Bụng của Hạ Tuyên Dương lúc này đã rột rột kêu lên, trước khi Nghiêm Mẫn Hành lên lầu, dì Trần cũng đã nói với anh là sau hai mươi phút nữa là có thể ăn cơm.
Nghiêm Mẫn Hành chỉ có thể bất lực vuốt vuốt tóc của Hạ Tuyên Dương: "Chúng ta đi xuống ăn cơm chiều trước, sau bữa cơm chiều thì nói tiếp việc này."
Nói xong, Nghiêm Mẫn Hành đứng dậy, đi lấy quần áo chuẩn bị xong ở nhà ra cho Hạ Tuyên Dương, sau đó để cho Hạ Tuyên Dương mặc.
Hạ Tuyên Dương cướp quần áo tới: "Tay chân em vẫn dùng được, tự mình mặc là được rồi."
Ngữ khí của Nghiêm Mẫn Hành nghe vẫn khá là tỉnh táo: "Ừm, thế nhưng anh muốn mặc cho Dương Dương của anh."
Nghiêm túc nói một lời tâm tình quyến rũ.
Hạ Tuyên Dương: ...
Thôi đi, có một người vợ dính người như vậy, anh có thể làm gì được chứ, chỉ có thể thuận theo ý anh ấy thôi.
Dì Trần làm đồ ăn rất ngon, Hạ Tuyên Dương ăn đến mức hài lòng.
Nếm xong bữa tối, Nghiêm Mẫn Hành lại kéo Hạ Tuyên Dương đến hoa viên trong khu biệt thự tản bộ.
Chung quanh đều có vệ sĩ trông coi, độ an toàn trong khu cư xá cũng khá là bảo đảm, trong vùng chỗ ở biệt thự của anh cũng không có người ngoài.
Hạ Tuyên Dương nhìn thấy đồng cỏ không, còn có một cái đu dây hai người, liền kéo Nghiêm Mẫn Hành qua ngồi xuống.
Nghiêm Mẫn Hành cầm tay tiểu nhân ngư, nghiêm túc nói: "Dương Dương, ham muốn độc chiếm của anh rất mạnh. Em muốn quay phim anh không phản đối. Nhưng mà nếu phần diễn thân mật của em có quá nhiều thì anh không thể chấp nhận. Đừng nói là công việc cần, em thử đổi chỗ suy nghĩ một chút xem, nếu như anh bởi vì công việc cần đến, phải nắm tay, ôm ấp hay thậm chí là hôn một người phụ nữ khác hoặc là nhân ngư khác thì em có thể chấp nhận được hay không?"
Loại chủ đề này nếu là bình thường thì nên là vợ chồng đóng cửa bảo nhau.
Nếu một người không thể đồng ý thì còn có thể làm đủ mọi cách để thuyết phục.
Nhưng Nghiêm Mẫn Hành sợ lỡ như mình không khống chế nổi xúc động muốn ăn cá thì thực sự là rất không thích hợp với tình huống thân thể của Hạ Tuyên Dương như hiện nay, cho nên nói chuyện này ở bên ngoài vẫn an toàn hơn một chút.
Hạ Tuyên Dương nghĩ đến vừa rồi, lúc anh mặc quần áo, Nghiêm Mẫn Hành còn tay nắm tay giúp anh một tay, lúc ăn cơm thì cũng rất là chăm sóc cho anh, xương cá cũng giúp anh gỡ, tôm cũng giúp anh lột vỏ...
Không thể không nói, thật sự là một ông chồng nhị thập tứ hiếu đều tốt.
Nghiêm Mẫn Hành đối xử với anh tốt như vậy, anh cũng không nên chỉ biết hưởng thụ mà không nghĩ tới hồi báo.
Nghiêm Mẫn Hành bình thường thật sự không thiếu thứ gì, nên thứ mà anh có thể hồi báo có lẽ chính là vào lúc Nghiêm Mẫn Hành có nhu cầu thì sẽ tận lực thỏa mãn anh ấy.
Hạ Tuyên Dương muốn quay phim, nhưng cũng không nhất định phải quay phim tình yêu.
Anh trước kia lúc chưa từng yêu đương thì cũng rất là bài xích những diễn viên không có chút tình cảm nào ở trước ống kính diễn vai tình nhân thân mật, cho nên kiếp trước anh mới không tiếp nhận những vai nam chính.
Nghe được giả dụ mà Nghiêm Mẫn Hành nói, tưởng tượng một chút hình ảnh Nghiêm Mẫn Hành anh anh em em cùng những người khác...
Không thể không nói, Hạ Tuyên Dương quả thực rất để ý, thật sự là rất để ý.
Dù sao anh và Nghiêm Mẫn Hành cũng là mối tình đầu của nhau, nụ hôn đầu tiên cũng là cho nhau, chưa từng có thân mật với một người nào khác.
Anh cũng có ham muốn độc chiếm rất mạnh, hi vọng về sau tất cả sự thân mật của Nghiêm Mẫn Hành đều độc thuộc về một mình anh.
Ngoại trừ người thân ra, mấy chuyện nắm tay, ôm hôn thì đều không được cho người khác...
Hạ Tuyên Dương khẽ lên tiếng nói: "Vậy được thôi, nếu như anh Hành không vui thì em sẽ không nhận bộ phim này..."
Nhưng mà, Hạ Tuyên Dương vẫn cẩn thận giải thích, anh sẽ cân nhắc nhận bộ phim này, nếu đạo diễn cho phép các cảnh hôn đều đóng giả.
Nhưng bộ phim này ngoại trừ cảnh hôn, quả thực còn có không ít cảnh nắm tay, Nghiêm Mẫn Hành đã không thích, vậy thì quên đi.
Anh đúng là rất yêu thích kịch bản của bộ phim « Tình yêu online vυ"t bay » này, nhưng cũng không phải là nhất quyết phải tham gia vào dàn diễn viên. Với gia sản đại gia như anh hiện tại, hoàn toàn có thể trở thành một trong những nhà đầu tư.
Dừng một chút, Hạ Tuyên Dương bèn nói chuyện quay MV « Tinh tú và biển cả » ra, cũng đưa ra hi vọng là Nghiêm Mẫn Hành và anh có thể cùng nhau quay.
Hạ Tuyên Dương không đợi Nghiêm Mẫn Hành cự tuyệt, bèn nói ra một lời cảnh cáo: "Anh đã cự tuyệt em một lần rồi, không được cự tuyệt em lần thứ hai! Lần này em không có muốn quay cùng những người khác đâu."
Nói xong, anh dùng di động mở bản MV năm đó mà Chung Dư Thượng lão sư và vợ anh đã cùng quay lúc kết hôn, là một ca khúc rất ngọt tên là « Lưu luyến thành hôn » lên cho Nghiêm Mẫn Hành xem.
Chỉ là cùng nhau quay MV...
Nghiêm Mẫn Hành vốn không có ý định cự tuyệt, dù sao đến cả việc tham gia chương trình giải trí yêu đương mà anh cũng đồng ý được cơ mà.
Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào của Chung Dư Thượng và vợ của anh ta bên trong MV « Lưu luyến thành hôn », Nghiêm Mẫn Hành lập tức có thêm mấy phần chờ mong, anh cũng rất muốn có được ít nhiều những hồi ức tốt đẹp ngọt ngào như vậy với Hạ Tuyên Dương.
Hôn lễ tạm thời không thể làm, nhưng cùng nhau quay MV thì có thể thực hiện.
Hạ Tuyên Dương: "Anh Hành, thế nào? Có phải là vô cùng lãng mạn hay không? Kỳ thật anh cũng có thể làm thành cảnh chúng ta chụp ảnh cưới giữa bầu trời sao và cảnh biển tuyệt đẹp."
Bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy mong đợi nhìn bạn đời của mình.
Nghiêm Mẫn Hành rõ ràng đã định đồng ý, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khả ái này của Hạ Tuyên Dương, anh lại không nhịn được bèn nói: "Dương Dương chủ động hôn anh mười lần thì anh sẽ đồng ý với em."
Hạ Tuyên Dương lập tức ôm lấy cổ Nghiêm Mẫn Hành, chủ động đưa cái môi thơm mềm lên: "Chụt chụt ~ chồng, anh thật là tốt!"
Đến cả chữ chồng cũng đã gọi rồi!
Không thể không nói, chỉ cần Dương Dương nũng nịu một chút là Nghiêm tổng sẽ hoàn toàn không chống cự nổi!
Nghiêm Mẫn Hành thuận thế ôm thiếu niên lên để dựa vào trong ngực mình, khiến anh dạng hai chân ra ngồi ở bên trên thân trên của mình, làm nụ hôn này sâu hơn.
Chiếc xích đu nhẹ nhàng lay động.
Cũng may chiếc xích đu dược chế tác vô cùng tốt, không cần lo lắng sẽ bị đứt.
Nhưng mà, dáng vẻ hai người thân mật ôm hôn vẫn khiến vệ sĩ Diệp Nhị canh giữ ở cách đó không xa có hơi ghen tỵ.
Diệp Nhị nhìn thoáng qua bốn phía, rất xác định là không có bất kỳ một vết chân khả nghi nào, bèn lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho anh họ mình: "Nghiêm tiên sinh và Hạ tiên sinh thật sự là quá sến súa, đi đến đâu là vung cơm chó tới đó! Cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ của mấy con cẩu độc thân là chúng ta."
Một hồi lâu, Diệp Nhị mới nhận được tin nhắn Wechat của Diệp Nhất đứng gác ở một vị trí khác: "Ở bốt bảo vệ lối vào số 2, khu C của tòa nhà cao tầng dẫn đến khu D của biệt thự có hai người đang đứng, hình như là muốn đi vào khu D. Cả hai đều đội mũ lưỡi trai, kính râm và khẩu trang, anh nhìn thấy rất giống Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn. Tiểu Nhị, em cách gần đó hơn, đi qua nhìn xem có phải bọn họ hay không đi?"
Ở giữa tòa cao tầng chung cư Hương Giang Uyển và khu biệt thự có một tấm lưới sắt rất cao ngăn cách, các gia đình ở khu biệt thự muốn vào vườn hoa khu chung cư cao tầng tản bộ thì có thể, nhưng các gia đình ở khu chung cư cao tầng muốn vào vườn hoa biệt thự tản bộ thì không được.
Đương nhiên, chính là vì giá phòng khu biệt thự rất cao, giá hàng cũng cao.
Biệt thự bên khu D tổng cộng có ba ngôi biệt thự, D2 ở giữa là của Nghiêm Mẫn Hành, hai tòa nhà khác đều bỏ trống, D1 là ông cụ Nghiêm, D3 là ông ngoại Nghiêm Mẫn Hành, hai ông bình thường đều không ở chỗ này.
Có nghĩa là lúc này, toàn bộ khu D, kỳ thật chỉ có Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương ở.
Vệ sĩ thϊếp thân như Diệp Nhất Diệp Nhị thì đi theo Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương ở lầu một, những vệ sĩ khác không thϊếp thân bảo hộ cùng với lái xe, bảo mẫu thì ở trong ký túc xá khu C cao tầng bên cạnh được Nghiêm Mẫn Hành sắp xếp đặc biệt cho bọn họ.
Cho nên cánh cửa đi từ cao tầng khu C đến biệt thự khu D bình thường chỉ có Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương, còn có vệ sĩ, dì Trần, và nhân viên quét dọn, người làm vườn là đi vào.
Đột nhiên có hai kẻ nhìn lạ lẫm, nhưng thân hình lại có chút quen thuộc đi tới, Diệp Nhất đương nhiên là sẽ cảnh giác.
Hương Giang Uyển là sản nghiệp dưới trướng của Nghiêm thị, Nghiêm Tu Lãng ở chỗ này có một nhà cao tầng ở khu A.
Diệp Nhị nhìn tin nhắn của Diệp Nhất, lập tức đi về phía bốt bảo vệ, đi tới gần nhìn, còn có thể nghe được giọng nói chuyện của một người mang theo khẩu trang trong đó: "Chủ xí nghiệp D2 thật sự là anh ta, không biết vì sao gọi điện thoại không được..."
Nghe được tiếng bước chân, mấy người ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Nhị.
Bảo vệ nơi đây nhận ra Diệp Nhị, lập tức nói: "Diệp Nhị, người này nói là đến tìm Nghiêm tiên sinh, nói là em trai của Nghiêm tiên sinh, vừa vặn cậu qua đây, mau nhìn xem có phải hay không?"
Nghiêm Tu Lãng cũng biết chút gì đó về Diệp Nhị, bèn nói: "Tôi và tiểu Ngôn muốn tới đây thăm anh cả một chút, làm phiền cậu thông báo."
Diệp Nhị lấy bộ đàm ra, nói rõ tình huống với Diệp Nhất: "Anh, người đến là Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn, anh đi hỏi thử xem Nghiêm tiên sinh có muốn gặp hay không."
Một bên khác, Diệp Nhất cách khu xích đu tương đối gần, nhìn hai người còn đang hôn nhau khó nỡ bỏ, nghĩ nghĩ, nói: "Em cứ nói Nghiêm tiên sinh còn có chuyện quan trọng cần giải quyết, bảo bọn họ chờ một lát."
Là một vệ sĩ thức thời, tuyệt đối không thể ngắt ngang chuyện tốt của ông chủ.
Dù sao Nghiêm Tu Lãng cũng là cậu em trai mà ông chủ của bọn họ không yêu quý gì, tìm tới cửa chắc chắn là không phải vì chuyện tốt.
Diệp Nhị đương nhiên biết cái gọi là "chuyện quan trọng cần giải quyết" này là chuyện gì, bèn nói vào bộ đàm một tiếng là "Đã nhận được", sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Tu Lãng: "Nghiêm Tu Lãng tiên sinh, anh nghe được chưa, hẳn là không cần tôi nói lại một lần nữa chứ?"
Nghiêm Tu Lãng kìm nén một lát, bèn hỏi: “Anh cả của tôi thực sự là đang bận sao? Tôi nghe nói anh ấy đã sớm tan tầm về nhà, lúc này hẳn là đã ăn xong bữa tối rồi chứ."
Cho dù là đang dùng cơm thì cũng không thể ngăn cản khách đến không cho vào cửa được.
Huống chi anh nghe xong cuộc đối thoại của hai vệ sĩ này xong, liền biết bọn họ căn bản không đi đến chỗ Nghiêm Mẫn Hành nói về chuyện anh đến đây.
Diệp Nhị nói đâu ra đấy: "Khi nào Nghiêm tiên sinh thuận tiện gặp khách thì phía tôi sẽ nhận được tin tức, còn bây giờ đề nghị hai vị kiên nhẫn chờ một chút."
Trong lòng Nghiêm Tu Lãng tràn đầy bực bội, hối hận vì đã nhận lời mẹ đến để thám thính tình hình gần đây của Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương.
Đương nhiên, cái anh muốn làm, không chỉ là nghe ngóng tình hình gần đây, mà còn có một món quà nhỏ muốn đưa cho Nghiêm Mẫn Hành.
Nhưng nhục nhã nhất là, anh đến cả cổng nhà Nghiêm Mẫn Hành còn đang có nguy cơ không vào được, chuyện này khiến anh ở trước mặt Hạ Gia Ngôn thật sự là vô cùng mất mặt.
Sớm biết, anh đã không mủi lòng vì Hạ Gia Ngôn nũng nịu quấn quýt mà mang anh ta đi cùng rồi.
Hạ Gia Ngôn còn nói sẽ nghĩ biện pháp giúp anh đối phó Nghiêm Mẫn Hành, nhưng với một kẻ tiểu nhân vật xuất thân bình dân bình thường như anh ta có thể có biện pháp gì sao.
Trong nhà anh còn có hai người con riêng do chú và cô sinh ra, hai người đó cũng có không ít ý đồ với Nghiêm Mẫn Hành, Nghiêm Mẫn Hành vẫn có thể êm đẹp như vậy là sao?
Nghiêm Tu Lãng chịu đựng cơn bực bội, kéo Hạ Gia Ngôn đi: "Vậy bọn tôi sẽ đi dạo trong khu chung cư một lát, lát nữa sẽ quay lại sau."
Chủ yếu là nếu cứ chờ ở chỗ này mà không vào được thì thực sự là quá ngu.
Diệp Nhị và anh trai bảo vệ đương nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ là Diệp Nhị cũng không di chuyển đi đâu hết, vẫn đứng ngay ở lối vào D2 để canh chừng.
Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn đi dạo trong hoa viên khu chung cư C bên cạnh, vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Nghiêm Tu Lãng: "Việc mẹ anh ta chết sao lại đổ hết cho anh chứ, anh thật sự là chịu đủ rồi. Đều cùng là con cháu của Nghiêm gia, tại sao lúc nào anh cũng kém cỏi hơn anh ta vậy?
Chỗ ở bên Hương Giang Uyển, Nghiêm Mẫn Hành không những một mình chiếm một căn biệt thự cao lớn, còn để lại một căn cho ông ngoại của anh ta, ông ngoại của anh ta chẳng qua chỉ nói giúp mấy câu lúc Nghiêm gia mua mảnh đất này mà thôi. Còn anh đây, chỉ phân được một căn cao tầng. Cha mẹ anh cũng muốn một căn biệt thự ở chỗ này, Nghiêm Mẫn Hành không những không cho, mà còn nói mẹ anh không xứng... Ông nội cũng đồng ý, cái gì cũng hướng về anh ta, cũng bởi vì anh ta là trưởng tôn!"
Nghiêm Tu Lãng không hề nhắc đến việc Nghiêm thị có thể từ bậc phú hào phát triển thành tập đoàn top 5 như ngày hôm nay, một là bởi vì lượng lớn tài chính mà mẹ Lâm Thanh Ảnh của Nghiêm Mẫn Hành cung cấp, Nghiêm gia mới có thể dẫn tập đoàn vẫn mãi luôn đứng ở top 100 trong thời ông cụ Nghiêm dần dần đi lên.
Hai là Nghiêm Mẫn Hành từ lúc mười bảy tuổi đã bắt đầu tham dự việc buôn bán của Nghiêm gia, sau khi đưa ra một loạt quyết sách, mỗi một quyết sách đều giúp cho Nghiêm gia tiến thêm một bước, mới giúp cho Nghiêm gia từ 100 đến 5.
Mà mảnh đất ở Hương Giang Uyển này, Nghiêm gia có thể có được, cũng là may mắn mà có ông ngoại Nghiêm Mẫn Hành giúp một tay.
Mấy năm trước, lúc Nghiêm Tu Lãng vừa mới trưởng thành, anh ta mặc dù vẫn nghe lời mẹ của anh ta là Đái Anh Huệ, nhưng vẫn kiên định tiến vào ngành giải trí, nói là gia sản trong nhà này đều nên dành hết cho anh cả.
Nghiêm Mẫn Hành cảm thấy cậu em trai này mặc dù đáng ghét, nhưng bản chất thì vẫn không quá tồi tệ, nhận rõ được đồ vật nào nên thuộc về anh ta, đồ vật nào không nên thuộc về anh ta. Cho nên mới cho anh ta một căn hộ rộng 200 mét vuông ở Hương Giang Uyển, đến hiện tại, giá cả căn hộ đó đã tăng tới hơn ngàn vạn.
Ai có thể ngờ được, sau khi Nghiêm Tu Lãng vật lộn ở trong một nơi hỗn độn như ngành giải trí xong thì không còn đơn thuần giống như lúc trước nữa, ý nghĩ cũng thay đổi, cảm thấy Nghiêm gia chẳng những phải có một phần của anh ta mà còn dần dần cấu kết với mẹ của anh ta, tưởng tượng một ngày nào đó có thể độc tài quyền thế ở Nghiêm gia.
Nghiêm Tu Lãng nói năng hùng hùng hổ hổ, Hạ Gia Ngôn cảm thấy, người đàn ông lúc này ở trước mặt của mình, thật sự không có một chút ánh sáng rực rỡ nào của một đỉnh lưu nam thần trước đây.
Nhưng mà, anh cũng giống vậy, anh cũng đã bộc lộ ra mặt tâm cơ của mình ở trước Nghiêm Tu Lãng. Ai ngờ, Nghiêm Tu Lãng lại tương đối thích tính tình này của anh hơn, cảm thấy có tâm cơ mới có thể xông xáo ở trong ngành giải trí, sống được lâu dài ở trong nhà quyền thế, thậm chí còn đối xử với anh thân cận hơn trước.
Hạ Gia Ngôn biết, điều mà Nghiêm Tu Lãng muốn nhất là phải nhanh chóng sinh một đứa trẻ, mà anh thì là lựa chọn tốt nhất.
Vì để có thể mau chóng mang thai, Hạ Gia Ngôn còn lặng lẽ đi đến bệnh viện tiêm kim châm thai.
Kim châm thai nghiên cứu ra chủ yếu là dùng cho những bán nhân ngư phân hoá thất bại tỉ lệ sinh dục thấp, xúc tiến quá trình trưởng thành hai lần của túi mang thai, kí©h thí©ɧ hoocmon mang thai phát triển, tỉ lệ mang thai cũng sẽ từ đó mà tăng cao .
Nhân ngư cũng có thể dùng, hiệu quả còn tốt hơn bán nhân ngư một chút, nhưng tỉ lệ sinh dục của nhân ngư vốn tương đối cao, thân thể khỏe mạnh, không làm biện pháp tránh thai, trong một năm chín tháng là có thể mang thai. Cho nên rất ít nhân ngư dùng kim châm thai, dù sao thì giá cả của loại thuốc này cũng không thấp, ba trăm vạn một lần tiêm lận!
Từ lúc Hạ Gia Ngôn xuất đạo đến nay, anh đã nhận không ít lời mời và đại ngôn, nhưng lại bị công ty rút đi một phần lớn. Về sau dựa vào Nghiêm Tu Lãng giúp anh thăng cấp hợp đồng lên cấp A, chia đôi ích lợi thì tiền lương mới chậm rãi nhiều hơn một chút.
Tiêu hết ba trăm vạn, kim khố của anh gần như thấy đáy, Hạ Gia Ngôn chỉ cầu có thể mau chóng mang thai. Chỉ cần có thể mang thai, đừng nói ba trăm vạn, dù là ba ngàn vạn, ba trăm triệu thì anh cũng có thể làm được.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu Nghiêm Tu Lãng có thể trở thành người thừa kế có tiếng nói trong Nghiêm gia mới được.
Mục tiêu của Hạ Gia Ngôn và Nghiêm Tu Lãng lần đầu tiên nhất trí như vậy, cả hai đều hi vọng Nghiêm Mẫn Hành một ngày nào đó có thể bất ngờ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Hai người đi dạo nửa vòng lớn, khi đến khu vườn hoa bên kia của tòa cao tầng C thì chợt phát hiện, cách qua lưới sắt phòng hộ, bọn họ có thể nhìn thấy phong cảnh phía sau hành lang ở một căn biệt thự khu D...
Cuối hành lang trên một mảnh đồng cỏ, có hai người đang đu dây.
Việc đu dây không đáng để để tâm, nhưng quan trọng là phía trên xích đu lại có hai người đang hôn nhau đắm đuối... Hình như là Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương?
Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn đều không hẹn mà cùng dừng bước, nhìn hai người kia ở xa xa.
Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương đều là người có tố chất thân thể rất tốt, ngũ giác nhạy cảm hơn người. Nghiêm Mẫn Hành cảm giác ở nơi xa dường như có người đang nhìn lén, dừng nụ hôn lại, ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn về phía lưới sắt trông thấy có hai người đứng đó.
Hạ Tuyên Dương cũng quay đầu nhìn lại.
Bốn người cách lưới sắt, đối mặt từ xa xa.
Lòng Nghiêm Tu Lãng tràn đầy sự chấn kinh, không ngờ loại người xưa nay không gần nam sắc cũng không gần nữ sắc như Nghiêm Mẫn Hành lại bí mật quấn quýt bên Hạ Tuyên Dương làm ra những hành động như vậy...
Ở trước ống kính, hai người có lẽ là cố ý tỏ ra ân ái, nhưng bên ngoài ống kính, sự thân mật của bọn họ là tuyệt đối chân thực.
Không ngờ, Nghiêm Mẫn Hành thật sự có thể không ngại đến chuyện Hạ Tuyên Dương đã từng thích anh trước kia.
Từ khi Nghiêm Tu Lãng nhìn thấy hình thái nhân ngư của Hạ Tuyên Dương, nghĩ đến việc mình đã từng cự tuyệt lời tỏ tình của một tuyệt thế mỹ nhân ngư như vậy, thì thực sự là hối hận đến xanh ruột.
Chỉ là đến giờ, nói những thứ này cũng vô dụng, anh vẫn chỉ có một lựa chọn, đó là một Hạ Gia Ngôn lúc nào cũng hơn kém Hạ Tuyên Dương một bậc.
Nghiêm Tu Lãng đè xuống cảm xúc tràn đầy nóng nảy ở trong lòng, giơ tay lên, lung lay tay với Nghiêm Mẫn Hành, làm dáng vẻ chào hỏi, còn dùng tay ra hiệu nói là anh và Hạ Gia Ngôn muốn đi vào.
Sắc mặt Nghiêm Mẫn Hành lạnh trầm xuống, vô cùng không vui.
Anh dứt khoát ôm Hạ Tuyên Dương đứng lên, rồi bế Hạ Tuyên Dương về biệt thự.
Cách gần đó Diệp Nhất tiến lên, nhỏ giọng nói vài câu, còn nhìn thoáng qua về phía của Nghiêm Tu Lãng.
Hình như là đang nói chuyện Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn vừa nãy đã nói là muốn tới thăm.
Nghiêm Mẫn Hành nhàn nhạt lên tiếng: "Vậy thì cứ để bọn họ vào đi."
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nếu bọn họ đã ngo ngoe muốn động thì cứ mãi đề phòng cũng không phải chuyện gì hay, cũng phải tạo cho bọn họ một chút cơ hội.
Dừng một chút, Nghiêm Mẫn Hành lại nói với Diệp Nhất: "Mở camera ẩn trong phòng khách lên."
Nếu bọn họ dám lớn mật động tay chân ở trong nhà của anh thì thật sự là ngu quá mức.
Nhưng mà vì đề phòng lỡ như, vẫn phải mở camera trước.
Hạ Tuyên Dương bị Nghiêm Mẫn Hành ôm giống như là ôm một đứa trẻ, còn anh thì nằm ở trong ngực Nghiêm Mẫn Hành uốn qua uốn lại...
Kết quả Nghiêm Mẫn Hành cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên cái môi vừa mới bị hôn sưng đỏ lên của anh: "Dương Dương, ngoan một chút, hiện tại tạm thời không thể đổ chấm nước vào bụng cá được, chờ một tháng nữa là sẽ được thôi."
Hạ Tuyên Dương sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được "đổ chấm nước vào bụng cá" nghĩa là như thế nào...
Khuôn mặt diễm lệ vốn bị nhuộm đỏ ửng tức thời trở nên càng đỏ hơn, vươn người lên hướng về phía cằm Nghiêm Mẫn Hành cắn một cái, thoáng dùng một chút sức lực, lưu lại ở phía trên đó một cái dấu răng tươi sáng.
Chờ Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn vào cửa liền nhìn thấy cảnh Nghiêm Mẫn Hành đang ngồi ở trên ghế sa lon đút hoa quả cho Hạ Tuyên Dương ăn sau bữa ăn.
Hạ Tuyên Dương ăn, thỉnh thoảng cũng đút lại cho Nghiêm Mẫn Hành ăn.
Đây không phải lần đầu hai người làm chuyện như vậy, hồi trước ở « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » bọn họ cũng từng làm như thế.
Sau này Nghiêm Tu Lãng xem chương trình, lúc thấy cảnh này mặc dù cũng cảm thấy rất là khó chịu, nhưng vẫn có thể tự an ủi mình. Nghiêm Mẫn Hành là một tên què chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn! Tên què! Tên què!
Có lẽ đến cả kỳ tìm phối ngẫu của Hạ Tuyên Dương anh ta cũng không thể thỏa mãn được!
Nhưng nay nhìn thấy hai người này lúc này, tựa như một đôi bích nhân trời đất tạo nên, Hạ Tuyên Dương giống như đã xinh đẹp hơn, khí sắc trên mặt Nghiêm Mẫn Hành cũng đã tốt đẹp, ngũ quan anh tuấn tuấn mỹ, tỉ lệ thân thể hoàn mỹ, hai chân cũng đã khôi phục dáng vẻ hoàn hảo như ban đầu.
Nội tâm Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn đều dâng lên cảm xúc ghen tỵ nồng đậm và không cam lòng.
Nhưng Nghiêm Mẫn Hành lại giống như là không cảm nhận được, tùy ý nói với hai người: "Ngồi đi, có việc mau nói."
Nói xong thì cũng mau cút.
Trên mặt Nghiêm Tu Lãng mới kiên cường rặn ra một nụ cười, lập tức miễn cưỡng thêm mấy phần: "Anh cả, em nghe nói vết thương trên chân của anh đã sắp lành, thân thể cũng đã tốt lên. Hai ngày gần đây công việc thong thả, nên tới thăm anh một chút."
Nói xong, Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn cùng nhau ngồi xuống ở trên cái ghế sa lon hướng đối diện hai người bọn họ.
Hạ Gia Ngôn cũng cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Tuyên Dương, trước kia là do tôi không tốt, có nhiều lần đắc tội với cậu, hi vọng cậu đại nhân về sau có thể đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như tôi..."
Hạ Tuyên Dương: "Thôi đừng, cậu còn lớn hơn tôi hai tháng đó, nói là "Đại nhân" tôi không dám nhận đâu. Còn cậu cũng không phải "Tiểu nhân", cái này tôi cũng không nói rõ được, dù sao tôi cũng cảm thấy không quá quen, tôi cũng không hiểu rõ lắm về cậu."
Hạ Gia Ngôn phát hiện, Hạ Tuyên Dương vốn dĩ không giỏi ngôn từ bây giờ lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng, biến hóa thật sự là như ngày đêm khác biệt.
Anh bị Hạ Tuyên Dương giễu cợt là "Tiểu nhân" cũng không tức giận, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp: "Vậy sau này chúng ta có thể hiểu nhau rõ hơn, chậm rãi rồi dần quen thuộc. Dù sao chúng ta về sau rất có thể cũng sẽ trở thành người một nhà."
Ý muốn nói là anh sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Nghiêm Tu Lãng, có thể đến lúc đó sẽ đổi xưng hô với Hạ Tuyên Dương thành "chị dâu và em dâu".
Nghiêm Tu Lãng nhíu nhíu mày, cảm thấy Hạ Gia Ngôn thật là quá tự tin, anh cũng không có nhắc đến việc muốn cưới anh ta.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc bọn họ tranh đấu, Nghiêm Tu Lãng cũng không muốn làm mất mặt Hạ Gia Ngôn.
Hạ Tuyên Dương: "A, hai người định kết hôn sao? Vậy thì chúc mừng hai người."
Lần này, không đợi Hạ Gia Ngôn mở miệng, Nghiêm Tu Lãng đã giành nói: "Thuận theo tự nhiên, tôi và Gia Ngôn thích hưởng thụ một chút niềm vui sướиɠ của yêu đương đã."
Ý chính là còn chưa dự định kết hôn, chỉ muốn chơi đùa một chút thôi!
Nhìn thấy hai cái người dối trá, thích ra vẻ này, Hạ Tuyên Dương lập tức mất hết cả khẩu vị.
Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục nhìn về phía Nghiêm Tu Lãng: "Nói nhảm thì không cần phải nói nữa, bây giờ nói rõ ra đi, mục đích thật sự của hai người hôm nay là gì?"
Nghiêm Tu Lãng trầm mặc một hồi, bèn nói: "Mẹ em rất quan tâm đến thân thể của anh, anh không cho phép bà ấy tới Hương Giang Uyển, điện thoại của cha cũng không nhận, bọn họ muốn đi đến phòng tổng giám đốc Nghiêm thị để tìm anh, bảo vệ cũng ngăn cản... Em chỉ thay bọn họ tới nhìn anh một chút... Nói thế nào ta cũng là người nhà, anh không cần phải làm đến mức như vậy, anh cho dù không muốn gặp mẹ em thì cũng nên gặp cha. Thân thể cha gần đây càng ngày càng không ổn..."
Nghiêm Mẫn Hành bực mình nghe anh ta lải nhải không dứt.
Cho dù Nghiêm Khải Sơn có chết, anh cũng sẽ không đi nhìn ông ta lấy một cái.
Nghiêm Mẫn Hành lạnh giọng ngắt lời: "Cậu đang dạy tôi cách ứng xử?"
Hạ Tuyên Dương cũng nói theo: "Chỉ là em trai mà thôi, có lẽ là ở gần biển lâu quá nên quản rộng thật."
Hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, ý vị giễu cợt.
Nghiêm Tu Lãng lập tức cảm thấy khó xử, anh ta ngập ngừng nói: "Em không có, em chỉ đưa ra một vài ý nghĩa của mình..."
Cảm nhận được Hạ Gia Ngôn bên cạnh chủ động nắm chặt tay của anh ta, còn vẽ một vòng tròn ở bên trong lòng bàn tay của anh ta, Nghiêm Tu Lãng liền biết mục đích thực sự của chuyến này đã hoàn thành rồi.
Nghiêm Tu Lãng âm thầm thở ra, ngoài mặt thì vẫn là vẻ ảo não: "Thôi, cái gì nên truyền đạt em đã truyền đạt rồi, anh cả không muốn nghe thì em cũng không có cách nào. Vậy em và Gia Ngôn sẽ không quấy rầy anh cả và chị dâu nữa."
Nói xong, Nghiêm Tu Lãng kéo Hạ Gia Ngôn đứng dậy rời đi.
Vị khách không mời mà đến cuối cùng cũng rời đi.
Nghiêm Mẫn Hành nói với vệ sĩ canh giữ ở cổng: "Diệp Nhất, kiểm tra tất cả những chỗ mà bọn họ vừa mới chạm qua, còn nữa, sau khi kiểm tra xong, tất cả ghế sô pha đều đổi thành cái mới."