- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Chàng Sinh Viên Và Cô Chủ Nhà Trọ
- Chương 44: Hôn nhân - Mười bốn
Chàng Sinh Viên Và Cô Chủ Nhà Trọ
Chương 44: Hôn nhân - Mười bốn
Cô gái thứ hai tôi quen cùng thời điểm với Phương là Ánh Dương. Ánh Dương không phải là bạn của bất kỳ ai cả, tôi quen Ánh Dương rất tình cờ. Một hôm đang ngồi dựng xe ở vỉa hè thì có một cô gái ăn mặc rất thời trang, ngoại hình hấp dẫn, mặt xinh như người lai tây vậy. Cô ấy ra hỏi tôi :
- Anh chạy xe ôm à?
- Ừ, em đi đâu - Tôi hỏi.
- Anh chở em lên phố THĐ - Cô ta trả lời.
Vậy là tôi chở cô ta đi, cô ấy không hề mặc cả giá tiền. Trên đường đi cô ta không nói một câu nào cả. Xuống xe trả tiền rất thoải mái xong bước đi, nhìn cô ấy như một tiểu thư con nhà giàu có vậy.
Lần đầu tiên tôi gặp Ánh Dương như thế đấy. So với Thu Thảo thì Ánh Dương dáng thấp hơn, Ánh Dương cao khoảng 1m65. Nhưng ba vòng của Ánh Dương rất đẹp, giống như người tập gym vậy, vòng một căng tràn, vòng hai nhỏ gọn, vòng ba tròn mẩy căng đét (sau này tôi tiếp xúc nhiều mới biết rõ, giờ nói luôn cho mọi người dễ hình dung).
Khuôn mặt Ánh Dương thì rất lai tây, nếu so sánh với Trâm Anh thì mỗi người một vẻ. Trâm Anh xinh xắn theo kiểu baby, teen. Còn Ánh Dương mang vẻ đài các tiểu thư sang trọng. Trâm Anh có thân hình bé nhỏ, vì thế so sánh tổng thể thì thua xa Ánh Dương.
Lần thứ hai tôi gặp Ánh Dương cũng giống lần thứ nhất, cùng chở lên một phố và đi đường không nói câu nào. Ánh Dương nhìn sang trọng, tiểu thư đài các như vậy tôi đâu dám bắt chuyện chứ.
Tới lần thứ ba tôi chở Ánh Dương thì cô ấy mới lên tiếng :
- Anh hay đứng ở đây nhỉ, hình như chở em hai lần rồi.
- Đúng rồi em, anh đã chở em hai lần - Tôi trả lời.
- Anh có số điện thoại không, lần sau đi em gọi anh, đi mấy ông xe ôm kia dê xồm quá, cứ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống em. - Ánh Dương nói.
- Số anh đây 0912xx8668 em lưu đi. - Tôi nói.
- Ok, em nháy máy qua anh rồi, em tên Ánh Dương. - Cô ấy nói.
- Em lưu anh là anh xe ôm được rồi - Vẫn như mọi khi, tôi không cho cô gái trẻ nào biết tên mình.
Từ hôm ấy Ánh Dương là khách quen của tôi, Ánh Dương không rõ làm gì nhưng rất nhiều tiền, dùng toàn đồ hiệu sang trọng với điện thoại thời thượng. Cô ấy nói bị say ô tô rất nặng nên không bao giờ dám bước lên xe taxi, chứ cô ấy không thiếu tiền đi taxi.
Ánh Dương đi khá nhiều, sau này tôi biết hoá ra cô ấy bán hàng xách tay, như nước hoa mỹ phẩm túi xách... Một tuần 4,5 buổi tôi chở cô ấy lên chỗ kho hàng để cô ấy làm việc. Nhưng tôi thấy khá kỳ lạ, cô ấy nhiều hôm không đi làm, chỉ toàn thấy đi chơi, mua sắm rồi đi spa, chăm sóc sắc đẹp... Và chưa bao giờ cô ấy bảo tôi đón về như những khách hàng quen thuộc khác.
Một thời gian sau thì tôi cũng hiểu lý do. Một hôm tôi làm khá muộn, khoảng 20h tôi chưa về (bình thường 19h tôi đã về nhà), đang ngồi thì thấy Ánh Dương được một thanh niên chở phi vọt qua. Tôi nhìn theo thì nhận ra thanh niên ấy rất hay đi xe máy vào hướng mà Ánh Dương thuê nhà. Thanh niên ấy hơn tôi khoảng 4,5 tuổi, hai tay xăm trổ kín mít, nhìn qua cũng nhận ra là giang hồ có số má.
Có lẽ hàng ngày thanh niên ấy đón Ánh Dương về. Một hôm Ánh Dương gọi tôi chở đi mua đồ, lần này cô ấy mua khá nhiều đồ vì thế cô ấy bảo tôi chở thẳng vào trong phòng trọ chứ không dừng ở đầu ngõ như mọi lần. Sau khi giúp Ánh Dương mang đồ vào phòng thì tôi cũng khá bất ngờ.
Phòng của Ánh Dương rất bình thường, ít đồ đạc khác xa với ngoại hình của cô ấy. Tôi nghĩ người xinh đẹp sang trọng như Ánh Dương phải ở một phòng đầy đủ tiện nghi chứ. Ánh Dương có vẻ nhận ra ý nghĩ của tôi, cô nàng lên tiếng :
- Em mới chuyển tới đây, hôm gặp anh lần đầu là em vừa chuyển tới.
- Vậy à - Tôi nói.
- Em ở nhà ít, cũng không muốn mua nhiều đồ đạc gì. Cám ơn anh mang giúp em đồ vào nhà nhé - Ánh Dương nói rồi đưa tôi tiền xe ôm, cô ấy đưa tiền rất thoải mái.
- Không có gì đâu em, anh về đây - Tôi chào Ánh Dương rồi về.
Tới thời điểm ấy tôi thực sự vẫn chưa hiểu Ánh Dương là người như thế nào nữa. Cô nàng giống một tiểu thư đài các sang trọng sao lại ở một phòng trọ bình thường, lại có vẻ đang cặp với thanh niên giang hồ kia.
Nói thật Ánh Dương là cô gái duy nhất mà tôi có cảm giác rung động sau Nhi. Trước đó tôi quen biết với Vy, Linh cả hai đều có tình cảm với tôi nhưng tôi không có tý rung động gì. Sau đó quen với Thu Thảo rồi Trâm Anh. Cả hai đều là những cô gái xinh đẹp nhưng tôi cũng không có tý cảm xúc nào. Vậy mà gặp Ánh Dương, tiếp xúc với cô ấy chưa lâu tôi lại để ý tới cô ấy. Gặp cô ấy tôi thấy mình có chút rung động khác thường.
Thật sự lúc ấy tôi thấy mình thật tệ bạc, tôi đủ bản lĩnh để chống lại mọi cám dỗ trước đây, dù trước mặt tôi có là cô gái nào đi nữa, ăn mặc sεメy gợi cảm tới mức nào đi nữa thì tôi vẫn đứng vững không hề rung động vậy mà giờ lại thay đổi. Tôi nghĩ chẳng lẽ vì Ánh Dương quá xinh đẹp hay sao. Cũng không biết rõ nữa. Nhưng tôi luôn tự nhủ rằng tôi và Ánh Dương như hai thế giới khác nhau. Tôi chẳng bao giờ có thể lại gần cô ấy. Và tôi còn một gia đình bé nhỏ ở sau lưng, tôi không thể mù quáng xa ngã được.
Ai trên đời có lẽ cũng từng một lần bị cám dỗ, bị mê hoặc bởi những thứ phù du ngoài xã hội. Nhưng tuỳ bản thân mỗi người mà có sự phản ứng rồi cách làm khác nhau đối với những cám dỗ ấy. Tôi thì lựa chọn lý trí, tình cảm của bản thân mình. Tôi yêu Nhi và con gái, tôi không muốn gia đình mình tan vỡ. Mỗi lần nghĩ tới những người quan trọng với cuộc đời tôi thì tôi lại có quyết tâm bước qua sự cám dỗ bên ngoài.
Một lần Ánh Dương gọi tôi chở đi mua đồ, cô ấy đi mua quà sinh nhật cho một đứa trẻ 10 tuổi . Nghe cô ấy bảo đứa bé là con trai của một anh Đại (đại ca) có số má trong mảnh đất Thủ Đô này :
- Em đi mua quà cho con của anh bạn chồng em. Hôm nay sinh nhật thằng bé ấy, thấy bảo tổ chức ở nhà hàng sang trọng lắm - Ánh Dương kể. (người Ánh Dương gọi là chồng chính là thanh niên xăm trổ hay chở cô ấy về)
- Vậy à, con đại gia à em. - Tôi hỏi.
- Vâng anh, ông ấy là đại ca của chồng em. Số má có tiếng đấy. Nhà giàu lắm, đi đâu cũng đi audi với cả vệ sĩ đi theo. - Ánh Dương kể.
- Vậy chồng em cũng có số má nhỉ - Tôi hỏi.
- Chồng em nó cũng kinh lắm, trước đi tù mấy lần rồi, giờ quản lý mấy quán Bar với cửa hiệu Cầm Đồ cho ông kia - Ánh Dương nói.
Tôi không nói gì nữa, Ánh Dương bảo tôi dừng xe trước một cửa hàng thời trang trẻ em, cô ấy mua một chiếc áo khoác cho thằng bé 10 tuổi kia. Sau đó tôi lại chở cô ấy đi gói quà và viết thiệp.
Sau khi xong xuôi thì tôi chở Ánh Dương về một salon tóc để làm đẹp, cô ấy bảo tôi về trước vì làm đẹp xong bạn trai cô sẽ tới đón đi sinh nhật.
Có lần thì Ánh Dương gọi tôi chở đi xăm mình. Trên người Ánh Dương đã có một hình xăm khá lớn ở trên vai, một hình xăm thiên thần rất đẹp. Lần này cô ấy muốn đi xăm hình ở tay. Tôi chở Ánh Dương đi tới một ngôi nhà 4,5 tầng ở trung tâm Thành phố, Ánh Dương bảo nhà này là bạn của chồng cô ấy, anh ta chuyên xăm hình cho bạn bè người thân quen. Chứ không xăm cho người ngoài.
Tới nơi cô ấy bảo tôi vào nhà ngồi đợi, trong nhà có vợ chồng anh chủ nhà và mẹ của anh ta. Tôi vào nhà ngồi xem và đợi Ánh Dương vì cô ấy chỉ xăm một hình nhỏ nên khá nhanh. Anh chủ nhà xăm hình trông đúng chuẩn nghiện, người chỉ có da bọc xương, mắt hõm sâu nhìn lờ đờ, trên người kín đặc những hình xăm. Ánh Dương xăm không hề dùng thuốc giảm đau, dù là một hình nhỏ nhưng tôi thấy cô ấy cũng quá bản lĩnh. Trong khi ngồi xem Ánh Dương xăm hình tôi nghe hai người nói chuyện thì phần nào hiểu được về Ánh Dương và bạn trai cô ấy.
Còn tiếp...
- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Chàng Sinh Viên Và Cô Chủ Nhà Trọ
- Chương 44: Hôn nhân - Mười bốn