*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn không nói thêm bất cứ lời nào, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhìn thấy Thất trưởng lão như vậy, ánh mắt của Lục Nhược Tâm lập tức rảo qua người vừa mới kiểm tra cho Hàn Tam Thiên lúc này, lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem?"
Tên đệ tử này lập tức bị dọa sợ, liền gật đầu đáp: “Bẩm báo công chúa, đệ tử không giỏi bảng Thất trưởng lão, chỉ có thể biết, trạng thái Hàn Tam Thiên lúc này vô cùng nguy cấp, thương tích quả thật rất nghiêm trọng."
Vô cùng nghiêm trọng sao? Lúc nghe thấy những từ ngữ này, Lục Nhược Tâm chỉ nghe thấy tiếng ong ong trong đầu.
Cơ thể của Phương Khôn lập tức run lên, cả người như rơi vào trạng thái bất thần.
Hắn chỉ muốn đánh bại Hàn Tam Thiên, giương oai diễu võ trước mặt người khác, muốn chứng minh bản lĩnh của bản thân, dù
gì, hai nhà Phương Lục đã có qua lại từ lâu, lục gia có một vị thiên kim tuyệt sắc là Lục
Nhược Tâm, thì Phương Khôn cũng không I thể để bản thân mình lép vế được.
Mỹ nhân lại có gia cảnh tốt, bất kì người
đàn ông nào cũng thèm khát, mong muốn có được.
Nhưng chuyện mà từ trước đến nay Lục Nhược Tâm chưa từng để mắt đến người đàn ông nào thì ai ai cũng đều biết, cộng thêm tính khí ngang ngạnh của Lục Nhược Tâm, Phường Khôn trước nay chưa dám thổ lộ với cô về tình cảm của mình.
Hắn đã từng dùng cách nói đùa để nhắc nhở Lục Nhược Tâm, nhương liền bị Lục Nhược Tâm thẳng thừng cự tuyệt, từ đó trở đi hắn chỉ có thể chôn chặt trong lòng, thậm chí...
Nhưng sau khi hắn từ bỏ đoạn tình cảm đó, Lục Nhược Tâm lại thay đổi.
Thay đổi đến mức không còn coi thường đàn ông nữa, thậm chí còn khen ngợi một người đàn ông tài giỏi, điều này khiến cho Phương Khôn như muốn điên lên, liền có một ý nghĩ khác đối với Hàn Tam Thiên.
Sau đó liền có ý định khác với người mà Lục Nhược Tâm giới thiệu cho hắn chính là Tô Nghênh Hạ.
Mặc dù không đẹp bằng Lục Nhược Tâm, nhưng cũng là tuyệt thế mỹ nhân, cộng thêm cô lại là thần nữ của Phù gia, kết hôn với cô ta, nếu như có thể sinh ra được chân thần, hắn liền sẽ được một mũi tên trúng hai đích.
Đó chính là nguyên nhân căn bản khiến hắn từ bỏ Lục Nhược Tâm, nhưng cũng chính là nguyên nhân bộc phát sự đố kị và tham lam trong lòng hắn.
Nam nhân của Tô Nghênh hạ lại là Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên đi Hàn Tam Thiên, sao ở đâu cũng liên quan đến người vậy chứ? Tạo sao hai người phụ nữ khiến hắn động lòng đều có liên quan mật thiết với Hàn Tam Thiên như vậy chứ?
Hàn Tam Thiên là cái thá gì? Phương Khôn hắn mới chính là đệ nhất thiên hạ.
Hắn có thân phận là người kế nhiệm của thành Sa mạc, tu vi cũng hơn người, tuổi vẫn còn trẻ, tướng mạo anh tuấn, dựa vào đâu lại mang đi so sánh với một tên người phàm chứ? Vì vậy hắn cố gắng tìm cơ hội, muốn đầu với Hàn Tam Thiên để trút cơn tức giận này, có thể chứng minh được điều mà hắn muốn cho mọi người thấy.
Nhưng hắn lại không hề nghĩ đến kết cuộc lại thành ra như thế này.
Người đàn ông mà Lục Nhược Tâm yêu quý,
nếu như hắn chết, đối mặt với sự trả thù của Lục Nhược Tâm, điều này thật sự khủng khϊếp.
“Lục đại tiểu thư, trong các trận chiến, cái gọi là đao kiếm vô tình, điều này chẳng phải rất bình thường hay sao, Hàn Tam Thiên giám tranh giành với thiếu gia bọn ta, vậy đó chính là hậu quả mà hắn đáng lý ra phải gánh chịu, hắn như vậy, không nên trách người khác, nên tự trách bản thân bất tài, vô dụng."
Lúc này, tên thân cận bên cạnh Phương Khôn mới bất mãn lên tiếng.
“Nói cũng đúng, chỉ là không tài giỏi bằng người ta, chẳng lẽ còn muốn thiếu chủ ta nhường hắn hay sao? Huống hồ, thiếu chủ ta đã nhường hắn rồi."
“Không sai"
+
Một người lên tiếng, rồi hàng loạt các thân cận khác cũng lên tiếng theo.
“Đúng vậy, chẳng qua ta chỉ mới dùng ba phần sức lực ma thôi, còn lại vẫn còn giữ
trong người, nào có biết được Hàn Tam Thiên không thể chịu nổi, muốn trách thì phải trách bản thân hắn bất tài, không nên trách ta quá tài giỏi" Có người của phe
mình ủng hộ, lúc này Phương khôn ngoan cố giảo hoạt biện minh cho chính mình.
Nếu như không phải tình trạng của Hàn Tam Thiên bây giờ vô cùng cấp bách, thì các đệ tử của Đỉnh Lam Sơn lúc này đã phì cười thành tiếng.
“Không liên quan đến ta sao?" Phương khôn lúc này cũng gượng gạo, không tinh mà ngước nhìn Thất trưởng lão nói: “Trưởng lão, có gì nhầm lẫn ở đây không vậy?"
“Điều này tất cả mọi người đều nhìn thấy, một chưởng của ta đã khiến Hàn Tam Thiên hôn mê, đây chính là sự thật, hắn biến thành như vậy, đương nhiên là do ta gây nên mới đúng chứ" Vì thể diện, lúc này Phương Khôn liền bất chấp xấu hổ liền hỏi.