Chương 8
Khi quay lại lò vật, trước khi bước qua cửa, tôi lại lóa mắt một lần nữa: tôi gặp lại Reiko hay đúng hơn là một cô gái trẻ đẹp tuyệt trần, chẳng liên quan gì đến cái con bé mới lớn mà tôi đã xua đuổi một năm rưỡi trước đó, tôi chỉ nhận ra bởi nàng đợi Ashoryu, anh trai nàng, trong chiếc xe limousine của anh.
Dậm chân tại chỗ, tôi há miệng đứng như trời trồng trước nàng, không thể bước lên hay thốt lên một lời nào, ngạc nhiên, ngất ngây, ngưỡng mộ.
Vẻ đần độn của tôi, không những không làm nàng khó chịu mà còn làm má nàng ửng đỏ. Nàng cúi đầu, mắt chớp chớp,khẽ quay khuôn mặt có đánh phấn sang một bên. Gáy nàng mới duyên dáng làm sao, tôi thiếu điều ngất đi.
Từ hôm ấy, tôi thay đổi: một mặt, tôi Thiền định và không nghĩ đến gì cả; mặt khác, tôi mơ về Reiko và chỉ nghĩ đến nàng.
Chàng vận động viên đã cải thiện được thành tích. Thiền đinh làm tăng khả năng tập trung của tôi. Nhờ vào đó, tôi không còn là nạn nhân của các cảm xúc riêng mình nữa; đúng là tôi vẫn cảm nhận nhưng tôi có thể tách chúng ra xa ngay lập tức; nhờ thế, khi lên sới vật, tôi chế ngự được nỗi sợ, cái có thể làm mất khả năng vốn không nổi bật của mình, tôi đạt tới mức không bị mất tập trung bởi sự khıêυ khí©h của đối thủ trước trận đấu. Từ nay, tôi là người chiếm thế thượng phong, là người hút lấy anh ta, hóa giải, giảm sức mạnh và biến anh ta chỉ đon giản thành một phần của tôi.
Sau đó, tôi luyện satori, trực giác, cách loại bỏ cái tôi khỏi mình và lĩnh hội những chiêu hiểm hóc. Khi trọng tài ra hiệu bắt đầu trận đấu bằng cái quạt của ông ta, sẽ không còn thời gian để nghĩ nữa hay đúng ra là ý thức không còn thời gian để nghĩ nữa, lúc đó, phải để cơ thể nghĩ. Trong vòng vài giây này khi ta không thở nữa, cần phải giáng sấm sét vào đối thủ, dự đoán chiến thuật của anh ta, nắm lấy khoảnh khắc sơ hở và kết thúc bằng một thế đánh đem lại chiến thắng.
Ngoài giờ tập thể thao, Reiko ám ảnh tôi, đôi mắt huyền, cái bím tóc như mun, đường nét thanh thoát của cái cổ, lúc nào cũng mềm mại, thanh mảnh. Sau vài Chủ nhật, không kiềm lòng được nữa, tôi đi thẳng về phía Reiko khi nàng đang đợi anh trai.
- Reiko à, em là thứ đẹp nhất anh từng nhìn thấy trên thế giới.
Nàng chớp mắt và nhìn xuống dưới.
- Anh đã đi nhiều nơi chưa?
- Nhiều tháng liền, anh bán những thứ khốn nạn bằng nhựa ở một góc ngã tư của Tokyo nơi hàng triệu phụ nữ đã đi qua. Không ai trong số họ đẹp bằng em. Anh dám khẳng định chắc chắn vì anh có kinh nghiệm thực tế: em là cô gái xinh đẹp nhất nước Nhật. .
- Nước Nhật có phải là cả thế giới đâu...
- Anh tin chắc vậy. Anh muốn đi khắp thế giới để so sánh em với tất cả các cô gái ở đó, nhung chưa đi anh đã tin chắc rằng em sẽ chiến thắng.
- Cái này giống như một lời tuyên bố phải không?
- Liệu hôm nào đó anh có thể mời em đi xem một bộ phim và ăn tối không?
Nàng mỉm cười.
- Theo anh, tại sao cô gái xinh đẹp nhất Nhật Bản phải đi chơi với một chàng trai như anh?
- Bởi vì anh là một căn bệnh dịch hạch, một gã hung hăng, một đô vật tồi, một gã to xác rởm hoặc một gã gầy rởm nhưng anh là một fan thực sự của em, fan số một của em. Em có thể yêu cầu anh làm bất cứ điều gì em muốn, anh sẽ tuân theo!
- Ngay cả việc đi xem những bộ phim mà chỉ con gái thích?
- Không vấn đề gì. Vì em, anh sẽ thích những thứ con gái thích.
- Chủ nhật tới hãy đợi em ở đây lúc năm giờ.
Trong suốt nhiều tháng, chúng tôi đi xem phim với nhau, những bộ phim ca nhạc ướŧ áŧ, những bộ phim hài lãng mạn vì nàng thích được xúc động và khóc. Tôi thì đóng vai trò người đàn ông, tôi giả vờ là giả vờ thích những cái đó; trên thực tế, tôi thích những cái đó chẳng kém gì nàng; chỉ khi ở bên nàng tôi mới kiềm chế cảm xúc; sau đó, khi đã tạm biệt, tôi mới nức nở khóc trộm.
Tôi không dám hôn nàng, cũng chẳng dám cầm tay; tuy nhiên, điều chắc chắn là thân thể chúng tôi ngày càng sát nhau trong các buổi chiếu phim; trong những nhà hàng bình dân nơi chúng tôi ăn tối sau các buổi chiếu, chúng tôi tìm những chỗ khiến chúng tôi phải ngồi dính vào nhau.
Một hôm, tôi cầm tay nàng và gần như không kịp định thần, tôi hôn tới tấp lên đó. Nàng rùng mình rồi ngăn tôi lại.
- Em báo trước với anh, Jun à, em sẽ chỉ trao lòng mình cho một người con trai nghiêm túc.
- Anh yêu em thật lòng mà.
- Em chỉ nói chuyện yêu đương với chàng trai biết chia sẻ những giấc mơ của em.
- Có anh đây!
- Em chỉ hôn người con trai muốn lập gia đình với em, người muốn có nhiều con với em và phải nhanh lên.
Một con rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Tôi nhắc lại một cách vô thức:
- Nhanh ư?
- Nhanh! Nếu nghĩ quá nhiều đến việc chọn thời điểm lý tưởng để có con, chuyện sẽ hỏng. Các dì của em cũng từng làm như thế, giờ đây họ đang mòn mỏi ở tuổi bốn mươi.
Kết luận là gì? Chuyện sinh nở của họ không theo đường tự nhiên nữa, nó đã trở thành những trang sử thi ở bệnh viện; họ không phải đã mang thai, không, mà là họ bị bệnh; sau đó, việc cho con bú, rồi giáo dục con cái trở thành một cuộc đua đầy trở ngại. Các dì của em, có thể nói không ngoa là họ phải đi thi với các con, rằng họ thành công trong chuyện đó nhưng lúc nào cũng vào phút cuối, sát nút mới đạt được; em không có cảm giác là họ hạnh phúc mà chỉ là cảm thấy nhẹ nhõm. Em không muốn như thế! Nếu sinh con lúc trẻ, trong chuyển động tự nhiên của tình yêu, mọi chuyện tiếp sau sẽ cứ tự nhiên mà đến.
- Con gái bọn em nghĩ đến những chuyện như vậy hả?
- Về rất nhiều chủ đề, khối thịt to với bộ óc nhỏ thân mến, con gái thường buộc phải suy nghĩ cho hai người.
Đến lượt mình, tôi suy nghĩ suốt cả tuần.
Chủ nhật tuần kế tiếp, tôi bắt đầu câu chuyện trong xe buýt trước khi chúng tôi vào rạp:
- Reiko, anh quá yêu em nên không thể nói dối em. Anh cảm thấy anh không thể có con.
- Tại sao?
- Bởi anh không biết làm một người con. Vậy nên làm cha thì... Anh sẽ không bao giờ nuôi dạy con.
Mắt nàng nhòa lệ. Theo phản ứng dây chuyền, mắt tôi cũng thế. Tôi cảm thấy cần phải biện bạch rõ hơn nữa.
- Nhìn vào kiểu bố mẹ như bố mẹ anh, anh sẽ không lặp lại sai lầm như thế.
- Chuyện đó thì liên quan gì? Anh đâu có đẻ ra bố mẹ anh đâu.
- Bố mẹ anh cũng không phải là bố mẹ. Mẹ anh là một thiên thần yêu mọi người như nhau, là một sinh vật không thuộc về thế giới này dù rằng bà tạm thời ở đây. Bố anh là một cái tên trên hộp thư, rồi là một cái tên trên bình di cốt. Không có bố mẹ, không có người làm gương, không có hình mẫu. Anh không có kinh nghiệm trong lĩnh vực gia đình.
- Rồi anh sẽ sáng tạo ra!
- Anh không có khiếu.
- Làm sao anh biết được?
Tôi rời ghế và một cách hèn nhát, nhảy khỏi chiếc xe buýt đang chạy. Tôi không thể tiếp tục đi chơi với Reiko, người tôi yêu, mà lại từ chối không trao cho nàng cái quan trọng nhất với nàng.
về đến trường, tôi tới chỗ sư phụ Shomintsu tìm nơi trú ẩn.
- Thưa sư phụ, con vừa chạy trốn người đàn bà của đời con.
- Phía sau những đám mây luôn có một bầu trời.
- Sư phụ bảo sao ạ?
- Câu nói này trong Thiền có nghĩa là phải giữ cho đầu óc mình ở mặt tích cực của các hiện tượng, luôn suy nghĩ một cách lạc quan. Điều quan trọng nhất vào lúc này là con tiến bộ.