🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Tập đoàn Thanh Hi. Nghe đến bốn chữ này, những người có mặt ở đây đều hít thở không thông. Đó là một trong những công ty lớn nhất ở Hà Nội, có lẽ cả Kim Châu không ai là không biết đến cái tên này!
Liêu Minh Quốc bỗng chốc sửng sốt, không ngờ rằng Cố Bách Thiên sẽ hỏi một câu như vậy.
“Nhà họ Liêu chúng tôi quả thực là đã từng hợp tác làm ăn cùng với tập đoàn Thanh Hi. Tôi còn từng đưa Văn Vân đến Thanh Hi để học hỏi kinh nghiệm!” Liêu Minh Quốc cũng không phủ nhận, lại nói tiếp: “Nhưng mà đấy là chuyện của vài năm về trước rồi. Bây giờ tập đoàn Thanh Hi cũng đã chuyển tới Thành Nam, tôi với bọn họ đã lâu không còn liên lạc nữa rồi!”
Cố Bách Thiên hơi nhíu mày, bỗng quay sang liếc nhìn Triệu Đức. Triệu Đức gật gật đầu: “Xem xét từ tình hình điều tra thì đúng là như vậy!”
Cố Bách Thiên cúi đầu, nhìn Liêu Vân Vân nói: “Nếu bố anh đã không biết, vậy chắc hẳn anh phải biết rõ, năm đó rốt cuộc là ai muốn hại bố tôi? Ai là người sai khiến các anh ném tôi xuống sông?”
“Tôi... Tôi không biết!” Liêu Vân Vân ra sức lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.
Rằng rắc! Cố Bách Thiên đạp một nhát xuống, khiến cho một cánh tay còn lại của Liêu Vân Vân khuỵu xuống, anh ta không chịu đựng nổi kêu lên thảm thiết rồi ngất đi vì đau đớn.
“Mang về thẩm vấn!” Cố Bách Thiên trực tiếp đá anh ta một nhát, rồi quăng anh ta cho Triệu Đức.
“Rõ! Thưa Cục trưởng”
Triệu Đức lập tức đi qua bắt Liêu Vân Vân, cậu ta kẹp Liêu Vân Vân dưới nách. Hai người đang chuẩn bị rời đi.
“Anh bạn trẻ, anh cho rằng gây thương tích cho người khác rồi mà vẫn có thể hống hách mà rời đi à?”
Mà lúc này, Liêu Minh Quốc còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy một người đàn ông trung niên đi lên phía trước, lạnh lùng nói: “Thả Văn Vân ra thì anh chỉ mang tội gây thương tích cho người khác, còn nếu không thì anh phải chịu thêm tội danh bắt cóc, tội càng thêm nặng!"
Người đàn ông có khuôn mặt nam tính, giọng nói rõ ràng, dứt khoát. Trên người toát lên ánh hào quang.
“Đây là...Cục phó Lưu!” Có người nào đó đột nhiên nhận ra người đàn ông này, lập tức hô lên.
Vừa rồi mọi người đổ dồn hết sự chú ý vào Cố Bách Thiên và nhà họ Liêu, sau đó mới phát hiện ra vừa nãy cũng có một nhân vật lớn đi đến đây cùng nhà họ Liêu.
Lưu Văn Nam!
Cục phó cục cảnh sát Lâm Sơn, hơn nữa nghe nói anh ta sắp thăng chức, đây chính là nhân vật hot nhất ở thành phố Lâm Sơn. Hơn nữa mọi người cũng biết Lưu Văn Nam chính là người đứng sau nhà họ Liêu. Nhà họ Liêu có thể đi đến ngày hôm nay, đều nhờ Lưu Văn Nam đứng sau giúp đỡ. Nhà họ Lưu và nhà họ Liêu cũng là họ hàng, có thể nói hai nhà họ thân thiết như cá với nước.
Nhưng tất nhiên, trong mắt Cố Bách Thiên vị Cục trưởng này chẳng là cái thá gì, anh ta lạnh lùng nói: “Đã là người tôi muốn, thì không một ai có thể ngăn cản nổi đâu, nếu không tin các anh có thể thử xem!”
“Hỗn láo!” Lưu Văn Nam lập tức trừng mắt lên. Thằng nhãi ranh này thật sự quá kiêu căng! Nó có thân phận gì chứ? Lại dám không coi anh ra gì?
“Cục phó Lưu, anh cũng thấy rồi đấy, thằng nhãi ranh này quả thực coi trời bằng vung, anh mau điều động đội cảnh sát hình sự đến bắt nó tổng vào tù đi!” Liêu Minh Quốc xót xa nói.
Mặc dù đứa con cả vẫn ở ở trong tay đối phương nhưng ông ta cũng không thấy lo lắng chút nào. Bởi vì có Lưu Văn Nam ở đây, thằng nhãi ranh này có khó đối phó đến mấy thì cũng có thể gây ra sóng gió gì được chứ?
Theo ông ta thấy, thằng nhãi này quả thực là tự tìm đường chết rồi! Lưu Văn Nam gật gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện. Một lúc sau, có một nhóm người mặc thường phục vội vàng chạy từ bên ngoài vào, bao vây Cố Bách Thiên.
“Ai dám lên tiếng, gϊếŧ không tha!”
Triệu Đức lắc lắc cổ, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn xung quanh, anh hoàn toàn không coi trọng đám người đang ở trước mặt. Sắc mặt Lưu Văn Nam trầm xuống,
nói: “Tôi khuyên anh, tốt nhất là nên thành thật giao người ra đây. Nếu các anh phản kháng tôi có thể lập tức hạ lệnh bắn chết các anh, các anh phải suy nghĩ cho thật kĩ!”
Vừa dứt lời, đám người mặc thường phục đã đưa tay về phía hông. Cố Bách Thiên lại lạnh lùng cười kinh bỉ, tiếp tục đi ra bên ngoài. Khi anh còn ở chiến trường, đâu phải chỉ có vài khẩu súng chĩa vào người anh!
“Làm càn!” Lưu Văn Nam quát to, lúc này tất cả những người mặc thường phục đều vội vàng rút súng ra cầm trên tay, tất cả đều cầm lên một cách ngay ngắn, chắc chắn. Tất cả mọi người nhìn nhau. Tên nhóc này cũng cứng rắn quá đi? Người thông minh thì phải biết
lượng sức mình, sao lại dám đối đầu với Lưu Văn Nam cơ chứ, có phải anh ta bị điên rồi không?
Trên mặt Liêu Minh Quốc lộ ra nụ cười giễu cợt, bây giờ anh không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần hai người Cố Bách Thiên anh có một chút hành động nào, chắc chắn sẽ bị đánh thương tích đầy mình ngay lập tức.
Ánh mắt Cố Bách Thiên tối lại, bước chân từ từ dừng lại. Nếu không phải do dự sẽ gây ra lời đồn đại thì mấy tên dám cả gan cầm súng chĩa vào người anh giờ phút này đã hóa thành tro bụi rồi. Dưới sự giằng co qua lại của hai bên, bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Nhưng mọi người không hề nghi ngờ gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng người chịu thiệt chắc chắn là hai thanh niên kia.
Suy cho cùng thì đây cũng là xã hội tuân theo pháp luật, cho dù bạn có cứng rắn thế nào đi chăng nữa, bạn làm sao có thể đối đầu được với chính phủ?
Với lại bạn đánh người trước mặt bao nhiêu người, vẫn đã là vi phạm pháp luật rồi, bạn đâu thể phản bác lại điều gì từ những việc đã làm.
Reng reng reng!
Nhưng ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai đã phá vỡ cục diện bế tắc này. Lưu Văn Nam nhíu mày, rút điện thoại ra, anh ta nhìn thấy số của người gọi đến liền sửng sốt. Số điện thoại đặc biệt? Vội vàng bấm nút trả lời điện thoại.
“Tôi cho anh năm phút, cho người của anh rút khỏi đấy ngay lập tức! Nếu không anh tự mình gánh lấy hậu quả!” Một giọng nói uy nghiêm phát ra từ chiếc điện thoại, trực tiếp cảnh cáo Lưu Văn Nam.
Lưu Văn Nam ngây người ra một lúc, nhíu mày quay sang phía khác: “Xin lỗi nhưng cho hỏi anh là ai a?”
“Tôi là người của Cục Dân quân Tự Vệ, Từ Thuận!”
“Chỉ...Chỉ huy Từ.” Cơ thể Lưu Văn Nam cứng đờ. Hóa ra người bên ở đầu dây bên kia là Chỉ huy của Cục Dân quân Tự Vệ! Quyền lực trong tay tương đương với quyền lực của tòa án cấp tỉnh!
“Chỉ huy Từ, tôi đang thi hành công vụ, sợ là anh không tiện nhúng tay vào việc này!” Sắc mặt Lưu Văn Nam rất khó coi, mở lời nói. Dù sao đây cũng là khu vục nội thành, anh ta lại ở tận Cục Dân quân thì có thể làm gì được chứ?
“Vậy sao? Vậy thì anh cứ thử xem, trong vòng năm phút nữa, nếu người của anh vẫn không rút lui thì Từ Thuận tôi sẽ đích thân đến giải quyết!”
“Anh.” Lưu Văn Nam nghe xong câu nói kia liền toát mồ hôi lạnh, mồ hôi của anh ta chảy ròng ròng xuống dưới. Từ giọng điệu của đối phương anh có thể nhận ra, đây tuyệt đối không phải là chuyện đùa.
"Chỉ huy Từ, anh có thể cho tôi một lí do được không?” Lưu Văn Nam hít một hơi thật sâu, dò hỏi.
“Muốn có một lí do?” Từ Thuận không nhịn được liền cười lạnh qua điện thoại. “Tôi sẽ cho anh biết lí do! Với thân phận của người đang đứng trước mặt anh, muốn tiêu diệt cả nhà họ Lưu và nhà họ Liêu các anh mười lần cũng được đấy! Đây có được tính là lí do không!”
Nghe nói như vậy, Lưu Văn Nam hít vào một hơi lạnh, đột nhiên cảm thấy toàn lưng lạnh toát, đổ mồ hôi lạnh. Mãi đến khi cúp điện thoại rồi, ánh mắt anh ta vẫn tê dại như cũ, vẻ mặt khϊếp sợ quay lại nhìn về phía Cố Bách Thiên, hơi thở trở nên gấp gáp.
Liêu Minh Quốc nhìn thấy bộ dạng của anh ta, cũng không tránh khỏi có có chút khϊếp sợ. Vừa rồi nghe thấy Lưu Văn Nam gọi người kia là Chỉ huy Từ, ông ta đã biết người kia là ai rồi.
Không ngờ thằng nhãi này còn có người trong quân đội chống lưng.
“Xin hỏi Cục trưởng Lưu, tôi có thể đưa người đi được chưa?” Cố Bách Thiên cười lạnh nói. Cuộc điện thoại này của Từ Thuận sớm đã nằm trong dự kiến của anh ta. Với lại cho dù không có cuộc điện thoại này, chỉ dựa vào Lưu Văn Nam thì có lẽ cũng không giữ được anh ta.
Sắc mặt Lưu Văn Nam cứng đờ, bất lực vung tay ra hiệu, đám người mặc thường phục kia nhìn nhau rồi vội vàng tránh sang một bên.
Cố Bách Thiên cười khẩy một tiếng, sải bước rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Triệu Đức dẫn theo Liêu Văn Vân nhanh chóng bước theo sau. Mãi đến khi hai người biến mất trong sảnh tổ chức tiệc rượu, những người có mặt mới bắt đầu bàn luận.
Con mẹ nó, đây rốt cuộc là nhân vật nào vậy?
Có thể hiên ngang bắt Liêu Vân Vân đi trước mặt Lưu Văn Nam với Liêu Minh Quốc. Cho dù là Viên Chính Nam thì cũng chưa chắc có bản lĩnh làm ra chuyện như này?
“Cục phó Lưu, con trai tôi.. Liêu Minh Quốc định mở lời nói tiếp nhưng lại thôi.
Lưu Văn Nam lắc đầu: “Để cho số phận quyết định đi! Nếu đối phương không chịu bỏ qua cho Văn Vân, vậy thì ông cứ coi như... Không có đứa con này đi!” Vẻ mặt Liêu Minh Quốc bỗng chốc cứng đờ lại. Ông ta sao lại không hiểu câu nói này cơ chứ, bối cảnh của đối phương đáng sợ hơn ông ta tưởng rất nhiều!
“Cục trưởng, tên khốn đó khai hết tất cả rồi!” Mới sáng sớm Triệu Đức đã đi tới trước mặt Cố Bách Thiên báo cáo. Suốt đêm qua, anh ta dùng toàn bộ sức lực và tất cả các thủ đoạn, cuối cùng