Trên con đường huyền học, đại sư càng có bản lĩnh thật sự thì càng chú trọng duyên phận.
Ngô đại sư ra tay giúp Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương nhiều chuyện như vậy, còn nói rõ ràng mọi chuyện đến như thế, không hề cố tình giả vờ thần bí để lừa bịp. Một là ông Lâm và ông là bạn già của nhau, có với nhau mấy chục năm giao tình, ông Lâm cũng đã giúp ông không ít việc, hơn nữa còn chính là vì đồ đệ tương lai của ông.
Nếu như ông không giúp đỡ hai người thì một thời gian sau, chờ Hạ Tuyên Dương phát hiện ra mình có thai... có lẽ anh sẽ dâng lên một suy nghĩ đầu tiên chính là phải đi phá thai!
Cũng có khả năng không đợi Hạ Tuyên Dương phát hiện ra mình mang thai thì anh đã gặp bất trắc rồi, nếu như thời vận không đủ, một thi hai mạng cũng không phải là chuyện không thể xảy ra...
Mạng của Hạ Tuyên Dương không đến tuyệt lộ, ngược lại có thể trở về thế giới cũ. Chỉ là nếu chuyện như vậy xảy ra thì duyên đồ đệ duy nhất của Ngô đại sư cũng không còn nữa.
Đại kiếp của Nghiêm Mẫn Hành lại biến thành tử kiếp.
Đến cả Nghiêm gia, cũng sẽ bởi vì tranh quyền đoạt thế mà xảy ra một đợt rung chuyển trọng đại, phải mất mấy nhân mạng.
Bạn tốt của ông là ông Lâm, có lẽ cũng sẽ vì buồn bã mà rút ngắn không ít tuổi thọ.
Cho nên, Ngô đại sư mới không tiếc hao tổn tu vi mấy năm, mà thăm dò chính xác hơn chuyện của Hạ Tuyên Dương.
Hạ Tuyên Dương đắn đo một lát, anh biết mình muốn ở lại thế giới này, cho dù là không muốn sinh cũng phải sinh đứa con này...
Đã nhất định phải sinh, mà đứa con còn có thể có được một vị sư phụ lợi hại giống như Ngô đại sư, một năm chỉ cần phải đưa tới hai tháng thì anh còn có cái gì để mà cự tuyệt nữa?
Hạ Tuyên Dương đã đồng ý trong lòng, anh hỏi ý nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành.
Nghiêm Mẫn Hành hiểu rõ suy nghĩ của Hạ Tuyên Dương, gật đầu với anh một cái, sau đó nói với Ngô đại sư: "Con và Tuyên Dương không có ý kiến, nhưng đến lúc đó cũng phải hỏi ý con của bọn con, nếu đứa bé đồng ý thì bọn con đương nhiên cũng đồng ý."
Trẻ con ba tuổi, đương nhiên không thể biết được là đồng ý hay không đồng ý, nhưng mà đứa trẻ sau khi chậm rãi lớn lên, chắc chắn sẽ có ý nghĩ của mình. Nếu như đứa trẻ rất kháng cự chuyện học hành này thì Nghiêm Mẫn Hành cũng không thể vì mục đích "Báo ân" của mình mà buộc nó học.
Ngô đại sư: "Cái này hai người không cần lo lắng, nếu sau bảy tuổi, đứa trẻ không muốn đến nữa thì cũng không cần đến nữa."
Đến cả một đứa trẻ mà cũng không giữ nổi thì cũng chỉ có thể trách ông ta không có bản lĩnh.
Hạ Tuyên Dương nói bổ sung: "Hơn nữa, trong hai tháng đứa trẻ đó đi theo ngài học tập, có thể cho phép hai bọn con đến thăm nó chí ít hai lần được không?"
Ngô đại sư nói: "A, sao mà lại phiền toái như vậy chứ... Được thôi, được thôi, cậu trước tiên cứ sinh được đứa trẻ ra đã rồi nói tiếp."
Hạ Tuyên Dương hơi thẹn thùng, anh vốn không muốn sinh... Nhưng sau khi tiếp nhận chuyện "Không thể không sinh" này xong thì anh lại bắt đầu chờ mong dáng vẻ đứa con của anh sau này.
Sẽ là con trai hay là con gái? Sẽ giống anh nhiều một chút, hay là giống Nghiêm Mẫn Hành nhiều một chút? Liệu có phải cũng cũng phân hóa thành tiểu nhân ngư mỹ lệ đáng yêu hay không?
Nhưng mà những vấn đề này, đều chỉ thoáng qua ở trong đầu anh một chút, hiện tại không phải thời điểm nghĩ đến những thứ này.
Hạ Tuyên Dương biết mình và Nghiêm Mẫn Hành không nên ở lại thêm, lập tức lại muốn rời đi.
Thừa dịp có một cơ hội hiếm có này, anh vội vàng hỏi nhiều thêm mấy vấn đề mà mình rất muốn biết.
Hạ Tuyên Dương hỏi: "Ngô đại sư, ngài có biện pháp gì có thể cho con và nguyên thân, ý con nói là Hạ Tuyên Dương của thế giới này gặp mặt trong mơ nói chuyện với nhau vài câu hay không? Con rất muốn biết anh ta ở thế giới của con sống như thế nào, quan hệ với cha mẹ em gái con có được hay không, với cả còn có một chút chuyện muốn căn dặn anh ta..."
Mặc dù đã quyết định là không trở về, nhưng bảo Hạ Tuyên Dương hoàn toàn buông bỏ người thân lúc đầu thì chắc chắn là chuyện không thể nào.
Anh sẽ thay thế nguyên thân hiếu kính cha mẹ đời này, cũng hi vọng nguyên thân có thể thiện đãi người nhà của anh.
Ngô đại sư vuốt vuốt chòm râu dài xinh đẹp được ông bảo dưỡng rất kỹ, trầm ngâm một lát, nói: "Ta làm được chuyện này, nhưng mà cần hao tổn không nhỏ. Bây giờ mệnh cách của cậu còn bất ổn, nếu liên lạc qua lại quá mật thiết với một thế giới khác thì cũng bất lợi cho việc cậu dung nhập thế giới hiện tại.
Hơn nữa, ta vừa rồi còn suy tính cho hai người tử kiếp, sau đó ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng một hai năm thì mới có thể tái xuất được. Đến lúc đó, cậu sinh con rồi, hẳn là cũng đang dần được thế giới này đón nhận. Lúc đó mà thử nghiệm câu thông với một thế giới khác thì tổn hại mang đến cho cả ta và cậu đều có thể giảm xuống cực thấp."
Hạ Tuyên Dương không ngờ, thật sự là có thể!
Không biết Ngô đại sư này có lai lịch gì, sao lại thần hồ kỳ thần như thế!
Nếu chờ thêm một hai năm, Hạ Tuyên Dương đương nhiên có thể chờ được!
Qua một hai năm, tin tức mà anh câu thông đến nguyên thân cũng sẽ chuẩn xác hơn một chút.
Vừa mới xuyên qua không bao lâu, không có ai mà có thể thân cận được với một người hoàn toàn xa lạ mà coi họ là người thân được. Tựa như Hạ Tuyên Dương, trước kia lúc còn chưa tiếp xúc với Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan, anh cũng chỉ muốn coi bọn họ là thân thích bình thường, giảm bớt qua lại.
Chỉ khi thời gian lâu dài, tiếp xúc nhiều, mới có thể dần dần sinh ra tình cảm.
Có lời của Ngô đại sư làm chắc chắn, Hạ Tuyên Dương an tâm hơn rất nhiều.
Nghiêm Mẫn Hành thì hỏi một vấn đề khác: "Xin hỏi có cái gì có thể giúp cho Ngô gia gia ngài tăng tốc khôi phục tu vi không?"
Ngô đại sư nhìn Nghiêm Mẫn Hành, cảm thấy thằng nhóc này coi như là có tâm, nói: "Làm nhiều chuyện tốt hơn là được, là vì ta, cũng là vì tích lũy phúc phận cho chính hai người."
Nói xong cái này, Ngô đại sư mới hơi ngập ngừng nói ra yêu cầu cá nhân của mình: "Nếu như có thể, con lại tùy tiện đưa cho ta mấy món ngọc thạch Phỉ Thúy phẩm chất không tệ cũng được..."
Nghiêm Mẫn Hành nghiêm túc nói: "Được, lời ngài nói, con nhớ kỹ. Cả Phỉ Thúy cũng sẽ mau chóng đưa tới cho ngài."
Hạ Tuyên Dương vốn còn muốn hỏi một câu, Ngô đại sư định dùng Phỉ Thúy chữa trị nguyên khí thế nào? Cái đó có thể khiến người ta trở nên trẻ tuổi hay sao?
Có lẽ, đây chính là bí quyết trẻ hơn tuổi thật mười mấy hai mươi tuổi của Ngô đại sư chăng?
Nhưng mà nghĩ đến việc mình đã hỏi kha khá nhiều thứ... Dù sao anh hiện tại cũng còn rất trẻ tuổi, loại vấn đề này, có thể đợi về sau quen thân với Ngô đại sư hơn thì sẽ hỏi lại.
Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương tiếp tục cúi người cảm ơn Ngô đại sư, cũng nói tạm biệt, sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Đi xuống lầu, bọn họ liền thu thập đồ đạc, rời khỏi tiểu viện của Ngô đại sư.
Điều khiến Hạ Tuyên Dương cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là, sau khi bọn họ đi xa tầm mười mét, Hạ Tuyên Dương quay đầu lại nhìn tiểu viện của Ngô đại sư, lại phát hiện nơi đó chỉ có một rừng cây xanh um tươi tốt, căn bản không có một tòa nhà hai tầng nào ở đó!
Ngô đại sư vốn dĩ ở trong lòng Hạ Tuyên Dương là người vô cùng hòa đồng thân thiện, lập tức trở nên vô cùng thần bí, thế ngoại cao nhân.
Hạ Tuyên Dương lặng lẽ kéo tay Nghiêm Mẫn Hành, thì thầm nói bên tai anh việc này.
Nghiêm Mẫn Hành cũng lặng lẽ quay đầu lại nhìn.
Đích thật là chỉ có rừng cây, không nhìn thấy nhà ở.
Hai người không nhìn nữa, cũng không nói gì về chuyện này, chỉ tăng nhanh tốc độ xuống núi.
Xe của bọn họ dừng ở bãi đỗ xe của làng du lịch dưới chân núi.
Chờ đi lên trên xe, Hạ Tuyên Dương mới hỏi: "Vậy lát nữa chúng ta làm sao đưa Phỉ Thúy tới cho Ngô đại sư được?"
Nghiêm Mẫn Hành bất đắc dĩ nói: "Trước em biết Ngô đại sư thỉnh thoảng sẽ lên mạng xem mấy chương trình mỹ thực, không phải còn nhất quyết quấn lấy người ta, đòi thêm Wechat của ông ấy, nói muốn chia sẻ cho ông mấy video mỹ thực trân tàng của em hay sao? Có thể liên hệ qua Wechat mà, hơn nữa, anh còn có số điện thoại của Ngô đại sư và trợ lý của ông ấy."
Hạ Tuyên Dương: "Ách, cũng đúng nhỉ."
Là anh nghĩ lầm, thế ngoại cao nhân dù có thần bí thế nào thì cũng vẫn là người, cũng phải ăn uống và lên mạng lướt web chứ.
Hạ Tuyên Dương tê liệt trên ghế ngồi, ánh mắt mông lung, bàn tay ngập ngừng suy nghĩ có nên sờ vào bụng của mình không.
Sờ sờ, Hạ Tuyên Dương lại bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Giữa trưa anh ăn rất nhiều, nhưng đã sớm tiêu hóa xong.
Chiếc xe lần này hai người lái ra ngoài là xe Lincoln, tủ lạnh nhỏ trên xe có chuẩn bị không ít đồ ăn vặt.
Nghiêm Mẫn Hành không cần Hạ Tuyên Dương mở miệng, thì đã thuần thục lấy một hộp bánh gatô nhỏ từ tủ lạnh ra cho anh.
Hạ Tuyên Dương: "Em còn muốn ăn kem ly nữa."
Nghiêm Mẫn Hành: "Chờ chút, để anh tra mạng xem..." Nhân ngư mang thai giai đoạn đầu, có thể ăn kem hay không?
Rất nhanh, Nghiêm Mẫn Hành nói: "Dương Dương, nếu như thực sự rất muốn ăn thì có thể ăn một cái."
Phụ nữ bình thường có thai ở giai đoạn đầu mang thai không thể ăn kem hay là đồ lạnh, nếu không sẽ làm cho tử ©υиɠ lạnh, có thể dẫn đến sinh non.
Tố chất thân thể của nhân ngư mạnh hơn rất nhiều, còn thích ngâm mình trong nước, bởi vậy có thể ăn chút đồ lạnh, nhưng nếu mà quá nhiều thì chắc chắn là không thể.
Vẻ mặt Hạ Tuyên Dương thực sự sinh không thể luyến: "Được, vậy thì chỉ ăn một cái."
Không ngờ, anh vừa mới bắt đầu mang thai ngày thứ nhất, thiết bị bệnh viện còn chưa kiểm tra ra mà đã bắt đầu phải kiêng khem rồi.
Hạ Tuyên Dương dùng tốc độ siêu chậm ăn kem ly trên tay, ăn xong còn liếʍ thìa sạch sẽ.
Bình thường anh cũng không thích ăn nhiều cái này, kỳ thật thì một lần cũng chỉ ăn có một cái.
Bây giờ đột nhiên bị hạn chế số lượng, Hạ Tuyên Dương lập tức cảm thấy một cái hoàn toàn không đủ!
Nghiêm Mẫn Hành vừa thấy đau lòng vừa thấy buồn cười.
Chờ Hạ Tuyên Dương ăn xong kem, anh còn đưa qua cho anh ấy một cái chén giữ ấm: "Bên trong là nước ấm, Dương Dương uống một chút đi, trung hoà kem lạnh trong dạ dày."
Hạ Tuyên Dương: ...
Cứ như dưỡng sinh vậy, giống như thêm quả cẩu kỷ vào trong cà phê, đúng là kỹ càng quá rồi!
Nhưng Hạ Tuyên Dương vẫn ngoan ngoãn nhận lấy uống.
Uống xong nước ấm, Hạ Tuyên Dương lại ăn một đĩa nhỏ anh đào mà Nghiêm Mẫn Hành cho anh ăn.
Hạ Tuyên Dương vừa ăn, vừa chửi bậy bên cạnh: "Người khác đều bắt đầu từ ba tháng sau khi mang thai, sức ăn mới tăng nhiều? Sao mà em ngày thứ nhất đã bắt đầu..."
Bởi vì thời kỳ phân hoá vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, thân thể Hạ Tuyên Dương còn đang từ cấp S- hướng đến cấp S tiến hóa, bình thường ăn cũng không ít, nhưng hôm nay, hình như là còn nhiều hơn bình thường một chút.
Độ ham ngủ cũng nghiêm trọng hơn so với trước đó.
Đây vẫn chỉ là một quả trứng được thụ tinh mà mắt thường căn bản không nhìn thấy mà thôi!
Nghiêm Mẫn Hành bất đắc dĩ, tiểu nhân ngư đã phân hoá thành nhân ngư được hơn hai tháng, sao lại có thể không có chút kiến thức nào về việc nhân ngư mang thai thế nhỉ?
Nhưng nghĩ lại Hạ Tuyên Dương trước kia căn bản không nghĩ đến việc mang thai, không hiểu rõ về chuyện này cũng không kỳ quái.
Mấy cái mà Nghiêm Mẫn Hành hiểu, kỳ thật cũng không quá nhiều, chỉ giới hạn ở mấy kiến thức mà anh từng học hồi cấp hai. Sau khi biết Hạ Tuyên Dương không muốn sinh con, anh liền không tìm hiểu mấy tư liệu về chuyện này nữa.
Anh nhẫn nại nói: "Dương Dương, em là nam nhân ngư, thể nội chỉ có túi mang thai, cấu tạo sinh lý cũng khác với phụ nữ thuần nhân loại có thai và nữ nhân ngư... Sau khi nam ngư mang thai, năng lượng tiêu hao có thể nhiều hơn so với phụ nữ, nữ ngư còn nhiều hơn, bởi vì còn phải hấp thu lượng lớn dinh dưỡng cung cấp sau hai lần trưởng thành của túi mang thai..."
Hạ Tuyên Dương: "A a, vậy sao!"
Mặc dù chuyện mang thai là bất ngờ, bây giờ còn có một lý do khiến họ không thể không sinh...Nhưng Nghiêm Mẫn Hành vẫn chân thành nói xin lỗi: "Dương Dương, xin lỗi em, nếu như tối hôm qua chúng ta dừng lại bảo Diệp Nhất đi mua bαo ©αo sυ, hoặc là vào lúc đó có thể nhịn được, không cho thứ đó vào trong bụng em... thì cũng sẽ không xuất hiện tình huống khó xử như hiện nay."
Rõ ràng đã đồng ý là không có con, nhưng anh lại nuốt lời.
Hạ Tuyên Dương hơi bất lực: "Anh muốn một mình ôm trách nhiệm à? Tối hôm qua là em chủ động trước, cũng là em muốn thân cận với anh hơn một chút."
Nếu không có cái "Bất ngờ " này thì khả năng anh ấy chết sẽ cao hơn nhiều, nhưng anh còn đỡ, cho dù chết ở cái thế giới này thì cũng có thể trở về thế giới của mình.
Nhưng Nghiêm Mẫn Hành ở trong nguyên thư, vốn có thể sống đến 30 tuổi, ngược lại sẽ bởi vì chuyện anh chết, mà chết trước thời gian rất nhiều năm.
Trước kia Hạ Tuyên Dương kháng cự chuyện sinh con như vậy, cũng chỉ là vì trong một thời gian ngắn, anh vẫn còn chưa cởi mở, chưa chấp nhận được mà thôi.
Tựa như anh lúc bắt đầu cảm thấy mình là sắt thép thẳng nam, tuyệt đối không thể nào thay đổi thành cong, kết quả không phải vẫn cong đấy sao?
Sau khi cong, anh còn thề thốt, nói mình tuyệt đối không có khả năng làm 0, về sau cũng không phải là cũng lật mặt luôn hay sao?
Vào lúc Nghiêm Mẫn Hành nói muốn đi làm giải phẫu buộc ga-rô, anh đã theo bản năng phản ứng mà ngăn anh ấy lại. Lúc ấy, Hạ Tuyên Dương cũng đã có dự cảm, mình lại chuẩn bị lật mặt tiếp rồi, trải qua một khoảng thời gian nữa, hẳn là anh sẽ có thể chấp nhận được việc "Sinh con".
Chỉ là thời gian này hẳn là sẽ lâu hơn những lần kia một chút, bởi vì anh hiện tại dù sao cũng mới chỉ hai mươi tuổi, còn rất trẻ tuổi, trước tiên có lẽ nên chuyên chú phấn đấu sự nghiệp mới đúng.
Ban đầu Hạ Tuyên Dương vô cùng kháng cự nhưng sau đó cũng bớt được một chút, hiện tại cũng không thể bảo là hoàn toàn không kháng cự ở trong lòng, nhưng bên trong kháng cự, quả thực cũng có thêm nhiều mấy phần chờ mong đối với đứa con trong bụng.
Hạ Tuyên Dương nói: "Những lời khác không cần nói nữa, hiện tại em chỉ muốn sau này, một nhà ba người chúng ta đều được sống hạnh phúc."
Cái cụm từ ‘một nhà ba người’ này đã mạnh mẽ đâm trúng một chỗ cực mềm mại trong lòng Nghiêm Mẫn Hành.
Vào năm anh bảy tuổi, sau khi mẹ anh bởi vì bệnh trầm cảm quá nặng "Tự sát" rồi qua đời, anh liền cảm thấy mình không còn có nhà nữa.
Sau khi có tình cảm với Hạ Tuyên Dương, anh lại cảm thấy mình lại có nhà nữa rồi, Hạ Tuyên Dương là người yêu mà đời này anh nhận định, cũng là người nhà cực quan trọng của anh.
Bây giờ, trong cái nhà nho nhỏ này lại có thêm một thành viên mới, còn là kết tinh tình yêu của bọn họ.
Nếu từ đó đến giờ không được trải nghiệm qua khoảng thời gian tốt đẹp như vậy, Nghiêm Mẫn Hành dù mỗi ngày chỉ có thể ngủ một giờ thì với thể chất cường hãn cấp S của mình anh cũng có thể kiên trì được mấy năm, đến tận khi thân thể hoàn toàn sụp đổ thì thôi.
Thế nhưng sau khi để cho anh trải nghiệm qua cực hạn hạnh phúc rồi lại đột nhiên bắt anh trở lại cuộc sống một mình ngày trước, chịu đựng ốm đau, gian nan cô độc tiến lên...
Anh thực sự không làm được.
Tựa như là một con động vật hoang dã bị nhân loại thuần dưỡng rất lâu, dùng trạng thái bị thương nghiêm trọng trở lại cuộc sống hoang dã, chắc chắn sẽ không dậy nổi ý chí chiến đấu cầu sinh vốn có.
Nghiêm Mẫn Hành đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Tuyên Dương, giọng nói hơi khàn khàn: "Được, anh chắc chắn sẽ bảo vệ em và con của chúng ta, và cả chính anh nữa. Để em không phải hối hận vì đã lựa chọn ở lại."
Hạ Tuyên Dương cũng nhẹ nhàng ôm lại Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm, em tin tưởng anh."
-
Dù cho biết phía trước có "Tử kiếp" đang chờ thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Chỉ là vệ sĩ đi theo bên cạnh Hạ Tuyên Dương đã từ bốn vị tăng lên tới sáu vị, cũng mời thêm rất nhiều vệ sĩ vô cùng cao cấp.
Ngô đại sư cũng đã nói, cái chết thực sự của bọn họ ở lần tử kiếp này rất có thể là ứng nghiệm ở trong hôn lễ.
Chuyện này cũng nói rõ, kẻ cất giấu ý đồ xấu gần như không có cơ hội tiếp xúc được với Hạ Tuyên Dương, cho nên ở những hoạt động thường ngày bọn họ cũng không cần phải quá mức kiêng kị, tránh cho những kẻ kia phát giác ra dị thường rồi thu liễm lại, trong ngắn hạn không động thủ.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm, nếu có thể, Nghiêm Mẫn Hành vẫn muốn mau chóng giải quyết hết những người kia.
Nghiêm Mẫn Hành đã nghĩ kỹ là phải làm sao thực hiện "Câu cá chấp pháp" rồi.
Tháng sau chính là tháng sáu, là mùa tốt nghiệp, Hạ Tuyên Dương sẽ đi nhận chứng nhận tốt nghiệp, chính thức tốt nghiệp đại học. Đến lúc đó có thể tổ chức một buổi tốt nghiệp, nói với mọi người là vì muốn cho người nhà họ Nghiêm có thể làm quen với Hạ Tuyên Dương.
Đến lúc đó, chắc chắn có thể mời được tất cả những kẻ hiềm nghi đến...
Đương nhiên, Nghiêm Mẫn Hành cũng đã biết cách để chu toàn nghiêm mật công trình bảo vệ rồi.
Nếu không phải sợ kéo dài càng lâu thì khả năng bất ngờ sẽ đến vào trong lúc bọn họ không biết được, Nghiêm Mẫn Hành cũng chẳng bao giờ muốn là vào trong lúc Hạ Tuyên Dương còn đang mang thai, là giai đoạn đầu của trạng thái mang thai, làm cái gì mà "Câu cá chấp pháp" này thôi.
Đồng thời, để lại cho đối phương bố cục và thời gian chuẩn bị càng lâu thì kế hoạch của đối phương cũng sẽ có khả năng càng thêm kín đáo, cho nên vẫn nên làm sớm một chút thì hơn.
Hạ Tuyên Dương cũng đồng ý với quyết định này của Nghiêm Mẫn Hành.
Ngày hôm đó, hành trình của Hạ Tuyên Dương là đến Studio của Chung Dư Thượng để "Thử hát", nếu như biểu hiện của anh có thể khiến cho Chung Dư Thượng hài lòng thì hai người sẽ chính thức hợp tác với nhau hát một bài hát.
Bài hát này là một bài hát chủ đề trong một bộ phim chế tác lớn « Tinh hàng kỷ nguyên: Nhân Ngư đế quốc 2 ». Với Hạ Tuyên Dương mà nói, đây chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời!
Series của phim Tinh hàng kỷ nguyên là một bộ phim khoa học viễn tưởng mà mấy công ty giải trí trong nước liên hợp đầu tư, tuy là phim sản xuất hoàn toàn ở nội địa nhưng cũng gây nên tiếng vang khá ổn ở nước ngoài, vé bán ra không hề tệ.
Tinh hàng kỷ nguyên đã quay năm phần, « Tinh hàng kỷ nguyên: Nhân Ngư đế quốc » là phần đầu tiên trong năm, sở hữu số lượng bán vé khủng khϊếp, tổng doanh thu lên đến tận 400 triệu, cho nên bây giờ mới có Nhân Ngư đế quốc 2.
Mai Hân vừa nghe tin là bài hát chủ đề của bộ phim này, thậm chí còn không để ý thèm hỏi đó là ca khúc gì, Hạ Tuyên Dương có thích, có hợp hay không, lập tức trả lời với người đại diện của Chung Dư Thượng là: "Dương Dương của chúng tôi có thể!"
Nếu như bài hát này hoàn toàn không thích hợp với Hạ Tuyên Dương, Chung Dư Thượng cũng không thể nào ném cành ô liu ra ngoài cho bọn họ được.
« Tinh hàng kỷ nguyên: Nhân Ngư đế quốc 2 » đã kết thúc xong phần quay phim cơ bản, hiện tại đang tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, khi nào nghỉ hè thì sẽ phát sóng, bài hát chủ đề nhất định phải nhanh chóng hoàn thành!
Bởi vậy, Chung Dư Thượng vừa nhận được tin Hạ Tuyên Dương có ý muốn hợp tác thì liền không kịp chờ đợi, lập tức gọi anh đến thử bài hát.
Nếu không phải hôm qua Hạ Tuyên Dương có chuyện riêng rất quan trọng (đi đến thăm Ngô đại sư) thì hôm qua Chung Dư Thượng đã gọi Hạ Tuyên Dương đến thử hát luôn rồi.
Hôm nay, hơn tám giờ sáng Hạ Tuyên Dương đến Studio của Chung Dư Thượng, Chung Dư Thượng đã chờ anh rồi.
Chung Dư Thượng vừa nhìn thấy Hạ Tuyên Dương thì lập tức tiến lên đón, nhiệt tình nói: "Tuyên Dương, cậu đến rồi! Nhanh, không cần nói nhiều, bây giờ cậu hãy đến phòng thu âm hát lại cả bài hát « Tinh tú và biển cả » cho tôi nghe một chút xem?
Trước kia Mai Hân gửi cho tôi nghe hai bài « Ngư Thế Vạn Thiên » và « Không yêu ai hết » của cậu hát, thật sự là quá hay! Nếu xét về bản thân ca khúc thì nghe còn du dương hơn cả ca khúc solo tiếng Anh trên sân khấu hôm trước của cậu, hoàn toàn là giọng hát mà tôi mong muốn!"
Ca khúc solo tiếng Anh kí©ɧ ŧìиɧ bắn ra bốn phía rất thích hợp để Hạ Tuyên Dương biểu lộ tài năng ở trên sân khấu, nhưng độ thư giãn thì không bằng được « Ngư Thế Vạn Thiên ». « Ngư Thế Vạn Thiên » có thể khiến tâm trạng người ta thư giãn, rất thích hợp nghe lúc đang làm việc và trước khi đi ngủ.
Còn một bài khác ca ngợi sự độc thân tiêu sái là « Không yêu ai hết » thì lại là một phiên bản khác, êm tai, tiết tấu thanh thoát, thích hợp biểu diễn trên sân khấu, cũng thích hợp nghe tuần hoàn trong lúc lái xe.
Đã có thể làm được như vậy, thì một bài hát nhiệt huyết rực lửa như « Tinh tú và biển cả », Hạ Tuyên Dương hẳn là cũng có thể điều khiển được!
Đối mặt với lời khen và chờ mong của Chung Dư Thượng, Hạ Tuyên Dương không nói quá nhiều lời khiêm tốn, chỉ nói: "Được, vậy tôi sẽ vào phòng thu âm hát thử."
Chung Dư Thượng vẫn còn nói liên miên lải nhải: "Hôm qua đã gửi nhạc đệm cho cậu rồi đó, cậu biết hát chưa? Có muốn đứng ở ngoài này thử lại mấy lần trước hay không..."
Hạ Tuyên Dương: "Không cần, tối hôm qua tôi đã luyện tập ở trong nhà rồi, có thể trực tiếp bắt đầu "Thử hát" rồi."
Dưới cái nhìn sốt ruột chăm chú của Chung Dư Thượng, Hạ Tuyên Dương tiến vào phòng thu âm, anh uống trước một ngụm nước giữ ấm có cho thêm táo đỏ và cẩu kỷ để thấm giọng, sau đó bắt đầu thử hát.
Tố chất thân thể của nhân ngư cấp S- cũng mang đến cho Hạ Tuyên Dương trí nhớ tuyệt hảo, anh học cái gì cũng học rất nhanh, trước kia ca khúc phải học ba bốn lần mới có thể học được, hiện tại một hai lần là đã được rồi.
Hôm qua từ huyện x trở lại Giang thành, tuy rất là mệt mỏi, nhưng sau bữa ăn Hạ Tuyên Dương vẫn dành thời gian ra luyện tập ca khúc suốt hai tiếng.
Hạ Tuyên Dương vốn còn muốn tập nhảy thêm nửa tiếng nữa, kết quả lại bị Nghiêm Mẫn Hành ngăn lại, sợ tiểu ngư con trong bụng anh bị làm sao.
Từ khi ăn mặn đến nay, gần như mỗi đêm Nghiêm tổng đều sẽ ăn cá, tối hôm qua thì lại rất là ngoan ngoãn, chỉ ôm Hạ Tuyên Dương ngủ...
Hôm trước Nghiêm Mẫn Hành đến xem hiện trường solo sân khấu của anh, nói anh chính là sao sáng...
Hạ Tuyên Dương cũng rất muốn nói, Nghiêm Mẫn Hành đối với anh mà nói, cũng là ngôi sao cực lóe sáng ở trên thế giới này.
Nghiêm Mẫn Hành là tinh tú của anh, còn những thứ mà anh yêu quý như ca hát, nhảy, diễn phim thì chính là biển cả của anh, là hành trình anh muốn thăm dò!
Kiếp trước Hạ Tuyên Dương lựa chọn rời khỏi ngành giải trí sớm, một là bởi vì anh đã có được cả danh và lợi, kỳ thật còn có một nguyên nhân vô cùng quan trọng nữa là.
Vì xuất đạo từ khi còn nhỏ, nên anh luôn phải cân đối giữa học tập và công việc, những buổi luyện tập vũ đạo cường độ cao và một đống lời mời công việc, ngoại trừ khiến anh có được cả danh và lợi thì cũng mang đến cho thân thể của anh rất nhiều tổn thương.
Eo và chân của anh đều có khả năng sinh bệnh, bác sĩ sáng kiến là anh nên tĩnh dưỡng hai ba năm thì mới có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.
Ngoại trừ eo và chân, trạng thái thân thể của anh cũng càng ngày càng kém.
Nếu không thì sau khi kết thúc buổi hòa nhạc cáo biệt, Hạ Tuyên Dương cũng sẽ không mất hết sức lực mà té xỉu như vậy.
Hạ Tuyên Dương thật ra là vì không chịu đựng được mới lựa chọn rời khỏi ngành giải trí, trở về cuộc sống bình thường. Về sau thân thể điều dưỡng tốt thì anh vẫn sẽ thỉnh thoảng nhận một vài lời mời.
Anh yêu quý sự nghiệp biểu diễn trên sân khấu và đóng phim, nhưng anh chọn kết hợp cả công việc và nghỉ ngơi, cũng là vì muốn có càng nhiều thời gian hơn làm bạn với người yêu của anh.
Tinh tú và biển cả, anh đều muốn cả!
Tâm cảnh của Hạ Tuyên Dương lúc này rất là phù hợp với ý cảnh mà ca khúc « Tinh tú và biển cả » muốn biểu đạt ra, tiếng hát hát ra, chẳng những có ngón giọng siêu tuyệt mà tình cảm cũng nắm chắc dồi dào, chuẩn xác, đúng chỗ!
Khi Hạ Tuyên Dương hát xong ca khúc « Tinh tú và biển cả », Chung Dư Thượng và các thành viên khác trong phòng làm việc đều vỗ tay không ngừng.
Hạ Tuyên Dương bật chức năng nói chuyện với người bên ngoài, hỏi Chung Dư Thượng: "Chung lão sư, tôi hát có ổn không?"
Chung Dư Thượng kích động nói: "Nào chỉ là ổn! Cậu quả thật là đã hoàn toàn vượt qua mong muốn của tôi!"
Êm tai, thật sự quá êm tai! Đây đích thực là thịnh yến cực hạn của thính giác!
Chung Dư Thượng tiếp tục nói: "Nếu không phải đây là một ca khúc cần hai người hợp xướng thì tôi đã để cho cậu đơn ca rồi! Cậu hát còn tốt hơn tôi!"
Bài hát này chậm chạp không thể hoàn thành việc thu âm, chính là vì Chung Dư Thượng thực sự không tìm thấy được một giọng hát mà anh thực sự hài lòng.
Hạ Tuyên Dương: "Chung lão sư, ngài đừng khen tôi nhiều quá. Kỹ năng ca hát của tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều."
Đúng vậy, giọng hát của Hạ Tuyên Dương thực sự cũng có một khuyết điểm có thể nhìn thấy được, đó chính là ngón giọng còn chưa đạt đến độ hoàn mỹ không một tì vết, nhưng vì anh còn trẻ, có thể có được trình độ như hôm nay đã là vô cùng không tầm thường rồi.
Đồng thời, ngón giọng của Hạ Tuyên Dương cũng rất dễ để phối hợp, cũng đã đạt đến tiêu chuẩn phổ biến của một ca sĩ tuyến một, mà giọng nói của anh còn khá là dễ nhận ra, là một âm thanh đặc biệt. Việc trở thành Thiên Vương cự tinh có thể nói là nằm trong tầm tay của anh!
Chung Dư Thượng chính là một Thiên Vương cự tinh đã từng rất hot trong ngành giải trí, anh hát hai mươi năm, ngón giọng không thể bắt bẻ, nhưng mà anh dù gì cũng đã lớn tuổi, mấy năm này luyện tập cũng thiếu sót, trạng thái giọng nói hơi xuống cấp một chút.
Chung Dư Thượng cũng tiến vào phòng thu âm, anh bị kí©h thí©ɧ phát ra ý chí chiến đấu cực mạnh, xuất ra trạng thái cực tốt, cùng hợp xướng với Hạ Tuyên Dương.
Chờ khi ca khúc hát xong, Chung Dư Thượng quay đầu lại nghe hiệu quả ghi âm, cao hứng nói: "So với bản thu âm trước kia của tôi thực sự là hát tốt hơn nhiều, cảm xúc cũng rất là sung mãn, đúng chỗ! So với Tuyên Dương thì giọng của tôi hơi kém mấy phần, nhưng tổng quan thì cũng không quá là kém cỏi."
Hạ Tuyên Dương thì giơ ngón tay cái lên với Chung Dư Thượng: "Nào chỉ là không kém cỏi, thực sự là rất hay đó."
Chung Dư Thượng triển khai toàn bộ trạng thái nên lần này hát rất là hay, cùng Hạ Tuyên Dương hát thì có thể nói là vô cùng êm tai, cả hai người kết hợp có thể đạt đến hiệu quả một thêm một lớn hơn hai.
Bên cạnh, người đại diện của Chung Dư Thượng Lộ Kinh Vĩ nói: "Được rồi được rồi, hai người đều hát rất là hay, đừng khen nhau qua lại nữa đi! Hiện tại, chúng ta cần nói một vài chuyện quan trọng... Cái này phải ra biển để quay lại, Tuyên Dương, cậu có thể chứ?"
Dựa theo lệ cũ của phần tinh hàng kỷ nguyên trước thì kịch bản của bài hát chủ đề và kịch bản của phim sẽ kết hợp để nổi bật lẫn nhau, như vậy thì cả hai đều sẽ nổi cùng nhau.
Trước kia Hạ Tuyên Dương đã quay cảnh xuống biển rồi, bèn nói: "Có thể."
Nhưng mà Chung Dư Thượng lại nhăn nhăn lông mày, nói: "Vết thương trên eo của tôi còn chưa khỏi hẳn, có lẽ tôi không xuống biển được... Đồng thời, trong kịch bản bài hát không phải có viết là hai diễn viên sẽ có một cảnh hôn hay sao?"
Nếu bỏ cảnh hôn đi thì sẽ không thể thể hiện ra được tình yêu mãnh liệt cuồng nhiệt quấn quýt lấy nhau của hai nhân vật chính.
Nhưng thân phận của Hạ Tuyên Dương rất đặc biệt, anh chỉ là một người mới tuyến mười tám không có bao nhiêu tác phẩm, nhưng nhiệt độ gần đây của anh, so với minh tinh tuyến một hai ba còn mạnh hơn...
Cực quan trọng đương nhiên vẫn là chuyện Hạ Tuyên Dương đã kết hôn, chồng của anh còn là Nghiêm Mẫn Hành đại danh đỉnh đỉnh.
Người cầm quyền của Tập đoàn Nghiêm thị không thể nào đồng ý cho vợ của mình vì quay một cái MV mà hôn huýt với một người đàn ông khác.