…….
Cổ tay, mắt cá chân cùng phần cổ truyền đến cảm giác nặng nề và lạnh lẽo, mùi vị rỉ sắt xâm nhập vào khoang mũi.
Silla bị dây xích giam cầm trong một không gian vẻn vẹn ba mét xung quanh chân giường, sợ hãi nhìn bốn phía, cậu không nhớ rõ bản thân là bị như thế nào, lại là bị ai trói lại, ký ức toàn một mớ hỗn độn mơ hồ.
Hai má ướt đẫm, trên da dính một đống chất nhờn kỳ lạ, trong suốt và ẩm ướt, không có mùi, giống như là …… nước dãi?
— Thứ gì sẽ chảy nước dãi trên mặt cậu cơ chứ?
Silla hoảng sợ, vội vàng dùng ống tay áo lau mặt, nhưng khi cậu vừa dơ tay lên, sợi xích di chuyển vang lên âm thanh vừa chói tai vừa đáng sợ.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, chậm rãi từng bước một, thách thức tâm lý mỏng manh của con người.
Silla không biết ai đang ở bên ngoài, nhưng bản năng nói cho cậu biết, ngoài kia là một kẻ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Cậu đáng thương uốn cong đầu gối, đem chân cùng thân thể co tròn lại thành một cục, ý đồ đem thân thể mình phải cuộn tròn càng nhỏ hơn một chút, càng nhỏ càng tốt. Đôi chân trần lướt đi trên sàn nhà kéo ra tiếng động lạ, dưới lòng bàn chân là xúc cảm quỷ dị, hơi lạnh, trơn trượt, ướt sũng…….
“Ngô?”
Cảm giác kỳ lạ ập tới, Silla run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập, không thể tin nổi mà rủ xuống tầm mắt –
Dưới chân cậu thế mà lại đang dẫm lên một con mắt!
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Trên sàn nhà ẩm ướt cũ kỹ là một đôi con ngươi to bằng lòng bàn tay, màu xanh xám u sầu, giống như sương mù dày đặc nơi biển sâu.
Hết cái này đến cái khác, cái này đến cái khác, cái này đến cái khác…….
Trên sàn nhà, trên tường, trên trần nhà……..Mọi ngóc ngách trong căn phòng đều lít nha lít nhít những con ngươi.
Chúng nhìn chằm chằm vào Silla, nhìn thẳng, nheo mắt, nhìn xuống, nhìn lên, đủ mọi góc độ khác nhau.
Chúng nó nhìn không chớp mắt!
………
“A!!!”
Silla hét lên chói tai, cũng đồng thời bừng tỉnh khỏi giấc mộng đáng sợ, mồ hôi lạnh thấm ướt ga giường, cảm giác mắc tiểu mãnh liệt trào dâng.
“Hô – hô………” Tay chân Silla xụi lơ, hai chân bắt chéo vào nhau ngăn cản ý định giải phóng nướ© ŧıểυ của bàng quang, tận lực bình phục hơi thở.
Chỉ là giấc mộng.
Chỉ là giấc mộng………
Sau khi bình tĩnh được mười mấy giây, Silla yếu ớt bò dậy, lê đôi giày gỗ bước vào phòng tắm đi vệ sinh.
Trên đường, Silla giơ tay sờ sờ mặt, mới ngượng ngùng phát hiện mình thế mà lại ngủ đến chảy cả nước dãi, chẳng khác gì mấy đứa nhóc con, cũng khó trách cảm giác ướt lạnh kia lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Trước khi xuống giường Silla đã xác nhận qua, Đạo Văn ngủ ở bên giường bên kia không có bị động tĩnh vừa rồi của cậu làm cho thức giấc, nhưng lúc ra ngoài cậu vẫn tiện tay cài then cửa phòng tắm.
Cánh cửa gỗ của căn hộ cũ kỹ đã nhiều năm chưa từng thay đổi, do nhà tắm có chút ẩm thấp nên ô cửa cũng bắt đầu bị biến dạng nhẹ, khe cửa không thể đóng chặt hoàn toàn…….. Vì vậy, chỉ vài giây ngắn ngủi sau khi cánh cửa kia được khép lại, một đôi mắt màu xanh xám bỗng nhiên dính tại khe hở bên trên, nhìn trộm vào bên trong.
Đôi mắt này dường như khuyết thiếu phản xạ sinh lý bình thường, là cơ quan nhạy cảm nhất trên cơ thể con người, thế mà lúc bị đập vào khe cửa một cách thô bạo cũng không hề chớp mắt lấy một cái, tuyến lệ không ngừng tiết ra từng giọt nước mắt để kháng nghị lên kẻ đối xử tàn bạo với chính đôi mắt mình.
Nhưng chủ nhân nó lại không hề để ý.
…….
Silla lau khô những giọt nước còn dính trên tay, chậm rãi kéo cửa ra.
Đạo Văn âm trầm đứng ngay phía trước, nhìn cậu chằm chằm, tơ máu trong hai mắt dày đặc đỏ ngầu.
Màu xanh xám của đôi con người giống hệt như trong cơn ác mộng khiến tim Silla quặn lại, đập chậm đi một nhịp.
Silla khẩn trương nuốt nước miếng, tận mấy giây sau mới gột bỏ được cảm giác bấn loạn tinh thần do cơn ác mộng gây ra, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn đi vệ sinh sao?”
Đạo Văn chậm rãi lắc đầu.
Silla lo lắng về đôi mắt Đạo Văn, cậu bước lại gần, dùng lòng bàn tay mềm mại mở mí mắt hắn ra, lại hỏi xem có phải có thứ gì bay vào mắt không mà lại đỏ đến thái quá như vậy, cũng đau lòng mà chu chu cái miệng nhỏ thổi khí vào.
Hơi thở mềm mại, ấm áp, lại có chút ướŧ áŧ khiến yết hầu Đạo Văn khô khan, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Đạo Văn tỉnh lại lúc nửa đêm, phát hiện người mình tâm tâm niệm niệm không còn bên cạnh liền tới đây tìm cậu, không hơn không kém……….Silla mím đôi môi nhợt nhạt, đem hành vi của Đạo Văn hiểu thành sự ỷ lại cùng phụ thuộc vào người lớn của trẻ nhỏ – khoảng thời gian gần đây Đạo Văn chưa làm bất kỳ điều gì vượt quá khuôn khổ, Silla cũng vì chuyện hắn xé váy cưới cùng hành vi quá khích mà tạo nên bóng ma tâm lý, tự mình thần hồn nát thần tính, cũng xác định là do lúc đó cậu nghĩ quá nhiều mà thôi.
Mấy ngày này, Silla đi khắp nơi tìm kiếm việc làm đều mang theo cái đuôi nhỏ Đạo Văn. Trước mặt người ngoài, hắn luôn biểu hiện rất bình thường, chỉ là đem vành mũ ép xuống cực thấp, vừa trầm mặc vừa lạnh lùng canh giữ phía sau Silla, cơ hồ không hé răng nói nửa lời, cũng không làm bất kỳ động tác dư thừa nào, cả người toát ra tử khí trầm trầm y như bức tượng điêu khắc, chỉ khi được yêu cầu động thủ làm việc mới có thể “sống lại”.
Mới đầu mấy thứ Silla ôm vào người chỉ là chút công việc vặt, cũng may mấy ngày trước vô tình gặp một thầy làm gốm hiền lành, lại không ngại về trí thông minh của Đạo Văn mà quyết định cho bọn họ thử làm trợ thủ trong tiệm, thù lao cũng đủ cho hai người bọn họ duy trì cuộc sống trước mắt. Silla cực kỳ quý trọng cơ hội lần này, trước sau đều bận bịu, chịu thương chịu khó làm việc, ngược lại thứ Đạo Văn làm chỉ là những công việc chế tác đơn giản.
Tay nghề của hắn quả thực đã khôi phục lại một chút, dưới sự xúc tác của môi trường làm việc quen thuộc, kỹ thuật làm gốm của hắn càng ngày càng tiến bộ với tốc độ đáng kinh ngạc, đôi bàn tay của người thợ làm gốm cũng dần trở nên linh hoạt hơn. Dường như những công việc thủ công yêu cầu sự tỉ mỉ nhất định này có tác dụng kí©h thí©ɧ não bộ hơn mấy thứ thuốc vớ vẩn ngoài kia.
……….
Cả hai một lần nữa nằm vào trong chăn, bả vai nhẹ nhàng chống đỡ cùng một chỗ, thân mật như hai người anh em.
Đạo Văn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Silla lo lắng hắn mất ngủ liền lắng tai nghe động tĩnh xung quanh. Mấy phút đồng hồ sau, hô hấp của Đạo Văn trở nên đều đặn, dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu, Silla nghe nghe một lát mới yên tâm ngủ thϊếp đi.
Một mảnh tĩnh lặng bên trong, đôi mắt nhắm chặt nãy giờ của Đạo Văn đột nhiên mở ra.
Ánh trăng lướt qua góc cửa sổ, thẩm thấu màn che, dung nhập vào đôi con ngươi hắn khiến chúng phát xạ ra ánh sáng nhẹ, giống như cặp mắt của loài động vật máu lạnh trong đêm tối.
Đạo Văn chống nửa người trên chậm rãi ngồi dậy, di chuyển thong thả ổn định như con mãng xà, yên lặng không một tiếng động mà đem đôi tay chống ở hai bên người Silla, nửa người trên đối diện song song với Silla, bụng kề bụng, ngực kề ngực, mặt đối mặt……….Chỉ cách mấy centimet là có thể dính chặt vào nhau.
Hắn không nhúc nhích tí nào, chậm rãi chiếm cứ địa bàn của Silla, lấy cánh tay thay cho gông cùm giam cầm cậu, mặt không cảm xúc, âm u mà nhìn con mồi đang say giấc nồng.
Hắn đang bảo vệ Silla.
Sau khi não bộ bị thương, tinh lực của Đạo Văn luôn trong trạng thái tràn đầy nên yêu cầu về giấc ngủ cũng trở nên ít đi.
……….
Ngày trước bị anh Silla dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt quá nhiều, đã chịu tổn thương nghiêm trọng.
Cảm giác thiếu an toàn khiến hắn biến thành một gã đàn ông giảo hoạt đa nghi.
Miệng vết thương trên người hắn vẫn đau luôn đau rát.
………..
Bỗng nhiên, khuôn mặt đang say giấc của Silla trở nên bất ổn.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Cậu giống như gặp ác mộng, mồ hôi lạnh thấm đầy hai bên thái dương, môi cắn chặt đến ứa máu, xoay qua xoay lại trong không gian nhỏ bé bị giam bởi vòng tay Đạo Văn.
“…”
Đạo Văn mím mím đôi môi mỏng, như có chút tức giận, hắn trở lại giường và nằm xuống.
Mất đi cảm giác giam cầm Silla, một cỗ trống rỗng phun trào trong l*иg ngực hắn, cảm giác lơ lửng giữa biển sâu bắt đầu cắn nuốt trái tim, nhịp đập dữ dội, nảy đến đầu váng mắt hoa, hơi thở phì phò, hắn đem toàn bộ cánh tay dựng trên người Silla vẫn không làm dịu được nỗi khủng hoảng như lũ tràn bờ đê trong lòng.
Đạo Văn tận lực thu cánh tay về, đem cánh tay phải ướt đẫm mồ hôi cùng vết sẹo chưa tiêu tán tiến nhập vào chăn, lần mò tay trái của Silla.
Hắn cẩn thận từng ly từng tí mà nắm chặt từng ngón tay của Silla, năm ngón tay trơn ướt lạnh lẽo xâm nhập vào từng kẽ hở trên tay cậu, như năm con rắn nhỏ, cùng Silla mười ngón tay đan xen, thân mật giao triền.
Làm xong việc này, Đạo Văn mới cảm thấy khá hơn một chút.
Hắn tựa cái trán đang ẩm ướt mồ hôi vào hõm vai Đạo Văn, bình ổn hơi thở cuồng dại của mình, an tĩnh nhắm mắt lại.
“Hô hô……..hô hô……..”