Chương 53

Hạ Tuyên Dương vẫn luôn hi vọng có thể có được một cơ hội lên sân khấu solo ở cái thế giới này, không ngờ lại đến nhanh như vậy!

Lúc trước anh luyện tập đã chuẩn bị thêm một ca khúc nữa rồi.

Là một ca khúc Anh ngữ mà anh rất yêu thích ở thế giới gốc, cũng là một trong những ca khúc mà anh đã hát trên sân khấu buổi hòa nhạc cáo biệt ở kiếp trước.

Bài hát này ở thế giới này cũng có, Hạ Tuyên Dương liền biến nó trở thành ca khúc solo biểu diễn trên sân khấu sau khi anh và Chương Kha lấy được danh hiệu vua lượt like.

Bởi vì trước kia từng có kinh nghiệm diễn xuất nên Hạ Tuyên Dương không cần nhớ hoàn toàn động tác vũ đạo mới. Mấy ngày nay luyện tập, anh cũng chỉ phải học lại một vài lời bài hát và động tác.

Và khác với sân khấu buổi hòa nhạc cáo biệt thế giới trước chính là, lần này Hạ Tuyên Dương không có bạn nhảy cùng, chỉ có một mình ra sân.

Nhưng mà Hạ Tuyên Dương không sợ.

Anh đến hậu trường, đổi sang bộ trang phục biểu diễn vô cùng ngầu lòi.

Ví dụ như từ quần màu đen bình thường đổi thành một cái quần da màu đen điểm xuyết mấy viên đá lấp lánh, áo sơ mi trắng không thay, nhưng mà chỉ buộc lại hai cúc áo, còn đeo thêm một cái choker gợi cảm màu đen, dây chuyền Thập Tự Giá và một vài vật phẩm trang sức đi kèm.

Mấy ngày trước, Hạ Tuyên Dương đã dành thời gian đi cắt mái tóc dài (tóc đã bị Nghiêm Mẫn Hành giấu đi), khôi phục lại tạo hình tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái trước kia, còn tẩy và nhuộm tóc thành màu nâu. Hạ Tuyên Dương làm rối tung mái tóc được chải chuốt bóng lộn ban đầu, toàn thân lập tức trông không còn "Ngoan ngoãn” như trước nữa.

Lớp trang điểm cũng chỉnh sửa tinh xảo hơn trước, ví dụ như nhãn tuyến sâu hơn, son môi lúc trước chỉ hơi nhàn nhạt, bây giờ đã thay bằng một loại son môi hơi diễm sắc.

Thợ trang điểm còn đang chấm thêm một cái nốt ruồi màu đen nhỏ như là nước mắt ở bên trái đuôi mắt phượng của anh.

Nếu như nói cách trang điểm và cách ăn mặc của Hạ Tuyên Dương vừa rồi là một phong cách "Thuần" hết mức có thể thì hiện tại anh đã hoàn toàn biến thành yêu tinh, câu hồn đoạt phách.

Tia sáng huỳnh quang từ đèn chiếu sáng trên sân khấu rất mạnh nên phải trang điểm rực rỡ một chút thì nhan sắc mới được chú ý mạnh mẽ hơn.

Tiểu Ô oa oa kêu lên: "Anh Dương, tạo hình này của anh thật sự quá đẹp... Thực sự là đẹp đến bạo!"

Hạ Tuyên Dương lườm cậu ta một cái: "Tôi như này gọi là đẹp trai đó, được không nào?"

Tiểu Ô cũng không quan tâm đến việc tranh luận với Hạ Tuyên Dương về việc anh là đẹp hay là đẹp trai, chỉ nhỏ giọng nói: "Sân khấu lần này, anh Dương có thể xuất ra toàn bộ thực lực rồi."

Lúc Tiểu Ô nói lời này đã hạ thấp giọng, nhưng thợ trang điểm vẫn có thể nghe được.

Thợ trang điểm nói: "Oa, tôi tưởng là Hạ lão sư và Chương Kha lão sư vừa rồi diễn bài « Nhiên tình » đã xuất ra toàn bộ thực lực rồi đấy chứ, hoá ra Hạ lão sư còn có thể mạnh hơn nữa sao?"

Hạ Tuyên Dương: "Không có, Tiểu Ô nói bậy thôi."

Tiểu Ô cũng nói: "Đúng, tôi nói lung tung ấy mà, ha ha."

Tiểu Ô từng nghe Hạ Tuyên Dương nói chuyện trong lúc luyện tập, biết rằng vừa nãy lúc hợp tác với Chương Kha trên sân khấu, Hạ Tuyên Dương vì không muốn tranh giành danh tiếng của Chương Kha nên chỉ lấy ra tám phần thực lực, nhưng mà cũng đã đủ để khiến cho người ta sợ hãi thán phục, khen ngợi rồi.

Sau đó sẽ là thời khắc mà anh solo, nhất định có thể khiến cho người ta kinh diễm hơn nữa!

Tiểu Ô tin chắc là như thế.

Ở trên sân khấu, sau khi MC phỏng vấn xong Chương Kha, lại có một vị đạo sư biểu diễn một ca khúc mới, rất nhanh, đã đến lượt Hạ Tuyên Dương ra sân.

Trước kia lúc hợp xướng với Chương Kha, Hạ Tuyên Dương vừa mới mở miệng, thì đám dân mạng đã không ngừng bình luận giọng hát của anh là "Mở miệng quỳ", là "Tiếng trời" .

Lần này là sân khấu solo của anh, khí thế toàn bộ triển khai xong, trên phần bình luận yên tĩnh mười mấy giây, một hồi lâu sau, mới xuất hiện hàng loạt những bình luận kích động "A a a a a" !

"Êm tai đến mức phát khóc!"

"Dáng người như ma quỷ, tiếng hát như thiên sứ!"

"Mẹ nó, ánh mắt này, đôi môi đỏ này, cái eo nhỏ này, chân dài này, thật là gợi cảm! Tôi chớt mất!"

"AAA, Hạ Tuyên Dương là thần tiên, đúng không? Đây là giọng hát thần tiên chứ còn gì nữa? !"

"Trước đó lúc anh và Chương Kha hợp xướng, tôi còn cảm thấy anh còn kém một chút so với Thiên Vương cự tinh, bây giờ cảm giác, Hạ Tuyên Dương chính là Thiên Vương cự tinh chứ không phải ai khác!"

"Người xuất đạo cuối cùng nhóm nhạc nam D9 đây sao, tài nghệ này hoàn toàn có thể mở một concert rồi!"

"Lúc nào Hạ Tuyên Dương mới ra album vậy? Tôi nhất định sẽ mua!"

"Tôi muốn mua hai bản, một bản cất giữ, một bản để nghe!"

"Tôi muốn mua mười bản để tặng cho mọi người!"

Kiếp trước sân khấu solo của Hạ Tuyên Dương cũng rất xuất sắc, nhưng so với hiện tại thì vẫn kém một hai phần.

Bởi vì Hạ Tuyên Dương sau khi phân hoá thành nhân ngư cấp S- thì cũng có bổ sung một vài buff nhỏ, điều kiện giọng nói có thể xưng là gần như tiếp cận hoàn mỹ, khuôn mặt và tư thái cũng có thêm vẻ đặc hữu mị hoặc của một nhân ngư.

Người xem dưới đài nhìn hiện trường sân khấu lần này của Hạ Tuyên Dương đều sắp thét khàn cả giọng luôn rồi, quá đẹp! Quá cuốn hút! Quá hấp dẫn!

Nửa đoạn biểu diễn sau, hàng trước thính phòng có một người đàn ông khôi ngô cao lớn nào đó mới bỏ khẩu trang ra, gần như là không chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Tuyên Dương trên đài.

Người này đến là muốn nhìn Hạ Tuyên Dương biểu diễn, tiện thể đón Hạ Tuyên Dương về nhà - Nghiêm Mẫn Hành.

Nghiêm Mẫn Hành trước kia đã được xem Hạ Tuyên Dương luyện tập, so với người xem bên cạnh và chung quanh thì anh có nhiều sức chống cự hơn hẳn, nhưng sức chống cự của anh cũng chỉ có thể giúp cho anh khống chế lại nội tâm và kích động bành trướng, không theo đại lưu mà lên tiếng thét lên mà thôi.

Hạ Tuyên Dương trên sân khấu sáng chói chói mắt như thế, thực sự khiến người ta không dời mắt nổi!

Đợi khi Hạ Tuyên Dương kết thúc solo, dưới đài lập tức có một giọng nữ sắc bén đến mức phá âm thét lên: "Hạ Tuyên Dương, em yêu anh!"

"Dương Dương, em muốn sinh hầu tử cho anh!"

Nghiêm Mẫn Hành: "..."

Mấy người đang nghĩ cái gì vậy, Dương Dương mà có sinh thì cũng chỉ sinh cho tôi!

. . . Chờ một chút, Dương Dương không muốn sinh.

Nghiêm Mẫn Hành thậm chí còn cảm thấy ảo não, vì sao mình là một người đàn ông thuần chính, mà không thể làm cho Dương Dương sinh con (bhi).

Trên khán đài, tiếng vỗ tay như nước thủy triều, vang lên hồi lâu, mãi đến khi người chủ trì lên đài kêu dừng nhiều lần thì tiếng vỗ tay mới dừng lại.

Người chủ trì cầm microphone, hỏi một vấn đề mà tất cả người xem dưới đài đều rất quan tâm: "Hạ Tuyên Dương, cho nên, đây mới là toàn bộ thực lực của cậu sao?"

Hạ Tuyên Dương cười nói: "Không có, là bởi vì bài hát này là một bài hát mà tôi rất yêu thích, bí mật luyện tập tương đối nhiều, cũng tương đối quen thuộc. Rất mong buổi biểu diễn của tôi không khiến mọi người thất vọng."

Người chủ trì trêu chọc nói: "Há lại chỉ có không thất vọng, lúc mà cậu vừa mới biểu diễn, thầy thanh nhạc của bọn tôi dưới đài còn kích động đứng lên khen hay đó.”

Thầy thanh nhạc Chung Dư Thượng còn xen vào nói: "Không có, tôi chỉ đứng lên có vài giây đồng hồ."

Bên cạnh thầy rapper trêu chọc: "Bởi vì có một chị gái lớn tiếng bảo anh ta là "Chung Dư Thượng, mau ngồi xuống, cản trở tôi nhìn Hạ Tuyên Dương rồi!" ha ha ha ha!"

Chung Dư Thượng còn nói với ống kính: "Tôi nên nói với khán giả một tiếng xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên đứng lên, nhưng vừa rồi Hạ Tuyên Dương biểu diễn thật sự là vô cùng kinh diễm, làm tôi nhất thời không nhịn được."

Mấy vị thầy khác cũng rối rít khen ngợi không ngớt.

Đến cả Chương Kha đang ngồi ở trên ghế vua lượt like cũng thoải mái nói ra: "Tôi cảm thấy rất may mắn, cũng may Tuyên Dương không phải tuyển thủ, chỉ là khách quý trợ hát mà tôi mời tới, không phải là đối thủ cạnh tranh của tôi! Nếu không người ngồi ở cái vị trí vua lượt like lúc này chính là em ấy rồi."

Hạ Tuyên Dương không quan tâm hơn thua, mỉm cười cám ơn mọi người vì đã khích lệ.

Sau khi Hạ Tuyên Dương biểu diễn xong, còn có một bài thanh nhạc do thầy Chung Dư Thượng biểu diễn nữa.

Hạ Tuyên Dương xuống đài, nghiêm túc thưởng thức ca khúc mới của Chung Dư Thượng.

Chung Dư Thượng là một thiên tài âm nhạc, rất nhiều bài hát của anh ấy là chính tay anh ấy viết lời và sáng tác, từ lúc anh mười bảy tuổi xuất đạo đến nay thì đã hot suốt hai mươi năm, là cây cổ thụ trong giới ca hát, một trong những Thiên Vương cự tinh.

Ca khúc mới này của Chung Dư Thượng rất không tệ, hát khá là cẩn thận, nhưng Hạ Tuyên Dương vẫn có thể nghe ra được, điều kiện giọng hát của Chung Dư Thượng hiện tại không bằng của anh ta lúc trẻ.

Hạ Tuyên Dương đang nghe, chợt nghe thấy tiếng Tiểu Ô nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Dương, hình như là Nghiêm tiên sinh tới."

Hạ Tuyên Dương ngẩng đầu một cái, liền đối diện với Nghiêm Mẫn Hành đang đeo khẩu trang.

Hạ Tuyên Dương bất ngờ: "Anh Hành, sao anh lại tới đây, không phải em đã nói là không cần tới đón em rồi sao..."

Nghiêm Mẫn Hành cởi khẩu trang ra, nói: "Anh muốn đến xem em biểu diễn, dù sao, anh cũng là một fan hâm mộ trung thành của em."

Hạ Tuyên Dương không ngờ, màn biểu diễn của anh còn có Nghiêm Mẫn Hành ở dưới đài xem.

Trong lòng Hạ Tuyên Dương rất cao hứng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Có gì đáng xem đâu, lúc em luyện tập,, không phải anh cũng đã xem rồi sao?"

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Không giống, trên đài em vô cùng lấp lánh, đẹp mắt giống như là ngôi sao trên trời vậy, biết phát sáng, mê đảo rất nhiều người..."

Bao gồm cả anh, cũng bị Hạ Tuyên Dương hoàn toàn mê hoặc.

Hạ Tuyên Dương chủ động đi đến bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành, thân mật ôm lấy cánh tay người đàn ông, nhỏ giọng tiến đến bên tai Nghiêm Mẫn Hành nói: "Ngôi sao trên trời hạ phàm, hiện tại chỉ thuộc về một mình anh Hành mà thôi."

Hạ Tuyên Dương có thể cảm nhận được trong lời nói của Nghiêm Mẫn Hành không giấu được sự ghen tuông, anh thích sân khấu, nhưng cũng rất thích Nghiêm Mẫn Hành, muốn cho Nghiêm Mẫn Hành nhiều cảm giác an toàn hơn nữa.

Nghiêm Mẫn Hành quả nhiên rất vui, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Đúng lúc này, buổi biểu diễn trên đài của Chung Dư Thượng chính thức kết thúc.

Anh hỏi Hạ Tuyên Dương: "Về nhà nhé?"

Hạ Tuyên Dương: "Ừm, chúng ta cùng về nhà thôi."

Lúc hai người tay kéo tay đi ra ngoài, vừa vặn đυ.ng phải Chương Kha và Mai Hân.

Chương Kha muốn đến cảm tạ Hạ Tuyên Dương, không ngờ lại gặp phải vị tổng giám đốc tập đoàn Nghiêm thị trong truyền thuyết, Nghiêm Mẫn Hành.

Mà ở một phương hướng khác mấy người không thấy được, Sầm Tử và Hạ Gia Ngôn đã kịp thời thu bước chân lại, muốn tránh né bọn họ.

Chương Kha cười tít mắt nói: "Tuyên Dương, tối nay thật sự là rất cảm ơn em. Nếu không có em, chị chắc chắn sẽ không lấy được danh hiệu vua lượt like!"

Hạ Tuyên Dương khách khí nói: "Là do thực lực của chính chị Chương Kha mạnh, em chỉ không kéo chân sau của chị mà thôi."

Chương Kha: "Đừng nói những thứ này, dù sao thì tình nghĩa của Tuyên Dương, chị sẽ luôn nhớ, về sau có việc gì cần nhờ chị thì cứ việc nói."

Nói xong chính sự, Chương Kha nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành, chào hỏi: "Nghiêm tiên sinh tới đón Tuyên Dương tan tầm à?"

Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm, tôi khá là dính người, cũng may Dương Dương không chê tôi phiền."

Chương Kha: "Ồ, tình cảm hai vợ chồng thật là tốt!"

Mai Hân đã nếm qua rất nhiều cơm chó mà hai người này phát, với loại trình độ ân ái này cô đã không để trong lòng nữa rồi, chỉ nói: "Hai người mau trở về đi thôi, đi từ chỗ của nhân viên công tác mà ra, lát nữa tan tầm nhiều xe, nhất định sẽ kẹt xe đó."

Hạ Tuyên Dương nói tạm biệt, kéo Nghiêm Mẫn Hành rời đi.

Chỗ góc cua, nghe xong toàn bộ cuộc nói chuyện, thần sắc trên mặt Sầm Tử và Hạ Gia Ngôn cũng không quá đẹp mắt, không ngờ, Nghiêm Mẫn Hành lại coi trọng Hạ Tuyên Dương như vậy...

Sầm Tử cảm giác sâu sắc được rằng mình đã chọn sai đối tượng trợ xướng, nên cũng không còn hoà nhã với Hạ Gia Ngôn nữa, không nói một lời từ biệt, liền trực tiếp nhăn mặt rời đi.

Hạ Gia Ngôn nắm chặt nắm đấm, trong lòng không ngừng nảy sinh cảm xúc ghen tỵ.

Hạ Gia Ngôn cảm thấy, kể từ khi cùng Hạ Tuyên Dương tham gia « Come on! Come on! », Hạ Tuyên Dương tựa như là biến thành người khác, vốn chỉ là một tên xinh đẹp phế vật, bây giờ lại thành người được vạn chúng chú mục.

Nếu như Hạ Tuyên Dương có thể biến mất trên thế giới này thì thật là tốt, tiếng vỗ tay ca ngợi và lời khen đáng lẽ nên thuộc về anh mới có thể trở về!

...

Lúc lên xe, Hạ Tuyên Dương nhận được tin nhắn Wechat của Mai Hân.

Hạ Tuyên Dương nhìn thoáng qua.

"Người đại diện của Chung Dư Thượng gọi điện thoại cho chị nói là Chung Dư Thượng có album mới, muốn mời em hợp xướng một ca khúc. Nếu như em có ý nguyện thì chị sẽ hẹn thời gian nói chuyện với đối phương."

Tin tức này còn chưa chắc chắn, cho nên Mai Hân không tiện nói với Hạ Tuyên Dương ở trước mặt nhiều người phức tạp trong hậu trường đại sảnh trường quay của đài Phiên Gia, sợ bị người ta tung tin đồn thất thiệt.

Hạ Tuyên Dương nghĩ nghĩ, trả lời Mai Hân: "Có thể nói chuyện, xem xem là kiểu ca khúc gì, nếu như phù hợp thì em có thể nhận."

Chung Dư Thượng là một trong bốn vị thầy ở « Chị Gái Dũng Cảm Tiến Lên », là người độc miệng nhất và không sợ đắc tội với ai, cũng rất có thực lực.

Có thể cùng hợp tác với một tiền bối phái thực lực Thiên Vương cự tinh như vậy là vinh hạnh của anh.

Hạ Tuyên Dương trả lời xong Wechat, liền nghe thấy Nghiêm Mẫn Hành nói: Buổi trưa anh đã nói với ông ngoại chuyện làm hôn lễ, bảo ông ngoại tìm vị đại sư trước kia chọn ngày đẹp trời cho chúng ta."

Tấm che buồng sau xe đã bị kéo xuống, bọn họ dù nói chuyện cũng sẽ không bị lái xe nghe thấy.

Nghiêm Mẫn Hành cảm thấy đây không phải là một chuyện quá tốt, không muốn để khi về đến nhà rồi mới nói cho Hạ Tuyên Dương, nên mới trực tiếp nói ở đây.

Hạ Tuyên Dương nhìn lông mày Nghiêm Mẫn Hành cau lại, môi mỏng mím chặt, trái tim đập thình thịch, hỏi: "Làm sao vậy, đại sư nói thế nào, không thuận lợi sao?"

Nghiêm Mẫn Hành: "Đại sư nói, anh và em còn có một lần tử kiếp, ông ấy bảo là nên chờ vượt qua tử kiếp rồi mới xử lý việc vui, như vậy mới có thể dài lâu..."

Hạ Tuyên Dương không ngờ lại là đáp án này.

Lúc đọc nguyên văn, anh cũng biết vị đại sư này tính mạng rất chuẩn.

Ví dụ như lúc trước kia Đái Anh Huệ tìm cho Nghiêm Mẫn Hành một "Hạ Tuyên Dương" với danh xưng là nam thê xung hỉ, còn là một tiểu minh tinh mà từng thích em trai cùng cha khác mẹ của anh, là người anh rất chán ghét.

Thế nhưng lời giải thích của vị đại sư là, chỉ có đồng ý, Nghiêm Mẫn Hành mới có một tia hi vọng vượt qua tử kiếp lớn nhất vào năm ba mươi tuổi.

Còn nói "Hạ Tuyên Dương" chính là bạn đời mà đời này số của anh đã định, nếu như bỏ lỡ, anh cũng chỉ có thể cô đơn đến chết.

Chính vì vậy mà ông ngoại Nghiêm Mẫn Hành mới kiên trì khuyên bảo Nghiêm Mẫn Hành đồng ý mối hôn sự này.

Lúc đọc truyện, Hạ Tuyên Dương còn khịt mũi coi thường, cảm thấy vị đại sư này không hề chuẩn như vậy. Nghiêm Mẫn Hành rõ ràng đã nhận giấy chứng nhận kết hôn với "Hạ Tuyên Dương", nhưng vẫn không né được nguyên văn số phận phải chết vì là nhân vật phản diện của anh!

Nhưng bây giờ, Hạ Tuyên Dương lại không thể không tin tưởng ông ta thêm mấy phần, bởi vì từ lúc anh bất ngờ đến, chứng mất ngủ Nghiêm Mẫn Hành gặp phải sau ảnh hưởng của vụ tai nạn xe cộ hơn nửa năm trước đã thật sự khỏe lên, chí ít là sẽ không bởi vì mất ngủ quá nhiều mà thân thể sụp đổ qua đời.

Mà anh cũng như vậy, hồi mới bắt đầu anh còn nghĩ phải làm sao để có thể ly hôn với Nghiêm Mẫn Hành, nhưng sau đó lại chuyển biến thành nghĩ cách làm sao để cử hành hôn lễ...

Hạ Tuyên Dương tưởng là mình và Nghiêm Mẫn Hành đều đã sớm thoát ly khỏi số phận bi kịch trong nguyên thư.

Bây giờ đột nhiên biết được, anh và Nghiêm Mẫn Hành vẫn còn có một "Tử kiếp" đang chờ đợi...

Không hiểu sao Hạ Tuyên Dương lại rùng mình một cái, nắm chặt đôi tay Nghiêm Mẫn Hành, giọng nói không lưu loát nói: "Tại sao có thể như vậy..."

Nghĩ đến chuyện này, tâm tình Nghiêm Mẫn Hành cũng buồn hẳn đi, anh cầm ngược tay Hạ Tuyên Dương, nói: "Dương Dương, đừng sợ, anh đã hỏi đại sư, đại sư bảo ngày mai chúng ta tới chỗ của ông ấy, ông ấy muốn tự mình nhìn chúng ta. Việc này ông ấy đã có thể tính ra, hẳn là sẽ có phương pháp phá giải."

Hạ Tuyên Dương cảm giác thoáng an tâm hơn mấy phần: "Được, vậy thì đi gặp một chút đi."

Nếu lỡ như không giải được lần tử kiếp này... Không, không có lỡ như, Hạ Tuyên Dương không sợ chết, nhưng mà anh không muốn bất ngờ gặp tai nạn hoặc là ốm đau, mà phải chết vào lúc còn rất trẻ trung như vậy.

Anh còn có rất nhiều chuyện chưa kịp làm, cũng chưa được trải nghiệm hết những chuyện mà một đôi vợ chồng thực sự sẽ làm với Nghiêm Mẫn Hành, ví dụ như hôn lễ, hưởng tuần trăng mật, vân vân.

Nghiêm Mẫn Hành cũng như vậy, anh chẳng hề làm gì sai, chỉ vì bị tác giả thiết định là hình tượng "nhân vật phản diện đẹp mạnh thảm", chẳng lẽ nhất định sẽ phải mất sớm lúc tráng niên sao?

Trái tim Hạ Tuyên Dương trĩu nặng.

Trở về biệt thự Hương Giang Uyển, hai người trầm mặc vào phòng.

Hạ Tuyên Dương đã rửa mặt xong.

Nghiêm Mẫn Hành vô cùng nghiêm túc kiên nhẫn thổi khô tóc cho Hạ Tuyên Dương, bôi kem dưỡng đuôi cho anh.

Không còn giống như trước kia, lúc làm những chuyện như này... anh luôn thích trêu chọc Hạ Tuyên Dương một chút, lần này thì anh lại cẩn thận từng li từng tí.

Hạ Tuyên Dương thực sự không chịu được bầu không khí ngột ngạt này, chờ kem dưỡng đuôi bôi xong, anh liền biến trở về hai chân, ép Nghiêm Mẫn Hành lên trên ghế sa lon.

"Nếu như chúng ta còn thừa không nhiều thời gian thì càng nên nắm chặt thời gian, tận hưởng lạc thú trước mắt."

Nói xong, Hạ Tuyên Dương hơi vội vàng hôn lên môi Nghiêm Mẫn Hành, chủ động mời gọi: "Anh Hành, chúng ta mua Cocacola, ăn cá đi!"

Nghiêm Mẫn Hành vẫn còn mấy phần lý trí: "Chờ một chút, Dương Dương, đồ bảo vệ ăn cá trong nhà đã dùng hết rồi..."

Đợt hàng mới được Hạ Tuyên Dương mua ở trên mạng lần này không còn là mua một hộp nữa, mà là trực tiếp mua một rương, nhưng còn phải mất thêm mấy ngày nữa thì hàng mới đến.

Hạ Tuyên Dương nhớ tới cái lần giữa trưa bọn họ làm ở phòng ngủ và phòng luyện nhảy ở căn hộ trên tầng cao nhất kia...

Bởi vì bên kia không có dụng cụ bảo hộ ăn cá, lúc ấy Nghiêm Mẫn Hành đã vẩy nước chấm vào mặt ngoài đuôi cá, chứ không phải là bên trong bụng cá.

Hạ Tuyên Dương vẫn dựa theo thời gian kỳ tìm phối ngẫu lần hai mà suy tính nhiều lần, anh hiện tại đang trong giai đoạn nào, kỳ an toàn.

Hạ Tuyên Dương nói: "Bớt nói nhảm, anh cứ chuyên tâm ăn cá là được rồi!"

Lần này ăn cá, khẩu vị hai người đều tốt đến lạ thường, liên tiếp ăn mấy đợt không ngừng nghỉ.

...

Hôm sau trời vừa sáng, Hạ Tuyên Dương đã bị Nghiêm Mẫn Hành hôn đến tỉnh lại.

Bởi vì vị đại sư kia không ở nội thành Giang thành, mà ở gần làng du lịch dưới chân núi huyện x gần Giang thành.

Nếu lái xe phải đi hai giờ, cho nên phải nhanh chóng xuất phát.

Có chính sự phải làm, Hạ Tuyên Dương cũng không nằm ỳ ngủ nướng, rất nhanh đã tỉnh dậy.

Lúc rửa mặt, Hạ Tuyên Dương phát hiện một chuyện có chút.... kỳ lạ.

Anh cảm nhận được nhiệt độ và tốc độ chảy mà nước chấm để lại.

Tối hôm qua anh nảy ra một ý tưởng, đó là muốn cảm thụ xem nếu nước chấm xông vào bên trong bụng cá thì tư vị có phải là sẽ càng thêm mỹ vị hay không, thế là... một con cá hấp, trong trong ngoài ngoài đều bị giội đầy chấm nước, hương vị đích thật là mỹ vị cực hạn không có gì sánh kịp.

Hạ Tuyên Dương lập tức hối hận, tối hôm qua tại sao mình chỉ bởi vì mệt rã rời mà lại cự tuyệt lời đề nghị dọn dẹp nước chấm của Nghiêm Mẫn Hành cơ chứ.

Anh ở trong phòng tắm, lề mề một hồi lâu, rồi mới đi ra ngoài.

Nghiêm Mẫn Hành đã thay xong quần áo, nhìn thấy áo ngủ trên người Hạ Tuyên Dương biến thành áo choàng tắm, hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu ra rồi cười.

Anh lấy một bộ quần áo cùng màu với mình cho Hạ Tuyên Dương, tự tay hầu hạ Hạ Tuyên Dương mặc vào, tiện thể lại trao đổi với Hạ Tuyên Dương một nụ hôn vị kem đánh răng bạc hà.

Trên đường xe đi đến huyện x, Hạ Tuyên Dương lấy một cái máy tính bảng ra, xem kỳ thứ tư chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau ».

Trước kia khi ký hợp đồng chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau », Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành chỉ ký ba kỳ, bởi vì Hạ Tuyên Dương muốn đi đường thực lực, công bố tình cảm với vợ mình, show ân ái cái gì đó, chỉ cần ba kỳ cũng đã đủ rồi.

Nhất là vào kỳ thứ ba cuối cùng, ở nhà ma làm nhiệm vụ còn gặp một chuyện như thế...

Hạ Tuyên Dương hỏi Nghiêm Mẫn Hành: "Lương Tử Thụy, Vương Sơn thế nào rồi."

Mấy ngày nay sau khi làm xong việc, anh cũng không còn thỉnh thoảng vào Weibo xem xét nữa. Bây giờ thanh danh của Lương Tử Thụy ở ngành giải trí đã hoàn toàn tối đen, gần như mất khả năng xoay người.

Nhưng mà bản án thẩm tra và phán quyết cần thời gian, không thể có kết quả nhanh như vậy.

Nghiêm Mẫn Hành nói: "Lương Tử Thụy và Vương Sơn đều một mực chắc chắn là bọn họ không có ý muốn gϊếŧ chúng ta, chỉ là muốn cho chúng ta một bài học. Dựa theo tội cố ý đả thương người khác, Vương Sơn sẽ không bị phán quá nặng, có lẽ là dưới ba năm. Nhưng trên người Lương Tử Thụy còn có một tội danh khác, ép lương làm kỹ nữ, trốn thuế lậu thuế, số tội cũng phạt, sẽ không bị nhẹ đâu."

Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục nói: "Nhưng mà, thám tử mà anh mời tra ra được, trước kia Vương Sơn còn có chứng cứ phạm tội khác, đó là buôn bán hàng cầm, anh đã nộp đầy đủ chứng cứ cho bên j rồi... Em yên tâm đi, bọn họ sẽ không dễ dàng được thả ra như vậy đâu."

Cho dù ra, cũng sẽ có người theo dõi bọn họ không ngừng, tuyệt sẽ không cho bọn họ có bất cứ cơ hội nào có thể tổn thương đến Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương tuyệt không có chút thương cảm nào dành cho bọn họ, đây là những báo ứng bọn họ nên phải nhận, đáng đời.

Hạ Tuyên Dương hỏi: "Vậy Đào Thư trước kia thì sao, em nghe anh Thiều Quang nói, anh ta hình như cũng vào tù?"

Đào Thư là người trước kia mua thuỷ quân ở trên mạng hắc Hạ Tuyên Dương, kết quả lại đảo ngược sang thành tuyên truyền cho Hạ Tuyên Dương.

Nghiêm Mẫn Hành: "Anh ta dính líu đến mấy chuyện buôn bán phạm pháp, bị bắt vào rồi, có lẽ sẽ ngồi tù khoảng mười ngày nửa tháng."

Có tiền án tiền sự, về sau, Đào Thư đừng nghĩ đến việc tái xuất trong ngành giải trí nữa.

Những người trước kia từng hại Hạ Tuyên Dương đều đã bị đưa ra công lý.

Nhưng Hạ Tuyên Dương lại nhớ tới "Tử kiếp" mà đại sư nói…

Hạ Tuyên Dương nghĩ nghĩ, nói: "Cá nhân em cảm thấy, tử kiếp đại sư nói hẳn không phải là chỉ thiên tai hoặc là ốm đau, hơn phân nửa là bất ngờ do người khác tạo ra... Anh Hành, sau này, chúng ta phải cẩn thận một chút. Mấy người ở Nghiêm gia, anh cũng phải theo dõi nhiều hơn..."

Nghiêm Mẫn Hành cũng cho là như vậy, "Những người này anh đều đã sai người theo dõi rồi."

Dừng một chút, anh tiếp tục nói: "Đến cả Nghiêm Tu Lãng, anh cũng phái người theo dõi."

Hạ Tuyên Dương đột nhiên nhớ tới kẻ cầm đầu lớn nhất trong nguyên văn đã ép nguyên thân phải rơi vào "Tử cục", chính là Hạ Gia Ngôn!

Anh vốn cho rằng, bây giờ kịch bản đã cải biến rất nhiều thì anh đã hoàn toàn tránh được "Tử cục" của nguyên thân rồi.

Bây giờ nghĩ đến, với một kẻ có vẻ ngoài Bạch Liên Hoa và tính cách độc ác bên trong như Hạ Gia Ngôn thì làm sao có thể trơ mắt nhìn anh nổi tiếng như vậy, mấy lần bị hào quang của anh nghiền ép, còn phải nhẫn nhịn. Nhục nhã như thế, lẽ nào anh ta lại ngồi im?

Hạ Tuyên Dương vội nói: "Hạ Gia Ngôn, tên đó cũng nhất định phải phái người theo dõi, tốt nhất là tìm người giám sát điện thoại di động của anh ta!"

Ấn tượng của Nghiêm Mẫn Hành dành cho Hạ Gia Ngôn chỉ là một tiểu nhân vật dùng mọi thủ đoạn leo lên người quyền quý mà thôi, cũng không có gì quá để chú ý, những gì Hạ Gia Ngôn có được đều là Nghiêm Tu Lãng cho.

Mà Nghiêm Tu Lãng ở trong mắt Nghiêm Mẫn Hành, căn bản không xứng đáng là đối thủ của anh.

Bây giờ nhìn dáng vẻ Hạ Tuyên Dương coi trọng như vậy, Nghiêm Mẫn Hành cũng nghiêm túc hẳn, anh đáp một tiếng "Được, anh đã biết", sau đó lập tức gọi mấy cuộc điện thoại.

Chờ Nghiêm Mẫn Hành cúp điện thoại xong, không hiểu sao Hạ Tuyên Dương lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Hai giờ sau đó, cả hai đã đến làng du lịch huyện x.

Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương đi đến bên hồ, mấy vệ sĩ đi xa xa theo ở phía sau.

Ngô đại sư đội một cái mũ ngư dân, một cái áo màu trắng có chữ công sau lưng và quần bãi biển loè loẹt, đang ngồi ở trên băng ghế nhỏ bên hồ câu cá.

Hạ Tuyên Dương đang định mở miệng, liền thấy có một người trẻ tuổi đứng bên cạnh đại sư, giống như là trợ lý dùng tay ra hiệu "Xuỵt" một cái.

Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có hoài nghi —— Vị lão bá trầm mê câu cá này, thật sự là vị đại sư có tiếng là xem tướng số rất lợi hại rất linh nghiệm hay sao? !