Chương 14

Nghiêm Mẫn Hành thật ra cũng chỉ có một chút chút tri thức liên quan đến nhân ngư mà thôi, chỉ vì sau khi cảm thấy Hạ Tuyên Dương có triệu chứng phân hóa , anh mới cố ý xâm nhập vào học tập chuyên sâu hơn.

Anh mở một video phổ cập khoa học thích hợp cho Hạ Tuyên Dương nghe, lựa chọn âm lượng lớn nhất.

Trong phòng tắm, Hạ Tuyên Dương nghe được giọng nữ thiếu nữ ngọt ngào giới thiệu: "Với những nhân ngư phân hoá ở tuổi tác bình thường, phân hoá giai đoạn còn nhỏ từ (0~1 tuổi) sẽ không xuất hiện kỳ tìm phối ngẫu. Thiếu niên phân hoá giai đoạn từ (12~18 tuổi) có thể có kỳ tìm phối ngẫu, bình thường sẽ xuất hiện vài ngày sau lần đầu phân hoá. Những nhân ngư thiếu niên đến kỳ tìm phối ngẫu, bởi vì thân thể chưa hoàn toàn dậy thì nên triệu chứng cũng tương đối nhỏ, cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến học tập và sinh hoạt hàng ngày.

Nhân ngư qua 18 tuổi phân hoá khá là thưa thớt, bởi vì thân thể đã hoàn toàn dậy thì thành thục, thường thường thì chỉ sau khi kết thúc phân hoá ngoại bộ thân thể là kỳ tìm phối ngẫu sẽ đến ngay sau đó.

Nếu như bình thường thì thời gian lần đầu tiên tìm phối ngẫu sẽ tương đối ngắn, có lẽ chỉ là mấy giờ, cũng có thể đến hai mươi bốn giờ, nhưng mà sẽ có phản ứng tương đối mãnh liệt.

Nhân ngư vừa mới kết thúc ngoại bộ thân thể phân hoá, kết cấu thay đổi trong cơ thể lúc này kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại được, trong lúc này không thể uống bất luận dược vật gì cả, nếu không có thể sẽ dẫn đến việc dị dạng phân hoá, lưu lại mầm bệnh.

Có thể lựa chọn xin phép nghỉ ở nhà, cố gắng chịu đựng khoảng thời gian này, hoặc là tìm kiếm bạn đời giúp một tay.

Sau khi kỳ tìm phối ngẫu đầu tiên kết thúc, thân thể nhân ngư sẽ hoàn toàn ổn định lại, về sau mỗi tháng sẽ có những kỳ tìm phối ngẫu cố định, từ ba đến bảy ngày tùy từng người, có thể lựa chọn ở nhà cố gắng vượt qua. Nếu như ban ngày phải ra ngoài làm việc thì nhất định phải uống thuốc ức chế, nếu không thì buổi tối cần có bạn đời giúp giải quyết từ ba lần trở lên..."

m tần phát sóng đến đoạn này thì liền bị Nghiêm Mẫn Hành bấm ngừng lại.

Nhưng Hạ Tuyên Dương vẫn hiểu được ý tứ của Nghiêm Mẫn Hành.

Cẩu nam nhân, hắn thật sự ngấp nghé đuôi cá của mình!

Anh xấu hổ quát lên: "Tôi có thể tự mình vượt qua! Không cần anh giúp một tay gì cả! Anh cách xa tôi ra!"

Bên ngoài phòng tắm, Nghiêm Mẫn Hành cũng không tức giận, còn cười nhẹ một tiếng, giọng nói ôn nhu: "Dương Dương, tôi là bạn đời của cậu, việc giúp cậu vượt qua kỳ tìm phối ngẫu là nghĩa vụ của tôi, cậu thật sự không cần sao? Những nhân ngư khác không có bạn đời, mới phải lựa chọn chịu đựng như thế."

Cái này rất giống như đang nói, cậu rõ ràng vừa đói vừa khát, nhưng có một nồi canh thịt lớn bày ở trước mặt cậu, vì sao cậu không ăn?

Hạ Tuyên Dương xấu hổ nói: "Tôi thích chịu đựng, không cần anh lo!"

Bên ngoài, Nghiêm Mẫn Hành không nói gì nữa.

Không bao lâu sau, anh nghe thấy tiếng xe lăn chuyển động và âm thanh đi xa, Nghiêm Mẫn Hành hẳn là đã rời đi rồi.

Hạ Tuyên Dương mạnh miệng thì mạnh miệng thật, nhưng thân thể của anh lại đang cảm thấy vô cùng đói khát, không phải nhu cầu ở dạ dày, mà là đến từ một bộ vị nào đó khiến người ta rất ngại mở miệng.

Đuôi cá màu băng lam xinh đẹp của thiếu niên vỗ nhè nhẹ tạo ra tiếng nước, tóe lên mấy đóa bọt nước.

Hạ Tuyên Dương thử làm theo hướng dẫn trong tư liệu mà anh từng đọc, biến đuôi cá trở về hai chân... nhưng tạm thời vẫn không làm được.

Chuyện này cũng rất bình thường, đuôi cá vừa mới phân hoá ra, bình thường chí ít cũng phải duy trì hình thái đuôi cá từ một đến hai giờ xong mới có thể biến trở về hai chân.

Hạ Tuyên Dương điều tiết nhiệt độ của nước, đổi nước ấm thành nước lạnh.

Đáng tiếc, nhiệt độ nước dù có lạnh thì cũng không thể ngăn cản được phản ứng đang càng ngày càng mãnh liệt trong thể nội.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Tuyên Dương cảm thấy nhiệt ý trong thân thể đã xâm nhập vào trong đầu của anh rồi, anh muốn làm dịu đi, nhưng không thể được.

Hạ Tuyên Dương không nhịn được, nhỏ giọng tự nhủ: "Mình làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho thân thể của anh ta mà thôi, anh ta đã tàn phế hai chân, mình còn không thể khống chế đuôi cá biến nó trở về thành chân, căn bản không thể nào làm như cái kia cái kia được..."

Hạ Tuyên Dương không cách nào có thể tự điều khiển suy nghĩ, chờ thêm một hai giờ nữa, khi mà cái đuôi có thể thuận lợi biến trở về thành chân, liệu anh có nên lao ra bảo với Nghiêm Mẫn Hành Là, "Ngồi lên, tự mình động" hay không?

Vừa nãy, tản bộ ở trong hoa viên chung cư, lúc anh bắt đầu không thoải mái, Nghiêm Mẫn Hành có thể lưu loát kéo anh vào trong ngực, còn nói là tổn thương trên chân của anh ta đã sớm khỏi, có lẽ chân của anh ta cũng chỉ là không thể đi lại mà thôi, phần trở lên đùi vẫn hoạt động, có lẽ vẫn có thể làm được?

Không không không, nhưng anh thì không thể!

Mẹ nó! Không thể nghĩ thêm gì nữa!

Nhưng mà, nhân ngư lúc tìm phối ngẫu thật sự không có sĩ diện gì cả, dù Hạ Tuyên Dương đã nói với mình là không được nghĩ, nhưng trong đầu lại cứ phát ra mấy cái hình ảnh không thể miêu tả nổi.

Nhiệt ý trong thân thể dâng lên giống như là thủy triều, từng đợt từng đợt đánh thẳng vào đê đập lý trí của anh.

Nửa người trên của Hạ Tuyên Dương, đến cả đầu cũng ngâm vào trong bồn tắm, anh hiện tại còn muốn nước chui luôn vào trong đầu, để làm cho bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Nhưng lúc mà toàn bộ cơ thể đều chìm vào trong nước, khi mà cánh cửa khép hờ phòng tắm được mở ra, Hạ Tuyên Dương nằm ở trong nước lại không nhận ra được gì cả.

Thiếu niên phần ngoại bộ đã hoàn toàn phân hoá thành nhân ngư, đuôi cá lân phiến màu băng lam xinh đẹp long lanh, phản chiếu những điểm sáng nhỏ vụn, vây cá màu băng lam thay đổi dần thành màu trắng như lụa mỏng, như mây mù, như váy, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Chỗ giao giữa đuôi cá và eo, có rất nhiều vảy nhỏ màu băng lam nhạt, lên cao dần thì là một làn da trắng trong như tuyết.

Màu da trước kia của thiếu niên đã rất là trắng, bây giờ lại càng trắng hơn, trắng lạnh mà oánh nhuận.

Thân thể xinh đẹp mảnh mai mềm dẻo, mái tóc dài màu vàng kim nhạt bị thác nước bao phủ hơn phân nửa, trở nên vô cùng mê người.

Mà điều khiến cho người ta tán thưởng nhất chính là ngũ quan vốn tinh xảo diễm lệ của thiếu niên, cũng đã có một sự thay đổi nhỏ bé, có thể xưng là hoàn mỹ...

Hạ Tuyên Dương cảm thấy giống như đang bị người nào đó nhìn chăm chú, anh mở bừng mắt.

Một đôi mắt xanh thẳm, còn đậm hơn cả màu đuôi, bỗng nhiên mở to ra đối mặt với một người đàn ông đừng bên cạnh bồn tắm lớn.

Quần áo trên thân người đàn ông chẳng biết lúc nào đã biến thành một cái áo choàng tắm rộng rãi màu trắng, trên mái tóc ngắn màu đen còn có một chút hơi nước.

Cảm giác ốm yếu trên thân người đàn ông đã không có nhìn thấy được nữa, ngũ quan tuấn mỹ khí thế bức người, mắt phượng tĩnh mịch, mang theo khí tức nguy hiểm.

Hạ Tuyên Dương bỗng nhiên ló đầu ra từ trong nước, bởi vì há mồm quá nhanh, nên anh còn bị sặc: "Anh, anh, anh... Khụ khụ khụ... Sao lại đi vào đây? Chân của anh..."

Hạ Tuyên Dương nhìn về phía bắp chân lộ ra phía dưới áo choàng tắm của người đàn ông, da thịt màu lúa mạch, bắp thịt rắn chắc hữu lực... Chỗ bắp chân có một ít vết thương cũ để lại sẹo, nhưng nhìn qua cũng không tính là quá nghiêm trọng.

Nghiêm Mẫn Hành nghiêng người, sát lại gần Hạ Tuyên Dương, dùng khoảng cách gần để thưởng thức khuôn mặt tuyệt mỹ sinh động hoạt bát của thiếu niên nhân ngư, anh khẽ cười nói: "Không phải vừa nãy cậu còn nói hai chân tôi đã bị phế, không giúp được cậu hay sao? Có lẽ là vì quá muốn thực hiện nghĩa vụ bạn đời của mình nên chân của tôi đột nhiên đã tốt hơn rồi."

Sắc mặt Hạ Tuyên Dương lập tức đỏ bừng lên, đến cả cái tai nhọn cũng bị bao phủ bởi màu hồng: "Anh, anh vừa nãy, không phải không có ở đây sao, sao lại nghe được..."

Anh thậm chí còn không để ý tới việc hỏi xem vì sao chân của Nghiêm Mẫn Hành lại đột nhiên "tốt" lên.

Kỳ thật cũng không cần hỏi, chân của Nghiêm Mẫn Hành trước kia bị tai nạn xe cộ, bị thương là thật, nhưng mà đến mức bị thương không đứng dậy nổi chắc chắn là giả, bây giờ người này chỉ là không còn che giấu ở trước mặt anh nữa rồi.

Nghiêm Mẫn Hành: "Vừa nãy lúc Tiểu Ban đi vào, có để lại một đồ chơi nhỏ, có thể giúp cho tôi có thể nghe được động tĩnh của cậu bên này. Tôi sợ cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi lại không nghe thấy..."

Hạ Tuyên Dương: ...

Cẩu nam nhân này muốn gay anh, mà trang bị kỹ càng thật đấy!

Dừng một chút, Nghiêm Mẫn Hành mới tiếp tục nói: "Xem ra, cách làm này của tôi rất là anh minh, còn giúp tôi nghe thấy được nhu cầu chân thực của Dương Dương..."

Nói xong, Nghiêm Mẫn Hành đưa tay ra với Hạ Tuyên Dương: "Dương Dương, cậu cứ suy tính một chút đi, cậu thật sự không cần tôi giúp một tay hay sao?"

Hạ Tuyên Dương lúc này đã hoàn toàn không nhớ nổi mình là một thẳng nam nữa rồi, đầu óc anh hỗn độn, tựa như là bột nhão vậy.

Anh chỉ biết, người đàn ông tựa vào bồn tắm lớn này tựa như là một cục thịt mỹ vị, khiến anh thèm thuồng đến mức nước bọt chảy ròng ròng...

Hạ Tuyên Dương ngồi dậy từ trong bồn tắm, chủ động tóm lấy bàn tay lớn mà người đàn ông đưa qua: "Muốn, anh em tốt, mau giúp tôi đi..."

Đều là anh em cả, dùng tay hỗ trợ nhau một chút cũng có sao đâu? !

Chỉ sau một khắc, cả người Hạ Tuyên Dương, không, cá cá của anh đều bị Nghiêm Mẫn Hành ôm công chúa đứng lên.

Hạ Tuyên Dương sợ bị ngã sấp xuống, vô thức duỗi đôi cánh tay tinh tế như tuyết trắng kia ra, ôm thật chặt lấy cổ của anh ta.

Vây đuôi màu băng lam như lụa mỏng cũng không tự chủ được, quấn lên vạt áo choàng tắm của người đàn ông.

Nghiêm Mẫn Hành nhìn người thiếu niên gần trong gang tấc, lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Thôi được rồi, tôi sẽ giúp em, Dương Dương đừng sợ nữa." (sắp xxoo rồi nên đổi xưng hô lun nhé hihi)

Hạ Tuyên Dương vô thức cảm thấy có gì đó nguy hiểm, hàm nghĩa của từ "giúp" trong miệng người đàn ông này và trình độ mà anh muốn có lẽ không hề giống nhau...

Anh muốn trốn đi, nhưng mà lại bị người đàn ông này ôm thật chặt, bị anh ta nhanh chân mang ra khỏi phòng tắm.

Một cái giường lớn bên trong phòng ngủ chính, chẳng biết lúc nào, phía trên có thêm một tầng nệm đặc chế—— ngoại tầng là trong suốt, bên trong thì là nước.

Hạ Tuyên Dương bị người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên trên giường nệm, xúc cảm lạnh buốt của nệm tỏa ra thật là thoải mái dễ chịu...

Đầu óc hỗn độn hiện lên một ý niệm, huhu, biến thành cá cá rồi, Dương Dương, sẽ bị tên khốn to xác này ăn sạch sẽ sao?

Anh rất sợ hãi, còn có chút hưng phấn và chờ mong nho nhỏ không biết chuyện gì sẽ xảy ra?!