Sau khi tiếng nhạc vang lên, tâm điểm của quán bar đổ dồn vào Triệu Hùng và Vân Nhã. Chỉ thấy trai tài gái sắc!
Triệu Hùng và Vân Nhã lắc lư theo tiết tấu của bài nhạc.
Khiêu vũ là một môn nghệ thuật, một số người khiêu vũ chỉ để làm các tư thế và động tác khiêu vũ một cách máy móc. Nhưng Triệu Hùng và Vân Nhã như thể những thần tiên trong thế giới âm nhạc, động tác uyển chuyển làm người xem không thể rời mắt, hơn nữ họ thường xuyên nhảy những động tác yêu cầu độ khó cao, thu hút sự cổ vũ của mọi người.
Sau khi kết thúc, Vân Nhã thở hổn hển trong vòng tay của Triệu Hùng.
Triệu Hùng duỗi tay ôm lấy vòng eo thon của Vân Nhã, cười nói bên tai cô: "Vân Nhã, đêm nay cô nhảy rất tuyệt!"
Vân Nhã thoát khỏi vòng tay của Triệu Hùng, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, cô ngại ngùng nói khẽ: "Đó là nhờ anh dẫn dắt tốt! Tôi đã lâu rồi không có tâm trạng nhảy."
Những người khách trong quán đều nhìn hai người trong sân khấu với vẻ ghen tị.
Hà Quý Nam sau khi xem xong liền nói: "Triệu Hùng và Vân Nhã thật xứng đôi!"
Anh ta liếc nhìn Hán Vân Hiển, liền thấy Hán Vân Hiển đang nắm chặt tay, một bộ dạng muốn báo thù.
Hà Quý Nam muốn khơi dậy cơn giận của Hứa Vân Hiển một lần nữa, anh ta muốn Hứa Vân Hiển làm bia đỡ đạn, thử hỏa lực của Triệu Hùng một lần nữa.
Robert ở bên cạnh không khỏi nói: "Anh Nam, các người lại sợ tên nhóc Triệu Hùng này sao?”
Hà Quý Nam cố ý thở dài nói: "Không còn cách nào khác! Đừng tưởng Triệu Hùng chỉ là tài xế, anh ta được Trần Thiên Trung che chắn đấy."
"Hừ! Trần Thiên Trung, lão già bất tử này can thiệp vào chuyện của tập đoàn Hùng Quang thì thôi, lại còn đang gây sóng gió."
"Anh Robert, con lạc đà gầy còn tốt hơn con ngựa. Đừng quên, tập đoàn Hùng Quang còn có Hồ Dân. Hồ Dân cũng không phải là kẻ vô dụng."
"Đừng lo lắng! Tập đoàn Hùng Quang cũng sắp hết thời rồi. Sẽ không lâu nữa đâu." Robert nói một cách tự tin.
Hà Quý Nam hai mắt sáng lên, càng ngày càng tò mò về "Tập đoàn Thiên Vương" này.
Hà Thịnh Kha muốn hai cha con bọn họ hợp tác với "Tập đoàn Thiên Vương". Hà Qúy Nam vốn cho rằng "Tập đoàn Thiên Vương" chỉ là một nơi không tiếng tăm không ai biết, nhưng sau khi điều tra, anh ta mới biết đó là một tập đoàn lớn đa quốc gia. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, "Tập đoàn Thiên Vương" đã không còn nổi bật ở thành phố Hải Phòng nữa, sự ngấm ngầm tồn tại của họ không khỏi khiến người ta khâm phục. Chỉ là người tên Robert này, dường như rất bất mãn Trần Thiên Trung! Khám phá này khiến Hồ Qúy Nam dường như hiểu rõ Robert và cả tập đoàn Thiên Vương. Có vẻ như "Tập đoàn Thiên Vương" đã ẩn dật suốt thời gian qua, mục đích là để tấn công Trần Thiên Trung và tập đoàn Hùng Quang của ông ta.
Nếu đúng như vậy thì ngày nhà họ Hà nắm quyền thật sự không còn xa!
Sau khi Triệu Hùng nắm tay Vân Nhã trở về, họ và Thẩm Minh đã có một bữa tiệc tuyệt vời. Ngược lại, bàn của Hà Qúy Nam, Hán Vân Hiển và Robert lại lặng thinh.
Những cậu ấm cô chiêu giàu có của thành phố Hải Phòng hầu như đều do Vân Nhã đứng đầu. Vì vậy, Vân Nhã đi đến đâu là ở đó nhất định có gái xinh.
Nhóm của Hà Qúy Nam uống một lúc rồi rời đi, Triệu Hùng, Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt uống đến gần mười một giờ tối mới lảo đảo bước ra khỏi quán.
Vân Nhã uống rất nhiều rượu, làn da của cô đỏ đến mức chảy cả giọt nước. Cô dựa nửa người vào người Triệu Hùng, nói: "Triệu Hùng, em đón xe của anh rồi đi!"
Triệu Hùng cũng uống nhiều rượu, hơi say, nhướng mày hỏi Vân Nhã: "Tại sao cô lại lên xe của tôi?"
"Đừng quên rằng tôi bây giờ là người phát ngôn của nhà họ Vân. Chúng ta có thể nói về việc hợp tác."
Triệu Hùng biết suy nghĩ của Vân Nhã, nói: "Buổi tối tôi không có thói quen nói chuyện công việc. Muốn nói chuyện. Ngày mai chúng ta tỉnh táo lại nói chuyện."
"Không! Tối nay anh sẽ nói chuyện với tôi."
"Không rảnh!"
Triệu Hùng nói xong liền ấn nút mở khóa xe. Lên xe, nổ máy phóng đi.
"Này! Đồ say rượu lái xe. Anh quay lại cho tôi!"
Vân Nhã hét vào mặt Triệu Hùng.
Nhìn thấy Triệu Hùng không có ý định dừng lại, một đường phóng đi thẳng! Cô giậm chân tức giận nói: "Hừ! Anh chết đi, Triệu Hùng, cái đồ đầu heo Triệu Hùng."
Lúc này, Hán Vân Hiển từ trong bóng tối bước ra. Đi đến bên cạnh Vân Nhã nói: "Vân Nhã, em say rồi, anh đưa em về!"
Vân Nhã kinh tởm trừng mắt nhìn Hán Vân Hiển, mắng anh ta: "Cút ngay! Tôi không muốn gặp anh." Nói xong, cô ngồi vào chiếc Ferrari màu đỏ của mình rồi lái xe đi.
Thẩm Minh không ngờ rằng Triệu Hùng và Vân Nhã đều say rượu lái xe, nếu như xảy ra chuyện gì thì họ chịu không được đâu.
Anh vội vàng lái sau xe của Vân Nhã đến khi Vân Nhã trở về nhà an toàn mới yên tâm rời đi.
Trở về nhà, Triệu Hùng thấy đèn ở nhà vẫn sáng, vợ anh là Lý Thanh Tịnh vẫn mặc đồ ngủ nhưng chưa ngủ.
"Thanh Tịnh, sao em còn chưa ngủ vậy?"
Nhìn thấy Triệu Hùng say khướt, Lý Thanh Tịnh cau mày nói: "Anh làm sao vậy? Không phải đi lái xe cho ông Thiên Trung sao? Tại sao lại mang bộ dạng say khướt về thế này."
"Ông Thiên Trung tuổi đã cao không uống được quá nhiều rượu, cho nên anh chặn vài ly cho ông!"
Triệu Hùng thấy đồ ở nhà có vẻ hơi lộn xộn, như bị lật tung. Nhìn Lý Thanh Tịnh hỏi: "Thanh Tịnh, tại sao trong nhà bừa bộn như vậy? Em đang tìm cái gì sao?"
“Nhà lại bị trộm rồi!” Lý Thanh Tịnh thở dài.
"Cái gì?"
Cảm giác say của Triệu Hùng biến mất, anh trở nên tỉnh táo ngay lập tức!
"Thanh Tịnh, em có bị mất thứ gì quý giá không?"
"Mất mấy trăm triệu tiền mặt và một đôi bông tai bằng vàng của em. Còn những cái khác thì không sao cả. Anh kiểm tra đồ đạc của mình đi."
Triệu Hùng nói: "Anh không có gì đồ gì giá trị cả. Em kiểm tra hệ thống giám sát chưa?"
"Đã kiểm tra rồi! Hệ thống bị hỏng."
Lý Thanh Tịnh đứng dậy nói: "Anh đi ngủ trước đi! Anh mau đi tìm nơi ở mới đi, chúng ta thật sự không thể ở lại nơi này nữa."
Triệu Hùng nói: "Ừ!" rồi ngã xuống giường. Ngôi nhà bị trộm hai lần, lần thứ nhất thì không bị mất thứ gì, lần thứ hai lại bị mất một số tiền mặt và đôi bông tai bằng vàng. Anh linh cảm rằng mục đích của tên trộm không phải là tiền.
Ngày hôm sau ngủ dậy, trước khi đi làm, Lý Thanh Tịnh lại dặn Triệu Hùng nhanh chóng đi tìm nhà, còn muốn anh gọi cảnh sát.
Triệu Hùng cũng cảm thấy cần phải gọi cảnh sát, không nên để cho tên trộm này lộng hành. Cho nên nói rằng ăn xong với con sẽ đến đồn cảnh sát địa phương trình báo sự việc.
Triệu Hùng vừa đưa con đi nhà trẻ thì tình cờ gặp Lê Mai chuẩn bị đi làm.
Triệu Hùng trôi chảy hỏi một chút, nhà của Lê Mai cso bị trộm hay không.
Lê Mai nói không!
"Anh Hùng, nhà anh bị trộm à?"
"Ừ! Hai lần. Một lúc nữa sau khi đưa con đi học tôi sẽ gọi cảnh sát. Tên trộm này quá ngang ngược."
Lê Mai nói: "Vậy thì tôi sẽ đi cùng anh! Tôi là phóng viên. Làm việc với những đơn vị này dễ dàng hơn. Hơn nữa, anh Hùng đã cứu tôi, hãy để tôi giúp anh một chút."
"Cô Mai, sẽ không cản trở công việc của cô chứ?"
Lê Mai cười nói: "Không cản trở, nếu có nhiệm vụ phỏng vấn thi chúng tôi không cần lên tòa soạn. Có lẽ, tôi có thể tìm được manh mối hữu ích về vụ trộm trong nhà của anh."