Chương 33: Hôn nhân - BA

Hôm sau tôi ở nhà vì chưa thấy sếp Nam giao nhiệm vụ gì. Tới 8h thì sếp gọi bảo tôi liên lạc anh Chung để làm việc. Tôi ra khỏi nhà thì Nhi cũng đi chợ, nàng ta không được vui vẻ gì, tôi gọi anh Chung thì anh bảo ở làng Sinh Viên. Tôi lập tức phi xe tới đó, gặp anh Chung thì biết rằng vụ hôm qua đã kết thúc, khách hàng chỉ cần biết thông tin như vậy là đủ. Hôm nay sẽ theo một vụ khác.

Vụ việc hôm nay là theo một cậu sinh viên, nhưng không phải sinh viên bình thường, cậu ta khá nhiều tuổi so với những sinh viên bình thướng khác và ngoại hình khá đẹp. Hồi ấy làng sinh viên ra vào rất thoải mái, không phải gửi xe gì, hai anh em cứ dựng xe rồi ngồi ghế đá trong sân thôi. Khu ấy bảo vệ rất đông vì có nhiều sinh viên là người nước ngoài, nhưng bảo vệ họ cũng không quan tâm tới tôi với anh Chung vì hai anh em ăn mặc giống sinh viên lại mang theo cặp da đeo bên người.

Anh Chung thông tin qua về ĐT lần này, ĐT ở tầng 3 tòa nhà màu xanh nhat, trong phòng ở chung với 5 người sinh viên khác. Mà ở đây sinh viên rất nhiều người nhiều tuổi, chứ không phải toàn người trẻ. Vì nhiều người vừa học vừa làm, có khi đã gần 30 tuổi rồi. Cậu sinh viên kia hồi ấy còn nhiều tuổi hơn tôi. KHông rõ dính líu vào vụ việc gì mà lại có người thuê văn phòng thám tử theo dõi. Nói với các bạn biết rằng chi phí thuê thám tử rất cao. Một ngày bằng gần nửa tháng lương của tôi, chưa tính nếu phải đi xa chi phí còn cao nữa.

Ở làng sinh viên được cái có nhiều cây óng mat, cơm nước thì nhiều và rẻ, tôi với anh Chung rất thoải mái khi ở đây theo dõi. HÔm dầu tiên là Chủ Nhật, ĐT không đi đâu ra khỏi làng sinh viên, chỉ đi mua cơm ăn xong về phòng. Thới 19h thì sếp Nam bảo tôi về trước, anh Chung ở lại theo dõi tiếp.

Về nhà tôi ăn cơm rồi tắm rửa, hôm nay khỏe hơn tôi giúp Nhi rửa bát với phơi quần áo khi Nhi giặt xong. Nhi cũng bình thường trở lại không còn vẻ cau có nữa. Hai đứa ngồi trao đổi thẳng thắng những suy nghĩ với nhau:

– Nhi: Anh đi làm về phải giúp em làm việc nhà, e bầu bì khó ngồi.

– Tôi: Ừ, nếu hôm nào về sớm anh sẽ giúp em, còn muộn thì anh không dám nói trước.

– Nhi: Anh chẳng thương vợ con gì cả, bạn mà có việc gọi thì có muộn mấy cũng đi giúp nhỉ.

– Tôi: Em đừng nói vậy, ai chẳng phải có bạn bè, sống trên đời này còn nhờ vả nhau nhiều.

– Nhi: Anh toàn cả nể bạn bè, bạn thì rõ là đông. Mình đã phải thuê nhà trò ở thì anh nên hạn chế bạn bè đi.

– Tôi: Anh hạn chế hết mức rồi, từ ngày lấy em anh có đi đâu không, bọn nó suốt ngày gọi anh đi ăn uống anh có đi đâu. Chỉ một số việc quan trọng anh mới tham gia.

– Nhi: Anh thì lúc nào chẳng bạn quan trọng, vợ anh còn không bằng bạn.

– Tôi: Em nói quá rồi đấy, đối với anh gia đình là quan trọng nhất. Nhưng ở đời ai cũng phải ngoại giao, cũng phải có bạn bè.

– Nhi: Anh hạn chế bạn đi vậy thôi.

– Tôi: Thôi không tranh luận nữa. Em đi nghỉ đi.

Vậy đấy mọi người, cuộc sống vợ chồng không phải lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc. Đôi khi sẽ xảy ra những xung đột, nhất là khi cả hai chưa cảm thông chia sẻ với nhau. Nó khác hẳn với hồi còn yêu nhau, ai sắp lấy vợ nên chuẩn bị tâm lý trước. Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng.

Hôm sau tôi đi làm từ 7h, lại tới làng sinh viên. Ngày thứ 2 theo dõi ĐT thì ĐT cũng không thấy đi học. Chỉ ở trong phòng, ngồi cả ngày ở đấy thì bảo vệ (bv) bắt đầu để ý. Họ ra ngồi bắt chuyện với tôi và anh Chung. Nghĩ lại cuốc nói chuyện ấy tới giờ vẫn thầy buồn cười.

– BV: Hai anh ngồi đây từ hôm qua nhỉ.

– Tôi: Vâng anh, bọn em ra đây ngồi chơi cho mát. Có thằng bạn ở trong này.

– BV: Bọn anh làm việc vất vả nhỉ? Từ sáng tới tận khuya.

– Anh Chung: Việc gì đâu anh, ngồi chơi ấy mà.

Tôi lúc ấy không hiểu tại soa anh BV lại nói tôi với anh Chung làm việc. Lúc ấy nghĩ hay mình bị lộ rồi.

– BV: Em biết mà, lần trước cũng có vụ mấy anh “sự” tóm bọn chơi cờ bạc trong này. Có lần còn bắt cả được mấy thằng mua bán hàng cấm.

Lúc ấy tôi với anh Chung nhìn nhau, hóa ra anh bảo vệ tưởng nhầm tôi với anh Chung là cảnh sát hình sự cải trang. Hai anh em cười thầm, anh Chung lên tiếng.

– Vâng, bình thường mà anh. Mỗi người một viêc, các anh cứ làm việc của các anh, bọn em làm việc của bọn em, không ảnh hưởng gì tới anh đâu.

– BV: Anh yên tâm, bọn em biết mà, không ảnh hưởng gì tới công việc của anh đâu. Mà trong cặp anh có hàng nóng không vậy?

– Anh BV nói rồi nhìn về cái cặp to bự của anh Chung bên trong là máy ảnh kỹ thuật số, còn cặp da của tôi thì nhỏ hơn.

– Anh Chung: Anh thông cảm, bọn em đang làm nhiệm vụ không được nói quá nhiều.

– BV: Vâng. Thôi em phải đi làm tiếp đây.

Anh BV nói xong đứng lên đi tuần. Tôi với anh Chung lúc này nhìn nhau cố gắng cười nhỏ dù rất buồn cười.

Nhờ mấy anh BV bị nhầm chúng tôi là hình sự nên việc theo dõi càng thuận lợi. Hôm ấy ĐT cũng không có gì đặc biệt, 20h thì sếp Nam cho tôi về nghỉ.

Về nhà cũng như mọi hôm tôi vẫn giúp Nhi làm việc nhà. Nhi không còn tỏ thái độ gì nữa, hai vợ chồng lại vui vẻ với nhau. Tối hai vợ chồng nằm xem phim tới 22h thì đi ngủ.

Hôm sau thì sếp Nam vẫn bảo tôi tới làng sinh viên. Tôi tới ấy có một mình vì anh Chung hôm qua về muộn. Lúc này sếp bảo tôi lên phòng ĐT kiểm tra xem có ĐT ở trong phòng không.

Tôi vào tòa nhà, đi cầu thang bộ lên chứ không đi thang máy để tránh gây sự chú ý. Tới tầng 3, đứng trước của phòng ĐT tôi bấm chuông cửa. Một thanh niên mở cửa hỏi tôi:

– Anh tìm ai vậy?

– Em người nhà anh Long, anh nhắn hộ anh Long với – Tôi nói, cái tên Long là tôi bịa ra.

– Ở đây không có ai tên Long, anh nhầm phòng à? Thanh niên ấy trả lời.

– Phòng này là 302 đúng không anh? Tôi hỏi?

– Đúng rồi anh – Thanh niên trả lời.

– Sao lạ vậy nhỉ, vậy ở phòng này có ai quê Hải Phòng không anh? – Tôi hỏi.

– Có một anh tên Tuấn ở Hài Phòng thôi, anh ấy giờ đang trong phòng kia kìa. Thanh niên nói rồi chỉ vào trong.

– Không phải anh em cần tìm, chắc em nhầm phòng, xin lỗi anh – Sau khi cố tình nhìn vào phòng để giả như là tìm người thân thì tôi cũng thấy ĐT ở trong phòng, tôi lập tức nói lý do rồi rút.

Xuống dưới sân tôi báo lại cho sếp Nam biết tình hình. Tên Long tôi bịa ra còn Hải Phòng là quê của một người trong phòng ấy mà tôi đã được sếp Nam cung cấp từ trước. Sếp lấy thông tin ấy từ khách hàng, có vẻ khách hàng khá thân thiết với ĐT mới biết rõ trong phòng ĐT có những ai quê ở đâu.

Ngồi một mình tới 13h thì anh Chung tới, anh bảo hôm qua có biến anh phải đi tới nửa đêm mới về vì thế giờ mới tới, anh bảo tôi đi ăn cơm. sau khi ăn xong anh hỏi qua tình hình buổi sáng. Tôi nói lại cho anh biết và hỏi tình hình đêm hôm qua. Anh Chung kể:

– Bình thường thì tầm 22h nếu ĐT không ra khỏi phòng thì anh về. HÔm qua lúc em về một lúc tới tầm 21h ĐT nó đi ra khỏi phòng xuống bắt xe ôm đi. Anh liền bám theo. Nó đi tới chỗ Đại học Y Hà Nội rồi đi vào ngõ nhỏ. Sau đấy đi bộ vào một khu nhà kiểu như nhà trọ nhiều tầng ấy.

– Anh vào tận khu trọ à? mình hỏi.

– Ừ, nó vào mấy phút thì anh cugnx giả vờ vào itmf bạn, khi biết người nó gặp là ai anh đi ra luôn, bà chủ ấy khó tính lắm, anh chắc không thể vào tiếp lần nữa – anh Chung nói.

– Bạn ĐT là nữ à anh? Minh hỏi.

– Ừ đúng rồi, con gái, dáng cao mà xinh lắm. Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi ra. Anh chung nói.

Khi hai anh em đang nói chuyện thì có một nhóm 3 người gồm 2 nam 1 nữ ngồi xuống ghế đã bên cạnh. Tôi và anh Chung lập tức im lặng nghe ngóng tính hình để tránh bị lộ. Hai anh em giả vờ lấy điện thoại ra chơi game. Lúc này nghe bên kia nói chuyện có vẻ 3 người họ đang theo dõi ai đó.

Một lúc sau có một người đàn ông trung niên mặt khá cứng cỏi lại gần 3 người ấy. Hai anh em vẫn giả vờ chăm chú chơi điện thoại nhưng tai thì cố gắng nghe xem bên kia nói chuyện gì. Tuy họ nói nhỏ nhưng tôi cũng nghe được một số câu. Sau đó họ đúng lên chia nhau ra xung quanh. MỖi người đều mang một cái ba lô giống của sinh viên, riêng người đàn ông trung niên thì cầm cặp da.

Sau khi họ đi hai anh em mới thì thầm to nhỏ với nhau. Hóa ra đội ấy là cảnh sát hình sự thật. Họ cải trang thành sinh viên và phụ huynh để điều tra vụ gì đó. 3 người trẻ chắc mới ra trường, người trung niên là tổ trưởng chỉ huy. Mấy anh bảo vệ đã nhầm tôi và anh Chung là họ. Tôi thấy khâm phục mấy anh chị công an thật. Họ cải trang như sinh viên thật ấy. Nếu không phải tôi và anh Chung có chút kinh nghiệm phán đoán và nhìn người thì sẽ không nhận ra được.

Tới chiều tối thì hai anh em thay nhau đi ăn cơm, vì hôm nay sếp Nam bảo phải làm muộn. Tôi báo với nhi tôi không về nhà ăn, để nàng ăn cơm bên nhà ngoại luôn. Bình thường khi tôi chưa về nàng thường ở nhà ngoại. Tới khi tới giờ nấu cơm tối thì nàng mới về. Một lúc sau khi hai anh em ăn xong thì ĐT ra khỏi nhà rồi bắt xe ôm đi. Hai anh em lấy xe bám theo.

———————

    TruyenHD