12
"Chào sếp ạ."
Xấu hổ c.h.ế.t mất thôi, tổn thương c.h.ế.t tôi rồi…
Tôi nghe thấy giọng nói của mình vô cùng khàn, chắc là do ngâm mình lâu quá, cả người vẫn chưa hồi phục.…
Có tiếng nước chảy ào ào, thậm chí có vài tia nước bắn vào mặt, tôi biết những tia nước đó đại diện cho sự hoảng loạn của Tống Hạc.
Đây không thể trách anh ấy được
Nếu là tôi, chắc tôi cũng hoảng loạn không kém.
Thậm chí chắc đã la lên biếи ŧɦái mất rồi.
“Cô……sao cô lại ở đây!”
Khác xa với sự điềm tĩnh vừa rồi, ánh mắt của Tống Hạc lộn xộn, thậm chí có chút không thể tin được, nhưng mà hướng nhìn của anh ấy hình như không đúng lắm......
“Quý khách, hai người từ từ nói với nhau đi."
Nhân viên phục vụ lui ra ngoài.
Tôi:???
"Tống Hạc, tôi ở đây."
Tôi vẫy tay với Tống Hạc, hướng anh ấy về đúng vị trí của tôi…….
Tôi cũng không biết phải nói gì cả.
Tôi có thể nói gì bây giờ?
Sau một hồi im lặng, tôi giả vờ bình tĩnh.
“Tôi ngâm xong rồi, anh chậm rãi hưởng thụ đi."
"Thỉnh thoảng cũng nên đi ngâm suối nước nóng để giải tỏa căng thẳng."
Tôi càng bối rối bao nhiêu thì trên mặt tôi lại bình tĩnh bấy nhiêu.
Nói xong liền bình tĩnh bơi về phía Tống Hạc...
Cuối cùng, ở khoảng cách một mét, bóng hình anh ấy cũng trở nên rõ nét hơn rồi.
Với thị lực 5.2 độ, tôi nhìn thấy đồng tử anh ấy giãn ra, khuôn mặt đỏ bừng và còn thấy cả những đường gân trên cổ anh ấy nữa.
Tôi nhanh chóng bước rời khỏi hồ nước, quấn mình trong chiếc khăn tắm, khi đi ra ngoài, trong đầu tôi chỉ có bốn chữ.
[Tôi xong đời rồi.]
Mãi đến khi đến được đúng phòng, Tiểu Thu và những người khác đã sắp xong rồi.
“Tại sao cậu lại có thể đến trễ đến mức này vậy hả.”
Tôi nào có thể nói cho họ biết nỗi đau trong lòng, vì vậy tôi chỉ có thể mỉm cười và mời mọi người đi SPA