Nông Ngọc lôi Nhậm Diệu Huy quay lại phòng làm việc ném xuống đất, hắn ta liền không chịu được mà nôn thốc nôn tháo. Suýt chút nôn ra cả túi mật.
Triệu Hùng đợi hắn ta nôn xong, liền lấy nước trên bàn đưa cho hắn ta.
Nhậm Diệu Huy đỡ lấy, uống từng ngụm to súc miệng. Sau khi súc hết một cốc nước, hắn ta mới ngẩng đầu lên nhìn Triệu Hưng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
Triệu Hưng lấy ra mấy phiếu hóa đơn, đặt lên trước mặt hắn ta: “Tôi đến đây để đòi nợ. Ông nợ Công ty thiết kế bao bì Dao Châu 175 triệu. Ông chủ, có phải là nên trả lại rồi hay không?”
“Công ty của tôi bây giờ sắp phá sản rồi, không có tiền trả.”
“Không có tiền?”
Triệu Hùng cười lạnh nói với Nông Ngọc: “Nông Ngọc, ông chủ đây ban nãy còn chưa ăn đủ đâu, đưa ông ta đi ăn thêm chút nữa đi.”
Nhậm Diêu Huy nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức ôm lấy chân Triệu Hùng van xin: “Đại ca, tôi sẽ trả tiền. Tôi sẽ trả mà.”
“Phải vậy chứ. Thiếu nợ trả nợ là đạo lý thường tình. Ông lại nhất quyết muốn làm hai bên đều khó xử thì cũng không tốt.”
Triệu Hưng đưa số tài khoản của mình, sau đó Nhậm Diệu Huy lấy điện thoại di động của hắn ta chuyển 175 triệu cho anh.
Triệu Hưng vỗ đầu Nhậm Diệu Huy thờ ơ nói: “Giám đốc Huy, tôi biết ông là người của Cửu gia. Có điều, tôi cảnh cáo ông, tốt nhất đừng có chọc đến tôi, càng đừng có ý định quay lại trả thù Công ty Dao Châu. Nếu không, lần sau sẽ không chỉ là đơn giản mời ông ăn cứt đâu.”
Nói xong anh dẫn Nông Ngọc rời đi.
Hai người bọn họ vừa đi khỏi, Nhậm Diệu Huy vội cầm cốc lao thẳng đến bình nước, rót một ly đầy, tiếp tục súc miệng.
Sau khi trở về công ty của vợ mình, Triệu Hùng liền chuyển khoản lại 175 triệu cho Lý Thanh Tịnh.
Cô không thể tưởng tượng nổi, trợn tròn mắt, không dám tin Triệu Hùng có thể đòi lại được “món nợ xấu” hơn một năm qua của mình.
“Triệu Hùng, anh có làm gì Nhậm Diệu Huy không thế? Em nghe nói người này không đơn giản chút nào đâu.”
“Không có, hắn ta khá là hợp tác.”
Lý Thanh Tịnh liếc nhìn Nông Ngọc đứng cạnh: “Anh dẫn theo cả Nông Ngọc đi cùng?” “Ừ.” Triệu Hùng gật đầu.
Cô biết rằng Nông Ngọc rất giỏi đánh nhau, sợ rằng việc đưa anh ta đến đó sẽ gây ra xung đột.
Nhìn Triệu Hùng mồm mép láu lỉnh, không chịu nói thật, cô quay sang hỏi Nông Ngọc: “Nông Ngọc, hai người có đánh nhau với bọn họ không?”
“Có đánh nhau.” Anh ta thành thật trả lời.
Triệu Hùng bất lực cười ngượng ngập.
Lý Thanh Tịnh trừng mắt nhìn Triệu Hùng, ý muốn nói thằng nhóc này dám nói dối mình.
Nông Ngọc lại nói thêm: “Chị dâu, cái người tên Nhậm Diệu Huy đó cũng kỳ lạ lắm! Hắn ta thích ăn cứt, tôi đưa hắn ta đi ăn xong, hắn ta lập tức trả tiền luôn. Không ngờ lại có người có sở thích kỳ cục như vậy.”
“Ăn cứt?”
Lý Thanh Tịnh là người thông minh, biết rằng đầu óc của Nông Ngọc hoạt động không được tốt cho lắm. Đây nhất định là Triệu Hùng đã sai anh ta làm chuyện này.
Cô mắng Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh làm tốt lắm.”
Triệu Hùng ngượng ngùng cười, nói: “Vợ, lúc đầu anh vốn có gọi điện thoại muốn thương lượng với hắn ta, nhưng hắn ta vừa mở miệng đã mắng anh. Em nói sao anh có thể chịu đựng được chứ?”
Nếu Lý Thanh Tịnh nói ra chuyện “ăn cứt” là do anh sai khiến Nông Ngọc làm như vậy thì sẽ khiến anh ta cảm thấy không vui nên cô không hề vạch trần chuyện Triệu Hùng xúi giục anh ta.
Lý Thanh Tịnh u oán liếc Triệu Hùng một cái: “Anh không sợ Nhậm Diệu Huy trả thù sao?”
Nhưng anh chỉ thờ ơ: “Vợ, trên đời này nếu người tốt sợ người xấu, thì thế giới này không phải sẽ bị đảo lộn sao? Em yên tâm đi. Cho dù hắn ta có trả thù anh, anh cũng không sợ. Anh tin rằng thế giới này chính luôn thắng tà.”
Ngày hôm sau, sau khi con gái học xong giờ khiêu vũ, Triệu Hùng liền đưa cô bé đến nhà Trần Thiên Trung.
Dao Châu nhìn thấy nhà của ông to như cái sân bóng đá thì ngạc nhiên hỏi: “Bố ơi, tại sao nhà ông lại lớn như vậy?”
Triệu Hùng xoa đầu con gái: “Dao Châu, nhà ở không cần quá lớn, chỉ cần cả nhà được ở bên nhau mới là hạnh phúc lớn nhất.”
“Vâng, chỉ cần được ở bên cạnh bố mẹ, con sống ở đâu cũng thấy hạnh phúc.”
Trần Thiên Trung nhìn thấy Triệu Hùng mang theo con gái tới liền chơi với cô bé một lúc. Có lẽ cũng do nhiều tuổi rồi nên càng ngày càng cảm thấy cô đơn, càng yêu thích trẻ con hơn.
Sau khi chơi với Dao Châu, ông đưa cô bé cho bảo mẫu nhờ trông giúp.
Triệu Hùng nói với Trần Thiên Trung về chuyện đã xảy ra trong nhà Phan Ngọc Anh, cô giáo dạy múa của Dao Châu. Nghe xong, ông liền hỏi: “Cậu muốn giúp cô ấy thuê luật sư ư?”
“Đúng vậy. Phan Ngọc Anh là một cô gái tốt, rất có chí tiến thủ, trước giờ đều làm việc chăm chỉ kiếm tiền giúp em trai mình kiện tụng.”
“Vậy được, tôi sẽ mời luật sư giỏi nhất trong nước giúp cô ấy. Chuyện này cứ giao cho tôi đi.”
Triệu Hùng gật đầu.
Trần Thiên Trung đột nhiên nói: “À cậu chủ, sắp tới ông chủ sẽ đến tỉnh tham gia một sự kiện kinh doanh. Ông ấy nói muốn gặp cậu.”
Vừa nhắc đến Triệu Khải Thời, sắc mặt anh thay đổi rõ rệt: “Cháu không muốn gặp ông ấy. Hiện tại, cháu đã chia gia sản rồi, không còn bất cứ liên quan gì đến nhà họ Triệu nữa.”
“Cậu chủ, Tập đoàn Khải Thời xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện?”
Triệu Hùng nghe xong kinh ngạc, hỏi Trần Thiên Trung: “Tập đoàn Khải Thời có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Trần Thiên Trung thở dài nói: “Có lẽ cậu chưa xem tin tức. Giá cổ phiếu của Tập đoàn mấy ngày nay giảm mạnh, gần như bị giảm đi một nửa. Có tin đồn rằng nguồn vốn của Khải Thời đã bị đứt đoạn, có khả năng sẽ rơi vào khủng hoảng.”
“Sao lại như vậy được? Tập đoàn Khải Thời không phải nằm trong top 500 doanh nghiệp lớn mạnh nhất thế giới sao? Làm thế nào mà chuỗi vốn có thể bị phá vỡ?”
“Cái này tôi cũng không rõ. Tôi đoán ông chủ sốt sắng muốn gặp cậu có lẽ cũng bởi nguyên nhân này.”
Câu nói của Trần Thiên Trung khiến Triệu Hùng rơi vào trầm ngâm. Theo lý mà nói, anh đã phân chia tài sản với nhà họ Triệu, đã không còn liên quan gì đến Tập đoàn Khải Thời nữa. Bây giờ Tập đoàn xảy ra chuyện, đáng lẽ anh phải vui mừng mới đúng, nhưng Triệu Hùng lại không tài nào vui vẻ được.
Rốt cuộc bản thân bị sao vậy? Không phải nên mừng vì có chuyện gì đó đã xảy ra với Tập đoàn Khải Thời sao?
Sau khi rời khỏi biệt thự của Trần Thiên Trung, tinh thần Triệu Hùng trở nên sa sút. Trong lòng luôn nghĩ về việc Tập đoàn Khải Thời xảy ra chuyện.
Lý Thanh Tịnh trở về nhà, thấy Triệu Hùng làm việc gì cũng lơ đễnh, hồn như trên mây liền cảm thấy có chút kỳ lạ, sao anh lại có thể trở thành như thế này?
“Triệu Hùng, anh bị ốm hả?” Cô ngờ vực hỏi.
“Anh không sao.”
Triệu Hùng cố lấy lại tinh thần nói với cô: “Thanh Tịnh này, hôm nay cô giáo của Dao Châu có gọi điện tới, nói tuần sau trường sẽ tổ chức một hoạt động dành cho phụ huynh và con cái, bố mẹ của bọn nhỏ đều phải tham gia. Em có rảnh không?”
Lý Thanh Tịnh gật đầu: “Sự trưởng thành của trẻ không thể tách rời khỏi sự dìu dắt của bố mẹ. Sự kiện lớn như vậy em nhất định phải tham gia chứ.”
“Vậy công ty của em...”
“Yên tâm đi. Em sẽ thu xếp việc của công ty.”
Triệu Hùng gật đầu. Anh vốn rất hào hứng khi cả nhà ba người sắp sửa được tham gia hoạt động ngoại khóa này. Nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến chuyện của Tập đoàn Khải Thời, tắm rửa xong xuôi liền lên giường nghỉ ngơi.
Triệu Hùng nằm nghịch điện thoại một lúc, buồn chán vào xem livestream, không ngờ hôm nay Phan Ngọc Anh lại phát sóng trực tiếp.
Có thể là do đang chán nản, Triệu Hùng đã một phát tặng cho cô ấy 70 triệu tiền quà.
Phan Ngọc Anh nghi ngờ nick “Người đàn ông của gió” chính là Triệu Hùng, ngọt ngào nói: “Cảm ơn món quà của người đàn ông của gió.”
Mọi người đều vô cùng kích động, không ngờ đại gia “Người đàn ông của gió” đó lại lên mạng online rồi. Nhưng Triệu Hùng tặng xong quà liền off luôn. Còn chưa cả nghe Phan Ngọc Anh hát hò nhảy múa.
Anh gửi cho cô một tin nhắn: “Cô Ngọc Anh này, tôi đã giúp cô tìm được luật sư rồi. Là Ngô Hải Bình, một trong mười luật sư giỏi hàng đầu trong nước.”
Phan Ngọc Anh đang tìm kiếm một luật sư giỏi bấy lâu nay, tự nhiên nghe thấy tên Luật sư Bình, liền trả lời: “Cảm ơn anh, cũng cảm ơn anh đã tặng quà cho tôi.”
Nhìn thấy hai chữ “tặng quà”, Triệu Hùng sửng sốt ngồi dậy, tự hỏi sao cô ấy có thể biết được đó là mình?