Chương 7

Hạ Như Yên còn ngồi ngẩn người bên giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Lục Hoài đặt cháo và dưa muối lên bàn, mở miệng nói:

“Ta nấu lại rồi, ngươi ăn một chút đi, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi.”

Cháo thêm thịt gà xé nhỏ tỏa ra mùi thơm quyến rũ, Hạ Như Yên ở trong phòng bình tĩnh lại một lúc, bây giờ đã không còn ghê tởm như vậy nữa, lại ngửi được mùi thơm này, bụng không khỏi lại kêu ùng ục một tiếng.

Mặt nàng nhất thời đỏ lên, Lục Hoài chỉ làm như không nghe thấy xoay người đi ra ngoài, thấy hắn rời đi, Hạ Như Yên mới lề mề đi tới trước bàn, cầm lấy thìa múc một muỗng cháo, đặt lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.

Thơm quá, cổ họng nàng giật giật, cẩn thận từng li từng tí đem cháo thổi nguội rồi cho vào miệng, vị thơm ngon của thịt gà cùng nấm dại trộn lẫn với mùi thơm ngát của gạo trắng, theo đầu lưỡi trượt và xuống cổ họng, lập tức kí©h thí©ɧ sự thèm ăn của nàng.

Bụng đói đến khó chịu, cháo ăn cũng không tệ, lần này Hạ Như Yên không còn giả vờ nữa, dùng thìa ăn từng ngụm nhỏ cháo, dạ dày rỗng tuếch rất nhanh liền trở nên nóng hầm hập, cảm giác khó chịu lúc trước cũng biến mất, khiến cả người Hạ Như Yên giống như sống lại.

Nàng nuốt một ngụm cháo, thỏa mãn thở dài, ánh mắt rơi xuống đĩa dưa muối kia, Hạ Như Yên tò mò gắp một miếng cho vào miệng, củ cải giòn ngọt, có chút cay. Hương vị ngon đến bất ngờ.

Có lẽ là do quá đói bụng, hoặc có lẽ đồ ăn ngon, Hạ Như Yên chỉ ăn một đĩa dưa chua, cuối cùng đặt thìa xuống, cô không khỏi liếʍ miệng, trong lòng nghĩ, người này nhìn ngũ đại tam thô, nhưng không ngờ cơm nấu lại khá ngon.

Lúc Lục Hoài vào phòng lần nữa, nhìn thấy bát đĩa trên bàn đã trống rỗng, hắn hơi thả lỏng người, thu dọn bát đĩa, trước khi ra ngoài còn nói với Hạ Như Yên:

“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, nếu nhớ ra cái gì thì nói cho ta biết.”

Nhìn thấy hắn đóng cửa lại, Hạ Như Yên cũng mệt mỏi, nàng không biết mình đã trải qua chuyện gì, không chỉ trán bị thương, trên người cũng rất đau, tựa như bị bánh xe nghiền qua, khiến nàng chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.

Hạ Như Yên xốc chăn lên chui vào, chăn này tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, tuy đắp lên người không mềm mại lắm, nhưng lại tỏa ra mùi nắng, rõ ràng là mới phơi nắng cách đây không lâu.

Hạ Như Yên vẫn còn hơi yếu, nằm trên giường rất nhanh liền ngủ thϊếp đi, nàng mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, giấc mơ đầu tiên có hai người gọi nàng là Yên Nhi, bảo nàng nhanh chóng rời đi. Lúc nàng nhìn lại, đã không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, chỉ có thể nhận ra là một nam một nữ, nhìn từ y phục thì chắc hẳn là đã có tuổi, nàng không biết vì sao, nhưng khi nhìn thấy hai người này, hốc mắt chính là chua xót, gần như muốn khóc.