Chương 36: Hôn nhân - Sáu

Hôm ấy về sớm anh Chung rủ tôi đi uống bia. Từ ngày làm cùng ngồi uống nước với nhau nhiều nhưng chưa từng uống bia với nhau. Tôi báo về cho Nhi biết, Nhi không hài lòng nhưng cũng mặc tôi. Hai anh em ngồi uống bia ở Hải Xồm. Tuy mới làm với nhau nhưng anh Chung và tôi rất quý nhau.

Ở văn phòng có 5,6 thám tử khác nữa nhưng anh Chung bảo chỉ hợp với tôi. Hai anh em đi làm cùng nhau rất vui. Anh Chung nói anh sắp đi xa 1 tuần. Tôi hỏi anh:

– Anh đi đâu mà lâu vậy?

– Anh đi vào Sài Gòn, có vụ trong ấy, theo người từ Hà Nội vào đấy. – anh nói.

– Vậy à anh, đi như thế khách hàng trả tiền hết à? – Tôi hỏi.

– Tất nhiên rồi em. Vụ này chi phí cả trăm triệu chứ ít à. Anh với sếp Nam đi máy bay vào trước ĐT một ngày, rồi ở đấy sắp xếp chỗ ở xong đợi ĐT bay vào là theo thôi. – Anh nói.

– Sếp Nam đích thân đi à, gê nhỉ – tôi nói.

– Ừ em, vụ to như thế sếp phải đi chứ. Khách hàng đài thọ toàn bộ chi phí trong 1 tuần của hai anh em, rồi còn cả vé máy bay nữa. – anh Chung kể.

– Kinh nhỉ, đại gia thế, mà ĐT vào Sài Gòn làm gì hả anh? . – Tôi hỏi.

– Nói là vào công tác, nhưng vợ ở nhà nghi ngờ vào với bồ nhí nên thuê thám tử theo. Nhà ấy giàu lắm tiếc gì tiền – anh Chung kể.

Hai anh em vừa uống bia vừa nói chuyện, tới 19h thì tôi chia tay anh về. Sếp Nam bảo hôm sau tôi cứ nghỉ ở nhà, khi nào có việc sếp gọi sau.

Về nhà thấy Nhi tỏ thái độ không hài lòng, tôi nói :

– Em sao vậy, anh ngồi uống bia với anh ở công ty, 2 hôm nữa anh ấy đi Sài Gòn làm việc.

– Anh thì lúc nào chẳng bạn, đi làm ở đâu cũng anh với em thân thiết thế. Vợ ở nhà bầu bí một mình anh không lo, chỉ lo đi với bạn. – Nhi nói.

– Thì hơn tháng nay anh mới ngồi với bạn một lần, nhiều anh em bạn bè gọi anh có đi đâu – Tôi nói.

– Anh mà khỏe như người ta thì em cũng mặc kệ, anh sức khỏe giờ yếu, uống bia rượu không tốt. Từ giờ hạn chế bạn bè đi, lo cho vợ con anh đây này. – Nhi nói giọng khó chịu.

– Anh phải nói bao nhiêu lần em mới hiểu, gia đình là nhất nhưng vẫn phải giao tiếp bạn bè bên ngoài chứ – Tôi giải thích.

– Anh lúc nào chẳng nói thế, anh ốm, anh đau, nằm viện có thấy bạn tới chăm không, hay chỉ thăm chốc lát rồi về. Em lại phải chăm anh chứ ai-Nhi bắt đầu to tiếng.

– Thì bạn bè chỉ vậy thôi chứ, khi bọn nó ốm đau anh cũng đâu giúp gì cho bọn nó. Thôi không tranh luận nữa, em mang bầu đừng nên tức giận không tốt – tôi muốn kết thúc cuộc tranh cãi.

– Anh thương gì vợ anh, chỉ biết bạn. – Nhi vẫn cố chấp nói tiếp.

– Thôi anh đi ngủ đây. Khi nào em bình tĩnh thì vợ chồng mình nói chuyện. – Tôi nói rồi đi vào giường ngủ.

Đêm nằm suy nghĩ, không rõ tôi sai hay vợ sai. Hay vì cả hai chưa thông cảm cho nhau mà xảy ra xung đột như vậy. Tôi mới 23 tuổi đã lấy vợ, liệu có phải vì lấy vợ sớm khi chưa trưởng thành và kinh tế chưa chắc chắn nên cuộc sống vợ chồng mới vậy không. Cứ nằm suy nghĩ trằn trọc mãi không ngủ được. May mà hôm sau tôi được nghỉ.

Sáng hai vợ chồng đều dậy muộn, tranh thủ nghỉ tôi đưa Nhi đi siêu âm, có lẽ từ giờ tới khi sinh thì chỉ cần siêu âm nốt lần này. Mà quên không nói với mọi người, con tôi là gái. Nhi nói với tôi rằng :

– Con gái mà giống anh thì xinh nhỉ, lông my cong vυ"t, da trắng, mặt mũi thanh thoát…

– Nếu con giống em thì sao? Tôi nói.

– Không xinh bằng khi nó giống anh, nhưng giống em cũng tốt chứ sao, anh dám chê em à – Nhi nói rồi véo vào eo tôi.

– Đau anh, giống em cũng xinh mà. – Tôi nói.

Hôm ấy đi siêu âm về thì cũng giữa trưa, tôi với Nhi ăn cơm quán luôn rồi mới về nhà. Được ngày nghỉ chiều hôm ấy tôi ngủ thoải mái tới 16h hai vợ chồng mới dậy. Tối thì nhận được cuộc gọi của anh Chung bảo mai anh đi Sài Gòn. Còn sếp Nam nhắn tin bảo sáng mai đi gặp anh Thuận, anh này cũng là một thám tử của văn phòng. Tôi đã từng gặp mặt anh Thuận nhưng chưa nói chuyện gì.

Sáng hôm sau 10h tôi gặp ang Thuận ở một khu tập thể khá rộng giữa trung tâm thành phố. Khu tập thể này có lẽ xây dựng từ thời bao cấp. Ở Hà Nội có rất nhiều tập thể như thế. Đừng nhìn vẻ bên ngoài trông cũ kỹ xuống cấp mà nghĩ dân ở đây không có tiền nhé. Có rất nhiều người khá giả họ vẫn ở trong những căn nhà tập thể ấy. Nếu là tầng 1, lại mặt đường thì cho thuê cũng hàng chục triệu một tháng. Cá biệt có những khu hàng trăm triệu một tháng.

Anh Thuận là bạn học của sếp Nam, anh đã ngoài 30 tuổi. Làm ở văn phòng cũng 3,4 năm rồi. Lần này tôi với anh Thuận theo một ĐT ở trong khu tập thể. Nhà ĐT ở tầng 3, khu tập thể rất nhiều cầu thang lên xuống, lại nhiều nối ra vào vì thế theo ĐT này rất khó. ĐT là sinh một trường Đại học Dân Lập, đợt này đang nghỉ hè ở nhà. ĐT là thành phần ăn chơi phá phách, khách hàng thuê thám tử để xác định xem ĐT đi chơi với ai, làm gì, có nghiện hút không.

Do giờ giấc sinh hoạt của ĐT muộn, nên tôi với anh Thuận phải làm muộn. Từ 10h sáng tới 24h đêm, thậm chí muộn hơn. Hôm đầu tiên là nhận mặt ĐT, dù đã xem ảnh trước nhưng khi gặp người thực tế cũng khó mà nhận ra ngay được. Chúng tôi không thể nhìn được cửa nhà ĐT vì thế không thể nhìn thấy ĐT ra khỏi nhà, chỉ khi ĐT xuống dưới lối đi chung của khu tập thể đông đúc thì chúng tôi mới nhìn thấy. May mà khách hàng hôm ấy cung cấp chi tiết về quần áo ĐT mặc trên người khi ra đường.

Khoảng 11h trưa sau khi được khách hàng báo là ĐT mặc quần ngố xám, áo cộc tay trắng vừa ra khỏi nhà thì tôi với anh Thuận căng mắt nhìn ở dưới sân và lối đi khu tập thể để tìm kiếm ĐT. Một lúc sau cũng thấy ĐT đi bộ ra, đúng như miêu tả của khách hàng. ĐT để tóc chào mào, nhuộm màu vàng nhìn qua thấy khá ăn chơi rồi.

ĐT đi bộ ra gần khu nhà uống trà đá. Tôi và anh Thuận vẫn bám theo. Một lát có một cậu bạn ĐT tới, nhìn cậu bạn ấy cũng ăn chơi, lại xăm trổ nữa chứ. Tôi miêu tả rồi báo cáo về cho sếp Nam. Dù sếp ở Sài Gòn nhưng vẫn chỉ đạo công việc bình thường. Khoảng hơn 30 phút ĐT chia tay cậu bạn rồi đi bộ về nhà.

Thực sự đi xe máy theo dõi người đi bộ rất khó. Mà ĐT chỉ toàn đi bộ, hai anh em nhiều khi một người phải khoá kỹ xe máy lại đi bộ theo,người còn lại vẫn phải đi xe máy đề phòng ĐT bắt xe ôm, taxi hoặc có người đón còn đuổi kịp. Ban ngày hôm ấy thì ĐT không ra khỏi nhà nữa, mãi tới 21h ĐT mới đi bộ ra. Lúc này tôi với anh Thuận vẫn bám theo, xe máy buổi tối phải bật đèn, mà ĐT đi bộ vào những ngõ ngách nhỏ, nếu đi gần sẽ bị lộ.

*** Có nhiều trang bên ngoài nhái vozforums đăng hồi ký của mình mà không hề trích dẫn nguồn, cũng không hề đăng tên tác giả là mình. Các bạn có sao chép cũng vui lòng đề tên mình như một sự tôn trọng tới công sức mình bỏ ra viết. Mọi bản quyền thuộc vozforums.com / f145 và facebook Nguyen Givoz(vozforums). Xin cảm ơn. ***

Hai anh em chia ra, tôi phi xe qua ĐT lên hẳn phía trước đợi, anh Thuận đi phía sau. ĐT đi tới một cửa hàng Cầm Đồ rồi vào bên trong. Có lẽ là thân quen vì thấy ĐT cười nói vui vẻ với mấy thanh niên trong cửa hàng cầm đồ ấy. Tôi và anh Thuận ngồi trong chỗ tối quan sát và báo cáo tình hình cho sếp Nam biết.

Tới 22h30 ĐT mới ra khỏi cửa hàng và đi về phía khu nhà tập thể của ĐT, khi ĐT vào trong nhà tập thể thì tôi với anh Thuận được lệnh của sếp về nghỉ. Về nhà cũng 23h, Nhi đã nằm trên giường nhưng chưa ngủ. Tôi tranh thủ vệ sinh cá nhân nhanh rồi ngủ. Nhi bảo tôi :

– Anh đi về muộn quá, em ở nhà một mình chán lắm.

– Công việc biết làm sao được em, về muộn thì đi muộn – Tôi trả lời.

– Hay anh nghỉ đi, đi tìm việc khác – Nhi nói.

– Để tới ngày em sinh rồi tính, giờ phải làm chứ không lấy tiền đâu mà tiêu – tôi thở dài trả lời.

– Thôi ngủ đi anh, chúc chồng ngủ ngon – Nhi nói.

– Chúc vợ ngủ ngon – Tôi chúc Nhi xong nhắm mắt và suy nghĩ.

Tôi nằm nghĩ xem giờ phải tính thế nào, Có lẽ phải bán bớt một cái xe máy đi, vì Nhi sinh thì ít nhất 1năm chưa dùng tới xe. Mà nhà tôi cũng cần tiền, sau cưới hai vợ chồng có mấy trục triệu tiền mừng thì gửi ngân hàng để phòng lúc vận hạn rồi. Giờ cũng không có tiền mặt trong nhà. Nhi sinh con sẽ tốn kém vì Nhi không có bảo hiểm. Nhà nội tôi thì bố tôi lắm kinh tế, mà vợ chồng tôi không hợp với ông, không nghe lời ông nên cũng không thể nhờ giúp được, mà tính tôi cũng không muốn nhờ vả ai. Tôi lấy Nhi xong ra Hà Nội là xác đinh tự lập rồi. Giờ không thể quay về quê nữa. Suy nghĩ tới gần sáng tôi mới ngủ được.

———————

    TruyenHD