Chương 1417

Chương 1417

Đặng Dục Nhân nói: “Được rồi, Gia Luân, con đi ngay đi!”

“Ba! Nếu con đi, ba phải làm sao?” Đặng Gia Luân đã mơ hồ hiểu ra điều gì.

Đặng Dục Nhân nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Chuyện này luôn phải có người cho Trình đại sư một câu trả lời thỏa đáng, người này là ba chứ không phải con.”

“Không được!” Đặng Gia Luân quát lớn một tiếng, nước mắt trào ra.

“Muốn đi thì chúng ta cùng đi!”

Trình Kiêu liếc nhìn Đặng nhị gia nhưng không để ý đến ông ta, mà nhìn về phía ba con nhà họ Đặng ở trong hầm trú ẩn dưới lòng đất, thản nhiên nói: “Còn không ra sao?”

Vẻ mặt Đặng Dục Nhân lo lắng nói: “Con đi nhanh đi! Nếu không chẳng ai trong chúng ta có thể đi được nữa.”

Đặng Gia Luân khẽ cắn môi, quỳ xuống dập đầu trước Đặng Dục Nhân: “Ba, ba bảo trọng!”

Đặng Gia Luân nói xong, xoay người rời đi.

Đặng Dục Nhân chậm rãi đi ra, nhìn Trình Kiêu trên quảng trường, mỉm cười nói: “Lời đồn về Trình đại sư quả nhiên không sai, bội phục!”

“Ông hai tôi thế nào?”

Trình Kiêu nói: “Yên tâm, ông ta không sao.

“Đặng Gia Luân đâu?”

Đặng Dục Nhân mỉm cười nói: “Nó đã đi được một lúc rồi. Dù sao nhà họ Đặng tôi cũng cần phải có người kế thừa.”

Vẻ mặt Trình Kiêu không thay đổi, hình như đã sớm đoán được Đặng Gia Luân sẽ không giơ tay chịu trói: “Nếu ông đã lựa chọn xong, vậy tôi ra tay hay ông tự mình ra tay?”

Đặng Dục Nhân lộ ra nụ cười bi thảm: “Không cần phiền tới Trình đại sư, tôi tự mình ra tay. Nhưng… tôi có một thỉnh cầu.”

“Tôi không đáp ứng.” Trình Kiêu quyết đoán từ chối. Anh biết Đặng Dục Nhân muốn thỉnh cầu anh tha cho Đặng Gia Luân, không có khả năng đó.

Tông Sư còn không thể bị sỉ nhục, Tiên Đế càng không thể mạo phạm!

Đặng Gia Luân chắc chắn phải chết, không cần nghỉ ngờ!

Đặng Dục Nhân cười ha hả: “Tôi đã biết mà.”

“Nhưng tôi vẫn hy vọng Trình đại sư đừng đuổi tận gϊếŧ tuyệt!”

Vẻ mặt Trình Kiêu không hề thay đổi nói: “Tôi chỉ gϊếŧ thủ phạm.”

“Vậy thì tốt rồi!” Đặng Dục Nhân không nói lời nào nữa, móc ra một khẩu súng lục và chỉ thẳng vào huyệt thái dương của mình, bóp cò.

Păng!

Gia chủ nhà họ Đặng, kiêu hùng một đời, cuối cùng đã mất mạng!

Những thủ hạ đang canh giữ đám người Ứng Đông Lai thấy gia chủ tự sát, sắc mặt mỗi người đều biến đổi Ứng Đông Lai nhân cơ hội này hét lớn một tiếng: “Gia chủ của các người đã chết, lẽ nào các người còn định trung thành với ông ta nữa sao?”

Mọi người nhất thời sửng sốt, vội vàng lùi lại, đồng thời không ngừng lắc đầu.

Bọn họ vừa nhìn thấy uy năng của Trình Kiêu, đối đầu với cường giả như vậy quả thật chính là tự tìm chết.

Hơn nữa, Đặng Dục Nhân đã chết, bọn họ đương nhiên sẽ không qua bán mạng nữa.