Trời nắng như đổ lửa, nhiều người nóng đến nỗi toát mồ hôi, nhưng lại chỉ có một người dám đứng dậy bỏ đi.
Tất cả mọi người đều trợn ngược mắt, nhìn chằm chằm vào ông lão nông dân cuốc đất trong vườn rau.
Nếu có phóng viên ở đây thì chắc chắn sẽ bị những gì đang xảy ra làm cho kinh ngạc không thốt lên lời nào. Những anh tài tuấn kiệt vang danh đất Giang Nam bỏ việc quan trọng trong tay mà đều ở đây nhìn một ông lão nông dân cuốc đất?!
Phóng viên sẽ coi người đang cuốc đất trong vườn là một ông nông dân nhưng những anh tài tuấn kiệt nhà họ Kim không coi là vậy!
Bọn họ đều hiểu rất rõ, cuốc đất chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi của ông lão này.
Công việc chính của ông lão là kinh doanh.
Bên ngoài, ông lão còn được gọi là Nam Hoàng! Hoàng đế của cả Giang Nam! Bọn họ cung kính với ông lão cũng bởi lẽ không có ông lão thì sẽ không có nhà họ Kim giàu có của Giang Nam!
Còn về tên thật của ông lão thì không ai biết.
Đa số chỉ biết ông lão họ Kim, sáu mươi năm trước vẫn còn là một nông dân dưới quê.
Vì thế sau khi ông lão thành danh, cho dù đã là nhà giàu có nhất Giang Nam nhưng ông vẫn thích trồng trọt, ngày nào cũng vác cuốc, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì về nghỉ.
Ông lão cắm cái cuốc xuống đất, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, đang chuẩn bị uống ngụm nước thì một ông già mặc vest đuôi tôm tóc bạc trắng vội vã đi tới.
"Ông chủ, có điện thoại", ông già tóc bạc trắng là quản gia nhà họ Kim tên là Tống Minh Nghĩa.
Ông lão nhíu mày, trước nay ông không thích có người làm phiền lúc mình đang làm việc. Minh Nghĩa chắc hiểu được quy tắc này...
"Ông chủ, là... cuộc điện thoại kia!", thấy ông lão nhíu mày, Tống Minh Nghĩa vội vàng giải thích. Mười năm trước, ông lão giao cho ông ấy một nhiệm vụ là phải luôn luôn theo dõi một chiếc điện thoại, một khi có người gọi đến thì ông ấy phải ngay lập tức báo cho ông lão biết, không được chậm trễ một giây nào.
Vì vậy trong suốt mười năm nay, Tống Minh Nghĩa không giây phút nào dám lơi lỏng nhưng suốt mười năm qua chẳng một ai gọi đến chiếc điện thoại này. Thậm chí Tống Minh Nghĩa còn cho rằng có thể ông lão đã quên mất chuyện này rồi.
Ai mà ngờ được hôm nay lại có một đầu số Kim Châu gọi đến.
Trong chớp mắt, đôi mắt của ông lão không còn đυ.c ngầu nữa, nét tinh tường trong con ngươi ông lão hiện rõ lên.
"Đưa đây!".
Tống Minh Nghĩa cung kính đưa chiếc điện thoại đến tay ông lão, ngón tay ông lão run rẩy bấm nút bắt máy.
"Là Tiểu Lục à?".
Tiểu Lục...
Nghe thấy tiếng gọi này, trong nháy mắt, ông lão nước mắt giàn giụa. Vốn ông nghĩ rằng suốt những năm còn lại trên cõi đời này sẽ không ai gọi ông bằng cái tên Tiểu Lục nữa rồi...
Tuy rằng giọng nói đầu bên kia điện thoại đã thay đổi rồi, trở nên trẻ trung, không còn già nua nữa. Nhưng Kim Tiểu Lục khẳng định giọng nói đó chính là của thầy ông! Vì trên thế giới này, chỉ có người đó mới gọi ông là Tiểu Lục mà thôi!
"Thưa... sư…. Sư phụ, con là... con là Tiểu Lục!", ông lão nghẹn ngào nói. Cảnh này khiến Tống Minh Nghĩa và đàn con cháu nhà họ Kim nhìn đến ngây ngốc.
Nam Hoàng tung hoành Giang Nam hơn sáu mươi năm lại đang khóc sao?! Rốt cuộc người gọi điện thoại cho ông là nhân vật nào thế?!
Sau khi cúp máy, Kim Tiểu Lục nhìn đám anh tài tuấn kiệt của nhà họ Kim đang vây quanh vườn rau bằng ánh mắt uy nghiêm.
"Không ai được nói chuyện hôm nay ra ngoài!", giọng điệu Kim Tiểu Lục rất nhẹ nhàng nhưng nam thanh nữ tú nhà họ Kim ai nấy đều rùng mình, không ai dám lơ là lời nói của ông.
"Tư Kỳ, chút nữa cháu lại đây một chuyến", Kim Tiểu Lục lại nhìn một cô gái xinh đẹp tuyệt trần trong đám người. Cô gái tên là Kim Tư Kỳ, cho dù là trong đám người ba đời nhà họ Kim với nhiều người tài giỏi thì cô ấy vẫn là người thu hút sự chú ý nhất, cũng là người Kim Tiểu Lục yêu thương nhất.
"Dạ, ông nội", Kim Tư Kỳ ngoan ngoãn gật đầu. Mọi người đều nhận ra sự khác lạ hôm nay của ông nội, không thể nào không tò mò.
Sau ba tiếng, Tống Minh Nghĩa cầm vài bản hợp đồng bước vào phòng sách của Kim Tiểu Lục.
"Ông chủ, tạm thời chỉ thu mua được ba công ty bất động sản đứng thứ hai, thứ năm và thứ bảy của thành phố Kim Châu, ngoài Bất động sản Âu Hào, là công ty đứng đầu không đồng ý bị thu mua thì những công ty khác đang trong quá trình đàm phán, chắc chẳng bao lâu sau sẽ đồng ý với việc thu mua. Còn về Công ty Tú Thủy mà ông chủ bảo tôi điều tra thì chỉ là một công ty nội thất rất nhỏ, pháp nhân là Hàn Phương Nhiên, tổng tài sản cộng lại không quá ba mươi triệu...".
Ba mươi triệu đối với người thường thì có thể nói là một con số trên trời khó mà với tới, nhưng đối với Kim Tiểu Lục người nắm cả nền kinh tế cả một tỉnh trong lòng bàn tay thì ba mươi triệu tệ chẳng khác gì ba đồng bạc lẻ.
Kim Tiểu Lục gật nhẹ đầu: "Sát nhập ba công ty này thành một, sau đó để Tư Kỳ làm chủ tịch hội đồng quản trị".
"Tư Kỳ à, cháu nhanh chóng đến thành phố Kim Châu làm giúp ông một việc". Kim Tiểu Lục lại nhìn Kim Tư Kỳ, trong đời thứ ba của nhà họ Kim, Kim Tư Kỳ rất được lòng ông, năng lực cũng xuất chúng nhất, ông đương nhiên không thể qua quýt chuyện thầy căn dặn được.
"Ông nội, rốt cuộc... người gọi điện thoại...", Kim Tư Kỳ ngập ngừng một lúc rồi hỏi, cô ấy rất tò mò cuối cùng thì người thế nào có thể khiến ông nội thất thần như vậy.
Kim Tiểu Lục phất tay rồi cười nói: "Cháu gái ngoan, sau này cháu sẽ biết, bây giờ cháu chỉ cần biết người đó rất quan trọng với ông, không có người đó thì không có nhà họ Kim như bây giờ".
Kim Tư Kỳ vô cùng kinh ngạc, với thân phận địa vị của ông nội bây giờ mà vẫn nói ra lời như vậy, rốt cuộc người đầu kia điện thoại là ai? Bỗng nhiên Kim Tư Kỳ rất chờ mong chuyến đi Kim Châu lần này...
Đêm xuống, đèn hoa rực rỡ.
Khách sạn Kim Châu là khách sạn năm sao duy nhất ở thành phố Kim Châu.
Sảnh hội nghị trên tầng cao nhất của khách sạn chính là hội trường lễ mở thầu đêm nay.
Xe sang với nhiều kiểu dáng và mẫu mã đỗ đầy trong bãi đỗ xe của khách sạn.
Tài xế của nhà họ Hàn dừng xe trước cửa, ba người Đinh Dũng, Hàn Phương Nhiên và Lâm Hồng Ngạn xuống xe.
"Chút nữa vào bên trong không được nói bừa, phải quan sát và học tập người ta làm ăn như thế nào cho thật tốt". Lâm Hồng Ngạn không yên tâm nhìn Đinh Dũng một cái rồi dặn dò. Vốn dĩ bà ta không định đưa Đinh Dũng đi theo nhưng anh năm lần bảy lượt năn nỉ nên bà ta cũng hết cách.
Bây giờ bà ta chỉ có thể cầu mong tối nay Viên Thiếu Khang không thấy Đinh Dũng thôi.
Đinh Dũng gượng cười gật đầu, sau đó ba người vào thang máy lên sảnh hội nghị.
Buổi lễ tổ chức theo hình thức dạ tiệc, lúc ba người bước vào thì hầu hết các bàn đã ngồi đủ người.
Lúc nhìn thấy Hàn Phương Nhiên thì mặt khá nhiều người đã biến sắc, Kim Châu chỉ rộng có chừng đó thôi, bọn họ đều đã được nghe chuyện xảy ra ban ngày, đường đường cậu chủ của Bất động sản Âu Hào lại bị một thằng ở rể đập cho một trận.
Tuy là chuyện này Viên Thiếu Khang tự chuốc lấy nhưng cái tên ở rể của nhà họ Hàn lại dám đánh Viên Thiếu Khang thì cũng là người có gan dữ lắm.
Nhưng Hàn Phương Nhiên dám đến cũng là việc nằm ngoài dự liệu của đa số người ở đây. Người thông minh đều có thể nhìn ra, đêm nay không một công ty bất động sản nào dám đặt hàng ở chỗ Hàn Phương Nhiên, thế nhưng cô ấy cứ nghênh ngang đến như vậy.
Lẽ nào có chỗ dựa nào đó sao?
Mỗi người mỗi suy nghĩ, Hàn Phương Nhiên thì không nghĩ nhiều như vậy, tìm đại một bàn rồi ngồi xuống. Thật ra cô ấy cũng hiểu, cơ hội nhận được đơn đặt hàng vô cùng hiếm hoi nhưng tính cách của cô không cho phép mình dễ dàng bỏ cuộc nên mới đến đây.
Ba người vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì một người thanh niên tuấn tú kéo tay một cô gái hơi mũm mĩm đi tới.