trước bữa tiệc, anh sợ ăn nhiều sẽ nôn, uống nhiều quá sẽ đi vệ sinh, ảnh hưởng việc tiến hành kế hoạch.

Hạ Tuyên Dương luôn luôn coi việc ăn cơm lớn hơn trời, lần đầu nhìn thấy đồ ăn mà không có một chút khẩu vị nào.

Nhưng mà anh biết, anh nhất định phải ăn một chút gì đó, nếu không lát nữa lỡ như còn có tình huống gì đặc biệt, nếu anh đói đến mức thể lực chống đỡ hết nổi thì cũng không có cách nào ứng đối xử lý được chuyện gì cả.

Hạ Tuyên Dương máy móc bỏ đồ ăn vào trong miệng, bánh gatô vốn dĩ rất mỹ vị, giờ phút này chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc, anh gần như không có nếm ra hương vị gì.

Đột nhiên, điện thoại Hắc Hổ rung lên một cái, hẳn là đã nhận được tin tức.

Trong lúc chấp hành nhiệm vụ đặc thù, trên người bọn họ sẽ mang theo điện thoại công việc, không có tin nhắn cá nhân, gần như đều là tin nhắn liên quan đến công việc.

Hạ Tuyên Dương mong đợi nhìn về phía Hắc Hổ, Hắc Hổ nhanh chóng đọc xong tin tức trên điện thoại di động, trực tiếp đưa cho Hạ Tuyên Dương: "Hạ tiên sinh, là Háo Tử gửi tin tức tới, anh ấy và Bích Hổ sắp đuổi kịp xe của Nghiêm tiên sinh bị người ta đưa về bờ Đông Hải, còn đã xin phía trên máy bay trực thăng cứu viện rồi."

Hạ Tuyên Dương nhìn tin tức trên điện thoại di động của Hắc Hổ, nội dung cơ bản nhất trí với những gì Hắc Hổ nói, còn nhận thêm một câu suy đoán —— đó là Nghiêm tiên sinh hiện này có lẽ đã bị hạn chế hành động, nhưng sinh mạng thì vẫn chưa gặp nguy hiểm.

Trong lúc nhất thời, cả trái tim Hạ Tuyên Dương đều thít chặt lại.

Chẳng lẽ, "Họa sát thân" Ngô đại sư nói tới thật sự không thể tránh né sao?

Nhưng mà, nghĩ lại Ngô đại sư từng nói, lần này Nghiêm Mẫn Hành nhiều nhất chỉ gặp đại kiếp, chỉ cần anh không xảy ra việc gì thì "Đại kiếp" của Nghiêm Mẫn Hành sẽ không biến thành tử kiếp, Hạ Tuyên Dương mới chậm rãi buông lỏng cái tay nắm chặt ra.

Lòng bàn tay đã bị móng tay sắc bén mà anh không tự giác biến ra, đâm rách tạo thành bốn tia máu.

Nhưng mà Hạ Tuyên Dương lại hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này, điện thoại của Hắc Ưng canh giữ ở cửa sổ chống đạn sát đất, đứng ngoài quan sát xem xét động tĩnh tầng cao nhất sảnh yến hội đối diện cũng nhẹ nhàng rung lên một tiếng.

Hắc Ưng nói : "Bên Sơn Miêu rất thuận lợi, anh ấy bắt được ba kẻ có ý đồ hãm hại, ba người đều bị thương không nhẹ."

Thần kinh căng thẳng của Hạ Tuyên Dương hơi buông lỏng một chút xíu: "Sơn Miêu không sao là được rồi."

Mặc dù anh biết Sơn Miêu cũng đã mặc áo chống đạn, thân thủ còn vô cùng dữ dội, nhưng nếu anh trai vệ sĩ thay thế anh bị kẻ xấu gây thương tích, trong lòng Hạ Tuyên Dương cũng sẽ cảm thấy rất băn khoăn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vô cùng dày vò.

Lại qua hơn một giờ, Hắc Hổ nhận được điện thoại Bích Hổ gọi tới: "Nghiêm tiên sinh đã được cứu viện thuận lợi, người ở trên trực thăng, chuẩn bị đưa đến bệnh viện quân khu điều trị."

Hắc Hổ mở loa ngoài, Hạ Tuyên Dương cũng nghe được.

Hạ Tuyên Dương liền vội vàng hỏi: "Anh Hành bị thương thế nào?"

Bích Hổ bên kia nói : "Cánh tay trái, chân phải đều trúng đạn, còn có một số vết thương nhỏ rải rác, Nghiêm tiên sinh cũng động thủ với bọn chúng, đối phương chết một người, hai người tổn thương. . . Chờ bọn tôi đưa Nghiêm tiên sinh đến bệnh viện thì sẽ đi một chuyến đến khách sạn để đón Hạ tiên sinh. Nghiêm tiên sinh không yên lòng để ngài ở lại khách sạn."

Hạ Tuyên Dương cố nén để mình không có khóc lên, anh gấp giọng hỏi: "Anh Hành, hiện tại trạng thái của anh thế nào, có thể để cho anh Hành nói một câu được không?"

Một hồi lâu, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam hết sức yếu ớt: "Dương Dương, anh không sao cả, anh ở bệnh viện, chờ em."

Hạ Tuyên Dương cảm giác trái tim mình lúc này mới đập trở lại, cũng may, Nghiêm Mẫn Hành không sao cả.

Nhưng nước mắt anh vẫn không khống chế nổi ào ào chảy xuống, chảy ra những viên trân châu nhỏ màu lam xám, rơi xuống sàn nhà bằng gỗ dưới chân Hạ Tuyên Dương: "Ừm, anh đợi em, em sẽ mau chóng tới đó."

Tắt điện thoại, Hạ Tuyên Dương liền không khóc nữa, anh hít mũi một cái, nhặt mấy viên trân châu nhỏ màu lam xám rớt xuống đất lên.

Hoá ra, lúc đau lòng khóc lên thì nước mắt hóa thành trân châu sẽ có màu lam xám.

Hạ Tuyên Dương không cần chờ quá lâu, nửa giờ sau, từ xa xa đã thấy được máy bay trực thăng.

Anh được Hắc Ưng và Hắc Hổ hộ tống lên máy bay trực thăng.

Chờ Hạ Tuyên Dương đến bệnh viện, Nghiêm Mẫn Hành đang ở trong phòng giải phẫu, còn chưa có đi ra.

Cũng may, cầm máu rất kịp thời, bác sĩ có nói là chưa nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ là, chân phải của Nghiêm Mẫn Hành hơn nửa năm trước mới xảy ra tai nạn xe cộ, nhận phải tổn thương rất nghiêm trọng, lúc này mới vừa mới khôi phục, lại phải chịu vết thương đạn bắn...

Nếu tình huống khôi phục không lý tưởng, chân phải của Nghiêm Mẫn Hành rất có thể sẽ bị tàn tật!
« Chương TrướcChương Tiếp »