Chương 13

Lúc Lục Hoài từ trên núi trở về, thấy Hạ Như Yên đang ngồi xổm bên dòng suối nhỏ trước cửa viện, cầm trong tay một gáo nước, nhìn như đang vớt cái gì đó.

Nàng chuyên chú múc nên không chú ý đến Lục Hoài đang đi tới, cho đến khi thân ảnh cao lớn của hắn in bóng dưới đất, Hạ Như Yên mới đột nhiên giật mình, nhất thời trọng tâm không vững, cả người ngã về phía sau ngồi trên cỏ.

“Ui da!”

Đất đầy cỏ nên không cứng lắm, nhưng Hạ Như Yên vẫn phát ra một tiếng kêu đau, Lục Hoài thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn thành một cục, không khỏi nhíu mày, đưa tay túm lấy cánh tay nàng, nhấc người lên.

Ngoại trừ ngày đó cõng nàng từ trên núi trở về, nhắm mắt thay y phục cho nàng, Lục Hoài cũng không có tiếp xúc thân thể nào khác với Hạ Như Yên, hiện tại nhắc tới người khác như vậy, hắn bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ:

Cánh tay nàng thật nhỏ.

Nhỏ thì nhỏ, nhưng mềm mại chứ không cứng như que củi, khiến Lục Hoài thất thần trong giây lát, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, buông cánh tay Hạ Như Yên ra, lui về sau một bước nói:

"Ngươi làm gì ở đây?"

Mông Hạ Như Yên có chút đau, nhưng trước mặt Lục Hoài nàng lại ngượng ngùng không dám xoa, chỉ có thể không vui trừng mắt nhìn hắn:

“Ngươi trở về sao không lên tiếng? Làm ta giật cả mình.”

Lục Hoài không đáp lời nàng, vẫn khom lưng nhặt gáo gỗ rơi trên mặt đất lên, Hạ Như Yên nhìn thấy gáo gỗ mới nói:

“À, vừa rồi ta thấy trong nước có cá nhỏ, muốn thử có thể vớt chúng lên được không.”

Nói xong nàng bĩu môi: "Kết quả vớt nửa ngày, một con cũng không bắt được, những con cá nhỏ này thật giảo hoạt!"

Lục Hoài liếc nàng một cái, xoay người đi vào sân, ném gáo gỗ vào vại nước, đặt sọt trúc phía sau xuống, Hạ Như Yên đi theo sau vào cửa vội vàng chạy tới, hào hứng bừng bừng hỏi:

“Ngươi hôm nay lại bắt được động vật nào trở về?”

Lục Hoài từ trong giỏ trúc lấy ra một con thỏ rừng, hai con gà rừng, Hạ Như Yên nhìn thấy thỏ rừng hai mắt sáng ngời, đưa tay cẩn thận chạm vào lưng thỏ, vui vẻ nói:

“Con thỏ này thật đáng yêu, lông cũng mềm...”

Lục Hoài tưởng rằng nàng sẽ hỏi hắn có nuôi được hay không, lúc hắn vào trấn bán con mồi, có một tiểu thư nhà giàu mang theo nha hoàn đi ngang qua, thấy thỏ nhỏ đáng yêu nên muốn mua về nuôi làm sủng vật, thậm chí trong thôn cũng có cô nương trong nhà nuôi thỏ nhỏ cho vui.