Chương 1407

Chương 1407

Nhưng mà không hề vặn hỏi Trình Kiêu, Trình Kiêu cũng không thèm để ý đến họ, dứt khoát coi như không có người mà đi vào.

Chờ Trình Kiêu đi vào thôn trang, bảo vệ kia mới cầm một bức ảnh lên so sánh.

“Không sai, chính là anh ta! Thông báo cho cậu chủ, người kia đến rồi!”

Một bảo vệ khác lập tức gọi điện thoại.

Trong thôn trang xây dựng một con đường chính rộng chừng ba mươi mét, con đường quy mô thế này xuất hiện trong thôn trang, lộ vẻ không cần thiết.

Hai bên đường là những ngôi nhà mặt tiền hai ba tầng, đa số đều mở cửa buôn bán, phần lớn hàng hóa là dùng để sinh tồn trong sa mạc.

Trình Kiêu đi trên con đường, dọc đường anh cũng từng nghe ngóng tin tức của nhà họ Đặng, nhưng rất nhiều người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Hơn nữa Trình Kiêu nhìn ra được, bọn họ không biết thật, chứ không phải cố ý giấu giếm.

Ngay khi Trình Kiêu đến một ngã tư đường, không biết nên đi theo hướng nào, một thanh niên mặc âu phục màu đen bước nhanh tới.

“Trình đại sư, cậu chủ dặn tôi dần đường cho anh!” Thanh niên cung kính nói.

“Đi thôi!” Sắc mặt Trình Kiêu vẫn bình thản, không có chút xíu kinh ngạc nào, nếu như thực lực của nhà họ Đặng thật sự lớn mạnh giống như Ngô gia chủ nói, vậy khi Trình Kiêu tiến vào thôn trang này, nhà họ Đặng không biết mới là kỳ lạ Thanh niên dẫn Trình Kiêu tiếp tục đi về phía trước, ước chừng đi đến vị trí trung tâm thôn làng, Trình Kiêu nhìn thấy một bức tường vây còn cao lớn hơn, hoàn toàn chính là dáng vẻ của thôn trong thôn Cửa lớn màu đen dùng thép tỉnh luyện đổ bê tông tạo thành, đoán chừng ngay cả đạn pháo của xe tăng cũng không bắn thủng được.

Trước cổng xây một phòng bảo vệ giống như lô cốt, chỉ mở một cánh cửa sổ ở mặt bên, đồng thời lắp đặt kính chống đạn.

Thanh niên lấy một cuốn sổ nhỏ ở trong túi ra đưa cho hai bảo vệ mặc âu phục. Hai người liếc nhìn, sau đó cho qua.

Đi vào cổng chính, bên trong là một quảng trường rộng chừng một sân bóng đá, xung quanh là một loạt nhà lầu ba tầng, nơi đối diện với cổng chính là một nhà lầu sáu tầng độc lập.

Trên quảng trường không có người, thanh niên kia nói với Trình Kiêu: “Đợi một lát, tôi đi thông báo!”

Sau đó, thanh niên bước nhanh đến nhà lầu sáu tầng kia “Trình đại sư, quả nhiên anh đã đến rồi!”

Một giọng nói có vẻ hơi chói tai thông qua loa phóng thanh vang lên giữa quảng trường.

Chính là giọng nói của Đặng Gia Luân, nhưng anh ta lại không đi ra.

Trình Kiêu đứng yên tại chố, nhìn nhà lầu sáu tầng ở đối diện, bình thản nói: “Tôi tới rồi, nhà họ Đặng các anh có bản lĩnh gì thì sử dụng hết đị!”

“Ha ha, Trình đại sư, anh vấn ngông cuồng như vậy! Đừng nóng vội, trước khi để anh nhìn thấy thực lực của nhà họ Đặng tôi, phải để anh xem nhà họ Đặng tôi đối xử với người xúc phạm mình như thế nào đã.”

Đặng Gia Luân vừa dứt lời, bỗng có một đám thanh niên mặc áo đen áp tải năm người bê bết máu đi vào quảng trường.

Rõ ràng mấy người này đã chịu không ít hành hạ, trong đó có hai người đã lộ ra xương cốt trắng bóng.

Tiếng nói của Đặng Gia Luân lại vang lên, mang theo vẻ đắc ý: “Trình đại sư, anh biết mấy người trước mắt là ai không?”

Trình Kiêu liếc nhìn những người kia, từ hơi thở trên người bọn họ có thể cảm nhận được, những người đó đều là võ giả, mà chắc hẳn người lớn tuổi nhất trong đó là một võ giả Tiên Thiên đỉnh phong, mấy người còn lại đều là Tiên Thiên tiểu thành.

“Nhà họ Đặng có khả năng bắt giữ mấy võ giả cảnh giới Tiên Thiên, xem ra thực lực của nhà họ Đặng cũng không chỉ đơn giản là có tư quân.”