Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 59: Anh tuyệt đối đừng nói là con rể của tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bà nội, dù năng lực của cháu có mạnh mẽ đến đầu thì cũng vô dụng thôi, nợ tiền người ta cuối cùng vẫn phải trả. Hiện tại cháu không thể bỏ ra nổi bằng đấy tiền!” Lương Niệm Huyền dở khóc dở cười.

"Haiz! Có một số chuyện không nhất định phải dùng tiền để giải quyết!” Bà cụ lắc đầu, cười híp mắt: “Hạng mục Trà Hoa Các lúc trước của cháu, còn cả việc cháu mở công ty mới nữa, tất cả không phải là do Phong Đỉnh bỏ phiếu cho cháu sao? Có thể thấy ông chủ của Phong Đỉnh ưu ái cháu như thế nào! Phụ nữ mà, đôi khi quyến rũ cũng là một ưu điểm bẩm sinh, hay là cháu ra mặt đến Phong Đỉnh cầu xin thay cho bà nội?”

Dưới cái nhìn của bà cụ, việc ông chủ Phong Đỉnh bỏ phiếu cho Lương Niệm Huyền hoàn toàn là vì nhìn trúng sắc đẹp của Lương Niệm Huyền. Vậy nên bà ta mới đề ra yêu cầu như vậy.

Khi Lương Niệm Huyền nghe thấy những lời này, cô sửng sốt một chút, vô thức rụt tay lại, nói: “Bà nội, việc này cháu không làm được, cháu không biết ông chủ của Phong Đỉnh!”

“Lương Niệm Huyền, cô giả vờ cái gì! Phong Đỉnh bỏ phiếu cho cô hai lần hạng mục liên tiếp, tổng số tiền cộng lại phải lên tới mấy chục tỷ, ông chủ nhà người ta có mưu đồ với cô, còn không phải vì cô lớn lên giống hồ ly tinh sao?” Lương Phúc ở bên cạnh chế nhạo nói.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người trong nhà họ Lương lập tức thay đổi, tuy rằng Lương Phúc không có nói rõ ra, nhưng rõ ràng là anh ta đang nói Lương Niệm Huyền với ông chủ của Phong Đỉnh có quan hệ không bình thường. Hai người bọn có mối quan hệ không đứng đắn

“Lương Phúc, anh nói lung tung gì vậy? Phong Đỉnh bỏ phiếu cho tôi hạng mục đó là vì coi trọng năng lực của tôi, có liên quan gì đến ngoại hình của tôi!” Lương Niệm Huyền mặt đỏ bừng nói.

“Được rồi, Niệm Huyền, bà nội giao việc này cho cháu, cháu đến Phong Đỉnh một chuyến, nếu chuyện này mà thành công, bà nội sẽ nhớ đến công lao của cháu đầu tiên!” Bà cụ nói thẳng.

Lương Niệm Huyền cắn chặt môi, nhất thời cảm thấy vô cùng oan ức. Không ngờ ngay cả bà nội của cô cũng coi cô là loại phụ nữ như vậy, cuối cùng còn sử dụng cô như một công cụ

“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu không làm được việc này, bà nên giao cho người khác đi!” Lương Niệm Huyền lắc đầu, nếu là trước đây thì có lẽ cô sẽ chịu oan ức mà đồng ý hết tất cả mọi yêu cầu, nhưng lúc này, cô đột nhiên nhớ lại lời căn dặn của Cổ Bách Thiên, lập tức mở miệng từ chối.

Trong những năm qua, cô đã chịu đựng đủ sự ghẻ lạnh của nhà họ Lương cùng sự bất công của bà nội, bây giờ cô không muốn để bản thân phải chịu oan ức nữa!

“Lương Niệm Huyền, không phải chỉ nhờ cô đến cầu xin ông chủ của Phong Đỉnh thôi sao, bây giờ đến cả lời của bà nội cô cũng không nghe sao?” Lương Phúc thêm mắm thêm muối hét lên. Sắc mặt của bà cụ không khỏi trầm xuống, từ trước đến nay bà ta vẫn luôn cảm thấy có thể không chế được đứa cháu gái này, nhưng hiện tại bà ta phát hiện, đứa cháu này càng lúc càng không nghe lời.

“Xin lỗi, cháu không làm được, mọi người kiếm cách khác đi! Còn nữa, cháu sẽ tự động từ chức hết tất cả các vị trí ở tổng bộ của nhà họ Lương, từ nay về sau cháu chỉ là một người bình thường!” Lương Niệm Huyền nói xong, trực tiếp đi ra ngoài, để lại một đám người tròn xoe mắt nhìn nhau.

“Mày! Cái con ranh chết tiệt đi, mày đi rồi thì đừng có trở về nữa! Mày đừng mong sẽ lấy được một xu từ tài sản của nhà họ Lương chúng tao!” Bà cụ tức giận thở hổn hển, một cái chén bị ném xuống đất.

...



Ở phía bên kia, Trung tâm mua sắm thành phố, Trung tâm mua sắm Vạn Long, cửa hàng Hermes. Trần Ngọc Lan cùng một một

người phụ hơn năm mươi tuổi ăn mặc giàu có đang trừng mắt nhìn nhau.

“Bà trừng cái gì mà trừng, sợ người ta không biết mắt bà to à nhìn mấy nếp nhăn trên mặt bà đi, coi như bà mua được cái túi này thì khi bà đeo lên cũng làm mất hết khí chất của cái túi.” Trần Ngọc Lan liếc nhìn người phụ nữ giàu có, ưỡn ngực lên, khinh thường nói.

Phải nói rằng dáng người của Trần Ngọc Lan rất được, bình thường bà ta rất chú trọng chăm sóc, thường xuyên tập luyện yoga nên thân hình của bà ta không thua kém gì một cô gái hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vòng eo nhỏ như con kiến, cộng thêm việc khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận nên nhìn trẻ trung mịn màng hơn rất nhiều người cùng lứa. Ngay lập tức, bà ta so sánh mình với người phụ nữ giàu có.

Hơn nữa, bà ta còn hạ gục đối phương trong nháy mắt.

Đối với người phụ nữ giàu có, những lời nói của Trần Ngọc Lan có lực sát thương quá lớn.

Những lời nói của Trần Ngọc Lan chắc chắn đã chạm vào sợi dây thần kinh nhạy cảm nhất trong người bà ta.

“Đồ không biết xấu hổ, lớn tuổi như vậy rồi mà còn ăn mà như một con hồ ly tinh, có gì hay họ đầu mà khoe! Cái túi này rõ ràng là bà đây thấy trước, tôi ra giá gấp đôi, bà xem bọn họ sẽ bán cho ai?” Người phụ nữ giàu có nói rồi đem thẻ ngân hàng đặt lên quầy.

Trần Ngọc Lan sững sờ một chút, cái túi bà ta coi trọng có giá gần ba trăm bốn mươi triệu đồng, gấp đôi lên là gần sáu trăm tám mươi triệu, không ngờ rằng mụ già kia lại có nhiều tiền như vậy.

Tuy nhiên, bà ta không hề bị khí thế của người phụ nữ giàu có dọa sợ. Ngược lại, bà ta cười, cười không kiêng kỵ gì cả: “Bà có tiền? Ha ha! Có tiền cũng mua không nổi đâu! Bà tin không, tôi có thể mua cái túi này với giá năm mươi phần trăm!” Trần Ngọc Lan tự tin nói.

“Ồ? Còn có thể mua với giá năm mươi phần trăm? Không bốc phét thì bà sẽ chết à!” Người phụ nữ giàu có lộ ra vẻ khinh thường, cảm thấy mụ già kia có vấn đề về thần kinh.

Lúc này, quản lý cửa hàng vội chạy đến, đó là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, ăn mặc trang phục nghề nghiệp.

“Thưa hai bà, có chuyện gì cứ từ từ nói, việc gì phải tức giận như vậy, cái túi này tháng sau sẽ có hàng tiếp, chị gái này, hay là chị đợi thêm một chút nữa được không?” Quản lý cửa hàng mỉm cười nói với Trần Ngọc Lan, cô vừa nghe nhân viên bán hàng nói người phụ nữ giàu có kia ra giá gấp đôi để mua để mua cái túi.

Tiền hoa hồng đến tay, ai lại không muốn chứ.



Trần Ngọc Lan lập tức trừng mắt: “Cô gái, cô nói vậy là có ý gì? Cái túi này rõ ràng tôi nhìn thấy trước, tại sao tôi phải nhường cho bà ta!”

“Chị ơi, chị đừng nóng giận, chị gái này đã thích cái túi này từ trước, hơn nữa đã đặt trước cái túi này, hôm nay đến đây để lấy hàng!” Con người xưa nay mạnh vì gạo, bạo vì tiền, quản lý cửa hàng cũng vậy, cô ta ra dấu cho người phụ nữ giàu có.

Người phụ nữ giàu có hiểu ý cười một cái, đắc ý nhìn Trần Ngọc Lan: "Nghe thấy rồi chưa, cái túi này tôi nhìn thấy trước, bà chờ đến tháng đi! Chỉ là một cái túi thôi mà, có lẽ sang tháng sau bà đây sẽ chán cái túi này, đến lúc đó tôi sẽ ném nó cho bà, bà đỡ cần phải mua!” Người phụ nữ giàu có tỏ vẻ giống như đang bố thí.

“Các người!" Trần Ngọc Lan không ngốc, bà ta có thể nhìn thấu trò hề của hai người này, đột nhiên bà ta cảm thấy rất tức giận.

“Các người thích diễn cho tôi xem đúng không!” Trần Ngọc Lan cười nhạo một tiếng, trực tiếp đặt thẻ ưu đãi kim cương lên quầy.

“Thẻ ưu đãi kim cương!” Quản lý cửa hàng lập tức kêu lên, cô ta không ngờ rằng Trần Ngọc Lan lại lấy ra tấm thẻ này. Phải biết rằng, đây là thẻ mà chỉ những người ở tầng cao của Hermes mới có, e rằng toàn bộ Lâm Hải này chỉ có hơn mười cái, người phụ này này có, chứng tỏ bà ta có quan hệ với người ở phía trên.

Cô ta chỉ là một quản lý cửa hàng nho nhỏ thôi, cô ta đắc tội không nổi.

“Xin lỗi, tôi không nhận ra thân phận của ngài, vì ngài đã lấy thẻ ưu đãi kim cương ra nên cái túi này sẽ được ưu tiên bản cho ngài, và chỉ tính phí ngài năm mươi phần trăm giá tiền!” Quản lý cửa hàng cung kính nói.

“Cô gái, cô không nhầm chứ? Cô thực sự bán cái túi này cho bà ta với giá một nửa?” Người phụ nữ giàu có ngạc nhiên đến mức ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đỏ hết lên.

“Ha ha! Bà có tiền thì thế nào? Tôi nói cho bà biết, con rể tôi chính là giám sát tiêu thụ của Hermes ở Lâm Hải! Muốn giật tối với tôi ư, bà tuổi gì!” Trần Ngọc

Lan khoanh tay gật gù đắc ý, bà ta đắc ý đến mức không cần phải nói.

“Được được được, con rể lợi hại đúng không? Được rồi, tôi sẽ đi tìm con trai tôi. Tôi phải xem hôm nay tôi có thể mua được cái túi này hay không!” Người phụ nữ giàu có tức giận, trực tiếp gọi điện thoại.

Một lát sau, một chàng trai mặc vest, khí chất ngời ngợi từ trên tầng đi xuống. Anh ta đi đến đâu, nhân viên của các cửa hàng nhao nhao chào hỏi.

“Mẹ, sao mẹ không nói với con là mẹ đến Trung tâm mua sắm, để con cho thư ký đi dạo với mẹ, tiện thể giúp mẹ cầm vài thứ!” Người đàn ông hiếu thảo nói với người phụ nữ giàu có.

“Tổng, Tổng giám đốc Lưu, dì này là mẹ của ngài?” Quản lý cửa hàng nói lắp ba lắp bắp, người đàn
« Chương TrướcChương Tiếp »