Sáng ngày hôm sau, Hạ Tuyên Dương sẽ quay quảng cáo cho một nhãn hiệu sản phẩm mới, đồ uống vitamin nổi danh.
Cũng may buổi quay tiến hành rất thuận lợi, chỉ vào hơn mười một giờ thì đã thuận lợi kết thúc tất cả nhiệm vụ.
Mới là buổi sáng, Hạ Tuyên Dương đã uống một bụng nước, đến mức lúc ăn cơm trưa, anh vì no mà ăn ít đi rất nhiều.
Hạ Tuyên Dương trở lại Hương Giang Uyển, nhưng lại không phải về biệt thự, mà đi vào căn hộ ở trên tầng cao nhất mà Nghiêm Mẫn Hành đã chuyển sang tên anh.
Căn hộ 300 mét vuông có hơn phân nửa được sửa đổi thành Studio, Hạ Tuyên Dương cần luyện ca khúc hay luyện nhảy thì đều có thể tới đây.
Đương nhiên, phòng ngủ cũng có, nếu như tập luyện mệt mỏi thì cũng có thể nghỉ ngơi.
Hạ Tuyên Dương luyện ca khúc cộng thêm luyện nhảy suốt một buổi chiều, đến lúc năm giờ, anh nhận được điện thoại từ Nghiêm Mẫn Hành.
"Dương Dương, em đã luyện tập xong chưa? Anh mới rời khỏi công ty rồi, anh đón em về nhà nhé?"
Hôm nay là ngày mà Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đã bàn bạc với nhau là trở về Hạ gia ăn cơm tối.
Hạ Tuyên Dương không ngờ Nghiêm Mẫn Hành lại tan làm sớm như vậy, nhưng mà nghĩ đến việc Nghiêm Mẫn Hành là ông chủ nên dù có tan tầm sớm một chút thì cũng sẽ không có người nào dám nói gì cả.
Hạ Tuyên Dương nói: "Em luyện tập xong rồi, anh đến thì nhắn cho em, em sẽ đi ra."
Nghiêm Mẫn Hành: "Được, chờ anh một lát."
Mười lăm phút sau, Hạ Tuyên Dương từ cổng khu chung cư Hương Giang Uyển lên chiếc Maybach của Nghiêm Mẫn Hành.
Trước kia lúc mà Nghiêm Mẫn Hành còn giả bộ là chân không tốt thì những chiếc xe có thể hình dài sẽ dễ dàng hơn cho anh một chút, bây giờ chân anh khỏe rồi thì những chiếc xe xịn phủ bụi trong ga-ra hơn phân nửa năm đã lại có cơ hội được Nghiêm Mẫn Hành thay phiên sủng hạnh.
Hạ Tuyên Dương vừa lên xe, đã thấy phía trước ở trên ghế lái phụ có thêm bốn cái túi làm quà tặng, phía trên một cái túi là logo của một nhãn hàng xa xỉ nào đó, chắc hẳn là một cái túi xách kiểu mới, có lẽ là mua cho mẹ của anh.
Nghiêm Mẫn Hành không đợi anh hỏi, đã chủ động giải thích: "Lần đầu tiên tới cửa thăm hỏi, quà cáp nhất định phải chuẩn bị, ngoại trừ những cái túi xách này thì trong buồng xe sau còn có hai bình rượu, hai bình lá trà, còn có hai bộ ấm trà. Anh cũng không biết bọn họ thích gì nên đã bảo Trần Xuyên chuẩn bị thay."
Bởi vì tình cảm của Hạ Tuyên Dương và cha mẹ Hạ gia cũng không sâu, cho nên phần lễ vật này chỉ là đúng quy củ, chứ cũng không tính là đặc biệt gì cả.
Hạ Tuyên Dương nghĩ đến việc mình lần đầu tiên đi đến nhà chính Nghiêm gia lại chuẩn bị hai cái thùng ngâm chân... Khụ, Nghiêm Mẫn Hành làm vậy là rất tốt rồi.
Nghiêm Mẫn Hành ở bên cạnh cầm một cái hộp quà bằng nhung tơ tương đối nhỏ, đưa cho Hạ Tuyên Dương: "Đây là quà tặng cho em, món quà đầu tiên."
Hạ Tuyên Dương chỉ cần nhìn kích thước là đã đoán được đại khái đó là cái gì, anh vừa mở, vừa lầm bầm: "Hẳn là đồng hồ? A, hộp nhẫn thì không thể lớn như thế."
Nghiêm Mẫn Hành chậm rãi nói: "Ừm, nhẫn cưới đã được định chế tương đối ổn rồi, anh hẹn trước người ta là ngày mai sẽ tới, đến lúc đó em xem thử xem mình thích kiểu dáng gì."
So với nhẫn cưới khảm kim cương, Nghiêm Mẫn Hành thích nhẫn cưới khảm trân châu hơn —— Lúc Hạ Tuyên Dương động tình có chảy ra mấy hạt trân châu nhỏ màu lam nhạt, lúc đó anh đã lặng lẽ góp nhặt mấy viên.
Hạ Tuyên Dương rất nhanh đã nhìn thấy kiểu dáng chiếc đồng hồ bên trong hộp quà, đây là một loại đồng hồ nổi danh xa xỉ, Hạ Tuyên Dương từng nhìn thấy ở trên tạp chí rồi, giá cả 520 vạn... Mấu chốt là, trên tay Nghiêm Mẫn Hành cũng đang đeo một cái giống y như đúc.
Tặng đồng hồ vốn là có ý thổ lộ, huống chi đây còn là đồng hồ tình nhân, hắc hắc.
Tâm trạng của Hạ Tuyên Dương rất tốt, anh đưa đồng hồ đeo tay cho Nghiêm Mẫn Hành: "Em rất thích món quà này, anh Hành, anh giúp em đeo lên đi."
Nghiêm Mẫn Hành: "Rất sẵn lòng."
Rõ ràng chỉ là động tác đơn giản đeo đồng hồ, nhưng Nghiêm Mẫn Hành lại làm vô cùng nghiêm túc. Sau khi đeo xong, anh còn nắm chặt tay Hạ Tuyên Dương, đặt lên bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái lên mu bàn tay của Hạ Tuyên Dương.
Hạ Tuyên Dương thử rút tay về xem thế nào, lại bị Nghiêm Mẫn Hành cầm lại thật chặt.
Hạ Tuyên Dương bất đắc dĩ nói: "Đợi chút nữa trở về Hạ gia, anh Hành, anh nhớ kiềm chế đấy..."
Ánh mắt Nghiêm Mẫn Hành nhìn anh vô cùng nhiệt liệt, vừa nhìn đã biết là người sở hữu đôi mắt này đang lâm vào bể tình.
Có lượng tài chính lớn đến từ Nghiêm gia duy trì, nên khủng hoảng kinh tế công ty Hạ gia đã tạm thời vượt qua, nhưng về sau còn cần phải tiếp tục xin thêm không ít kinh phí đầu tư tài chính nữa.
Nếu như cha mẹ Hạ gia phát hiện tình cảm của anh và Nghiêm Mẫn Hành rất tốt, nói không chừng sẽ cố tình đưa ra thêm nhiều yêu cầu nữa về phương diện tiền tài,...
Nghiêm Mẫn Hành hiểu rõ lo lắng của Hạ Tuyên Dương, bèn nói: "Chỉ cần yêu cầu của bọn họ không quá là quá đáng thì anh sẽ tận lực thỏa mãn bọn họ, coi như là thay em trả lại cho bọn họ vì những gì mà bọn họ dành cho em đến tận bây giờ. Về sau, em có thể lấy lý do là bận rộn công việc, hoặc là phải theo giúp anh để giảm bớt tần suất về Hạ gia cũng được."
Trước kia, Nghiêm gia chỉ coi Hạ Tuyên Dương là ‘bù nhìn, cưới vào cửa với mục đích chỉ để "Xung hỉ", nên đã hứa hẹn cho Hạ gia một khoản đầu tư khoảng chừng một trăm triệu, chia làm bốn lần đầu tư, bây giờ đã gần 40 rồi.
Hạ Tuyên Dương tưởng tượng, căn hộ mà Nghiêm Mẫn Hành đưa cho anh kia đã có giá trị gần trăm triệu, cộng thêm hai lần đầu tư cho đoàn làm phim « Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư » cộng lại cũng đã lên đến 1 tỷ 200 triệu...
Về phần 13% cổ phần của Tinh Kỳ Entertainment chuyển cho anh, hàng năm chia hoa hồng cũng đã lên đến ngàn vạn.
Hạ Tuyên Dương lập tức cảm thấy, Nghiêm Mẫn Hành nói đúng, nếu như chỉ tặng cho Hạ gia một chút lợi ích, mà có thể khiến cho quan hệ giữa anh và bọn họ về sau sẽ ít phải qua lại nhiều, cũng sẽ không bị trách cứ thì cũng không phải là không thể.
Đại khái là bởi vì anh hiện tại đã nhận định Nghiêm Mẫn Hành là bọn đời của mình nên dù có tiêu một khoản tiền lớn của Nghiêm Mẫn Hành thì Hạ Tuyên Dương cũng sẽ cảm thấy không ngại lắm, đều là người trong nhà, cũng đâu phải là người dưng.
Về phần cha mẹ Hạ gia, Hạ Tuyên Dương dự định là sẽ coi bọn họ như là thân thích của mình, định kỳ có thể thăm, nhưng nếu để mà nói là thân cận thì thực sự không có khả năng.
Anh dù sao cũng không phải nguyên thân, cha mẹ Hạ gia là những người hiểu rõ nguyên thân nhất, khó đảm bảo sẽ không phát hiện ra điều gì khác thường ở anh.
Hạ Tuyên Dương cũng kéo tay của Nghiêm Mẫn Hành lại đặt lên bên môi, hôn một cái: "Có vợ thật tốt, cơm chùa lúc nào cũng ngon."
Cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi vợ và vui sướиɠ ăn bám cũng không cảm thấy có gì xung đột cả, hì hì.
Nghiêm Mẫn Hành chỉ chỉ lên đôi môi của mình: "Muốn được hôn ở đây này."
Hạ Tuyên Dương ngoan ngoãn tiến lên, hôn một cái “chụt” thật kêu lên trên môi của Nghiêm Mẫn Hành.
Chỉ là người đàn ông này đã quen thói ăn cá, nên chút thức nhắm khai vị này đương nhiên vẫn chưa đủ để thỏa mãn anh ta, anh ta đưa tay chế trụ cái ót thiếu niên, đáp lại anh một nụ hôn nhiệt liệt triền miên.
Khí tức của Hạ Tuyên Dương hơi bất ổn, muốn đẩy người đàn ông ra: "Anh Hành, dừng lại đi, nếu không lát nữa miệng em sẽ lại sưng lên đấy..."
Nghiêm Mẫn Hành: "Không sao đâu, chuyện này nói rõ ra là tình cảm của chúng ta rất ổn, bọn họ cũng sẽ có thể hiểu được nếu về sau em có ít trở về Hạ gia."
Để chứng minh tình cảm của hai người rất tốt, Hạ Tuyên Dương đảo khách thành chủ, ịn lên một cái dấu răng màu hồng lên trên cổ của Nghiêm Mẫn Hành.
Mà chỗ sau tai và xương quai xanh của Hạ Tuyên Dương cũng bị Nghiêm Mẫn Hành tặng cho mấy cái ấn ký màu hồng.
Năng lực hồi phục thể chất của Hạ Tuyên Dương rất mạnh, dấu ấn mà Nghiêm Mẫn Hành để lại chẳng mấy chốc sẽ biến mất, nên anh vô cùng ra sức, làm cho màu của ấn ký trở nên vô cùng nổi bật.
Thấy còn có mấy phút nữa là sẽ đến chung cư Hạ gia, Nghiêm Mẫn Hành mới chậm rãi, đóng lại hai nút áo trên chiếc áo sơ mi cho Hạ Tuyên Dương.
Ngôi nhà mà Hạ gia đang sinh sống trong một khu chung cư, là một căn biệt thự hai lầu, đủ cho hai hộ gia đình.
Nơi này là vùng mới giải phóng mười mấy năm trước ở Giang thành nên giá phòng không quá là cao, cha Hạ - Hạ Tân Lâm là một trong những nhà thầu nhận xây chung cư, căn biệt thự này là dùng giá ưu đãi trong nội bộ mua được.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đi ở đằng trước, còn Diệp Nhất và Diệp Nhị thì cầm quà tặng đi theo ở đằng sau.
Ra khỏi thang máy, Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan đều đang đứng sẵn chờ đợi hai người.
Lúc Hạ Tuyên Dương thấy rõ khuôn mặt của hai người, đến cả anh cũng không khỏi giật mình. Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan rõ ràng có tên, hoàn cảnh sống, nghề nghiệp hoàn toàn khác với cha mẹ của anh ở kiếp trước, nhưng khuôn mặt của bọn họ lại giống nhau đến thần kỳ.
Ký ức nguyên thân để lại cho Hạ Tuyên Dương về cha mẹ của anh ta rất là mơ hồ, đại khái là bởi vì anh ta rất là giận bọn họ, trong điện thoại di động cũng không lưu lại hình của bọn họ.
Hạ Tuyên Dương còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã nghe thấy Đậu Hữu Lan nói: "Dương Dương, con trở về rồi, đây chính là Nghiêm tiên sinh đúng không? Thân thể có vẻ đã khôi phục rất tốt.
Hạ Tân Lâm: "Người trở về là được rồi, còn mang quà cáp làm cái gì? Mau mau, vào cửa nói chuyện."
Mấy người vào cửa, Diệp Nhất Diệp Nhị đặt mấy món quà xuống, sau đó lùi ra ngoài cửa trông coi.
Đậu Hữu Lan: "Các con ngồi trước một lát, mẹ đi phòng bếp xào nốt món cải thìa, một lát nữa là có thể ăn cơm rồi."
Nói xong, Đậu Hữu Lan liền xoay người tiến vào phòng bếp.
Hạ Tân Lâm dẫn Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đi đến cạnh ghế sa lon ngồi xuống, nói: "Mẹ con bận rộn trong phòng bếp suốt hơn hai giờ, làm rất nhiều món ăn mà Dương Dương con thích đó, nhưng mà không rõ là có đúng với khẩu vị của Nghiêm tiên sinh hay không."
Hạ Tuyên Dương hơi câu nệ nói: "Những gì con thích ăn anh ấy cũng đều ăn, không kén ăn đâu."
Nghiêm Mẫn Hành vốn hơi kén ăn, chỉ là vì Hạ Tuyên Dương rất dễ ăn, ăn cái gì cũng ăn rất là ngon nên Nghiêm Mẫn Hành cũng vì vậy mà phát triển được thực đơn của mình.
Hạ Tân Lâm chưa từng chung đυ.ng với người nào có địa vị cao như là Nghiêm Mẫn Hành, cộng thêm việc cảm thấy khá là hổ thẹn với con trai nên ông ấy cũng có chút câu nệ, ngập ngừng nói ra một câu: "A ồ, vậy là tốt rồi. Dương Dương, món sườn chua ngọt mà còn thích ăn nhất, mẹ con cũng làm rồi đó. Bà ấy biết các con trở về ăn cơm, sáng sớm hôm nay đã lôi kéo ba tự mình đi đến chợ bán thức ăn mua thức ăn..."
Hạ Tuyên Dương lập tức cảm thấy, trên đời này phần lớn cha mẹ đều có thật nhiều chỗ tương thông... Đó chính là khi con cái về nhà, chắc chắn sẽ làm món ăn phong phú hơn một chút.
Kiếp trước Hạ Tuyên Dương thích ăn nhất là thịt kho tàu chân giò mà cha anh làm, nhưng đến đời này, món sườn chua ngọt mẹ làm cũng rất thơm, anh đã ngửi thấy mùi thịt nồng đậm từ phòng bếp truyền ra rồi.
Hơn bốn giờ chiều, Hạ Tuyên Dương rõ ràng là đã ăn trước một phần bánh gatô nhỏ và một đĩa anh đào, nhưng bụng lại rất không dè dặt kêu lên rột rột vài tiếng.
Hạ Tân Lâm: "Dương Dương đói bụng rồi sao? Hay là ta cứ ăn trước đi."
Nghiêm Mẫn Hành: "Không sao đâu, em ấy có thể ăn một chút trái cây lót dạ trước."
Nói xong, Nghiêm Mẫn Hành lấy một quả chuối từ trong rổ hoa quả đặt trên bàn trà, lột vỏ, đút cho Hạ Tuyên Dương ăn.
Hạ Tân Lâm kinh ngạc, há to miệng, không nói gì, chỉ yên lặng cầm lấy cái đũa, gắp mấy quả hạch đào cho Hạ Tuyên Dương.
Hai ngày này, ông và Đậu Hữu Lan đã xem hết cả ba kỳ chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » mà Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cùng tham gia, nên cũng biết là tình cảm của hai người dành cho nhau rất tốt. Còn tưởng rằng là có ống kính ở trước nên chắc là cũng diễn xuất ngọt ngào một tí, không ngờ quan hệ tình cảm thực sự của hai người lại tốt như vậy.
Mấy phút sau, Đậu Hữu Lan mang món rau muống xào tỏi cuối cùng lên trên bàn ăn, hô lên một tiếng: "Ăn cơm thôi."
Hạ Tuyên Dương kéo Nghiêm Mẫn Hành bước nhanh đi về phía bàn ăn.
Kỹ thuật nấu ăn của Đậu Hữu Lan chưa thể nói tới độ là đặc biệt tinh xảo, đồ ăn mà bà làm cũng là đồ ăn thường ngày, nhưng đặc biệt ở chỗ là có mang hương vị của gia đình.
Bà làm một bàn lớn đầy đồ ăn, có chừng hơn mười món ăn, vừa nhìn là biết bà đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó.
Dù bây giờ sức ăn của Hạ Tuyên Dương đã lớn hơn trước kia, gấp đôi sức ăn người bình thường thì bốn người bọn họ cũng ăn không hết.
Công việc của Đậu Hữu Lan là tổng thanh tra tài vụ của công ty Hạ gia, trình độ của bà không cao, tri thức liên quan đến tài vụ cũng phải tự mình xem video mới học được, hoặc là mời thầy dạy, nói chung là rất cố gắng tự tìm tòi.
Bình thường bà đương nhiên sẽ không thường xuyên xuống bếp, đồ ăn đều là bảo mẫu làm, chỉ khi nào công việc nhàn rỗi, hay là lúc Hạ Tuyên Dương ở nhà thì bà mới thỉnh thoảng xuống bếp.
Hạ Tuyên Dương ăn ăn, đột nhiên cảm thấy mình thật là xấu xa, nghĩ đến cái ý nghĩ chỉ coi cha mẹ Hạ gia là thân thích trước kia, cảm thấy mình quá mức ích kỷ.
Trong quá trình ăn cơm, bầu không khí cũng hơi xấu hổ.
Chờ ăn xong, Hạ Tân Lâm phụ trách thu dọn bát đũa và đồ ăn thừa, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cũng muốn giúp một tay.
Hạ Tân Lâm liên tục khước từ: "Các con qua ghế sô pha ngồi nghỉ ngơi đi, xem TV, hoặc là đi lên sân thượng hóng mát, nơi này có ba là được rồi."
Hạ Tuyên Dương thấy Hạ Tân Lâm kiên trì muốn làm, đành phải kéo Nghiêm Mẫn Hành đi lên trên sân thượng.
Chỉ là, vừa mới lên sân thượng, anh đã nghe thấy Đậu Hữu Lan gọi anh: "Dương Dương, con cùng mẹ lên trên lầu lấy chút đồ, Mẫn Hành, con ngồi đợi một lát nhé."
Trải qua bữa cơm, quan hệ cũng đã kéo gần lại một chút, Đậu Hữu Lan không còn gọi Nghiêm Mẫn Hành là Nghiêm tiên sinh nữa, mà đã gọi tên của anh.
Hạ Tuyên Dương nhìn về phía Nghiêm Mẫn Hành, Nghiêm Mẫn Hành cho anh một ánh mắt trấn an.
Hạ Tuyên Dương hơi thấp thỏm đi theo Đậu Hữu Lan lên lầu.
Không phải vừa rồi lúc ăn cơm anh nói chuyện quá ít, nên đã bị Đậu Hữu Lan phát giác ra đấy chứ?
Lên lầu, Hạ Tuyên Dương hỏi: "Mẹ, mẹ muốn lấy thứ gì vậy?"
Đậu Hữu Lan nói: "Con và Mẫn Hành đã không còn là vợ chồng trên danh nghĩa, mà là vợ chồng thật sự, mẹ làm mẹ, đương nhiên cũng phải ra dáng một chút."
Nghe được lời này, Hạ Tuyên Dương lập tức thở ra một hơi, hoá ra không phải là anh lộ tẩy.
Hạ Tuyên Dương đi theo Đậu Hữu Lan vào phòng làm việc, ở ngay trước mặt Hạ Tuyên Dương, Đậu Hữu Lan mở két sắt ra.
Mật mã rất dài, mười sáu số, nhưng Hạ Tuyên Dương có thể nhận ra, bốn chữ số đầu tiên chính là ngày sinh của nguyên thân.
Hạ Tuyên Dương không nhịn được hỏi: "Mẹ, số phía sau là có ý gì?"
Đậu Hữu Lan nói: "Lần đầu mà mẹ và ba ba của con gặp nhau, ngày kỷ niệm kết hôn, còn cả ngày đầu tiên khi con còn bé học được cách gọi mẹ."
Hạ Tuyên Dương: "..."
Phải làm sao bây giờ, anh càng cảm thấy dự định trước kia của mình là rất không hiếu thuận.
Tủ sắt mở ra, thứ đáng giá bên trong hình như chỉ có một khối vàng thỏi nhỏ.
Mấy vật khác không quá đáng tiền, nhưng đều có ý nghĩa kỷ niệm.
Đậu Hữu Lan chỉ vào một cái hộp nhỏ trong suốt, nói: "Trong này chứa cái răng sữa đầu tiên mà con rụng năm lên năm..."
Sau đó, bà lại lấy ra một xấp văn kiện: "Đây là đống giấy khen mà con nhận được lúc đi học..."
Trong văn kiện là một xếp nhỏ giấy khen nhìn vô cùng cũ nát, dường như còn có cái đã từng dính lên trên vách tường nhưng lại được ai đó cẩn thận lột xuống.
Đậu Hữu Lan lại lấy ra một cái phong thư màu lam nhạt: "Lúc con lên lớp mười mới biết yêu, đây là phong thư tình đầu tiên mà con viết cho một học trưởng cùng trường, không cẩn thận bị mẹ phát hiện, me đã tịch thu. Khi đó mẹ và con kề đầu gối nói chuyện một hồi lâu, con đồng ý với mẹ là chí ít phải thi đậu một trường đại học, sau đại học thì mới yêu đương. Mà mẹ cũng đồng ý với con, về sau con muốn tìm kiểu người yêu như thế nào, chỉ cần đối phương không phải là hạng người phạm pháp phạm tội thì mẹ và ba ba của con đều sẽ tôn trọng ý kiến của con..."
Nói đến đây, giọng nói của Đậu Hữu Lan có mấy phần nghẹn ngào: "Dương Dương, xin lỗi con, mẹ nuốt lời. Trước kia mẹ và ba ba của con, ép con gả vào Nghiêm gia... Mẹ biết con rất hận chúng ta, nhưng mà mẹ thực sự không có cách nào khác... Mẹ không thể nhìn tâm huyết nửa đời người của mẹ và cha con, bởi vì quyết sách nhất thời sai lầm, mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát được...
Dự án kia chỉ cần đầu tư đúng chỗ, qua mấy năm chắc chắn là sẽ kiếm lớn, lúc đó mẹ nghĩ cái vị ở Nghiêm gia kia bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, nghe nói là có thể không đến mấy năm là sẽ ra đi. Chờ anh ta ra đi xong, con còn có thể tiếp tục tìm người yêu, mẹ và ba ba của con dốc sức làm ra những thứ này, về sau cũng đều để lại hết cho con..."
Hạ Tuyên Dương cầm trong tay phong thư màu lam nhạt, không mở ra, chỉ nói thật nhỏ: "Mẹ, mọi chuyện đều đã đi qua, hiện tại tất cả đều đã tốt lên, không phải sao."
Anh rút khăn giấy từ bàn sách ở bên cạnh, đưa cho Đậu Hữu Lan.
Đậu Hữu Lan lau sạch nước mắt, nói: "Đúng vậy, lần này mẹ và cha con quan sát, mới phát hiện tình cảm của con và Nghiêm Mẫn Hành rất là tốt... Nhưng mà mẹ luôn cảm thấy có một cảm giác không quá chân thực, một người như vậy, sao lại thế..."
Thiên tử kiêu tử Nghiêm Mẫn Hành, sao lại thật sự thích con trai của bọn họ cơ chứ?
Hơn nữa, Hạ Tuyên Dương bây giờ cũng rất khác với người con trai trong trí nhớ của bọn họ.
Hạ Tuyên Dương luyện hát nhảy nhiều năm cũng chỉ vớt vát được lên được trung đẳng. thoáng hơn tiêu chuẩn một chút... Bây giờ sao đột nhiên thực lực hát nhảy lại tăng lên nhiều, diễm kinh bốn phía như vậy?
Không phải là Đậu Hữu Lan không có suy nghĩ nghi vấn gì về việc này.
Hôm nay, bà có thể cảm nhận được Hạ Tuyên Dương dường như không còn oán hận với bà nữa, nhưng cũng không có thái độ thân cận như khoảng thời gian hai mươi năm trước.
Đậu Hữu Lan trầm giọng hỏi: "Dương Dương, con nói với ta một lời nói thật... Con bây giờ, là nhân cách thứ hai xuất hiện đúng không?"
Trước kia có một bộ phim đô thị khá hot, nhân vật nam bị bệnh tâm thần phân liệt, tên là « Tôi và Tôi và Tôi và Tôi đều rất yêu em ». Đậu Hữu Lan là người xem trung thành của bộ phim này, cho nên khi phát hiện tính cách và thực lực của Hạ Tuyên Dương không còn giống với trước kia, bà liền không tự giác nghĩ đến phương diện này.
Về phần xuyên qua, Đậu Hữu Lan vô thức cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có tính khoa học, bà xưa nay không hề nghĩ đến cái này.
Cho nên khi trên người Hạ Tuyên Dương xảy ra đủ loại chuyển biến, thứ bà đầu tiên nghĩ tới, chính là Hạ Tuyên Dương bởi vì không tiếp thụ được việc gả cho Nghiêm Mẫn Hành, vào thời điểm bọn họ không biết, tinh thần đã chia ra thành nhân cách thứ hai.
Sau này Hạ Tuyên Dương nghe Nghiêm Mẫn Hành kể lại, ban đầu kỳ thật anh ấy cũng hoài nghi là anh có nhân cách thứ hai, không ngờ, Đậu Hữu Lan cũng nghĩ như vậy.
Hạ Tuyên Dương ban đầu vốn rất lo lắng sợ bị "Lộ tẩy", cuối cùng đứng trước giờ này khắc này, đối mặt với sự việc, anh lại phát hiện cảm xúc của mình lại rất là nhẹ nhõm.
Anh cuối cùng cũng không cần làm bộ ở trước mặt Đậu Hữu Lan, giả bộ như là nguyên thân nữa rồi.
Nhưng anh cũng không thể nào nói với Đậu Hữu Lan toàn bộ lai lịch chân thực của mình.
Anh nhẹ nhàng nói ra: "Mẹ, con hiện tại, quả thực không phải là con của trước kia. Về sau, con sẽ là chủ nhân của cơ thể này, con của trước kia, có khả năng rất lớn là sẽ không còn xuất hiện nữa. Nếu như mẹ và cha không chấp nhận được..."
Hạ Tuyên Dương không tiếp tục nói nữa.
Suy đoán trong lòng Đậu Hữu Lan được chứng thực, vẻ mặt của bà cũng không còn có vẻ như muốn khóc nữa.
Bà chỉ suy nghĩ xuất thần một hồi lâu, sau đó mới nói: "Việc này không thể trách con, muốn trách cũng phải trách mẹ và cha con, vì ban đầu bị mỡ heo làm mê muội tâm trí... Hiện tại Dương Dương con, vẫn là con của mẹ và cha con, không thể bởi vì con xuất hiện trễ một chút mà mẹ lại nặng bên này nhẹ bên kia được."
Hạ Tuyên Dương há to miệng, không biết nói gì cả.
Số phận bi kịch mà nguyên thân gặp phải ở trong nguyên văn, quả thực có một phần trách nhiệm của Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan, nhưng phần nhiều vẫn là do chính lựa chọn của anh ta.
Anh phải gánh lấy một đống cục diện rối rắm mà nguyên thân để lại, nhưng cũng là nhân họa đắc phúc, ở cái thế giới lạ lẫm này, anh tìm được người yêu chân thành đời này, cũng từ đây mà dần có thêm lòng cảm mến sâu sắc hơn với cái thế giới này.
Hạ Tuyên Dương hiện tại chính thức tiếp xúc với Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan xong liền phát hiện mình rất khó có thể chỉ coi bọn họ như là thân thích không quá thân cận được.
Hạ Tuyên Dương không ngờ, mình lại dễ dàng được Đậu Hữu Lan tiếp nhận như vậy, hơn nữa mình còn có thể trở lại với thân phận là con của bà ấy.
Nếu có thể, anh cũng hi vọng ở một thế giới khác, "Hạ Tuyên Dương" chiếm dụng thân thể và thân phận của anh cũng có thể coi mẹ của anh ta ở một thế giới khác thành mẹ ruột của mình chăm sóc, chứ không phải chỉ coi là thân thích như anh đã từng nghĩ.
Do dự hồi lâu, Hạ Tuyên Dương trầm thấp nói một tiếng: "Cảm ơn mẹ."
Tiếng "Mẹ" lần này này là tiếng gọi phát ra từ đáy lòng của anh, chân tâm thật ý.
Đậu Hữu Lan lấy ra một cái hộp gỗ lim nhỏ từ chỗ sâu nhất trong két sắt, đưa cho Hạ Tuyên Dương: "Con cầm đi, đây là quà cho con và đối tượng của con."
Nói xong, Đậu Hữu Lan đem văn kiện chứa giấy khen, phong thư màu lam nhạt cho vào trong két sắt, khóa lại.
Đậu Hữu Lan hít vào một hơi thật sâu, thu thập xong cảm xúc, bà nói: "Con đợi mẹ một hồi, mẹ đi rửa cái mặt đã, lát nữa lại cùng con đi xuống dưới."
Hạ Tuyên Dương: "Được, vậy cái này, con có thể nhìn trước được không?"
Anh lung lay cái hộp nhỏ trong tay.
Đậu Hữu Lan: "Nhìn đi, đây vốn là đồ muốn cho các con mà."
Nói xong, bà quay người tiến vào toilet trong thư phòng.
Hạ Tuyên Dương cẩn thận mở hộp gỗ trong tay ra, phát hiện bên trong là một đôi ngọc bội long phượng chế tác hơi thô ráp, phẩm chất chỉ có thể nói là trung đẳng, từ cái dây đỏ buộc ở phía trên đã phai màu thành gần màu trắng cũng có thể thấy được vật này đã tồn tại rất lâu rồi.
Hạ Tuyên Dương đoán, đây có lẽ là di vật để lại của ông bà nội hoặc ông bà ngoại.
Mấy phút sau, Đậu Hữu Lan rửa mặt xong đi ra, đôi mắt của bà còn có hơi sưng, nhưng nhìn không rõ lắm.
Đậu Hữu Lan: "Đây là đồ của hồi môn của bà nội con, vào năm mẹ gả tới, bà ấy đã truyền cho mẹ và cha con, hiện tại, mẹ truyền nó cho con và Mẫn Hành. Nếu con đã nhận định Nghiêm Mẫn Hành là người sẽ sống hết đời với con thì hãy đưa một miếng trong đó cho thằng bé, nếu không nhận định... thì cứ giữ lấy đã."
Trên mặt Hạ Tuyên Dương xuất hiện một nụ cười ôn nhu: "Anh Hành chính là bạn đời đời này của con, anh ấy hiện tại có lẽ đang nói với cha chuyện hôn lễ rồi."
Đậu Hữu Lan cũng không quá bất ngờ, hai người này nồng tình mật ý, không hề che giấu một chút nào.
Trên mặt bà cũng xuất hiện một nụ cười: "Vậy là tốt rồi, chí ít hiện tại Dương Dương của mẹ cũng hạnh phúc."
Hạ Tuyên Dương hỏi: "Dây đỏ phía trên có thể thay không? Con phải đưa miếng nào cho anh Hành?"
Đậu Hữu Lan cười nói: "Có thể thay, chính các con tự thương lượng đi, dù sao cũng là một người một khối, ban đầu mẹ và cha con còn thay phiên đeo."
Hạ Tuyên Dương và Đậu Hữu Lan ra khỏi phòng làm việc, xuống lầu.
Quả nhiên, Nghiêm Mẫn Hành đang nói với Hạ Tân Lâm về chuyện hôn lễ.
Đối mặt với việc lớn như vậy, Hạ Tân Lâm không dám một mình ra quyết định, nhưng con trai đã gả đi rồi, tiền của Nghiêm gia, ông cũng cầm không ít. Bây giờ Nghiêm gia muốn làm hôn lễ, ông nào có tư cách nói không.
Nhìn thấy Đậu Hữu Lan trở lại, Hạ Tân Lâm vội hỏi vợ: "A Lan, Mẫn Hành nói muốn tổ chức hôn lễ, em xem xem thời điểm nào thì phù hợp..."
Đậu Hữu Lan nói: "Nghe nói ông ngoại Mẫn Hành bên kia quen biết một vị đại sư rất lợi hại, hay là, các con tìm đại sư chọn ngày tốt đi."
Nghiêm Mẫn Hành: "Vâng, khi nào về con sẽ nói chuyện với ông ngoại."
Mấy người lại ngồi với nhau một hồi, hàn huyên một vài việc nhà, nhưng mà sau nửa giờ, Nghiêm Mẫn Hành liền nói dối là buổi tối còn phải làm việc nên muốn về nhà xử lý nốt, dự định đưa Hạ Tuyên Dương về trước.
Đậu Hữu Lan và Hạ Tân Lâm cũng không nhiều lời giữ lại.
Đưa hai người ra tới cửa, Đậu Hữu Lan kéo tay Hạ Tuyên Dương lại nói: "Dương Dương, nơi này vĩnh viễn là nhà của con, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh con trở về, đương nhiên, tốt nhất là mang Mẫn Hành về cùng."
Hạ Tuyên Dương hiểu rõ ý của Đậu Hữu Lan, hi vọng hôn nhân của anh và Nghiêm Mẫn Hành có thể hạnh phúc lâu dài, nếu không thể thì cái nhà này cũng là đường lui của anh.
Hạ Tuyên Dương: "Vâng, con biết rồi. Nhân tiện, con có đặt cho mẹ và cha hai gói kiểm tra sức khỏe toàn thân, thông tin cụ thể tối nay con sẽ gửi qua Wechat cho mẹ. Mẹ và cha xem xem lúc nào rảnh thì đi làm một đợt kiểm tra sức khoẻ toàn diện xem sao."
Hạ Tân Lâm nói lầm bầm: "Cha và mẹ con thân thể rất tốt, đâu cần kiểm tra sức khoẻ làm gì..."
Đậu Hữu Lan thì lại lập tức đáp ứng: "Được, mẹ và cha con nhất định sẽ mau chóng dành thời gian đi kiểm tra sức khoẻ. Con và Mẫn Hành cũng phải chú ý nhiều đến thân thể, đừng chỉ biết bận bịu công việc. Hơn nữa, về sau lúc nhận quảng cáo, nhớ lấy an toàn lên trên hết, kem dưỡng đuôi cũng phải nhớ bôi thường xuyên đó..."
Đậu Hữu Lan lại kéo Hạ Tuyên Dương lại, nói liên miên lải nhải dặn dò một đống chuyện.
Hạ Tuyên Dương ngoan ngoãn đồng ý.
Anh tính đợi kết quả kiểm tra sức khoẻ của hai người có rồi thì sẽ nhắc nhở bọn họ nên uống thuốc thường xuyên, công việc phải đặt sau sức khỏe, lấy dưỡng sinh làm trọng...
Như vậy, Hạ Tân Lâm và Đậu Hữu Lan sẽ không phải vì bệnh não tắc nghẽn hay là bệnh tim mà sớm qua đời.
-
Lúc Hạ Tuyên Dương trở về, còn mang theo hai túi đồ, đó là mấy món đồ nhắm mà Đậu Hữu Lan làm, còn có hai bình thịt bò muối.
Thịt bò muối này, Hạ Tuyên Dương đã thưởng thức lúc ăn bữa tối, thực sự rất là ngon, anh một lần ăn hai thìa lớn, vừa nhìn đã biết là quá trình làm ra rất phiền phức.
Hạ Tuyên Dương không muốn đưa hết đồ vật cho Diệp Nhất và Diệp Nhị, mà tự mình ôm một túi, Nghiêm Mẫn Hành giúp anh bưng một túi tương đối nặng.
Lên ngồi phía sau Maybach, Hạ Tuyên Dương trầm trầm nói với Nghiêm Mẫn Hành: "Anh Hành, bọn họ nghĩ không giống như em tưởng tượng... Bọn họ đúng là có mặt không tốt, nhưng cũng có chỗ tốt vô cùng... Người nhà thật là phức tạp."
Nghiêm Mẫn Hành: "Em cứ dựa theo suy nghĩ của mình mà làm, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được."
Hạ Tuyên Dương lấy cái hộp gỗ lim nhỏ mà Đậu Hữu Lan cho anh ra, rồi mở ra.
Hạ Tuyên Dương nói: "Em đeo hình rồng, anh Hành, anh đeo hình phượng đi, về sau đổi lại cho nhau. Cũng không cần ngày nào cũng đeo, thỉnh thoảng đeo một lần là được rồi."
Nghiêm Mẫn Hành không cảm thấy mình là một ‘đại nam nhân’ đeo hình phượng thì có vấn đề gì, cũng không chê phẩm chất của viên ngọc này.
Hạ Tuyên Dương vui vẻ là quan trọng nhất, anh cưng chiều nói: "Được, tất cả đều nghe theo em."