Chương 14

14

Sau sự cố ở suối nước nóng.

Tống Hạc lại bắt đầu trốn tránh tôi...

Còn kinh khủng hơn lần trước, vừa nhìn thấy tôi đã quay ngoắt 180 độ đi về hướng khác.

Đến đây thì Tiểu Thu không thể chịu đựng được nữa.

“Sếp cũng quá keo kiệt rồi á, người ta chỉ mới lén chụp hình có một lần, mà trốn đến tận hôm nay cơ á.”

Tôi thật sự không dám nói, không phải chỉ mỗi việc chụp ảnh đâu…..

Tôi nhìn chằm chằm vào lưng của Tống Hạc, bắt đầu tưởng niệm cơ bụng của anh ấy, nhưng may mắn thay tôi chỉ được xem một lần, mà xem rất là đầy đủ nha.

Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ dài hạn của Tết Nguyên Đán cũng đến, trong kỳ nghỉ, gia đình của em họ Trần Nam đến nhà chúng tôi chơi, tôi thật sự không hiểu là đám con trai tại sao có thể chớp mắt liền có thể cao lớn nhanh đến như vậy, hình như hai ba năm rồi tôi không gặp nó, rõ ràng trước đó còn thấp hơn cả tôi, vậy mà đột nhiên bây giờ lại cao hơn tôi một cái đầu.

Tôi vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy dì nhỏ đang cùng mẹ tôi trò chuyện sôi nổi.

"Cũng đến lúc Nhiễm Nhiễm nên tìm bạn trai rồi."

"Em có quen biết được mấy người cũng khá ổn, chị có muốn em giới thiệu cho con bé làm quen không?”

Tôi giả vờ ho hai tiếng, họ liền nhìn sang.

Mẹ tôi ngoắc ngoắc tay với tôi.

"Con có thể đưa sơ yếu lý lịch của em họ cho bộ phận nhân sự của công ty con xem không, thằng bé sắp phải bắt đầu đi thực tập rồi."

Dì nhỏ phụ họa gật gật đầu.

"Đúng vậy, để nó khỏi chơi game mỗi ngày nữa.”

Yêu cầu này thật ra có chút lạ, Trần Nam muốn đến công ty làm, không phải nói một câu liền vào được hả?

"Tại sao phải phiền phức như vậy?”

Tôi không hiểu nên đành trực tiếp hỏi.

"Đừng đi cửa sau, để nó tự dựa vào năng lực.”

Tôi hiểu rõ, liền đáp ứng dì.

Nhưng mà không ngờ tới biểu hiện của Trần Nam lại vô cùng xuất sắc, HR tìm tôi khoa lấy khoa để, thậm chí còn gọi tôi một tiếng chị, bảo tôi đừng để tài năng quý giá này rơi vào tay người ngoài….

Sau Tết Nguyên Đán, khi tôi chuẩn bị lấy xe ở bãi đậu xe dưới lầu lấy xe, một chiếc Audi mui trần đỏ liền dừng trước mắt tôi.

"Đồ lùn, em ở đây làm gì?”

Gọi lâu như vậy rồi, đến bây giờ tôi vẫn quen gọi Trần Nam là đồ lùn.

“Em đến đưa chị gái thân yêu đi làm."

Trần Nam đặt một tay lên vô lăng, làm mặt lưu manh với tôi. Vừa ăn Tết xong, tôi vẫn còn rất lười đó, đã vậy còn phải dậy sớm buồn ngủ c.h.ế.t được, vậy nên tôi không từ chối Trần Nam rồi lên xe.

Khi tôi đến công ty, vừa ngồi vào chỗ, Tiểu Thu đã sáp lại gần.

"Lợi hại nha, tớ cũng muốn tìm bạn trai đẹp trai như vậy."

Có lẽ họ đã nhìn thấy tôi bước xuống từ xe của Trần Nam.

Màu sắc của chiếc mui trần đó, muốn không chú ý cũng không được….

"Không phải bạn trai đâu."

Tôi vừa định nói là em họ của mình, ngay lúc này Tống Hạc lại đi ngang qua tôi, mang theo một cơn gió lạnh, không hề dừng lại cũng không thèm liếc mắc nhìn tôi một cái.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng nha….