Chương 36: Các người bệnh quá rồi

Tại công ty Phong Đỉnh.

"Chủ tịch, đây là tin tức mới vừa nhận được, nhà họ Lương đang thế chấp hai công ty Vân Quang và Vân Đài!" Trương Miền ôm một quyển sổ đến báo cáo với Cổ Bách Thiên. Hôm nay Trương Miên mặc một bộ tây trang cắt may khéo léo, tóc búi cao thật gọn gàng sau ót, trông gợi cảm mê người lạ thường.

Cổ Bách Thiênnghe tin này, liền đặt ly rượu vang xuống bàn, nhíu nhíu mày, "Tên Lương Dĩ Thâmnày quả nhiên có vấn đề!"

Ngay vào lúc biết về dự án đầu tư 40 triệu USD của Lương Dĩ Thâm, Cố Bách Thiên đã phát hiện ngay có gì đó không đúng, hắn có bạn bè khắp nơi trong phố Wall, chỉ cần nghe ngóng một chút liền biết ngay dự án mà Lương Dĩ Thâm đề xuất căn bản là một cái giếng không đáy.

Có điều không cần thiết phải vạch trần Lương Dĩ Thâmlàm gì, dù sao tập đoàn Lương Gia sống hay chết đều không liên quan đến hắn, hơn nữa bà lớn trọng nam khinh nữ, Lương Niệm Huyên căn bản không có cửa được chọn làm người thừa kế, việc Lương Gia thành công hay thất bại không liên quan đến cô.

Cò điều công ty Vân Quang dù sao cũng là một tay bác Lương gầy dựng, hơn nữa bà xã nhà mình vô cùng coi trọng nó, cho nên công ty này mình vẫn phải bảo vệ chu toàn, nghĩ tới đó, Cổ Bách Thiênliền ra lệnh cho Trương Miên: "Bảo tài vụ xuất tiền, mua lại toàn bộ công ty của Lương Gia!"

"Dạ, chủ tịch!"

Trương Miên vừa bước ra, điện thoại trên bàn Cổ Bách Thiên đột nhiên đổ chuông.

"A lô? Cổ Bách Thiên, anh ở đâu? Vẫn còn ở sở công an à?" Trong điện thoại vọng ra giọng nói gấp gáp pha chút lo lắng của Lương Niệm Huyên.

Cổ Bách Thiên mỉm cười, "Em lo cho anh à?"

"Mơ đi! Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn nói đùa được, anh làm hai tên đó tàn phế luôn rồi có biết không? Đây là phạm tội, chẳng lẽ anh thực sự muốn ngồi tù sao?" Lương Niệm Huyên dường như hơi mất lý trí, cô gào lên trong điện thoại.

"Yên tâm, anh không sao nữa rồi, sẽ không để cho em phải góa bụa đâu!" Cổ Bách Thiên cười nói.

"Anh, có anh mới góa bụa thì có! Anh... thật sự không sao chứ?" Lương Niệm Huyên nghi ngờ nói, có vẻ không tin tưởng cho lắm, cô vừa mới chạy qua bệnh viện tìm hiểu tình hình, Lâm Đại và Chu Chí Sâm nửa đời còn lại e là tàn phế suốt đời, vết thương nặng như vậy, cô không tin công an có thể dễ dàng bỏ qua cho Cổ Bách Thiên.

"Thật sự không sao ma, hai người bọn họ đêm qua tự uống say, đùa giỡn cũng hơi lố rồi, thật sự anh không hiểu nổi cảnh giới chơi bời của người có tiền, có khi nào lúc đó bọn họ cảm thấy cái đó có phần dư thừa hay không?" Cổ Bách Thiên nói có vẻ ngả ngớn.

"Anh! Được rồi, tôi không nói chuyện với anh nữa, à, đúng rồi, xe của tôi sửa xong rồi, nếu anh không có việc gì thì đến cửa hàng 4S lấy xe về cho tôi!" Lương Niệm Huyên bực dọc nói, sau đó hậm hực cúp điện thoại.

Cổ Bách Thiên bật cười lắc lắc đầu, hắn có cảm giác, bà xã hắn gần đây tựa hồ đã bắt đầu để ý tới hắn rồi.

Sắp xếp xong xuôi những việc trong công ty, Cổ Bách Thiên đi thẳng đến cửa hàng 4S, vì muốn tiện thể lái chiếc BMW trở về, cho nên hắn không lái chiếc Roll Royce của mình đi mà trực tiếp gọi xe đến đó.

Cửa hàng BMW 4S nằm ở giữa khu vực phía tây và phía bắc thành phố, ngồi xe mất khoảng 30 phút.

Lúc Cổ Bách Thiên xuống xe, một chiếc taxi khác cũng dừng lại ngay bên cạnh. Cửa xe mở ra, một cố gái trang điểm kỹ lưỡng từ trên xe bước xuống, cô mặc một chiếc quần jean bó sát, áo phông màu hồng trễ ngực, thân hình vô cùng gợi cảm. Trong lúc chưa kịp chú ý, mùi nước hoa sực nức gay mũi liền xộc vào mũi Cổ Bách Thiên.



Hai người không hẹn mà gặp đồng thời quay lại nhìn, hừm, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại là Từ Lạc.

Từ Lạc cũng sững người, rõ ràng không ngờ lại gặp Cổ Bách Thiên ở đây.

"Đúng là xui xẻo, ra đường không coi ngày, thế mà lại gặp phải con cóc ghẻ này!" Từ Lạc nhéo nhéo cái mũi giả tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất, khuôn mặt khinh khỉnh nói: "Anh đến đây làm gì?"

"Liên quan gì đến cô?" Cổ Bách Thiên đương nhiên chẳng muốn dây dưa với cô gái này, đi thẳng vào cửa hàng 4S.

"Cổ Bách Thiên, anh dám nói chuyện kiểu đó với tôi hả? Anh không chỉ là thứ vô dụng của nhà họ Lương, ngay cả cha mẹ vợ cũng chẳng muốn nhìn cái mặt anh, ở nhà họ Lương anh hèn mọn chẳng khác gì một con chó, thậm chí để anh đi rửa chân cho Niệm Huyên cũng không xứng, tôi khuyên anh nên sớm ly hôn trả tự do cho Niệm Huyên đi, đừng làm trễ nải cả cuộc đời cô ấy!" Từ Lạc cứ lải nhải không dứt sau lưng, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Bách Thiên cô đã không thèm nhìn hắn lấy nửa con mắt, lần này có cơ hội đương nhiên không thể bỏ qua, phải hạ nhục hắn một phen cho hả dạ, coi như giúp bạn thân sớm ngày thoát khỏi bể khổ.

"Xem ra lần trước cô bị dạy dỗ vẫn chưa đủ thì phải!" Cổ Bách Thiên xoay người nhíu mày nhìn cô, nói lạnh nhạt.

"Ý anh là sao?" Từ Lạc sững người một chút, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm đó ở nhà thuốc Đệ Nhất, chẳng lẽ hợp đồng của cô không được ký có liên quan đến Cổ Bách Thiên?

Không, không thể nào!

Hắn bất quá là một kẻ lông bông vô dụng, hợp đồng của cô thành công hay không không thể liên quan đến hắn được.

Huống chi Triệu Bẫn nói rồi, bây giờ tập đoàn Hà Thành đang khuếch trương hợp tác thương mại, tuần sau mới có thể giúp cô ký hợp đồng, bảo cô chờ đợi.

Nhân viên nòng cốt của Hà Thành như Triệu Bản há có thể lừa gạt cô?

Đến giờ phút này, cô hoàn toàn vẫn chưa biết Triệu Bản đã bị Hà Thành sa thải

Triệu Bản cũng chẳng qua là muốn ngủ với cô mấy lần mà thôi!

Cổ Bách Thiên cũng không muốn giải thích nhiều lời, đi thẳng vào khu vực bảo hành của 4S.

Từ Lạc cắn cắn môi vội vàng đuổi theo, hôm nay cô cũng đến đây lấy xe, cũng là một chiếc BMW, có điều chỉ là thương hiệu Brilliance nội địa, giá chưa tới 1 tỷ. Bạn học của cô là Trương Khải, là giám đốc ở đây, chế độ hậu mãi anh ta dành cho cô rất tốt, tiết kiệm được không ít tiền.

Từ Lạc gọi một cú điện thoại, trong nháy mắt Trương Khải liền chạy đến bộ phận bảo hành.

"Từ Lạc, cậu đến rồi à, ai da, vị này là... vị này là bạn trai của cậu à?" Trương Khải dùng ánh mắt dò xét nhìn Cổ Bách Thiên, Từ Lạc và Cổ Bách Thiên một trước một sau tiến vào, Trương Khải đương nhiên sẽ hiểu lầm quan hệ giữa họ. Lúc còn đi học, Trương Khải từng theo đuổi Từ Lạc, tuy hai người sau cùng không có happy ending, nhưng đối với bạn trai của Từ Lạc, Trương Khải vẫn không khỏi nhìn bằng ánh mắt so sánh, đố ky.

Có điều hắn cảm thấy thất vọng, tuy tên nhóc này thoạt nhìn cũng có chút phong cách, nhưng ăn mặc phục sức lại có vẻ giản dị, vừa nhìn liền thấy không phải là người có tiền.

"Trương Khải, sao lại có thể hiểu lầm như vậy được, hắn làm sao có thể là bạn trai của tớ, hắn là người chồng vô tích sự của bạn thân tớ thôi, mấy hôm trước xe của bạn tớ bị hỏng đưa đến đây sửa, tớ nghĩ hắn đến đây để lấy xe cho vợ!" Từ Lạc vội vàng giải thích, như sợ Trương Khải hiểu lầm cái gì đó.



"Ha ha ha, thì ra là vậy, đi nào, tôi đưa hai người đi lấy xe!" Trương Khải bình thường trở lại, sau đó đưa hai người đến chỗ lấy xe.

Xe của Từ Lạc vẫn đang phải chạy thử lần cuối, Trương Khải bảo cô đợi một chút, có điều chiếc BMW 5 của Lương Niệm Huyênđã sửa xong rồi, lúc Cổ Bách Thiênra lấy xe, Từ Lạc bỗng nghĩ tới gì đó, đột nhiên gọi Trương Khải ra một góc.

"Trương Khải, tớ có chút ân oán với thằng khốn đó, có thể giúp tớ trút giận chút được không?" Ánh mắt Từ Lạc lóe lên, liếc về phía Cổ Bách Thiên, đối với người chồng vô dụng này của bạn thân, cô càng nhìn càng không thể ưa được, hơn nữa lần nào tình cơ gặp hắn đều chẳng có chuyện gì tốt, Từ Lạc nhịn không được muốn trút giận một phen.

"Được thôi! Cậu nói xem muốn chơi hắn thế nào, trong 4S này chỉ cần Trương Khải tớ nói một tiếng là được!" Trương Khải tự tin vỗ ngực cam đoan.

"Hắn không phải đến lấy xe sao? Đợi đến lúc thanh toán, cậu kê giá lên cao một chút, để tớ xem hắn làm sao lái được xe ra khỏi đây!" Từ Lạc cười lạnh lùng, nói ra mưu kế của mình, thực ra vừa rồi cô tính gộp lại mấy chuyện trả thù một lần, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ Cổ Bách Thiênkhổ sở chạy đến năn nỉ mình, cảm giác đó chỉ nghĩ thôi đã thấy sướиɠ rơn cả người.

Ở phía bên kia, sau khi Cổ Bách Thiênnhận xe, liền đến quầy thanh toán.

"Thưa ngài, phí sửa chữa và bảo dưỡng xe của ngài tổng cộng là 350 triệu." Nhân viên bảo hành mỉm cười, đưa hóa đơn cho hắn.

Cổ Bách Thiên nhất thời sững sờ. Một chiếc BMW5 giá bao nhiêu?

Vừa sửa xe một cái liền bay vèo 350 triệu?

Ăn cướp à?

"Cô chắc chứ?" Cố Bách Thiên không nhịn cười nhăn mặt, hắn không thiếu tiền, nhưng cũng không phải dạng ném tiền qua cửa sổ, hắn cảm thấy chuyện này nhất định có khuất tất.

"Thưa ngài, tôi chắc chắn, đây là hóa đơn do đích thân giám đốc chúng tôi kê, nếu ngài điểm gì nghi vấn, ngài có thể ra ngoài tìm anh ấy!" Nhân viên bảo hành vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, tuy cô không rõ chuyện này rốt cuộc là sao, nhưng mọi việc đã được giám đốc sắp xếp đâu vào đó, cô chỉ là phục tùng mệnh lệnh thôi.

Cổ Bách Thiêngật gật đầu, cầm lấy tờ hóa đơn chạy ra showroom, lúc này Trương Khải và Từ Lạc đang ngồi uống cà phê với nhau trên một chiếc sofa rất sang trọng, bàn luận về mấy mẫu xe mới đưa ra thị trường, tiếng cười nói thập phần vui vẻ.

Cổ Bách Thiênsải bước đến, ném thẳng tờ hóa đơn lên bàn trà, "Giám đốc Khải, phiền anh giải thích cho tôi một chút, phí sửa xe của tôi vì sao lại cao như vậy?"

Ánh mắt hai người phút chốc đều dời sang bên này.

"À, chúng tôi dù sao cũng là cửa hàng BMW 4S mà, thay phụ tùng các thứ đều trực tiếp mang từ Đức sang, giá cả thế này cũng nằm trong phạm vi hợp lý rồi, nếu anh không phục, anh có thể đến phòng công thương tố cáo chúng tôi!" Sắc mặt Trương Khải trở nên hài hước, như đang xem trò hề. Vốn giá bảo trì xe của hệ thống BMW 4S xưa nay đều đắt có tiếng, hơn nữa ông chủ của bọn họ đã giao hết mọi việc ở đây cho nhân viên, tất nhiên chẳng sợ Cổ Bách Thiênlàm gì được.

"Vài trăm triệu mà đắt quá à? Đối với Niệm Huyênmà nói chừng đó có thấm vào đâu? À, cũng phải thôi, thứ vô tích sự như anh, e là chẳng biết kiếm đâu ra tiền nhỉ!" Từ Lạc cười ngặt nghẽo, sau đó về mặt hiện lên vẻ hả hê, tiếp tục nói: "Bất quá, có nhiều lúc làm việc phải cần người khác ban ơn mới được, biết đâu Trương Khải nể mặt tôi có thể tính rẻ cho anh chút đỉnh. Nếu vậy thì tôi cho anh cơ hội, bây giờ anh quỳ xuống gọi tôi ba tiếng " mẹ", tôi sẽ bảo Trương Khải tính giá ưu đãi một chút cho anh, anh cảm thấy thế nào?"

"Đồ nghèo kiết xác, mấy trăm triệu với anh mà nói chắc to như cái cột đình ấy chứ? Chỉ cần anh làm theo lời Từ Lạc, tôi có thể tính rẻ cho anh vài chục triệu, anh thấy sao?" Trương Khải cũng phụ họa với Từ Lạc trong vở hài kịch này.

"Đến đây nào! Mau quỳ xuống,