Trợ lý giúp bọn họ cất dọn hành lý xong rồi mới rời đi.
Lúc này đã hơn mười giờ sáng.
Hạ Tuyên Dương đắn đo một chút, quyết định tối nay sẽ dọn dẹp hành lý sau, bây giờ quan trọng nhất là phải nghĩ xem cơm trưa giải quyết như thế nào.
Nghiêm Mẫn Hành biết làm cơm, đặc biệt là làm đồ Tây. Chỉ cần có công thức thì anh cũng có thể làm ra hình ra dạng... Nhưng đó là khi anh ở trong nhà, lúc đó anh cũng không cần giả què.
Hạ Tuyên Dương thì chỉ biết nấu món mì úp đơn giản, còn mấy món mà phải dùng bếp xào nấu các thứ thì anh thực sự không làm được!
Hạ Tuyên Dương nghĩ nghĩ, bèn nói với Nghiêm Mẫn Hành : "Anh Hành, hay là chúng ta qua chỗ anh Thiều Quang ở chung đi, ăn nhờ bọn họ một bữa vậy? Mang cả nguyên liệu nấu ăn qua đó luôn."
Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm, cũng được.”
Hiện tại cũng không phải lúc để ghen, nói cái gì cũng không thể để tiểu nhân ngư nhà mình đói bụng được.
Hạ Tuyên Dương lập tức vui vẻ tìm một cái túi nhựa, cho một nửa nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh vào trong túi, sau đó cùng Nghiêm Mẫn Hành đi ra bên ngoài, đi đến biệt thự số hai bên cạnh.
Hai người vừa mới ra cửa thì đã phát hiện cách đó không xa có người chủ trì và tổ nhân viên công tác của chương trình đứng ở chỗ lầu nhỏ trước tòa nhà ba tầng, cũng chính là biệt thự số 6, Nghiêm Tu Lãng cũng ở đó và đang tranh luận với tổng đạo diễn Thẩm Mậu.
Nghiêm Tu Lãng nói hơi lớn tiếng, dù cách một khoảng cách khá xa, Hạ Tuyên Dương cũng có thể nghe rõ.
Ồ, màn tranh luận này còn có liên quan đến anh nữa.
Nghiêm Tu Lãng: "Hạ Tuyên Dương không phải là nhân ngư, sao có thể tham gia chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau »?"
Trong văn bản chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau » rõ ràng đã quy định, là một cặp tình nhân, trong đó nhất định phải có một người là nhân ngư.
Mà Nghiêm Mẫn Hành từ nhỏ đến lớn chưa từng đi kiểm tra gen nhân ngư, nên đương nhiên không thể nào là nhân ngư được.
Hạ Gia Ngôn đứng ở sau lưng Nghiêm Tu Lãng, cũng nói theo : "Cho dù Hạ Tuyên Dương trước kia có 88% phân hoá thì cậu ta cũng đã được xác nhận là không thể phân hoá; bán nhân ngư không thể coi là nhân ngư được."
Lúc này là thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, máy quay tổ chương trình cũng đã đóng lại, cho nên Hạ Gia Ngôn mới dám mở miệng.
Trước kia, lúc ở trên chương trình nhìn thấy Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương, Nghiêm Tu Lãng vì quá mức chấn kinh, trong đầu mịt mờ nên mới không để ý đến chuyện này.
Hạ Gia Ngôn thì đã nghĩ đến vấn đề này đầu tiên, bởi vì thân phận nhân ngư là ưu thế duy nhất mà anh ta tự nhận có thể giúp anh ta nghiền ép Hạ Tuyên Dương.
Nhưng anh ta không dám chất vấn ở trước ống kính, bởi nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ đắc tội với Nghiêm Mẫn Hành sau lưng Hạ Tuyên Dương.
Đoạn Anh Dã và Hứa Tư Tư ở biệt thự số năm cách gần đó, nghe phía bên ngoài có tiếng cãi lộn thì cũng đi theo ra, đứng ở cửa hóng chuyện.
Lúc bọn họ đi ra, vừa vặn nghe thấy vị đạo diễn Thẩm Mậu béo lùn chậm rãi giải thích: "Khách quý mà tổ chương trình bọn tôi mời đương nhiên là phải hoàn toàn phù hợp với quy định rồi. Nhân ngư qua mười tám tuổi tuy rất khó để phân hoá nhưng cũng không phải là không có."
Ông ta không nói rõ là Hạ Tuyên Dương hiện tại đã phân hoá thành nhân ngư, nhưng chỉ cần là người có đầu óc thì đều hiểu rõ.
Hứa Tư Tư vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hai đôi chân chân của Hạ Tuyên Dương...giống như đang nhìn xem chân của Hạ Tuyên Dương có thể đột nhiên biến thành đuôi cá hay không vậy.
Hứa Tư Tư vội vàng hỏi: "Dương Dương, vậy cái đuôi cá màu băng lam trong video thử vai của anh là thật hay sao?"
Trời ạ, trên thế giới này thật sự có đuôi cá đẹp như thế sao? !
Trước kia cô còn tưởng rằng đó là nhân tạo, nhưng cái đuôi cá kia nếu phối hợp với khuôn mặt của Hạ Tuyên Dương thì thật sự là quá làm cho người ta kinh diễm!
Truy tinh năm năm, tự xưng là đã từng gặp vô số sắc đẹp cực phẩm, Hứa Tư Tư lúc này cũng không thể nào kiềm chế được nữa, Hạ Tuyên Dương sắp trở thành thần tượng mà cô hâm mộ nhất luôn rồi.
Chỉ là cô không thể ngờ được, là hôm nay có thể nhìn thấy thần tượng nhà mình ở trong tiết mục này, còn biết được Hạ Tuyên Dương thật ra là một người có tính cách thân thiết hiền hoà như thế, thậm chí còn biết được một tin tức nếu công bố ra ngoài, chắc chắn có thể khiến cả Weibo sụp đổ!
—— Hạ Tuyên Dương quá tuổi phân hoá thành nhân ngư! Cái đuôi cá đẹp tựa như ảo mộng kia lại là thật!
Nghe thấy Hứa Tư Tư hỏi, Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn cùng quay đầu. Lại, lúc này mới phát hiện, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đang đứng đằng sau bọn họ cách bọn họ hơn mười mét.
Khuôn mặt Nghiêm Tu Lãng vô cùng chấn kinh, còn có cả sự xấu hổ.
Anh không ngờ, việc mình chất vấn thân phận của Hạ Tuyên Dương lại vừa vặn bị người thật bắt gặp được.
Hạ Gia Ngôn thì vô cùng khϊếp sợ, mà càng nhiều hơn cả chính là bối rối và không thể tin.
Anh cũng nhìn chằm chằm vào chân của Hạ Tuyên Dương, hận không thể chọc ở đó ra một lỗ thủng.
Sao Hạ Tuyên Dương lại đột nhiên phân hoá được thành nhân ngư cơ chứ, anh ta đã quá tuổi rồi mà?
Video thử sức của anh ta, Hạ Gia Ngôn cũng đã xem rồi. Dù đứng trước một diễn viên đang hot Thẩm Thiều Quang từng lấy được danh hiệu vua màn ảnh, khí thế của Hạ Tuyên Dương cũng không hề bị nghiền ép, mà còn chiếm cứ, trở thành trung tâm chú ý.
Có thể nói, kỹ năng diễn xuất của anh ta cách Hạ Gia Ngôn cũng cỡ mười mấy con phố.
Lúc ấy, Hạ Gia Ngôn chỉ có thể thầm bắt bẻ màn biểu diễn vũ đạo của Hạ Tuyên Dương ở trong nước có một vài sơ suất và tì vết, thêm cả là cái đuôi cá kia của Hạ Tuyên Dương cũng là giả, căn bản không thể nào so sánh được với đuôi cá thực sự của anh, dùng hai điểm này để tự dỗ dành chính mình.
Nhưng Hạ Gia Ngôn cũng biết, thử vai thì sẽ không có thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng. Lúc thử vai, dù màn vũ đạo trong nước có một chút sai lầm nhỏ thì sau khi luyện tập nhiều lần cũng có thể sử dụng được.
Cái mà anh vẫn luôn tự hào nhất, vẫn là thân phận nhân ngư cấp A hi hữu của mình.
Anh vô cùng rõ ràng, với gia thế bình thường của anh, dù anh không làm được cái gì ra hồn thì anh cũng có thể dựa vào thân phận nhân ngư cấp A mà được gả cho một người có tiền, cuộc sống không phải lo nghĩ.
Nhưng phạm vi kén vợ kén chồng của một nhân ngư cấp A chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, và một nhân ngư cấp A có năng lực vô cùng ưu tú, đã vậy còn biết cố gắng chắc chắn là không giống nhau, đến cả địa vị trong lòng bạn đời có lẽ cũng không giống.
So với những tên đàn ông già chỉ coi nhân ngư cấp A là một món đồ để khoe khoang thì một Nghiêm Tu Lãng năng lực ưu tú, còn sinh ra trong một nhà quyền thế cao cấp Nghiêm gia, mới chính là lựa chọn tuyệt vời nhất mà Hạ Gia Ngôn có thể tiếp xúc đến.
Hạ Gia Ngôn cũng phải dựa vào thân phận nhân ngư cấp A của mình và nỗ lực không ngừng cố gắng, hấp dẫn được sự chú ý của Nghiêm Tu Lãng. Sau này còn phải dựa vào rượu để mê đắm Nghiêm Tu Lãng, biến Nghiêm Tu Lãng thành bạn trai của mình.
Có được một Nghiêm Tu Lãng, hay chính là người đàn ông mà Hạ Tuyên Dương từng điên cuồng yêu thích, mong mà không được, Hạ Gia Ngôn vô cùng vui mừng.
Ai ngờ, Hạ Tuyên Dương quay đầu lại, đi tìm một người khác, thì năng lực và thân phận của người này cũng đều hoàn toàn nghiền ép Nghiêm Tu Lãng của anh, đã vậy hai người này vào hơn một tháng trước còn đã kết hôn với nhau.
Phu nhân của Nghiêm tổng, thân phận địa vị so với Hạ Gia Ngôn, chỉ là bạn trai của cậu hai Nghiêm gia, không biết là cao hơn gấp bao nhiêu lần nữa.
Hạ Gia Ngôn thực sự không ngờ, ưu thế duy nhất của mình, bây giờ... đã không còn tồn tại.
Anh có thể cảm giác được, ánh mắt của Nghiêm Tu Lãng cũng nhìn gắt gao lên người Hạ Tuyên Dương.
Có phải Nghiêm Tu Lãng đã hối hận rồi hay không?
Nghiêm Tu Lãng đã từng rất ghét Hạ Tuyên Dương, một là bởi vì thực lực hát nhảy của Hạ Tuyên Dương không đủ, có vẻ không đủ ưu tú; mặt khác, càng quan trọng hơn, là bởi vì anh ta muốn tìm một nhân ngư có thể sinh con cho anh ta, mà Hạ Tuyên Dương thì lại không phải người đó.
Bây giờ, tình thế lại hoàn toàn khác nhau.
Hạ Tuyên Dương không những có thực lực hát nhảy hoàn toàn nghiền ép Hạ Gia Ngôn trên sân khấu « Come on! Come on! », mà kể cả về mặt diễn xuất cũng có thiên phú kinh người, bây giờ, thậm chí còn có thêm thân phận nhân ngư!
Có một cái đuôi cá đẹp không tưởng, dù bị nhận nhầm là "đuôi cá nhân tạo " thì cũng có thể lên được hotsearch...
Hạ Gia Ngôn hoảng hốt.
Còn Nghiêm Tu Lãng thì hoảng loạn.
Nghiêm Tu Lãng gắt gao nắm chặt nắm đấm, đôi mắt như sắp phóng ra lửa.
Nếu sớm biết Hạ Tuyên Dương có thể phân hoá thành nhân ngư thì dù mẹ có nói cái gì, anh cũng sẽ không đồng ý để mẹ thực hiện cái chủ ý ngu ngốc là để Hạ Tuyên Dương làm "nam thê xung hỉ” cho Nghiêm Mẫn Hành đâu.
Hạ Gia Ngôn run giọng mở miệng hỏi: "Tuyên Dương, cậu, cậu thật sự phân hoá thành nhân ngư rồi ư?"
Kỳ thật, Nghiêm Tu Lãng cũng rất muốn hỏi, nhưng anh nhìn thấy được ánh mắt lạnh nhạt của Nghiêm Mẫn Hành ngồi ở trên xe lăn, tự biết mình chỉ có thân phận "Em rể", không thích hợp hỏi về vấn đề này.
Chị dâu của anh có phải là nhân ngư hay không, thì có liên quan gì đến anh?
Hạ Tuyên Dương dù là nhân vật chính nhưng vẫn ung dung thưởng thức sự biến hóa biểu tình trên mặt của cả hai người Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn, một lát sau mới cười tít mắt nói : "Ừm, hơn mười ngày trước, tôi bất ngờ phân hoá thành nhân ngư, nhưng vì đoàn làm phim yêu cầu bảo mật nên tôi tạm thời còn chưa công khai. Còn lần này lên trên chương trình « Mùa Nhân Ngư Yêu Nhau », là vì tôi đã được đoàn làm phim cho phép."
Từ khi bức ảnh đuôi cá của Hạ Tuyên Dương ở phim trường bị người ta đăng lên trên mạng, ác ý dẫn đạo chủ đề thì chỉ cần là người hữu tâm, muốn đào sâu câu chuyện, thân phận nhân ngư của anh cũng không thể giấu được bao lâu.
Bây giờ là lúc mà Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành vừa mới công bố quan hệ tình cảm, chính là lúc mà chủ đề đang có nhiệt độ cao nhất, video trước kia Hạ Tuyên Dương thử sức với vai "Mạnh Tây Du" cũng được phát lên, nên đây chính là lúc tốt nhất để công bố thân phận nhân ngư của Hạ Tuyên Dương, có thể mang đến cho bộ phim « Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư » một chút nhiệt, đạo diễn Trần đương nhiên sẽ đồng ý.
Trên mặt Hạ Gia Ngôn miễn cưỡng nở một nụ cười, nghĩ một đằng nói một nẻo nói : "Vậy thật là chúc mừng, dì Đậu mà biết cậu có thể phân hoá thành nhân ngư thì chắc chắn sẽ rất là vui? Còn cả chuyện cậu và Nghiêm tổng kết hôn nữa, cũng không có nghe thấy dì Đậu nhắc đến, tôi phải xem hotsearch trên Weibo mới biết được."
Nếu như anh có thể sớm biết được chuyện Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành kết hôn, còn phân hoá thành nhân ngư thì cũng sẽ không bị rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, ở trong một vị trí vừa bị động vừa xấu hổ như vậy.
Hạ Tuyên Dương ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng. Dì Đậu trong miệng Hạ Gia Ngôn là mẹ của anh đời này, Đậu Hữu Lan.
Nghiêm Mẫn Hành nhìn Hạ Tuyên Dương trầm mặc, nhàn nhạt mở miệng nói: "Đây là việc riêng tư của Dương Dương, không cần thiết phải nói cho một người ngoài như cậu."
Thân là bạn trai của Nghiêm Tu Lãng, lại bị nói là "Người ngoài", nên trong lúc nhất thời, sắc mặt Hạ Gia Ngôn trở nên vô cùng khó coi.
Nhưng mà, anh cũng không thể nói với Nghiêm Mẫn Hành câu nào cả.
Hạ Gia Ngôn cắn môi, dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Nghiêm Tu Lãng, hi vọng Nghiêm Tu Lãng có thể nói chút gì đó để giữ gìn mặt mũi cho anh.
Nhưng Nghiêm Tu Lãng chỉ hơi nhíu nhíu mày, dời ánh mắt ra chỗ khác.
Chẳng những không bảo vệ Hạ Gia Ngôn mà dường như còn có ý oán trách Hạ Gia Ngôn nói nhiều.
Hạ Tuyên Dương nhìn hai người này, không hứng thú tiếp tục nói nhảm với bọn họ nữa, đẩy xe lăn Nghiêm Mẫn Hành, quay người đi về phía biệt thự số hai của Thẩm Thiều Quang.
Chuyện anh phân hoá thành nhân ngư, quả thực đã quên nói với cha mẹ đời này.
Cũng có thể nói, anh vẫn luôn cố ý né tránh, không dám tiếp xúc với cha mẹ của thân phận này, anh sợ bị bọn họ phát hiện ra mình là một kẻ giả mạo.
Kỳ thật, từ khi cha mẹ vì vốn quay vòng của công ty mà gả nguyên thân cho một người đàn ông mà anh không thích để "Xung hỉ" thì quan hệ giữa nguyên thân và cha mẹ đã gần như đoạn tuyệt rồi, kể từ sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn cùng Nghiêm Mẫn Hành thì anh ta cũng không còn chủ động liên lạc với cha mẹ nữa.
Bọn họ thỉnh thoảng có gọi điện thoại tới, nhưng đáp lại cũng chỉ là giọng nói lạnh nhạt của nguyên thân, sau đó chẳng mấy chốc thì lại cúp điện thoại.
Cho nên, dù bây giờ anh bất ngờ phân hoá thành nhân ngư, nhưng không chủ động liên hệ với bọn họ thì cũng là điều bình thường.
Nhưng dù sao cũng là người cùng huyết thống với thân thể này, cũng không thể nào không liên hệ mãi được.
Hạ Tuyên Dương nghĩ nghĩ, chờ sau khi quay xong chương trình, anh sẽ tìm cơ hội trở về để gặp hai người cha mẹ đời này của anh.
Trước biệt thự số năm, Hứa Tư Tư nhìn Hạ Tuyên Dương đi, còn định đi theo sau tìm cơ hội nói thêm mấy câu với thần tượng, nếu có thể xin được chữ ký trên một tấm ảnh có hình thái nhân ngư thì càng tuyệt hơn!
Nhưng mà, cô vừa mới đi lên hai bước, thì phát hiện tóc mình bị một người đàn ông túm chặt.
Hứa Tư Tư cao còn chưa đến 160, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, lập tức nóng nảy chửi ầm lên: "Đoạn! Anh! Dã! Anh chết chắc rồi! Dám đυ.ng vào tóc của bản tiểu thư!"
Đoạn Anh Dã lơ đễnh, buông tóc của Hứa Tư Tư ra, chọc chọc vào đầu của cô: "Người ta là ‘tân nương’ đi đến nhà bạn thông phòng, cô đi theo sau người ta làm gì? Đừng quên, tôi mới là người cộng tác của cô."
Hứa Tư Tư lập tức nhảy lên, mạnh mẽ đấm một cái vào cằm của Đoạn Anh Dã.
Bởi vì cô ra tay quá bất ngờ, động tác vừa nhanh vừa hung ác nên Đoạn Anh Dã đã bị đánh trúng.
Đoạn Anh Dã "a" lên một tiếng, vội vàng ôm cằm của mình, lui lại mấy bước.
Sức lực cô không lớn, cũng không quá là đau.
Nhưng lực sát thương tuy không lớn, mà lực vũ nhục thì lại cực mạnh.
Đoạn Anh Dã che lấy cái cằm, kêu "hừ" một tiếng, không thể tin, nói: "Hứa Tư Tư, cô điên rồi sao? Cô có biết chúng ta đang quay chương trình hay không? Dù ở bên cạnh không có quay phim thì trước cửa hay là trong nhà đều có mấy cái camera lận đó."
Hứa Tư Tư liếc mắt: "Vậy thì làm sao? Tôi cũng không phải là nghệ sĩ, trong nhà còn có mấy chục chuỗi khách sạn cần phải thừa kế. Tôi đã sớm nói rồi, tham gia chương trình với anh thì cũng được thôi, nhưng không được tôi cho phép thì anh không được phép đυ.ng vào một cọng tóc của tôi! Lần này coi như là bỏ qua, nếu có lần sau nữa, ha ha ~ "
Trong tay Hứa Tư Tư không biết lúc nào đã xuất hiện một con dao gấp, cô ranh ma vuốt vuốt con dao.
Đoạn Anh Dã không khỏi nhớ ra, trước kia, con nhóc điên này từng nói, nếu mình dám ức hϊếp cô ta thì cô ta sẽ thiến mình!
Trước kia, Đoạn Anh Dã còn tưởng rằng cô ta chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, nhưng hôm nay...
Đoạn Anh Dã vội vàng lui về phía sau mấy bước: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, tôi sai rồi, tôi cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không đυ.ng vào một sợi tóc của cô nữa!"
Hứa Tư Tư: "Hừ hừ, coi như là anh thức thời. Với cái loại đàn ông không tuân thủ nam đức như anh, nếu không phải cha tôi buộc tôi và anh trở thành người yêu thì tôi cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái đâu. Anh ngoan ngoãn cho tôi, đừng làm trở ngại con đường theo đuổi ông chồng thứ ba mươi tám Dương Dương của tôi."
Đoạn Anh Dã chấn kinh: "Cái gì, ông chồng thứ ba, ba mươi tám của cô? Cô bị điên à ! Chờ một chút, không đúng, Hạ Tuyên Dương có chồng rồi mà!"
Hứa Tư Tư: "Chỉ cần cuốc còn vung được thì không có góc tường nào mà không đào được! Không thử một chút thì làm sao biết được?"
Đoạn Anh Dã thực sự cũng hơi bội phục Hứa Tư Tư, "Có thể... nhưng tình địch của cô là Nghiêm Mẫn Hành đó."
Hứa Tư Tư nhìn rất thoáng: "Nếu thực sự không đào được thì còn có ông chồng thứ ba mươi chín chờ tôi sủng ái mà."
Đoạn Anh Dã: ...
Xác nhận được rồi, đây là một người phụ nữ mà anh không thể sánh kịp.
Cáo từ, không quấy rầy.
Đoạn Anh Dã anh từ lúc học nhà trẻ đã bắt đầu yêu đương, tung hoành tình trường suốt hai mươi năm, từng có cho mình mười tám cô bạn gái. Lần nào anh cũng vô cùng nghiêm túc xem xét chuyện kết hôn, nhưng kết quả thì anh đều bị đá!
... Khục, kết quả như thế nào không nói đến, chí ít là lúc mới bắt đầu, anh nhờ có thái độ hoà nhã và biết cách dỗ ngon dỗ ngọt nên ở trong đám con gái, anh cũng rất là được hoan nghênh.
Đoạn Anh Dã cũng lần đầu gặp phải một đứa con gái cứng rắn giống như Hứa Tư Tư!
Mà bên phía Nghiêm Tu Lãng và Hạ Gia Ngôn. Trước đó vì tưởng là máy quay phim trong tay những thợ quay phim đều đã tắt đi thì sẽ không còn lo ngại gì nữa nên mới liên mồm chất vấn chuyện của Hạ Tuyên Dương, dùng từ cũng không hề khách khí.
Bây giờ nghe thấy Đoạn Anh Dã và Hứa Tư Tư cãi nhau, cũng nhìn về chính ngôi biệt thự của mình. Có thể thấy được, ở những chỗ bí mật cũng lắp đặt rất nhiều camera, thông qua những điểm đỏ ánh sáng yếu ớt, đại diện cho trạng thái đang hoạt động.
Sắc mặt Nghiêm Tu Lãng rất khó coi, hỏi đạo diễn Thẩm Mậu: "Đạo diễn Thẩm, đoạn vừa nãy có thể xóa đi không phát sóng được không?"
Thẩm Mậu cười ha hả nói: "Khách quý đến chương trình tôi cũng đã ký hợp đồng, chương trình đã nhận tài liệu, ngoại trừ là chuyện gì liên quan đến phạm pháp phạm tội hoặc là tình huống đặc biệt xâm phạm đến lý lịch khách quý thì những chuyện còn lại đều có thể sẽ biên tập vào trong chương trình hoặc là cảnh hậu trường."
Ý của câu nói cũng là không muốn thương lượng.
Hạ Gia Ngôn lập tức hối hận, cái thái độ vừa nãy ép hỏi đạo diễn của mình chẳng những không phù hợp với hình tượng ôn nhu, kiên nhẫn, khéo hiểu lòng người mà anh xây dựng biết bao lâu nay, mà vào cái lúc biết được Hạ Tuyên Dương là nhân ngư, vẻ mặt của anh còn không thể quản lý được.
Anh vất vả lắm mới dựa được vào Nghiêm Tu Lãng, được tham gia một chương trình truyền hình thực tế yêu đương có tài nguyên tốt như vậy, nhưng biểu hiện lại kém cỏi như thế.
Đến lúc đó, khi chương trình phát sóng, cũng không biết là sẽ hút fan hay là sẽ bị thoát fan đây?
-
Một bên khác, trong phòng khách căn biệt thự số hai theo phong cách Trung Quốc cổ điển, Hạ Tuyên Dương, Nghiêm Mẫn Hành cuối cùng cũng thành công hội ngộ được với đôi Thẩm Thiều Quang và Tông Lỗi.
Trong tủ lạnh bọn họ nhét đầy đồ ăn, Tông Lỗi rửa hai đĩa hoa quả lớn, bày ở trước mặt Thẩm Thiều Quang.
Trong đó một đĩa đã được cắt gọn, Tông Lỗi dùng cái nĩa nhỏ cắm vào miếng trái cây, đút cho Thẩm Thiều Quang ăn.
Thẩm Thiều Quang ngồi ở trên ghế sa lon dựa vào nệm êm, cắn một miếng dưa hấu được đút tới bên miệng, ghét bỏ nói : "Miếng này không ngọt."
Tông Lỗi lập tức cho dưa hấu vào trong miệng mình ăn, rồi lại đổi cho Thẩm Thiều Quang sang một miếng dưa đỏ hơn chút.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy hai người bọn họ ở chỗ này tựa như là hai cái bóng đèn sống vậy.
Nhưng vì không muốn để cho tiểu nhân ngư nhà mình đói bụng, Nghiêm Mẫn Hành vẫn hạ quyết tâm là phải ăn chực.
Thẩm Thiều Quang ăn mấy miếng, liền không thấy ngon miệng nữa, anh đẩy Tông Lỗi ra một bên: "Anh đi rửa hai mâm hoa quả chiêu đãi Nghiêm đại ca và Dương Dương đi."
Tông Lỗi "ừ" một tiếng, vội vàng quay người đi vào phòng bếp, bị sai khiến nhưng rất là cam tâm tình nguyện.
Đi vài bước, anh vẫn không quên quay đầu lại dặn dò Thẩm Thiều Quang: "Tiểu Quang, em ăn nhiều thêm mấy miếng nữa đi, đừng để bé con đói bụng."
Thẩm Thiều Quang đáp : "Biết rồi, anh thật là phiền."
Thẩm Thiều Quang nói với Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành: "Thật ngại quá, để hai người chế giễu rồi."
Hạ Tuyên Dương: "Có cái gì đâu, nhìn thấy anh Thiều Quang và Tông tiên sinh tình cảm tốt như vậy, em hâm mộ còn không kịp mà."
Nghiêm Mẫn Hành như nghĩ ra gì đó: "Hâm mộ? Dương Dương, em cũng muốn được đút cho ăn sao?"
Hạ Tuyên Dương: "... Không, anh Hành, em muốn đút cho anh ăn."
Nghiêm Mẫn Hành rất thích nhìn vẻ mặt thỏa mãn của thiếu niên lúc ăn, nếu có thể tự tay đút cho thiếu niên thì chắc chắn sẽ vui sướиɠ hơn gấp bội.
Nghiêm Mẫn Hành suy nghĩ một chút, bèn nói: "Vậy, chúng ta đút cho nhau ăn đi?"
Hạ Tuyên Dương tưởng tượng đến hình ảnh kia, có chút chờ mong, nhưng lại hơi xấu hổ: "... A, hình như là không tốt lắm."
Thẩm Thiều Quang cười tủm tỉm nói: "Có cái gì mà không tốt, em nhìn anh và A Lỗi đi, không phải cũng là như thế sao? Chỉ có hai bọn anh là quấn quýt lấy nhau, anh còn sợ các em mất tự nhiên đấy!"
Thế là, đợi đến khi Tông Lỗi bưng hai đĩa hoa quả lớn ra, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành cũng bắt đầu đút cho nhau ăn.
Không những thế, hai người bọn họ còn làm lố hơn cả đôi vợ chồng Thẩm Thiều Quang nữa.
Hạ Tuyên Dương cắn một miếng anh đào mà Nghiêm Mẫn Hành đưa đến bên miệng, "A, quả anh đào này rất ngọt, anh Hành, anh cũng ăn đi."
Anh nắm lấy tay Nghiêm Mẫn Hành, nhét nửa quả anh đào vào trong miệng Nghiêm Mẫn Hành.
Nghiêm Mẫn Hành cũng ngoan ngoãn phối hợp há miệng ra ăn, con mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh môi còn dính nước anh đào của thiếu niên, hầu kết khẽ nhúc nhích: "Ừm, rất là ngọt, nhưng mà, không ngọt bằng bé Dương."
Đột nhiên bị Nghiêm Mẫn Hành gọi là bé Dương ở trước ống kính, đôi tai Hạ Tuyên Dương lập tức phiếm hồng. Anh lúc này mới nhớ ra, lần trước trở về nhà chính Nghiêm gia, anh lại quên hỏi ông nội là tên mụ của Nghiêm Mẫn Hành khi còn bé là cái gì.
Nhưng mà không sao cả, lần sau hỏi lại cũng không muộn.
Thẩm Thiều Quang và Tông Lỗi liếc mắt nhìn nhau, Tông Lỗi vừa hâm mộ vừa ủy khuất nói : "Vợ, em chẳng bao giờ chủ động đút cho anh ăn."
Thẩm Thiều Quang cảm thấy bực mình, cũng cầm một quả anh đào lên đưa cho Tông Lỗi: "Ăn đi!"
Tông Lỗi vẫn không hài lòng: "Vợ, em phải cắn trước một miếng, rồi đút cho anh mới đúng, như vậy sẽ ngọt hơn."
Thẩm Thiều Quang nghĩ thầm, anh muốn làm tôi tức lên đúng không?
Nhưng mà đây là chồng của anh, còn là người anh tự chọn, anh có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể thỏa mãn cái tính cách ganh đua so sánh của anh ta mà thôi!
Thẩm Thiều Quang hít thở sâu một hơi, nuốt trọn quả anh đào kia vào miệng, Tông Lỗi trừng to mắt, oan ức kêu lên: "Vợ, em phải để lại một nửa cho anh chứ..."
Chỉ là anh còn chưa nói xong, Thẩm Thiều Quang đã bổ nhào tới, hai tay ôm lấy mặt Tông Lỗi, mạnh mẽ hôn lên, đem phần thịt quả anh đào còn chưa nuốt xuống trong miệng nhét vào bên trong miệng Tông Lỗi.
Vài giây đồng hồ sau, Thẩm Thiều Quang mới ngồi trở lại vị trí của mình.
Sau đó, hỏi Tông Lỗi: "Chồng, em cho anh ăn như vậy, anh có hài lòng không?"
Tông Lỗi ngượng ngùng nói: "Rất, hài lòng... nhưng mà hình như anh không cẩn thận nuốt mất hột luôn rồi..."
Thẩm Thiều Quang: ...
Anh vừa bực mình vừa buồn cười, cầm cái gối ôm bên cạnh đập lên người Tông Lỗi: "Anh đúng là đồ ngốc!"
Thẩm Thiều Quang và Tông Lỗi ở ngay trước ống kính! Ngay trước mặt người ngoài, hôn nhau??
Nghiêm Mẫn Hành nhìn thấy mà vô cùng hâm mộ, điên cuồng ám chỉ với Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, tôi cũng muốn..."
Đôi tai Hạ Tuyên Dương nóng bừng bừng, anh cầm lấy một quả Thánh nữ nhét vào miệng Nghiêm Mẫn Hành, lạnh lùng nói: "Không, anh không muốn."
Nghiêm Mẫn Hành không thích ăn quả Thánh nữ, nhất là cái quả mà Hạ Tuyên Dương đút cho anh ăn lúc này còn có hơi chua nữa, cực kỳ giống tâm tình của anh vào giờ khắc này.
Nhưng đang ở trước ống kính, đây là quả mà Hạ Tuyên Dương đút cho anh ăn, anh đành cau mày cố nuốt.
Nghiêm Mẫn Hành: "Dương Dương, tôi còn muốn nữa..."
Hạ Tuyên Dương tay mắt lanh lẹ, lại nhét cho Nghiêm Mẫn Hành ăn một miếng dưa Hami.
Ăn xong dưa Hami, Nghiêm Mẫn Hành phát hiện đã có quả đào mật chờ anh.
Nghiêm Mẫn Hành quả quyết nói: "Dương Dương, tôi đã biết, tôi không muốn. Đổi thành tôi cho em ăn đi!"
Lúc này Hạ Tuyên Dương mới hài lòng nằm ở bên cạnh Nghiêm Mẫn Hành, ăn quả mà vợ đút cho anh ăn.
Một mâm hoa quả đã ăn xong, hơn phân nửa đều tiến vào trong dạ dày của Hạ Tuyên Dương, Hạ Tuyên Dương gần như không còn đói bụng nữa.
Nghiêm Mẫn Hành lấy một cái khăn tay ra: "Dương Dương, lại đây, để tôi lau miệng cho em..."
Hạ Tuyên Dương nghe lời tiến tới.
Sau đó liền bị Nghiêm Mẫn Hành cực nhanh đè cánh tay lại, hôn một cái.
Vô cùng vang dội "chụt ~" một tiếng.
Hạ Tuyên Dương có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy trong lòng hơi hơi ngọt ngào: "Anh Hành, đây chính là lau miệng mà anh nói đấy hả?"
Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm, hình như không quá sạch sẽ, lại một lần nữa đi..."
"Chụt ~ chụt ~~ "
Liên tiếp hôn vợ ba lần, mặc dù không phải vợ chủ động nhưng về số lượng thì anh vẫn thắng.
Nghĩ như vậy, Nghiêm Mẫn Hành mang theo cảm giác ưu việt của người thắng, nhàn nhạt liếc nhìn Tông Lỗi đang trợn mắt hốc mồm bên cạnh.
Tông Lỗi chấn kinh: ... Thực sự không ngờ, Nghiêm đại ca lại là người như vậy!
Nam thần năm đó được vinh dự nhận giải bông hoa lạnh lùng nhất trường trung học cơ sở một Giang thành đi đâu mất rồi? !
Sau khi hết khϊếp sợ, Tông Lỗi cũng có chút đố kị, anh nhìn về phía Thẩm Thiều Quang: "Vợ, anh cũng muốn..."
Thẩm Thiều Quang có dự cảm, nếu cứ mặc cho hai tên đàn ông liên tục ganh đua với nhau thì đến tận mười hai giờ chắc cũng không kịp ăn cơm trưa nữa.
Thẩm Thiều Quang mặt không thay đổi, nói: "Em đói rồi, anh đi làm cơm đi, ăn xong cho anh làm."
Ánh mắt Tông Lỗi lập tức sáng lên: "Được rồi vợ, hôm nay muốn ăn món ăn như thế nào?"
Thẩm Thiều Quang nhìn vào nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, nói ra mấy món, sau đó hỏi Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, các em muốn ăn cái gì?"
Hạ Tuyên Dương: "Em cái gì cũng được, anh Tông cứ tùy tiện làm đi."
Vì đã quen thuộc nên Hạ Tuyên Dương không còn gọi Tông Lỗi là Tông tiên sinh như trước nữa.
Nghiêm Mẫn Hành cũng nói: "Dương Dương thích ăn cá, làm cá đi."
Tông Lỗi: "Được rồi."
Tài nấu ăn của Tông Lỗi được tôi luyện là vì để theo đuổi Thẩm Thiều Quang, nên cũng làm rất nhiều năm rồi. Tuy không so được với đầu bếp, nhưng nếu chỉ là thức ăn ở nhà thôi thì cũng không tệ.
Hạ Tuyên Dương hỏi có cần anh giúp một tay hay không, Tông Lỗi liền cự tuyệt: "Không cần, phòng bếp là thiên hạ của anh, các em cứ ngồi chờ ăn là được."
Đúng lúc này, cửa biệt thự số hai lại bị gõ.
Cửa không có khóa, chỉ hơi khép, Thẩm Thiều Quang nói "Đi vào", liền thấy Hứa Tư Tư đi vào.
Đoạn Anh Dã đứng ở sau lưng cô, trong tay hình như cầm thứ gì đó.
Hứa Tư Tư ngượng ngùng nói: "Anh Thẩm, anh Dương, Tông tiên sinh, Nghiêm tiên sinh, đồ ăn bọn em chỉ có lương khô, cũng không biết làm cơm... Cho nên, có thể hợp thành một nhóm với các anh có được hay không... Các anh yên tâm, bọn em cũng có mang nguyên liệu nấu ăn qua!"
Hạ Tuyên Dương tập trung nhìn kỹ, khá lắm, thực sự là rất khá!
Lúc này, tay trái Đoạn Anh Dã là một con gà mái đã mổ sạch, tay phải thì nắm một con cá đen cũng đã được làm sạch!
Đoạn Anh Dã vốn là một đại thiếu gia hai tay không dính nước kiêm một minh tinh vô cùng nổi tiếng, có bao giờ phải đυ.ng tay vào mấy thứ này đâu, càng không nói đến việc biết làm đồ ăn?
Nhưng Hứa Tư Tư nói, nếu anh ta không có bản lĩnh tìm được nguyên liệu nấu ăn đầy đủ cho hai người bọn họ ăn một bữa thì thực sự không xứng là một người đàn ông.
Cho nên, con gà và con cá này tuyệt đối phải cầm chắc, đây chính là biểu tượng thân phận một "Người đàn ông" của anh ta!
Thẩm Thiều Quang vô cùng kinh ngạc, ngập ngừng nói: "Cái này, ở đâu ra vậy?"
Đối diện với ánh mắt khϊếp sợ của bốn người trong phòng, Đoạn Anh Dã cảm thấy vừa hơi hổ thẹn, vừa có chút kiêu ngạo, anh ưỡn ngực nói: "Tôi giành được ở biệt thự số sáu đó!"
Hứa Tư Tư cũng bày ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Em đưa ra quyết định đó! Còn hỗ trợ anh ta nữa! Kế hoạch rất là thành công luôn!"
Đoạn Anh Dã ỷ vào thân thủ nhanh nhẹn, đi vào biệt thự số sáu của người chủ trì và đạo diễn, thừa dịp bọn họ đang chuẩn bị nấu cơm, hai cánh tay mỗi tay nắm một con vật rồi bỏ chạy.
Cổ Đức giận đến mức đuổi theo bọn họ chạy mấy chục mét, mắng to "Thổ phỉ! Thổ phỉ!"
Hạ Tuyên Dương yên lặng giơ ngón tay cái khen ngợi Đoạn Anh Dã và Hứa Tư Tư.
Phải like cho hai người mới được!
Thành công biến chương trình giải trí yêu đương ngọt ngào phát cơm chó cho người xem thành một chương trình hài hước rồi.
Tông Lỗi thì lại vô cùng đau khổ, sau khi vào phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, nghĩ tới cảnh phải làm cơm cho sáu người thực sự là không dễ dàng. Anh không dám sai Hạ Tuyên Dương và Hứa Tư Tư - hai vị nhân ngư đều khá là yếu đuối này, nên chỉ đành kéo Đoạn Anh Dã vào.
Đoạn Anh Dã gọt vỏ khoai tây, vẻ mặt như mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Hình tượng này so với trong tưởng tượng của anh, một nam thần tượng mị lực bắn ra bốn phía, trấn áp toàn trường, hạ gục Nghiêm Tu Lãng, biến vợ của người khác trở thành fan nữ vì anh ta mà thần hồn điên đảo hoàn toàn không giống nhau một chút nào.
Tông Lỗi: "Ài, thằng nhóc này, cậu kiềm chế một chút đi, thịt khoai tây bị cậu gọt gần hết rồi kia. Tay chân vụng về như vậy mà còn muốn theo đuổi con gái nhà người ta? Đời này cứ ở vậy cô độc đi!"
Thất tình mười tám lần, mỗi lần yêu đương không đến ba tháng thì đã bị đá, Đoạn Anh Dã cảm giác như bị đâm một cái.
Nhưng còn một điều làm cho Đoạn Anh Dã bi phẫn chính là, anh ta thì phải ở chỗ này gọt khoai tây, mà đối tượng hẹn hò kiêm cộng tác của anh Hứa Tư Tư lại đang ở trong phòng khách muốn đào góc tường quyến rũ vợ của người khác.
Trong phòng khách.
Hứa Tư Tư vẻ mặt thẹn thùng: "Anh Dương, anh có thể ký tên cho em được không? Bởi vì lần này em không biết anh cũng tham gia chương trình nên không mang ảnh chụp của anh."
Hạ Tuyên Dương đối xử với fan hâm mộ luôn luôn thân thiết và ôn nhu, anh khẽ cười nói : "Không sao đâu, kí tên thì có thể để lần sau bổ sung mà, dù sao chúng ta cũng còn nhiều cơ hội."
Hứa Tư Tư gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng, nhưng mà, hay là anh Dương, lần này anh cứ ký cho em vào trong lòng bàn tay đi!"
Nói xong, cô đưa cái tay nhỏ trắng nõn đẹp mắt đến trước mặt Hạ Tuyên Dương, đưa cho Hạ Tuyên Dương một cây bút.
Hạ Tuyên Dương lập tức khó xử.
Ký vào lòng bàn tay... Chuyện này không quá phù hợp lắm.
Nghiêm Mẫn Hành nói với ngữ khí lạnh lùng: "Cô Hứa, sản nghiệp chủ yếu trong nhà cô có phải chuỗi khách sạn Như Ý hay không? Có phải cuộc sống quá như ý nên muốn thay đổi rồi đúng không?"
Hứa Tư Tư cảm giác như mình bị một con mãnh thú cực kỳ nguy hiểm để mắt tới, sợ câu tiếp theo của Nghiêm Mẫn Hành chính là "Trời nóng quá, làm cho Hứa thị phá sản đi!"
Hứa Tư Tư vẫn còn muốn sống tiếp, lập tức sửa lời nói: "Ha ha, ha ha, anh Dương, em nói đùa thôi, em có mang theo tờ ghi chú, anh giúp em ký lên trên đó là được rồi."
Người chồng thứ ba mươi tám của cô đã là của người khác, mà đó còn là người mà cô không đối đầu nổi.
Hạ Tuyên Dương nhẹ nhàng thở ra, ghi một dòng chữ rất to nên tờ ghi chú của Hứa Tư Tư:
【 Chúc Hứa Tư Tư sinh hoạt Như Ý, ngày nào cũng vui vẻ, luôn luôn xinh đẹp!
—— Hạ Tuyên Dương. 】
Chữ của Hạ Tuyên Dương rất đẹp, Hứa Tư Tư vừa nhìn dòng ngữ chúc phúc đã lập tức cảm thấy mình lại có cơ hội.
Hứa Tư Tư ôm chữ kí lên, vẻ mặt kích động: "A a, em phải thay đổi thôi, em sẽ biến thành fan mẹ! Bé Dương, con phải luôn luôn cố gắng nhé! Bé Dương, yên tâm bay đi, Thái Dương Hoa sẽ luôn đi theo con!"
Nghiêm Mẫn Hành khó chịu nói: "Cô quá nhiều lời rồi đó, còn nói nữa thì sẽ bị khai trừ khỏi hội fan đó."
Hứa Tư Tư vội vàng dùng tay khóa miệng lại.
Hạ Tuyên Dương: "Anh Hành, anh còn biết hội fan nữa à?"
Nghiêm Mẫn Hành: "Ừm... Lúc nhàm chán sẽ mở siêu thoại của em ra xem."
Hạ Tuyên Dương hơi mủi lòng trước dáng vẻ ghen tuông đáng yêu của Nghiêm Mẫn Hành, anh nhỏ giọng nói: "A, vợ của em thật là đáng yêu."
Nghiêm Mẫn Hành cười khẽ: "Em gọi tôi là cái gì, gọi lại một lần xem?"
Hạ Tuyên Dương nhớ tới lời dặn dò của Nghiêm Mẫn Hành, ở bên ngoài phải giữ thể diện cho anh, miệng lập tức ngậm lại, sau đó liền gọi thành: "Chồng."