Chương 20

Phần diễn đánh nhau, hình tượng diễn viên chắc chắn là sẽ không dễ nhìn, nhưng mà người xem đều thích xem, cũng vô cùng hăng hái.

Thiếu gia thật Thẩm Trì từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh khó khăn, không ít lần bị người ta khi dễ, nên bản lĩnh đánh nhau chính là luyện ra được.

Con mèo già sống nương tựa vào anh nhiều năm bị Thẩm Nhạc ác ý làm trọng thương, còn cả việc từ khi trở lại cái nhà này xong, anh vẫn luôn bị cha mẹ ruột và anh cả trong nhà đối đãi không công bằng, nên từ lâu trong lòng Thẩm Trì đã tràn đầy phẫn nộ, tất cả mấy thứ đó cũng đều bạo phát ra như vậy.

Cho nên vở tuồng vui này, nói là đánh nhau, kỳ thật ngoại trừ việc Thẩm Trì không để ý bị Thẩm Nhạc kéo tóc ra, hơi đau một chút, thì sau đó cũng đều là Thẩm Nhạc bị áp chế, rơi vào trạng thái ẩu đả.

Lương Tử Thụy đóng vai Thẩm Nhạc, cảm nhận được sức lực bàn tay mà Hạ Tuyên Dương tát lên trên mặt anh ta, mặc dù có khống chế sức lực, nhưng sức lực cũng không tính là nhỏ, "bốp" một tiếng, vô cùng vang dội.

Trong đầu anh "ong" lên một tiếng, tức giận lập tức xông lên.

Không ngờ cái người mới này, thật sự dám đánh anh!

Nếu không phải đạo diễn Trần kêu ngừng, để thợ trang điểm vẽ cho anh thêm cái dấu bàn tay thì Lương Tử Thụy đã lập tức phản kích, xé xác Hạ Tuyên Dương ra rồi.

Hạ Tuyên Dương xin lỗi: "Anh Lương, đánh đau anh rồi, thật sự là ngại quá, em cũng vì muốn không cần lặp đi lặp lại nhiều lần, nên mới tận lực làm một lần cho qua như vậy."

Lương Tử Thụy chịu đựng cơn nóng giận trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Không sao cả, anh biết, em làm rất tốt, nên làm như vậy."

Thợ trang điểm kỹ thuật tốt nên tốc độ rất nhanh, một dấu bàn tay giả không bao lâu sau đã xuất hiện, phần diễn tiếp tục.

Thẩm Thiều Quang đi lên, nói hai câu trong lời thoại, sau đó lại đổi thành Hạ Tuyên Dương, tiếp tục đánh nhau!

Lương Tử Thụy mạnh mẽ tóm được mái tóc dài đuôi ngựa của Hạ Tuyên Dương, anh biết tóc của Hạ Tuyên Dương là tóc thật chứ không phải tóc giả, nên vô cùng dùng sức.

Hạ Tuyên Dương bị kéo đầu lệch ra sau một chút, da đầu thật sự cảm nhận được cảm giác đau.

Cũng may là nắm tóc không quá nhỏ, mà là một nắm lớn, nếu không chắc là bị rụng tóc mất.

Hại anh thiếu chút nữa trọc đầu luôn rồi!

Hạ Tuyên Dương cũng nóng tính lên, lập tức trở tay tóm lấy cổ tay "Thẩm Nhạc", mạnh mẽ kéo hai tay về sau bắt chéo sau lưng.

Sau đó, Hạ Tuyên Dương đầu tiên là cũng tóm lại tóc của "Thẩm Nhạc", kéo một phát, rồi mới thỏa mãn dùng nắm đấm chào hỏi lên trên người đối phương.

Đến khi cha mẹ Thẩm gia kịp phản ứng đi lên kéo anh lại, Thẩm Trì vẫn còn không chịu bỏ qua, thừa cơ đạp một cước mạnh mẽ lên trên bụng Thẩm Nhạc.

Cước đá này của Hạ Tuyên Dương chỉ là một tư thế, trên thực tế, mũi chân của anh phải cách 5 phân nữa mới có thể đυ.ng được vào quần áo của Thẩm Nhạc, chỉ là từ chủ góc độ camera, thoạt nhìn như là đã đạp đến rồi.

Lương Tử Thụy đóng vai Thẩm Nhạc chật vật ngã xuống mặt đất, ôm bụng, trên mặt là vẻ bi thương, áo quần lộn xộn, anh lại bắt đầu đóng vai đáng thương, đương nhiên, bây giờ tư thái của anh cũng thật là đáng thương: "Ô, con cảm giác như mình sắp bị Thẩm Trì đánh chết rồi... Cha, mẹ, xin lỗi hai người, con không thể báo đáp ơn dưỡng dục của hai người..."

Sau đó liền "ngất xỉu".

Đạo diễn Trần thỏa mãn kêu ngừng, lại đón Thẩm Thiều Quang ra sân, diễn phần bị cha mẹ ruột mắng chửi.

Sau đó lại là Hạ Tuyên Dương ra sân, khi mẹ Thẩm đưa tay ra muốn tát anh một cái, anh đã rất chuẩn xác bắt lấy được tay của mẹ Thẩm, không chịu nhận cái tát này.

Đợi đến khi phần diễn đánh nhau trong phòng khách quay xong, đạo diễn Trần mới hưng phấn nói: "Được, quá tốt rồi! Cảnh nào cũng một lần là xong! Tiểu Hạ, diễn xuất này của cậu quá là ổn! Thiều Quang, hôm nay trạng thái của cậu cũng rất tốt!"

Thẩm Thiều Quang cười nói: "Cũng là nhờ tiểu Hạ kí©h thí©ɧ tôi đó, em ấy là một thế thân mà còn diễn tốt như vậy, nếu tôi không lấy ra trạng thái tốt nhất thì chẳng phải sẽ bị em ấy hạ thấp xuống hay sao!"

Lương Tử Thụy bị trợ lý đỡ đứng dậy, vốn định giả bộ như bị Hạ Tuyên Dương đạp không dậy nổi, nhưng nhìn về phía vị trí camera bên cạnh, anh cũng biết ở góc độ này ống kính chắc chắn sẽ quay lại cảnh Hạ Tuyên Dương không thật sự đạp đến người anh.

Trước kia Hạ Tuyên Dương đã nói lời cảnh cáo và xin lỗi trước rồi, anh không thể ở ngoài mặt so đo với một người mới được.

Lương Tử Thụy đành phải chịu đựng cơn đau mở miệng nói: "Đạo diễn Trần, sao ngài không khen tôi, vừa nãy tôi diễn không tốt sao?"

Đạo diễn Trần nhìn về phía Lương Tử Thụy, tự tiếu phi tiếu nói: "Tiểu Lương, cậu cũng không tệ! Lúc cậu mới vừa bị đánh, vẻ mặt còn hận như sắp ăn thịt Thẩm Trì đến nơi, nhưng bởi vì từ nhỏ được nuông chiều, thực lực không đủ, chỉ có thể chấp nhận bị đánh, vô năng gào thét, còn cả dáng vẻ giả bộ đáng thương kia nữa cũng rất là đúng chỗ, có thể nói đây là cảnh diễn tốt nhất từ khi cậu tiến tổ đến nay!"

Lương Tử Thụy là người mà nhà đầu tư cứng rắn nhét vào, kỹ năng diễn xuất khá là kéo đoàn, đạo diễn Trần không hài lòng lắm, nhưng cũng không thể không thỏa hiệp vì vốn liếng.

Cũng may tính cách nhân vật này cũng rất tương xứng với bản thân Lương Tử Thụy, trải qua mấy lần NG, cũng có thể miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn.

Đạo diễn Trần trà trộn trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, sao có thể không nhìn ra được sự ghen tỵ và ác ý mà anh dành cho Hạ Tuyên Dương?

Chỉ là cái cảm xúc cá nhân hành vi này Lương Tử Thụy lại vừa vặn phù hợp với tâm thái của Thẩm Nhạc và Thẩm Trì trong bộ phim, nên ông cũng không nhiều lời làm gì.

Điều khiến đạo diễn Trần càng bất ngờ hơn, vẫn là Hạ Tuyên Dương.

Ông nhìn về phía Hạ Tuyên Dương: "Tiểu Hạ, đây quả thật là lần đầu tiên cậu quay phim à? Lúc trước thường xuyên đánh nhau, hay là từng cố ý học qua diễn xuất rồi?"

Thanh niên này lúc quay phim, cảm giác khống chế ống kính đều vô cùng đúng chỗ, ở trước ống kính cũng rất thoải mái, không hề nhăn nhó. Càng khó hơn chính là, cậu thanh niên này thu phóng rất tự nhiên! Là một hạt giống tốt, thiên phú xuất chúng!

Hạ Tuyên Dương nói: "Lúc còn đi học, tôi cũng từng dự thính qua hệ biểu diễn của chương trình học, cũng tự mình bí mật học tập phỏng đoán kỹ xảo biểu diễn, về phần đánh nhau, trước kia tôi cũng học qua một khóa võ thuật."

Nguyên thân cũng từng học một khóa võ thuật, nhưng học được mấy tiết khóa thì đã kêu khổ, không học nữa.

Kiếp trước, Hạ Tuyên Dương vì muốn quay phim đẹp mắt, nên đã học một khóa học võ thuật, đánh quyền, múa kiếm, đều khá là ra dáng, đương nhiên, cũng chỉ là chủ nghĩa hình thức mà thôi, chỉ là nhìn dữ dội, ức hϊếp một kẻ gà mờ như Lương Tử Thụy thực sự không có vấn đề, nhưng nếu so chiêu với cao thủ đánh nhau thì chưa chắc đã có thể đánh thắng.

Đôi mắt đạo diễn Trần lộ ra thần sắc tán thưởng: "Tốt! Vừa vặn nhân vật nam năm mà cậu thử sức cũng có một cảnh đánh đấm. Đi tháo trang sức đi, chút nữa cho tôi xem đuôi cá của cậu, và cả kỹ năng diễn xuất nữa."

Hiếm khi nào được đạo diễn khen mà Lương Tử Thụy không cảm thấy vui, nhìn đạo diễn Trần để ý Hạ Tuyên Dương như vậy, rõ ràng là yêu quý anh ta rồi. Nghĩ lại vì mình vừa rồi không thể thừa dịp loạn mà cào lên trên mặt Hạ Tuyên Dương mấy phát, anh lại cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Hạ Tuyên Dương này nói không chừng sẽ có thể lấy được nhân vật nam năm kia mất!

Thiếu gia giả nhân ngư mà Lương Tử Thụy diễn là nam số ba, thế nhưng hình tượng này không hề hút fan chút nào, diễn nhiều thì có ích lợi gì chứ?

Lúc trước, Lương Tử Thụy thích nhân vật nam năm, cp nam hai với Thẩm Trì tên là Mạnh Tây Du, là anh trai nhân ngư ruột thịt cùng mẹ sinh ra với Mạnh Bắc Châu (nhân vật chính công bên trong bộ phim).

Hình tượng của Mạnh Tây Du ở bên trong bộ phim là dung mạo diễm tuyệt, đuôi cá mộng ảo hoa lệ, khiến người ta kinh diễm.

Lương Tử Thụy thì có vẻ ngoài đáng yêu, lanh lợi, không hợp một chút nào. Lúc trước anh vừa mới nói là muốn thử nam năm thì đã bị đạo diễn Trần không chút lưu tình cự tuyệt, "Cậu như vậy, không được. Hơn nữa, nhân vật Mạnh Tây Du này, tôi muốn tìm một nhân ngư thật diễn."

Lương Tử Thụy có ước ao ghen tị đến thế nào cũng chỉ có thể âm thầm cắn răng, nghĩ, cho dù Hạ Tuyên Dương thông qua được thử sức thì về sau anh cũng có thể có biện pháp để Hạ Tuyên Dương phải lỗ vốn, còn phải chịu nỗi khổ không nói nên lời.

-

Hạ Tuyên Dương xóa lớp trang điểm, đọc đoạn ngắn giới thiệu và thử sức của nhân vật Mạnh Tây Du mà phó đạo diễn Lưu kêu người đưa tới cho anh, trong lòng bắt đầu cân nhắc.

Thân phận Mạnh Tây Du ở bên trong bộ phim là Thiên Vương cự tinh vạn người mê đắm trong ngành giải trí, là nhân ngư đẹp nhất.

Đồng thời cũng là thần tượng và nam thần thuở thiếu thời của nhân vật nam chính Thẩm Trì, là ân nhân cứu mạng đã duỗi tay ra cứu vớt anh trong thời kỳ hắc ám nhất, là người cứu rỗi tính mạng anh và là ánh sáng trong cuộc đời anh, cũng là bạn thân và người thầy sau này khi Thẩm Trì tiến vào ngành giải trí, trên đường trở thành một Thiên Vương đời mới.

Thẩm Trì rất muốn gặp thần tượng Mạnh Tây Du, chính miệng nói một tiếng cảm tạ với ân nhân cứu mạng năm đó của mình, sau đó, anh đã có thể bất ngờ gặp mặt được em trai Mạnh Bắc Châu của nam hai Mạnh Tây Du này.

Phần diễn của Mạnh Tây Du không nhiều cũng không ít, hình tượng vô cùng dễ chịu, đáng yêu. Ở bên trong bộ phim, bởi vì mắc phải tuyệt chứng mà mất sớm, quả thực là hợp với đại danh từ "Đẹp mạnh thảm". Chỉ cần diễn tốt, nhân vật này sẽ trở thành ánh trăng sáng trong lòng người xem.

Nhưng mà, để mà tìm được một người ở trong ngành giải trí có đuôi cá đẹp hơn cả Thẩm Thiều Quang, gánh vác danh hiệu "nhân ngư đẹp nhất" trong bộ phim mà không bị giễu cợt thì thật sự là rất khó.

Thật ra cũng có hai ba vị, có thể nói là nhan sắc và đuôi cá đều không thua gì Thẩm Thiều Quang, thế nhưng họ đều là ngôi sao lớn siêu tuyến một và tuyến một trong ngành, hoặc là đã ẩn lui, hoặc là không thèm quay phim, làm gì có ai tự hạ thân phận, tới diễn vai nam năm trong một bộ phim truyền hình chứ?

Hơn nữa, đoàn làm phim cũng không bỏ ra nổi số tiền kia!

Cho nên cuối cùng, đạo diễn Trần đã chọn diễn viên diễn Mạnh Tây Du, là một vị nhân ngư khuôn mặt xinh đẹp, có đuôi cá màu đỏ, hình tượng gợi cảm, diễn viên tuyến ba tuyến bốn tên là Đào Thư.

Đào Thư có vẻ ngoài ổn, kỹ năng diễn xuất cũng coi như là đạt tiêu chuẩn, nhưng mặt của anh ta thì là vẻ đẹp diễm tục, không quá ấn tượng, nhân ngư thì cấp độ B, đuôi cá cũng chỉ là loại màu hơi diễm lệ, thật ra để mà nói hình thái đuôi cá có thể đạt tới trình độ hoa lệ mộng ảo hay không thì còn cách rất xa.

Nhưng đoàn làm phim tài chính có hạn, chỉ có thể mời được dạng như Đào Thư, đuôi cá hoa lệ mộng ảo chứ gì, có thể nhờ hậu kỳ bỏ thêm nhiều công sức vào.

Ai ngờ, bộ phim bộ dân quốc mà trước kia Đào Thư tham gia diễn bùng lên, bây giờ nhận được tài nguyên nam chính, liền bỏ lại đoàn làm phim « Nghịch tập thiếu gia thật nhân ngư » mà cao chạy xa bay.

Người ta nhận vai chính đương nhiên là không thèm một nhân vật vai năm trong phim truyền hình rồi, nhưng với một ca sĩ xuất đạo như Hạ Tuyên Dương, một người mới chưa từng quay phim mà nói, nếu có thể lấy được nhân vật này thì đó chính là nước cờ đầu để anh chính thức tiến vào giới nghệ sĩ, bánh nướng bên trong bánh nướng!

Hạ Tuyên Dương phối hợp với nhà tạo hình thiết lập hóa trang cho anh dựa theo nhân vật Mạnh Tây Du.

Lúc Hạ Tuyên Dương đi ra từ phòng hóa trang, mái tóc dài uốn lượn, một bộ sơ mi trắng mỏng tang cổ điển, nửa người dưới thì là... y da, là một cái khăn tắm màu trắng.

Thẩm Thiều Quang quay mấy cảnh xong cũng trở về phòng hóa trang thay quần áo, giờ phút này, tạo hình của anh là tóc đen dài thẳng, áo sơ mi trắng, cũng phối hợp với khăn tắm.

Hai vị tuyệt sắc nhân gian đối mặt với nhau, một vị dung mạo tinh xảo diễm tuyệt, như mặt trời mỹ lệ mới mọc, một vị thì ngũ quan lịch sự tao nhã thanh lãnh, lãnh nguyệt như sáng trong.

Chỉ là lúc Thẩm Thiều Quang mới mở miệng, thì đã phá vỡ cảm giác thanh lãnh xa cách mà anh mang lại: "Tới đây, đuôi cá xông lên!"

Hạ Tuyên Dương cười một tiếng khá nhạt, khí chất trên người nhìn thành thục hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trì hoàn toàn như là tiền bối nhìn hậu bối, ôn hòa lại dung túng, tiếng nói lười biếng mà mê người: "Tốt lắm, em trai Thẩm Trì."

Thẩm Thiều Quang giật mình, biết Hạ Tuyên Dương đang diễn "Mạnh Tây Du" .

Không ngờ, anh là một tiền bối, tuổi tác còn lớn hơn ba bốn tuổi so với Hạ Tuyên Dương, mà lại bị khí thế của một hậu bối hoàn toàn nghiền ép!

Thật sự giống như, Hạ Tuyên Dương mới đúng là tiền bối đã tiến vào ngành rất nhiều năm rồi, là nhân ngư đẹp nhất được người người kính ngưỡng, Thiên Vương cự tinh!

Thẩm Thiều Quang lập tức thu liễm lại khí chất bất cần đời trên người mình, cũng đóng vai Thẩm Trì, trên mặt lộ ra thái độ khi đối mặt với nam thần thần tượng của mình, căng thẳng mà ngượng ngùng cười cười, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: "Anh Tây Du, anh…anh thật sự muốn dạy em biểu diễn trong nước sao?"

Không sai, cảnh mà Hạ Tuyên Dương muốn thử, chính là cảnh mà Mạnh Tây Du ở trong bể bơi, dạy bảo hậu bối là Thẩm Trì biểu diễn một màn vũ đạo hoàn mỹ trong nước!

Nhưng mà, không cần Hạ Tuyên Dương phải tự do nghĩ cách, đạo diễn cũng cân nhắc đến việc anh vừa mới phân hoá thành nhân ngư không lâu, còn cho anh xem một đoạn video vũ đạo đơn giản nhân ngư múa ở trong nước.

Hạ Tuyên Dương và Thẩm Thiều Quang đối mặt một giây, rất nhanh, hai người không hẹn mà cùng đi về phía bể bơi, bước xuống nước bằng thang dây.

Không bao lâu sau, hai cái đuôi nhân ngư xinh đẹp hiện ra ở trước mắt người, khăn tắm vướng víu bị ném lên bờ bên cạnh.

Hai chân Hạ Tuyên Dương biến thành đuôi cá màu băng lam, ngay sau đó, màu tóc cũng từ màu đen biến thành màu vàng kim nhạt, con mắt nhắm lại mở ra biến thành màu xanh thẳm, lỗ tai nhọn lên, đến cả hai tay cũng thay đổi thành móng tay sắc bén, giữa ngón tay bắt đầu có màng.

Trải nghiệm này khiến để Hạ Tuyên Dương nhớ tới lúc anh bị chị họ kéo đi xem lại bộ phim hoạt hình kinh điển « Chiến sĩ mỹ thiếu nữ », nữ chính bên trong đó cũng làm như vậy, "Uy lực Nguyệt Lăng Kính, biến thân!"

Chỉ khác cái là anh không phải mỹ thiếu nữ, mà là mỹ nhân ngư.

Ở một phía khác bể bơi, hai chân Thẩm Thiều Quang biến thành màu bạc, đuôi cá thay đổi dần thành màu xanh da trời. Về phần những bộ vị khác, chỉ có con mắt biến thành màu lam sẫm, lỗ tai nhọn lên, màu tóc và tay không có biến hóa.

Không thể không nói, Thẩm Thiều Quang đúng là xứng với danh xưng là nhân ngư đẹp nhất ngành giải trí, đuôi cá của anh vô cùng xinh đẹp.

Nhưng mà, ánh mắt tất cả mọi người ở đây lại đều không hẹn mà cùng tập trung lên trên người Hạ Tuyên Dương!

Trong đó cũng bao gồm cả Thẩm Thiều Quang.

Đuôi cá của Hạ Tuyên Dương, đúng là đẹp đến mức khiến cho người ta nhìn một cái là kinh động như gặp thiên nhân!