Chương 17

Đạo Văn nghiêng đầu, vùi má trái của mình vào đai buộc eo.

Vết bỏng trên má trái của hắn thô ráp và xấu xí khiến người khác phải sợ hãi, nhưng phần da này của hắn lại nhạy cảm lạ thường, chẳng hạn như phần da non xung quanh miệng vết thương, chỉ cần một cái gãi tay nông thôi đã có thể khiến cho hắn ngứa ngáy khó chịu. Đạo Văn xoa đai buộc eo bằng nhung đen kia lên vùng bỏng, dùng phần da nhạy cảm kia để cảm nhận từng đường kim mũi chỉ dệt nên bông hoa xinh đẹp trên đó, nhấm nháp mồ hôi của Silla đã khô lại trên đai eo bằng nhung đen.

Hiển nhiên, hắn không hề cảm thấy tự ti về khuyết điểm của mình, ngược lại hoàn toàn với nó, phần da bỏng kia đã trở thành một xúc giác vô cùng nhạy bén, nó gần như phát triển thành một cơ quan độc quyền trên cơ thể hắn, một cơ quan mới hình thành.

Vết bỏng này là vì cứu Silla, Đạo Văn coi nó như một huân chương, dù xấu xí nhưng lại rất thiêng liêng, vì thế nó đáng được nâng niu và chiều chuộng hàng đầu. Hắn tuyệt không che giấu nó, sớm hay muộn gì, hắn đều muốn Silla nhìn thấy và hôn từng chút một vào vết bỏng ấy của mình, Silla tinh tế như thế, trìu mến như thế, liếʍ nó, dùng môi của cậu hôn từng chút vào những vết sẹo bỏng nhô lên một cách cẩn thận và yêu thương, mỗi một chỗ cậu hôn, vết bỏng nặng đó sẽ trở nên kí©h thí©ɧ và chuyển sang màu tím, tím đến phát sáng, vết bỏng kia đúng thật rất dọa người, nhưng anh Silla chắc chắn sẽ chấp nhận được thôi, Silla vẫn sẽ yêu cái dáng vẻ xấu xí của hắn nhiều như lúc hắn vẫn còn anh tuấn, Silla sẽ nhìn vào vết bỏng xấu xí đó mà run rẩy, rồi tan chảy thành mật ong, là một vũng nước ngọt ngào, anh ấy chắc chắn sẽ làm thế, anh ấy sẽ làm được…

Đạo Văn đương nhiên biết rõ ngoại hình của mình, bởi vì — hắn có mắt, cũng có gương.

Hắn biết rõ vết bỏng này không thể nào làm hắn bị thương được, ngược lại khuôn mặt anh tuấn nhưng nhàm chán vốn có kia lại sinh ra một cảm giác khiến người khác thương xót, tiếc nuối vì vẻ đẹp không trọn vẹn, giống như bình sứ quý Đông Phương Cảnh đã bị vỡ nát, hay là bức tranh sơn dầu cổ bị ngả vàng, có vài chỗ còn bị cháy đen… Người thưởng thức đối với những cái đẹp không trọn vẹn ấy đều xót xa, không khỏi thở dài, đối với vẻ đẹp vẹn nguyên lại càng trân trọng hơn.

Đạo Văn biết, tinh lực và sự quyến rũ của hắn luôn hấp dẫn tư bản như Silla, hơn nữa hắn còn biết chiêu này có hiệu quả tốt.

Tâm tư Silla đơn thuần, không biết cách che giấu, về mặt tinh thần, cậu như một con cá thủy tinh — một loài sinh vật biển với làn da hoàn toàn trong suốt.

Đôi mắt tinh ranh của Đạo Văn có thể nhìn thấu trái tim dịu dàng nhưng lại đập cực nhanh của con cá thủy tinh này, máu lỏng màu hồng ngọc chảy dọc khắp cơ thể, thực quản dễ thương đang nuốt chửng một cách lo lắng, và khoang sinh sản mềm mại nóng hổi sẵn sàng cho việc thụ thai — hắn rất thích trêu chọc nơi này mỗi lần ở Thiên Đạo.

Hắn có tình cảm với Silla, Đạo Văn chắc chắn như thế.

Hơn nữa nó cũng đúng với những suy đoán của Đạo Văn: Những bộ váy đẹp đẽ và sang trọng kia dường như đã dựng lên một loại rào cản tâm linh nào đó đối với Silla, hay có thể nói nó là một tấm khiên vững chắc. Khi Silla rơi vào trạng thái nghịch giới, việc cậu chấp nhận những lời trêu chọc và ám chỉ của Đạo Văn cũng cải thiện hơn, “Đảo ngược giới tính” là một cách giúp cậu giảm bớt cảm giác tội lỗi khi yêu người đồng giới, đồng thời đánh thức cảm xúc đồng tính trong người Silla, mặc dù Silla rất nhút nhát, xấu hổ, nhưng ít ra điều này không làm cậu sợ hãi…

Những dấu hiệu gần đây cho thấy, chiêu nước ấm nấu ếch này của Đạo Văn sắp thành công rồi, xem ra hắn phải tăng tốc lên.

Chú thích* Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.

Bỗng nhiên, Đạo Văn nghiêng tai lắng nghe.

Thính giác của hắn nhạy bén, nhất là trong đêm khuya thanh vắng.

Phòng giặt truyền đến tiếng mở khóa nước và tiếng thùng gỗ chứa đầy nước đập xuống mặt đất.

— Đã nửa đêm rồi, vẫn còn có người bí mật làm gì trong phòng giặt, hầu gái cũng không cần siêng năng quá mức như thế chứ.

Vậy thì là gì?

“Anh Silla…?” Đạo Văn từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trong phòng giặt kia. Một lát sau, hình như nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt đen nhánh của hắn phát sáng lên, màu da vốn đã trầm kia càng thêm băng giá, trong hốc mắt giống như hiện lên hình ảnh những đốm lửa ma trơi lập lòe trên khúc xương trắng.



Trong phòng giặt.

Silla đang ngồi bắt chéo hai chân trên ghế, trước mặt cậu là một thùng gỗ lớn. Hơi nước trong thùng gỗ tỏa lên, ngưng kết thành những giọt nước nhỏ trên chóp mũi của Silla, hơi nước còn khiến hai gò má của cậu ửng hồng, điều này làm cho những khớp xương đông cứng của cậu khi hoảng hốt trong mắt Đạo Văn càng thêm đáng yêu.

— Vài phút trước, Đạo Văn không nói không rằng xuất hiện ngay phòng giặt.

Nước ấm chỉ vừa thấm ướt vỏ chăn và quần ngủ, Silla vẫn chưa kịp giặt chúng.

Cậu quá ngây ngơ, quá thẹn thùng, lại không có cách gì nổi loại và hoài nghi, giống như những giáo dân khác trong nhà thờ, cậu luôn tuân theo giáo lý của thánh linh răng dạy “Ham muốn xá© ŧᏂịŧ giống như sự quấy phá của ma quỷ”, điều này khiến cho một thiếu niên 14, 15 tuổi cảm thấy xấu hổ trước những biểu hiện sinh lý bình thường, huống chi việc này lại nói… nói đến giấc mơ đó có liên quan đến Đạo Văn.

Trong giấc mơ, Đạo Văn hóa thành bùn đất, quấn chặt lấy cơ thể cậu, hơi thở nam tính ấy kích động cậu, cảm giác rất sảng khoái… Silla không thể phân biệt được cảm giác sảng khoái ấy là do đất Cao Lĩnh* ướŧ áŧ mang lại hay là do làn da của Đạo Văn cọ vào.

Chú thích* Đất Cao Lĩnh: Cao Lĩnh là tên núi ở Giang Tây, Trung Quốc có nhiều đất dùng làm nguyên liệu sản xuất đồ sứ nên gọi là đất Cao Lĩnh

Mà ngay lúc này, Đạo Văn đang đứng ở cửa… Hắn mặc một chiếc áo ngủ làm bằng tơ lụa màu đen chì, chất liệu vải gần như dán vào cơ thể hắn, làm hiện rõ những khối cơ bắp. Cơ thể hắn toát lên vẻ nam tính, giống như một tên ác ma, trong mơ và hiện thực đều như thế… Silla xấu hổ đến mức co quắp ngón chân, cậu hoài nghi chính mình vẫn chưa tỉnh dậy khỏi giấc mộng ban nãy, một giấc mơ đẹp nhưng sa đọa.

Sau một lúc im lặng, Silla mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu không nhìn người kia: “Em mất ngủ sao?”

“… Vâng.” Đạo Văn rũ mi, ánh mắt nhìn chằm chằm lên vỏ chăn đang đặt trong thùng gỗ, sau đó chậm rãi nhìn lên mặt Silla, “Anh Silla, sao nửa đêm lại đi giặt đồ?”

Giọng điệu lạnh lùng, tựa hồ không quan tâm lắm, chỉ là tùy ý hỏi một chút.

Điều này có phần nới lỏng đề phòng của Silla với hắn, cậu ậm ừ nói rằng mình cũng mất ngủ, tìm một chút việc nhà để làm có thể khiến cậu bớt nhàm chán hơn, đây cũng chỉ là vỏ chăn và chiến quần cũ mà thôi, không có gì lạ cả. Cậu vừa nói vừa khẩn trương nắm lấy vỏ chăn, vẻ mặt thất thần, nhanh chóng xóa đi dấu vết ban nãy còn sót lại trên vỏ chăn, còn nhẹ giọng bảo Đạo Văn đến sân vườn tản bộ, bởi vì ánh trăng đêm nay rất đẹp…

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Đạo Văn nhìn cậu không chớp mắt.

Bỗng nhiên, Đạo Văn tiến lại gần, nhẹ nhàng đá cái ghế đẩu ra phía sau Silla rồi ngồi xuống. Hắn giả vờ chạm vào chiếc quần dài, như có như không xoa dọc hai bên hông đến bên cạnh thùng gỗ, hai tay vòng sang trước người Silla, nắm lấy đôi bàn tay thon thả và trắng nõn đang run lên bần bật.

“… Tẩy đi chỗ dơ.” Đạo Văn lạnh lùng nói, “Nơi này ô uế.”

Hắn nắm chặt hai tay Silla, giúp Silla giặt vỏ chăn, đôi tay kia muốn chạy trốn, nhưng hắn mạnh mẽ giữ chặt chúng lại. Hắn thành thạo nhúng vỏ chăn vào thùng gỗ, dùng nước ấm thấm ướt, làm phai vết bẩn, trong nước có hỗn hợp xà phòng và nhiều loại tinh dầu hoa khác nhau hòa tan lại, mùi hương pha lẫn với nhau bốc hơi lên và khuếch tán, hương bồ kết, hoa tường vi, đinh hương, mùi hoa oải hương. Còn cả mùi xạ hương. Vết bẩn được ngâm sạch dần mờ đi, Đạo Văn mạnh mẽ tẩy sạch chúng, bọt xà phòng trơn ướt khi chạm vào, hai mảnh vải dệt chạm vào nhau giống như một miếng thạch trái cây mỏng.

Silla càng lúc càng run rẩy hơn — Đạo Văn gần như ôm chặt lấy cậu. Cậu cuộn mình, khom lưng, cúi đầu, run run rẩy rẩy thu nhỏ thân hình lại, nhưng Đạo Văn càng lúc càng siết chạy cổ tay, khoảng cách giữa lưng cậu và l*иg ngực nóng bỏng của hắn chỉ mỏng như một tờ giấy, ái muội đến mơ hồ.

“… Mùi gì vậy?” Đạo Văn dùng cằm cọ cọ bả vai cậu, ngửi ngửi hơi nước bốc lên, nhẹ nhàng hỏi, “Anh là làm đổ canh à?”

“Không làm đổ gì cả… Chỉ là một ít, ưm, ưm, anh cũng không biết, mấy thứ này đã được bỏ lại đây vài ngày.” Giống như trong giấc mơ đó, hơi thở của Đạo Văn vô khổng bất nhập*, khiến tim Silla đập liên hồi như ngừng thở, đôi mắt ngọc lục bảo như chìm vào đại dương mênh mông, “Anh không giặt nữa, anh muốn về nghỉ ngơi.”

Chú thích* Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi điều kiện (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).

Đạo Văn dùng đầu ngón tay xoay cằm Silla lại, chăm chú nhìn cậu, hắn thu hết mọi sự giấu diếm của cậu vì khẩn trương, xấu hổ và động tình vào tầm mắt. Những xúc cảm đó được hắn gặm nhấm cho bằng hết, ngay cả một giọt nước cũng không tha để tìm tòi nghiên cứu đáp án trong đó: “Anh nằm mơ sao?”

Hắn si mê nhìn ngắm cánh môi đỏ bừng của Silla, ý đồ muốn hôn cậu của hắn rất rõ ràng, nhưng bản thân hắn lại giàu mị lực, khiến cho Silla như bị mê hoặc, nhập ma, rũ mắt nhìn chằm chằm Đạo Văn không rời mắt. Chỉ một cái liếc nhìn của hắn, lửa nóng trong mắt Silla lại bừng lên, đôi môi của Đạo Văn lại giống như một thỏi nam châm hút cậu lại, cậu nhìn, nhìn mãi, rồi lại tiếp tục nhìn, nhìn đến độ không thoát ra được… Hai mắt lâng lâng như cánh bướm.

Lúc này, Đạo Văn lột bỏ tấm màn che chắn cuối cùng của cậu.

“Anh mơ thấy em, đúng chứ?” Hắn thong thả nói: “Anh Silla, anh mơ thấy em cho nên mới như vậy.”

Bí mật sâu kín bị phơi bày, Silla không còn nghĩ được gì nữa, sống lưng căng cứng, một sự uy hϊếp về mặt tinh thần như xẹt qua, tiếp theo đó, ánh mắt của Đạo Văn đột nhiên trở nên điên cuồng, trong ánh mắt ấy chứa đầy khát vọng tìиɧ ɖu͙©.

“Đạo Văn… Ưʍ.”

Còn chưa kịp sợ hãi, Đạo Văn đã hôn cậu.

Nhẹ nhàng đến không ngờ.

Giống như chim én mùa xuân đang hôn lấy nụ hoa.