"Thất trưởng lão, có thể ngài đã lâu chưa rời khỏi Lam Sơn Các, cho nên không hiểu rõ Hàn Tam Thiên. Từ trước đến nay Hàn Tam Thiên đều không phải lấy dùng kiếm làm sát chiêu. Lục Nhược Tâm cũng nhìn lên thân ảnh trên bầu trời, trong lúc nhất thời có chút không chấp nhận được hiện thực này.
"Chuyện này không có khả năng." Thất trưởng lão lắc đầu: "Ngươi nhìn tử kiếm pháp kia, không chỉ tinh diệu mà thủ pháp còn hết sức quen thuộc, hiển nhiên cũng không phải là vừa mới học được mà thôi, theo ta thì tối thiểu hắn cũng đã học có thành tựu đã thật lâu rồi mới đúng, thế nào lại."
Điểm này, kỳ thật Lục Nhược Tâm khó có thể lý giải được.
Hàn Tam Thiên sẽ không dùng kiếm, hoặc là nói, sẽ dùng nhưng tuyệt đối không có bất kỳ kiếm pháp gì, nàng đã quan sát Hàn Tam Thiên thật lâu, còn cùng Hàn Tam Thiên đánh qua mấy lần, Hàn Tam Thiên có bản lãnh gì thì tất nhiên nàng có thể hiểu rõ.
+
Nhưng bây giờ sự thực là Hàn Tam Thiên đã dùng mà còn dùng cực kỳ tốt.
Kiếm pháp tinh diệu, kiếm pháp hết sức quen thuộc, Thất trưởng lão nhận ra đường nhiên là đúng.
Cuối cùng là chuyện thế nào?
"Trừ phi..." Thất trưởng lão cũng biết, tiểu thư không có khả năng lừa hắn, đối với chuyện này nàng cũng không cần phải lừa gạt làm gì.
Cho nên chỉ còn lại một loại khả năng.
Một loại khả năng cực kỳ không thể tin được.
"Trừ phi có người truyền công lực và tuyệt học suốt đời truyền cho hắn sao?" Lục Nhược Tâm cũng gần như ngay lập tức nhớ
tới khả năng này.
Thất trưởng lão gật gật đầu, không sai, cũng chỉ có thể như thế thì anh mới có thể trong thời gian rất ngắn học được và lĩnh ngộ sử dụng, phát huy ra sức mạnh của kiếm pháp.
"Nhưng chuyện này không có khả năng." Lục Nhược Tâm lắc lắc đầu.
Những gì Hàn Tam Thiên đã trải qua ở núi Khốn Long tra một cái liền biết, đầu tiên là anh bị Thao Thiết nuốt vào, sau khi trở ra thì thị trấn nhỏ gần biên giới.
Mà vùng này hoang tàn vắng vẻ, cho dù có có dấu vết của người ở thì cũng không giống nơi có cao thủ tồn tại.
"Huống chi người có kiếm pháp tuyệt học như thế, hắn xưng một tiếng Kiếm Thần cũng không đủ, kỹ thuật đã đạt đến đỉnh phong, làm sao lại vô duyên vô cớ truyền cho Hàn Tam Thiên chứ?"
+
Với tư thái của Thất trường thì khó tán đồng khả năng này, không ai nguyện ý tặng tài phú suốt đời mình cho người không thân cũng chẳng quen.
Trừ phi có cơ duyên xảo hợp, gặp phải
người hữu duyên.
Nhưng vấn đề là cao thủ như thế thì không có khả năng thế giới bất phương không hề biết tin tức gì, càng không có bất kỳ động tĩnh nào cả.
Kỳ vậy, thật sự quá khó nghĩ thông.
" Hàn Tam Thiên này toàn thân trên dưới đều là bí mật." Lục Nhược Tâm nhàn nhạt trả lời một câu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Nhược Tâm đối với chuyện Hàn Tam Thiên có đủ
loại bí mật đã thành thói quen, cho nên, nếu không nghĩ ra chuyện gì đó trên người anh thì cũng lười suy nghĩ.
"Nhìn ra." Thất trưởng lão cũng gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía cuộc chiến trên bầu trời.
Hai người lúc này đã càng đấu càng hăng,
càng đấu càng hung, nhất là Phương Khônbcó lẽ đã đạt tới điên cuồng phẫn nộ,
mỗi một kiếm chém ra đều dùng toàn bộ sức lực, không hề giống như lúc bàn luận vừa rồi, nhìn thấy đều biết là đang dồn người vào chỗ chết.
Kiếm pháp của Phương Khôn xác thực rất
mạnh nhưng bảy hai mươi lệ thần kiếm hiển nhiên mạnh hơn.
Theo chiêu thức kiếm pháp không ngừng hướng xuống, bảy mươi hai đường kiếm pháp cũng ngày càng dày đặc và hung mãnh, Phương Khôn từ ưu thế ban đầu đã hoàn toàn có chút ngăn cản không nổi, trong lúc nhất thời thẹn quá hoá giận, bây giờ đằng đằng sát khí.
"Trưởng bối nhà người chẳng lẽ không nói cho người biết người trẻ tuổi phải tránh không được tâm tình bất ổn sao?" Lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhẹ nhàng cười
một tiếng, bắt lấy một chút kẽ hở bên trong kiếm pháp lộn xộn của Phương Khôn trong cơn giận dữ, sau đó chỉ một cái, một chiêu thức lập tức phóng ra.
"Ầm!"
Nếu như là những người khác, mới một kiếm này đã đâm vào chính giữa l*иg ngực của hắn, đương nhiên cũng có thể nhẹ nhàng lấy tính mạng của hắn.
Chỉ là Hàn Tam Thiên đã thu lại chín phần lực, lúc này mới chỉ là đánh lui hắn mà thôi.
Điểm này Phương Khôn hiển nhiên rõ ràng,
Lục Nhược Tâm đứng xem cũng rõ ràng.
Vừa mới nói xong, Hàn Tam Thiên cũng không để ý đến hắn nữa, hạ người xuống đất.
Nhưng vào lúc này, Phương Khôn đột nhiên đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực dị thường, mang theo phẫn nộ vô cùng vô tận, nắm chặt trường kiếm trong tay.