🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ "Mẫu thân, con không muốn đi tu luyện, con vẫn muốn ở bên người."
"Mẫu thân, Bồng nhi nhớ người."
"Bồng nhi muốn mẫu thân ôm…" Trong hình, một tiểu cô nương mặc váy dài đang dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tựa như bánh bao sữa mềm mịn khiến người nhìn không kiềm chế được cảm xúc muốn cắn một miếng. Bé chu mỏ, vươn hai cánh tay, thanh âm non nớt làm nũng: "Ôm con đi mà…"
…
"Ai dà…" Diêm U yên lặng thở dài, nàng ngừng bút, đồng thời cắt đứt dòng tưởng tượng trong đầu mình.
Đau lòng quá, nếu con mình cũng biết làm nũng, kề cận với mình thì tuyệt vời biết bao. Tuy nhiên ở hiện thực, tiểu công chúa thì luôn luôn tỏ vẻ nghiêm túc trước mặt nàng, ngoan ngoãn nhưng xa cách, khác hẳn với con nhà người ta (nhà Tư Đồ Ngu chẳng hạn)…
Diêm U nhíu mày, ai oán liếc nhìn tiểu cô nương ngồi ngay ngắn cách mình không xa.
Đứa con của nàng và Mạnh Vãn Yên ra đời ngay tiết đầu xuân, đúng vào thời điểm mưa phùn của tháng ba, tháng tư trên nhân gian, hoa hạnh nở rộ, cây cối xung quanh bắt đầu tỏa hương, sinh trưởng um tùm. Các nàng dựa theo hiện tượng này để đặt tên cho con theo mùa mưa, lấy chữ là Bồng, ngụ ý sức sống mạnh mẽ, xinh đẹp thanh khiết.
*Bồng = um tùm, tươi tốt.Lúc này tiểu Bồng nhi ngồi trước án kỷ đang chăm chú viết chữ, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm cây bút lông nhụy lan, vì cúi đầu nên tóc mái trên trán cũng theo đó mà rũ xuống, che khuất đôi lông mi cong dài.
Một khắc sau, bé nhấc bút mài mực, tình cờ liếc qua bên này thì phát hiện Diêm U đang nhìn mình, nhưng cũng chỉ lườm ánh mắt ngạo kiều lạnh lùng đáp lại, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Diêm U hơi ngẩn người, không khỏi méo miệng.
Xem ra là bị ghét rồi… Ai dà, ai kêu hôm nay nàng quở trách bé.
Hiện tại Bồng nhi đang dỗi nàng, bởi vì hôm nay nàng mắng bé, có lẽ là… dùng từ ngữ hơi nặng. Thế nhưng từ trước đến nay đứa nhỏ này rất tự giác, sáng sớm mỗi ngày sẽ đến Đông Các đọc sách đúng giờ, duy chỉ có sáng nay là không hề xin phép, một mình chạy lên nhân gian chơi, hại nàng sai người đi kiếm khắp nơi nhưng không tìm được tung tích, mãi đến giờ phán xử mới thấy bóng dáng bé nhỏ kia trở về.
Cho nên nàng có phần bực tức, không đợi con nói gì liền nghiêm khắc mắng một trận. Kỳ thực ngoài cáu giận ra, nàng càng lo lắng nhiều hơn. Dĩ nhiên, về sau nàng cũng thấy hơi hối hận cùng tự trách, dù sao bé vẫn còn nhỏ, đang là độ tuổi ham vui.
Năm xưa mình cũng từng lén chạy đi chơi mà… Diêm U nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn, tâm tư hơi lơ mơ. Lúc phục hồi tinh thần, nàng thầm nghĩ bản thân nên bớt nghiêm khắc với con hơn, cộng thêm việc thường xuyên bận bịu công vụ, không có nhiều thời gian ở chung nên mới khiến khoảng cách giữa nàng và Bồng nhi càng ngày càng lạnh nhạt…
Vì vậy, nàng dứt khoát không phê duyệt, gác bút, đặt chồng sách qua một góc, chuyên tâm quan sát nữ nhi nhà mình.
Năm nay Bồng nhi mới năm mươi tuổi, tương đương với trẻ con năm, sáu tuổi trên dương gian, mặt mũi tuy non nớt nhưng đã lộ rõ tố chất của mỹ nhân, nhất định sẽ là một chủ tử tuyệt sắc hút hồn trong tương lai.
Diêm U không khỏi nhếch môi, hôm nay Bồng nhi mặc y phục màu tối có hoa văn hình mây, bên hông đeo đai lưng nhỏ được dệt kim màu xanh lơ, giống hệt bộ phượng bào nàng đang khoác hiện giờ. Y phục này do A Mạnh tự mình thiết kế, phần ống tay áo trắng còn thêu một đóa sen xanh tao nhã, nhìn cực đẹp mắt.
Lúc ra đời, đứa trẻ này mang theo khí tức của hoa sen, tuy kế thừa bản thể Thanh Liên từ A Mạnh, nhưng dung mạo lại giống nàng hơn, đôi mắt cũng màu tím nhạt, đặc biệt ngay tại thời điểm chăm chú đọc sách này, bộ dáng kia y hệt nàng thời thơ ấu như khuôn đúc, đáng yêu vô cùng…
Khóe môi của vị điện hạ nào đó càng lúc càng giương cao, nhưng một khắc sau lại ai oán. Xưa nay nàng luôn duy trì phong thái uy nghiêm, đứa bé thì cứ tỏ vẻ lãnh đạm, làm sao mà gần gũi cho nổi…
Khoan đã, không đúng!Bỗng Diêm U biến sắc, Bồng nhi không hề lãnh đạm, chỉ làm vậy với nàng mà thôi!! Rõ ràng mỗi khi ở gần A Mạnh thì đều làm nũng, buổi chiều hôm nọ còn cười đùa với tiểu hắc, vui vẻ đến thế cơ mà…
Quả nhiên bị con ghét rồi! Ý thức được điều này, nhất thời Diêm U muốn khóc.
"Nàng nói xem, có phải con ghét ta rồi không? Toàn làm nũng với nàng, chả bao giờ gần gũi với ta cả." Vào buổi tối, Minh Vương điện hạ trở về nhà sau buổi thị sát lao ngục, lúc rón rén đến thư phòng xem nữ nhi vẫn đang tập trung học hành, nàng liền ôm mỹ nhân nhà mình, bắt đầu khóc lóc tỉ tê.
"Nói linh tinh gì thế?" Mạnh Vãn Yên chọc ngón tay ngọc lên trán Diêm U: "Bồng nhi thích người rành rành kìa."
"Mặt lạnh mà cũng gọi là thích sao? Vậy thì đúng là ngạo kiều rồi." Diêm U vùi mặt lên vai mỹ nhân, ấm ức: "Cái tính ngạo kiều ương bướng như vậy, chẳng biết nó giống ai nữa?"
"Người nói vậy là có ý gì, hả?" Nghe được ẩn ý trong đó, Mạnh Vãn Yên híp mắt, nhấn cao âm cuối, lộ ra vài phần nguy hiểm, lập tức đối phương đầu hàng: "Ta sai rồi."
"Người đó, hồi nhỏ Bồng nhi rất bám người, người đi đâu nó cũng đi theo, bộ không nhớ sao? Khi đấy nó thích nhất là được ngồi lên cổ người rồi dắt đi dạo chơi xung quanh. Buổi tối còn đòi người vỗ về mới chịu ngủ." Mạnh Vãn Yên véo nhẹ khuôn mặt người yêu, dịu dàng nói: "Về sau người để con ngủ một mình ở phòng bên cạnh, nó đã khóc suốt mấy ngày đó."
Diêm U chớp chớp mắt: "Dù sao nó vẫn phải học cách tự lập, đâu thể bám người lớn mãi được."
Mạnh Vãn Yên nghe xong, buồn cười lắc đầu: "Phải, người cũng nói nó lớn rồi nên tự lập đi, cho nên không thân mật như hồi bé cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng mà… hôm nay bị Bồng nhi đối xử lạnh nhạt cũng đáng lắm, ai kêu sáng nay người trách oan nó."
"Có lẽ ta hơi nặng lời, nhưng đấy đâu phải là trách oan?! Nó không nghiêm túc đọc sách, sáng sớm lại trốn lên dương gian chơi, thế này còn ra thể thống gì nữa." Vị điện hạ nào đó thanh minh, tuy nhiên khí thế thì yếu đi vài phần.
Mạnh Vãn Yên không nhịn được mà lườm nàng, sau đó vươn đầu ngón tay, chỉ vào bình hoa đặt ở góc phòng. "Người xem kia là gì?"
"Diên vĩ lan?" Diêm U trông thấy bông hoa xinh đẹp mang theo khí tức phàm trần trên bình, sửng sốt nói: "Sao ở đây lại có diên vĩ tím vậy?"
Mùa này đang là thời điểm diên vĩ lan nở rộ nhưng rất hiếm thấy, chỉ có thể tìm được trong dãy núi vùng biên giới – giáp ranh giữa Minh vực và dương gian, lẽ nào…"Người chẳng hiểu con gì cả." Mạnh Vãn Yên thở dài.
Chẳng lẽ Diêm U không phát hiện nữ nhi rất để ý mình sao, tuy ngoài mặt Bồng nhi lạnh nhạt, nhưng đều luôn lén lút quan tâm ngay sau lưng nàng ấy.Mạnh Vãn Yên nhớ đến lễ Quỷ Tiết năm ngoái, nàng bế con cùng đi xem Diêm U thả đèn trên cổng thành. Khi đó khắp trời dày đặc đèn đóm sáng trưng, nhưng nữ nhi chỉ tập trung nhìn mỗi hình bóng mặc phượng bào kia, đôi mắt long lanh, toát lên cảm xúc hưng phấn cùng ngưỡng mộ rõ rệt. Bé thích nàng ấy, chẳng qua không quen biểu đạt mà thôi.
Mạnh Vãn Yên nhẹ giọng nói: "Sáng sớm hôm nay Bồng nhi ra ngoài là vì bó hoa kia đó. Năm ngoái người hái về, nó vẫn nhớ người thích thứ này."
Diêm U nghe vậy thì sững sờ mất một lúc, vành mắt hơi cay cay. Mạnh Vãn Yên rướn người hôn khóe môi nàng: "Người đó, không nghe con giải thích đã mắng oan nó. Mặc dù làm vậy là vì quan tâm, nhưng thật ra người nghiêm khắc với nó hơi quá rồi."
"Dù sao con bé là nữ nhi của Diêm U này, là công chúa của Minh vực – Minh Vương tương lai mà." Diêm U ôm eo người yêu, rầu rĩ nói: "Ta muốn tốt cho nó thì dĩ nhiên phải nghiêm khắc hơn rồi, nếu không… sau này làm sao mà đảm đương nổi mọi việc chứ?"
"Coi kìa, lại thế nữa rồi."
"May mà Bồng nhi biết suy nghĩ, tu hành cũng chăm chỉ… hì hì.." Diêm U lập tức vòng vo, rũ bỏ vẻ ai oán, vui vẻ nhìn bó hoa cách đó không xa. "Nè, ngày mai ta sẽ mang con lên Dực Âm Sơn để tu luyện, dạy nó học Ngự Phong Thuật." Nói xong liền hung hăng hôn người trong lòng rồi nằm xuống, híp mắt cười nói: "Ngủ thôi."
Lên Dực Âm Sơn tu luyện ư? Muốn nhân cơ hội này để làm lành với nữ nhi chứ gì? Mạnh Vãn Yên biết thừa tâm tư nàng, nhưng cũng không vạch trần, chỉ hơi quở trách, sau đó vùi vào lòng Diêm U rồi tìm tư thế thoải mái, cuối cùng yên tâm đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diêm U dẫn nữ nhi cùng ngự phong đến ngọn núi đầy mây mù – vị trí giáp biên giới với dương gian. Hai người dừng chân trên một bãi cỏ rộng lớn bằng phẳng, bước tới vùng trung tâm.
Bồng nhi đi cạnh Diêm U, vẫn duy trì vẻ lãnh đạm, không hề mở miệng nói câu nào với nàng suốt dọc đường. Diêm U cúi nhìn cái đầu đầy tóc của bé, bỗng nhiên đáy lòng ngưa ngứa.
Muốn dắt tay nó quá…Thế nhưng chưa kịp hành động, chợt một tiếng nói non nớt gọi tên nàng từ đằng xa: "Diêm U, Diêm U!"
Thanh âm đầy khoan khoái, nhỏ nhẹ nhưng cực kỳ đáng yêu. Nàng ngẩng đầu nhìn sang, cụm mây vừa chậm rãi sà xuống đất, một bóng dáng nho nhỏ liền sung sướиɠ nhảy vọt ra, quả nhiên là nhị nữ nhi của Tư Đồ Ngu.
"Doãn Nhi." Đứa bé này và Diêm U rất hợp tính nhau, toàn thích gọi thẳng tên nàng. Có điều nàng cũng không để tâm, chỉ cười tủm tỉm đáp lại, không phát hiện sắc mặt nữ nhi nhà mình trở nên lạnh lùng.
"Diêm U à, ngài mang Bồng nhi đến đây để luyện pháp thuật sao?" Bạch y tiên tử bên cạnh tiểu Doãn Nhi dịu dàng hỏi, nàng ấy chính là thê tử của Tư Đồ Ngu, mẫu thân của Doãn Nhi — Mộ Dung Ly Túc.
Bồng nhi cực kỳ lễ phép mở miệng chào thần tiên mỹ nhân, Diêm U không nhịn được mà xoa đầu bé, cười với Ly Túc: "Ừm, đúng vậy, cũng nên luyện tập một chút. Đúng rồi, hai người định đi đâu thế?"
Bạch y nhân đối diện khẽ mỉm cười, xinh đẹp hệt như cây lê tuyết bên sông: "Ta đang định đến Hồ Ly Giới, tình cờ thấy các ngài ở đây nên Doãn Nhi cứ khăng khăng đòi xuống…" Chưa kịp nói hết, tiểu cô nương bên cạnh đã kéo tay áo nàng, ngẩng đầu làm nũng: "Mẫu thân, lần này con không qua chỗ biểu muội có được không, con muốn ở lại đây với Diêm U."
"Doãn Nhi, không được tự tiện như thế."
"Nhưng lâu rồi tụi con mới gặp được nhau mà…" Tiểu Doãn Nhi bĩu môi, bộ dáng như sắp khóc tới nơi. Kỳ thực bé sợ bị các nữ nhân trong Hồ Ly Giới cưng nựng mình, khó khăn lắm mới có cơ hội trốn thoát… Vì vậy bèn dời mắt sang bên kia, nước mắt lưng tròng, ấp úng kêu: "Diêm U…"
Đáy lòng Diêm U rung động, nói với bạch y tiên tử: "Có chuyện gì quan trọng mà ngài phải về Hồ Ly Giới vậy?"
"Không có gì, chẳng qua ta đang rảnh nên đến đó chơi một chuyến thôi."
"…Hay ngài cứ để Doãn Nhi ở lại đây đi, vừa hay có thể cùng tập luyện với Bồng nhi, đến trưa thì ta sẽ mang bé về Tiên Giới."
"Cái này…" Ly Túc nghĩ ngợi một lúc, mỉm cười gật đầu. "Cũng được, vậy phiền ngài rồi." Nói đoạn, nàng xoa mặt nữ nhi của mình, nhẹ nhàng dặn dò: "Phải nghe lời đấy, biết chưa?"
"Vâng!!" Tiểu Doãn Nhi hào hứng gật đầu, vẫy cánh tay nhỏ bé về phía mẫu thân cưỡi mây bay đi, sau đó xoay người nhào vào lòng Diêm U, cười rộ lên: "Quá tuyệt vời, Diêm U thật tốt!"
"Doãn Nhi ngoan." Diêm U ôm lại Doãn Nhi, bỗng nghe thấy bé con cạnh mình hừ một tiếng, chẳng biết có phải nàng tưởng tượng hay không, dường như tiểu công chúa nhà nàng không hào hứng với nữ nhi nhà Tư Đồ lắm thì phải…
"Được rồi, Doãn Nhi vẫn chưa biết Ngự Phong Thuật đúng không? Để ta dạy hai đứa cách ngự phong đằng vân nhé?" Nàng kéo tay Doãn Nhi, đồng thời dắt tay nữ nhi của mình rồi dẫn hai bé đi trước một đoạn, sau đó thi triển vài phép đơn giản để làm mẫu, hướng dẫn niệm chú cùng cách vận dụng linh lực.
Hai bé đều rất thông minh, học được một lúc đã nắm vững kiến thức. Vì vậy Diêm U để chúng tập trước, còn bản thân thì tới bên bờ sông gần đó nghỉ ngơi một lúc.
Nàng đã tới đây mấy lần, cho nên rất có ấn tượng với con sông này. Đơn giản bởi vì nó là con sông đẹp nhất nàng từng thấy trong vùng hoang dã nơi dương gian.
Nước chảy róc rách, liếc mắt cũng có thể thấy được lớp đá cuội xám trắng dưới đáy. Mặt sông trong vắt, phản chiếu trời xanh mây trắng, thi thoảng vài cánh hoa nhỏ không rõ từ đâu đến sẽ trôi nổi lướt qua. Lúc vốc một nắm nước mát trong tay, lập tức có thể cảm nhận được linh khí chảy vào da thịt, thật sự có thể sánh ngang với linh thủy trong Tiên Vực.
Diêm U không nhịn được mà cho tay vào trong làn nước, vừa định suy nghĩ có nên cởi giày ngâm chân một chút hay không, bất chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ phía sau. Lập tức nàng hốt hoảng, vội vàng nhảy vọt lên rồi chạy vυ"t đi.
Lúc đến gần, nàng kinh ngạc nhìn Doãn Nhi bụm mặt khóc thút thít, còn Bồng nhi thì đứng tại một bên, lạnh mặt quay đầu đi chỗ khác.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Diêm U nhíu mày.
Đang yên đang lành, sao tự nhiên đã thành như vậy rồi? Nàng khom lưng dỗ dành Doãn Nhi mở tay ra, trông thấy dấu tay hồng nho nhỏ trên má bé, khuôn mặt sưng vù. Vì vậy nàng chuyển mắt về phía tiểu công chúa nhà mình, trầm giọng: "Bồng nhi, là con đánh đúng không?!"
Bồng nhi liếc Diêm U một lúc, miệng giật giật, cuối cùng bướng bỉnh mím môi không nói lời nào. Chốc sau lạnh lùng nói: "Nàng ấy vô lễ với con."
"Hồ đồ!" Diêm U quát. Từ trước đến nay Doãn Nhi luôn ngoan ngoãn, chẳng bao giờ hành động gì quá đáng. Mà đứa trẻ Bồng nhi này cũng rất biết điều, sao hôm nay lại tự tung tự tác như vậy.
"Là… là Doãn Nhi không tốt…" Tiểu Doãn Nhi thấy Diêm U nổi giận bèn nín khóc, kéo tay áo nàng rồi giải thích, sau đó thoáng khϊếp sợ liếc nhìn ngực tiểu cô nương đối diện: "Doãn Nhi… Doãn Nhi bất cẩn sờ phải…"
Sắc mặt Bồng Nhi càng thêm lạnh lẽo.
Diêm U sửng sốt nhìn vành tai tiểu công chúa hơi đỏ, nàng nhanh chóng hiểu ra. Nhất định là hai đứa này vô tình va chạm nhau trong lúc tập luyện rồi. Nhưng mà Doãn Nhi cũng không cố ý, Bồng nhi ra tay có vẻ hơi nặng.
Nàng dịu giọng, nói với nữ nhi nhà mình: "Dù thế nào thì đánh người là sai, con mau xin lỗi Doãn Nhi tỷ tỷ đi."
"Không!" Tiểu công chúa lạnh lùng đáp, sau đó xoay người chạy ra xa. Diêm U bất ngờ, vội vã lên tiếng gọi: "Bồng nhi, đứng lại!"
"Con ghét người!" Thình lình bóng dáng nhỏ bé hô to với nàng một câu như vậy, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Con ghét người… ghét người… Tiếng nói tràn ngập phẫn hận vang vọng vào tai khiến Diêm U kinh hoàng mất một hồi.
Sau khi tiễn Doãn Nhi về nhà, Diêm U ở lại chỗ Tư Đồ Ngu suốt nửa ngày, hôm nay nàng còn phải đi thị sát lao ngục dưới Minh vực. Đến khi xong xuôi mọi việc, trở về tẩm điện thì đã qua giờ Hợi rồi. Mạnh Vãn Yên mở đèn giúp nàng, bản thân cũng chưa ngủ. Nàng nhẹ nhàng vào trong phòng, chuẩn bị cởi ngoại bào ra.
"Lại xích mích với con nữa à?" Mạnh Vãn Yên choàng áo khoác, bước tới ôm Diêm U. "Bồng nhi một mình trở về, viền mắt đỏ cả lên."
"Ừm, ta biết rồi." Diêm U ngừng động tác, cọ mặt vào cổ Mạnh Vãn Yên. Một lúc sau, nàng cúi đầu thở dài: "Đêm nay để Bồng nhi ngủ với nàng đi, tâm tình con không tốt, nàng dỗ nó nhé."
"Vậy còn người?" Mạnh Vãn Yên kéo tay Diêm U.
"Ta đến Đông Các. Đêm mai nàng lại dỗ ta." Diêm U miễn cưỡng cười rồi bước ra cửa.
Bên trong Đông Các có sắp sẵn một chiếc giường lớn, trước đây mỗi khi làm việc quá mệt mỏi, nàng thường ở lại đó nghỉ ngơi. Lúc này gian phòng tối om, cửa sổ bịt kín, ánh phù đăng dưới mái hiên chỉ lọt vào được một chút. Đêm nay không có gió, ngay cả những chú chim cũng im thin thít. Nàng vẫn còn tỉnh táo, không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài.
Cực kỳ yên tĩnh.
Qua hồi lâu, Diêm U trở mình, mệt mỏi nhắm mắt. Đúng lúc này nàng chợt cảm nhận có động tĩnh, tựa như tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, sau đó dừng tại trước cửa, thoáng ngần ngừ.
Tiếp đó cánh cửa bị đẩy ra, vang lên tiếng két khe khẽ rồi rất nhanh đóng lại. Một thân ảnh nhỏ nhắn đi tới, quờ quạng tìm đường về phía chiếc giường nàng đang nằm. Diêm U xoay người lại, phát hiện tiểu công chúa nhà mình đang đứng tại đằng đó, hai tay ôm cái gối con.
"Mẫu thân…" Bé cắn môi, sắc mặt hơi mất tự nhiên, đôi mắt long lanh. "Con… tối nay con ngủ với người được không?" Bé do dự hỏi.
Diêm U có chút không dám tin, ngờ ngợ bản thân nghe lầm. Tiểu công chúa cứ nhìn nàng chằm chằm, biểu cảm căng thẳng và bất an, cánh tay ôm gối hơi run run.
"Lên đây." Một lúc lâu sau, Diêm U phục hồi tinh thần, nàng xốc chăn, vỗ vào vị trí bên trong. Tiểu Bồng nhi lập tức trèo lên, ngoan ngoãn nằm vào bên trong. Diêm U cũng nằm xuống theo, thuận tay đắp chăn giúp bé.
Không gian lại chìm vào yên tĩnh, Diêm U có chút hồi hộp.
Muốn nói chuyện với nó về sự tình hôm nay quá! Nhưng mở lời như thế nào bây giờ. Ừm… Thôi quên đi, hay đợi sáng mai rồi nói vậy.Vì thế nàng chuẩn bị ngủ, đột nhiên bé xoay người, chui vào trong lòng Diêm U, hai bàn tay xinh xinh nắm chặt vai áo nàng.
"Ôi chao?" Diêm U ngạc nhiên.
Bồng nhi vùi đầu, không chịu lộ mặt ra, ấp a ấp úng nói: "Mẫu thân… hôm nay con xin lỗi… con… con…" Chưa nói hết, bé liền thút thít, sau đó cố nén: "Đừng… đừng giận con nha…"
Diêm U há hốc miệng, không nói được lời nào.
Sao tự nhiên tiểu công chúa nhà mình như biến thành người khác vậy, lại còn chủ động nhận lỗi? Chẳng lẽ là nhờ A Mạnh dạy dỗ?Nghe tiếng nữ nhi khóc, nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng ôm bé, dỗ dành: "Mẫu thân không giận con." Nói đoạn liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lên.
Trông thấy cái mũi hồng hồng, đôi mắt ngấn nước khiến hai hàng lông mi ướt đẫm, nhìn vô cùng đáng thương. Diêm U xót xa cho con một hồi, nàng thoáng chần chừ, cuối cùng dịu dàng hỏi: "Nói cho mẫu thân biết, có phải con… ghét mẫu thân không?"
Tiểu công chúa lắc đầu, có phần hốt hoảng: "Con… con không ghét người."
"Vậy tại sao thường ngày con không chịu gần gũi với ta?" Vị điện hạ nào đó ấm ức.
"Mẫu thân là đồ đần!"
"Hả?"
Tiểu công chúa cọ mạnh vào ngực Diêm U, chùi sạch nước mắt lên áo nàng, sau đó hất cằm hôn nàng: "Con không có ghét người…" Nói xong lại chui xuống ngực. "Mẫu thân tuyệt vời nhất, vừa xinh đẹp vừa phong độ… Con sợ bản thân không đủ tốt, sợ khiến mẫu thân bực mình."
Diêm U nghe vậy liền mừng rỡ, ánh mắt sáng lên. Hóa ra mình cứ luôn hiểu lầm con. Nàng khẽ hôn trán tiểu Bồng nhi: "Xin lỗi, hôm qua mẫu thân đã trách oan con, bó hoa rất đẹp, ta rất thích." Nàng ngừng một chút, nói tiếp: "Nhưng hôm nay con đánh người ta khóc là không đúng, cho nên ngày mai ta sẽ dẫn con đến nhà dì Tư Đồ Ngu, cùng đi xin lỗi Doãn Nhi tỷ tỷ nhé?"
Bồng nhi chớp chớp mắt, bé suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Dạ…"
"Ha ha, ngoan lắm." Diêm U cười híp mắt ôm tiểu công chúa của mình. Một khắc sau, bé chợt ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Không cho người thích đứa trẻ khác đâu đấy!"
Khì, sao kiểu cách này giống A Mạnh quá vậy, ngoài giọng điệu ngô nghê kia thì quả thực y hệt nàng ấy như khuôn đúc. Diêm U nhếch môi, vừa bực vừa buồn cười.
Hóa ra nó bất thường như vậy là vì ghen sao?Vì vậy cảm xúc chán chường của ngày hôm nay lập tức tan biến, Diêm U cúi đầu hôn con lần hai: "Được, được, đều nghe con cả."
"…" Tiểu công chúa ngừng một lúc, nhỏ giọng nói: "Vậy người có thích Bồng nhi không?"
Diêm U mở miệng định trả lời, bỗng nhiên bị ngắt đứt bởi tiếng gõ cửa.
Nàng vỗ nhẹ đầu bé, đứng dậy đi ra xem thử, một khắc sau liền nở nụ cười rạng rỡ không ngừng. Chỉ thấy mỹ nhân mặc y phục trắng tinh đang ôm gối đứng trước cửa, đáng thương nhìn nàng: "Thϊếp không ngủ được."
Diêm U nhướn mày không nói gì, nàng kéo người vào phòng rồi đóng cửa lại, dắt đến bên giường, chợt khom lưng nhấc bổng đối phương, nhẹ nhàng đặt xuống tại vị trí trong cùng.
"Á." Mạnh Vãn Yên kêu lên, đang định trách mắng người nọ, tiểu công chúa trên giường lập tức bò dậy ôm cánh tay nàng, vui vẻ kêu: "Nương."
Mạnh Vãn Yên tươi cười xoa mặt bé, nghĩ tới tình huống ban nãy bị nữ nhi nhìn thấy, nàng có chút ngượng ngùng, gò má hơi ửng đỏ.
Diêm U híp mắt nằm phía ngoài, nghiêng người đắp chăn cho hai bảo bối quý giá của mình. Ánh mắt tiểu Bồng nhi lại long lanh, ngập ngừng kéo áo Diêm U, hiển nhiên là đang chờ đợi câu trả lời bị gián đoạn vừa nãy.
Diêm U cong môi: "Tiểu công chúa của ta ơi, dĩ nhiên là ta thích con nhất rồi." Nàng chọc nhẹ mũi bé, nắm lấy bàn tay mềm mại của Mạnh Vãn Yên: "Ta và nương đều thương con nhất."
Mạnh Vãn Yên mỉm cười, cầm lại tay Diêm U. Bé con nghe xong liền hớn hở, mặt mày cong cong như trăng lưỡi liềm. Sau đó bé hôn má hai vị đại nhân, mỗi người một cái, cuối cùng hài lòng nhắm mắt ngủ.
Diêm U không khỏi cười khẽ, một tay gối đầu, dịu dàng ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của bé. Một lúc sau, chờ đến khi bé ngủ say, nàng nháy mắt với mỹ nhân bên kia, dùng khẩu hình:
Ta muốn hôn nàng.Mạnh Vãn Yên hiểu được, nàng nhíu mày lườm Diêm U, nhưng vẫn ngồi dậy, vén mái tóc dài sang một bên rồi vội vã rướn người qua. Hai nàng cứ thế chạm môi, nhẹ nhàng hôn nhau tại khoảng cách bị ngăn giữa bởi nữ nhi của mình.
Nụ hôn không sâu, chỉ âu yếm được trong chốc lát là Mạnh Vãn Yên đã lùi về rồi. Diêm U liếc nhìn gò má mỹ nhân thoáng đỏ như quả đào, vừa cười vừa dùng khẩu hình:
Ta cũng thương nàng nhất.Mạnh Vãn Yên cắn môi, im lặng đáp lại:
Thϊếp cũng vậy.Diêm U mỉm cười, nàng nhẹ nhàng nằm xuống, cầm tay người yêu rồi hôn trán nữ nhi, cuối cùng nhắm mắt, hạnh phúc tiến vào mộng đẹp.
-Hết-