Chương 1426

Chương 1426

Mấy người giáo sư Dương đến xem bích họa trên cột đá, nói: “Có lẽ nội dung của bức tranh này chính là Nguyệt thần đến Trái đất thành lập nước Bái Nguyệt!”

Sau đó mọi người đi đến bên cột đá thứ hai Bức tranh trên cột đá này vẫn là cô gái mặc cổ trang lúc trước, cô ta cầm phiến trúc rất dài, trên phiến trúc có ký tự kỳ lạ.

Giáo sư Dương nói: “Nội dung bức tranh này chắc là Nguyệt Thần sáng lập chữ viết, dạy bọn họ biết chữ.”

“Xem ra Nguyệt thần này là người hiểu biết sâu rộng.” Lão Hồ nói.

“Ha ha, không băng mọi người nói đám người Bái Nguyệt này là đám mọi rợ chưa được khai sáng nhỉ?” Vương Mập Mạp cười.

khinh miệt.

Mấy người tiếp tục xem phía dưới cột đá, trên cơ bản các bức tranh đều là Nguyệt thần dạy con dân nước Bái Nguyệt một số thường thức cuộc sống.

“Giáo sư Dương, thầy cảm thấy thế này có đúng không. Nguyệt thần kia thật ra là một cô gái bình thường đến từ Trung Nguyên.

Lúc đó nước Bái Nguyệt đang còn ở thời kỳ hoang sơ, cô ấy dạy một ít văn hóa của Trung Nguyên cho người dân Bái Nguyệt.”

“Sau đó, người nước Bái Nguyệt kính sợ thần linh, coi cô ấy là thần.”

Giáo sư Dương nói: “Cũng không phải không có khả năng này.”

Vương Mập Mạp không phục phản bác: “Nếu là chỉ là dạy chữ vẽ tranh, sao có thể được tôn sùng là thần linh? Chắc chắn cô gái kia có tài gì đó!”

“Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy là một phù thủy, biết ảo thuật, sau đó lừa đám mọi sợ của nước Bái Nguyệt.” Vương Mập Mạp càng nói.

càng hăng say, tới mức chính anh ta cũng tin.

“Cũng có khả năng này.” Giáo sư Dương nói.

“Được rồi, mọi người không cần đoán mò, chúng ta tìm xem cửa mộ có ở chỗ này không.” Giáo sư Dương như mất kiên nhẫn khi nghe bọn họ đoán mò.

“Đúng, tìm được cửa vào mộ, nhìn thấy lăng mộ nữ vương Bái Nguyệt là sẽ biết rõ mọi chuyện.” Nữ phụ tá nói.

“Lão Hồ, nhìn anh xem!” Vương Mập Mạp huýt sáo với người đàn ông cao gầy, vẻ mặt đắc ý.

Lão Hồ vẫn điềm nhiên đánh giá bốn phía.

*Ở đây ngoài tám cây cột thì chỉ còn lại đàn tế hình tròn ở phía trước. Nếu tôi đoán không sai thì cửa mộ chính ở đàn tế kia”

Lão Hồ nói xong, Vương Mập Mạp lập tức lao như điên đến cạnh đàn tế, nhìn trên nhìn dưới, còn dùng tay gõ thử.

Đám người giáo sư Dương đi qua, lão Hồ hỏi: “Thế nào? Có phát hiện cái gì không?”

“Không nhìn ra cái quỷ gì cả! Đây là một đàn tế bình thường, làm gì có cửa nào!” Vương Mập Mạp thất vọng đáp.

“Đừng nóng vội, nhìn kỹ lại xem, nếu cửa mộ thật sự ở trong tòa thần miếu này, vậy thì nơi duy nhất có thể làm cửa mộ chính là ở đàn tế này.” Lão Hồ khẳng định nói.

“Lão Hồ, trên đàn tế có hoa văn, anh mau đến xem!” Vương Mập Mạp gấp gáp gọi.

Lão Hồ đi qua, nhìn thấy hoa văn bốn con dã thú kỳ quái, chia ra chiếm cứ bốn phía đông tây nam bắc.

Vương Mập Mạp lấy tay xoa hình vẽ dã thú, kết quả thế mà một cái lại di chuyển.